Vương Phi Thần Trộm
Chương 35: Lúc gặp lại khó lòng biệt ly
Ta đi thẳng về phía trước, dựa theo trực giác của mình mở một cánh cửa gỗ. Đây là một căn phòng không lớn, chiếc lư màu lam đang lặng lẽ tỏa khói hương, bề mặt phủ lên một lớp rỉ sét của thời gian. Chiếc bàn gần đó đặt bộ văn phong tứ bảo nho nhã, trên bàn còn có một cây bút lông cừu thân gỗ đỏ khắc hình rồng vờn mây, cùng nghiên mực có hình hải quy vững trãi. Ta bổng cảm thấy cách sắp xếp căn phòng này thật vô cùng quen thuộc. Phải mất một lúc lâu, ta mới nhớ ra đây chính là cách bài trí căn phòng mà trước kia ta đã ở tại Tần vương phủ.
“Trái tim chứa chiếc gương sáng chói
Soi cổ kim không sờn sắc nhan.
Nhân gian trần tục không hề nhiễm
Lạnh lùng, lạnh nhạt sống một đời.
Nếu có người tốt đồng chí hướng
Nguyện cùng nhau đi vạn dặm đường.
Nguyện xả thân đồng hành bảo vệ
Hiến đôi mắt thấu tận thế nhân.
Nghiên sắt nếu đã giá băng
Mài mực chẳng khác mài xương máu.
Trời đố kị ta, tuyệt đường sống
Ta nhìn mà chẳng nói thành câu.
Phú quý từ bỏ ta đi mất
Trở về cuộc sống đạm bạc xưa.
Nguyện lòng chôn thây chốn hoang dã
Để hồn về cõi được linh thiêng.”
Nghe bài thơ, ta không khỏi đứng lặng một chỗ, như trúng phải tà. Người ngồi trước án đàn gỗ đen tuyền, ở vị trí dễ nhìn nhất trong căn phòng, đang gảy đàn ngâm thơ kia chính là vết thương ngọt ngào nhất, nỗi đau sâu nặng nhất của ta.
“Thơ hay nhạc tuyệt… thật không ngờ huynh vẫn có nhã hứng như vậy!” Diệp tiến lên một bước, nhìn Diệu đang một mình uống rượu ngâm thơ, cất tiếng.
“Là đệ? Có nhã hứng cùng ta ngâm nốt khúc “Nâng ly mừng quần sơn” này không?” Giọng Diệu mang chút chế giễu, dứt lời, chàng lại nhẹ lướt phím đàn, cũng chẳng để tâm liệu Diệp có đồng ý hay không, tiếp tục ngâm nga.
“Ai người nâng ly mừng quần sơn?
Bỗng thần tiên ghé qua thăm viếng
Bước từ mây xuống than đường dài.
Ta dùng sơn lộ thay rượu quý
Áo trời rộng lớn múa ta xem.
Gõ nhịp hoan ca hòa thanh điệu
Khúc hát vang dội giật cùng chớp.
Người trời thất kinh hỏi khúc tên
Không giống tiếng đàn chốn nhân gian.
Cười lớn bảo rằng sinh từ đá
Không phải nhân gian này có được.
Không để tiền tài kia vấy bẩn
Sắc bén chẳng phải vì mài lâu.
Hồng y mũ lông chào từ biệt
Cưỡi hạc bay mất lên trời cao…
Ha ha, đối rượu hát ca, thế nào, tứ đệ không có hứng thú sao?”
Diệp tiến lên phía trước, nhấc ly rượu đang để trên bàn, ngửa cổ cạn sạch.
“Trăm hoa cùng nhau khoe sắc hương
Chỉ mình sơn cúc không tranh giành.
Gầy guộc đội sương cả đêm trắng
Hương lạnh khẽ tỏa trong gió sương.
Cả đời căm hận kẻ phù hoa,
Khiến ta tức giận không nén nổi.
Thế nhân hỉ hả làm điều xấu
Cau mày thường đố kị trường sinh.
Ta có mười vạn tâm ngàn hận
Vậy nên mãi chẳng hết nổi sầu,
Nếu còn vướng mắc để trôi đi
Xem còn lưu luyến đến khi nào.
Hồng nhân thôi gương, hoa lìa cành
Quen nhìn đầu bạc hiếm anh hùng.
Tự cổ phong lưu khó mãi mãi
Mấy độ mỉm cười nhìn chúng sinh.
Quần sơn đãi yến ta say khướt,
Sao chiếu khắp nơi, trời chưa sáng.
Mây mờ sương dải đường đi nhạt,
Ta lại quay về với chốn xưa
Chưa khiến bão táp bình lặng lại
Sau này hóa thành ánh bình minh…”
Ánh mắt Diệp tràn đầy nỗi cô đơn, lạc lõng. Ta thậm chí có thể cảm nhận được nỗi tuyệt vọng chất chứa trong từng câu thơ ngài đọc. “Ta lại quay về với chốn xưa…” Diệu ngước mắt nhìn Diệp, bài thơ hai người đọc đều bi thương như nhau, bi thương đến mức khiến ta thấy khó chịu như kiến bò trong xương.
“Đệ đi đi!” Sau khi nghe xong bài thơ của Diệp, Diệu lạnh lùng thốt ba chữ. Tiếp đó chàng ôm đàn không nói lời nào, quay bước về phòng. Lạc Kỳ than dài một tiếng, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm, sau cùng nàng cũng quay người rời khỏi. Diệp lặng người suy nghĩ gì đó rồi bước ra bên ngoài, chỉ còn mình ta đi theo Diệu vào phòng như bị ma xui quỷ khiến.
“Lạc Kỳ, nàng quay về chỗ công tử của mình đi. Nàng hãy nói với hắn rằng, hắn muốn cả thiên hạ ta cũng cho, ta chẳng có gì tiếc nuối cả.” Trong bóng tối, ta nghe tiếng Diệu, giọng nói đó dường như mệt mỏi vô cùng.
Ta do dự tiến lên trước vài bước, nhưng không biết phải mở miệng thế nào.
“Đúng thế, nàng ấy thực đúng là một kẻ ngốc! Lúc ta khiến nàng ấy sợ hãi, nàng ấy sẽ ngoan ngoãn như một chú mèo, nhưng khi ta quay lưng đi, nàng sẽ nhăn nhó mặt mũi, thè lưỡi, cằn nhằn, nhe nanh giơ vuốt như một con báo nhỏ đang phẫn nộ. Trời sinh nàng ấy đã nhát gan, chỉ cần ta trợn mắt là nàng lại nuốt hết những lời muốn mắng nhiếc vào bụng. Cho dù nét mặt nàng thay đổi liên tục, thế nhưng dù kẻ ngốc cũng biết nàng không phục, đang mắng thầm trong bụng. Đôi môi nàng cong lên, đôi mày cau chặt, khuôn mặt không hề vui vẻ nhưng lại giả bộ rất nghe lời, rất ngoan ngoãn. Dáng điệu đó thực khiến người ta chẳng thể nào quên được.”
“Cũng giống như lần đầu tiên gặp mặt, suốt dọc đường đi, nàng không ngừng lẩm bẩm một mình, oán thán biểu ca sắp xếp lịch học cho mình quá nhiều, oán thán việc không thể trốn nhà bỏ đi, hoàn toàn không hề nhận ra ta đứng trên mái nhà để ý nhất cử nhất động của mình. Ta mỉm cười nghe nàng than thở. Thế nhưng chỉ trong khoảnh khắc, nàng lại trở về dáng vẻ ngoan ngoãn, rồi nhìn ta bằng ánh mắt nịnh nọt, nhẫn nhịn. Có lẽ, nàng luôn là như vậy.”
“Ta đúng là tự mình gây nghiệt, chẳng muốn sống, cũng chẳng muốn làm Hoàng đế. Ta không muốn Phụ hoàng chú ý đến ta, ta chẳng muốn bất cứ thứ gì trên thế gian này nữa. Nàng đã nguyền rủa ta, để lại lời nguyền vô cùng đáng sợ… Cho dù có được bao nhiêu thành trì, ta cũng chẳng bao giờ gặp được ai như nàng nữa. Bởi từ bỏ nàng, ta đã mất đi cả vương quốc này. Đồ ham ăn, lời nguyền của nàng đã có hiệu lực, tướng công của nàng thực sự chẳng thể yêu được bất cứ ai ngoài nàng nữa…” Giọng nói của chàng mơ hồ không rõ, ta nghe mà nước mắt đầm đìa.
“Hồ li thối tha, chàng đúng là kẻ ngốc!”
Ta nghẹn ngào lên tiếng, bỗng trong phòng vọng ra tiếng động như có thứ gì đó đổ vỡ, còn chưa kịp hiểu có chuyện gì xảy ra thì bất ngờ một vòng tay vững chắc, ấm áp kéo ta vào lòng.
“Phiến Nhi… đúng là nàng… xin đừng bỏ đi…” Giọng Diệu gấp gáp mà mừng rỡ. Đôi tay chàng xiết chặt, như muốn hòa tan ta vào chàng vậy.
“Ngài hãy bỏ tay ra!”
“Không! Chỉ cần ta buông tay, nàng sẽ tức thì tan biến. Tại sao nàng không quay về bên ta, dù chỉ trong giấc mộng? Nàng thực sự trách ta, hận ta, và vì thế không chịu về gặp ta sao?” Chàng ôm chặt lấy ta, thì thầm than thở như một đứa trẻ nhỏ hờn dỗi.
“Xin lỗi ngài… ngài nhận nhầm người rồi!” Xin lỗi chàng, hồ li thối tha, chuyện ta làm sắp tới quá nguy hiểm, lúc này ta chưa thể nói cho chàng biết ta chính là Ngọc Phiến Nhi được.
Diệu buông tay rồi đưa mắt nhìn ta chăm chú. Đôi mắt đó tràn đầy vẻ quyến rũ! Ta né tránh ánh mắt sâu thẳm của chàng, lặng lẽ cúi đầu không biết phải nhìn đi đâu, chỉ sợ nhìn chàng thêm một phút giây nào nữa ta sẽ bị lộ thân phận của mình.
“Xin lỗi, chỉ vì ta quá nhớ thương nương tử của mình thôi!” Chàng vội đưa lời giải thích.
“Nàng ấy rất tốt ư? Sao ngài lại…”
“Nàng ấy không tốt chút nào. Không có văn hóa, không có phẩm vị, không có mơ ước, càng không có hình tượng. Hơn nữa, đồ ham ăn đó còn không xinh đẹp bằng nàng…” Chàng thu lại vẻ đau đớn, ghé sát đến ta, hơi ấm từ người chàng truyền sang khiến ta toàn thân run rẩy. Ta nhìn Diệu, khuôn mặt chàng vẫn mang vẻ phớt đời như trước, thực khó biết chàng đang đùa giỡn hay thật lòng.
Đúng là tên hồ li chết tiệt… tạm… tạm biệt! Ta thực sự cực kỳ tức giận. Thế nào là không có văn hóa, không có phẩm vị, không có mơ ước, càng không có hình tượng? Thật là quá đáng! Hồ li thối tha, xem ra ta không nhận chàng là quyết định đúng đắn. Ta bực bội bước ra khỏi cửa tự. Diệp đã đứng đợi bên ngoài từ lâu, ngài nhìn ta, nét mặt không vui vẻ chút nào.
“Xem tình hình của Nam Cung Diệu lúc này, hắn hoàn toàn chẳng thể nào giúp được chúng ta nữa rồi, đành chỉ còn biết dựa vào bản thân thôi. Đám thuộc hạ cũ ở Trường An cuối cùng đã đồng ý giúp đỡ, Hồi Cốt cũng đồng thuận cho ta mượn tạm binh lực. Thế nhưng, trong cung, chúng ta hoàn toàn không có cơ hội động thủ, cho nên nhất định phải nghĩ cách dụ Tinh Thích xuất cung, sau đó… chúng ta sẽ phái người mai phục.” Diệp cất lời, còn ta đầu óc vẫn đang trong trạng thái mơ màng, lúc này chỉ nghĩ đến một người duy nhất là Diệu.
“Chúng ta hãy đưa cống phẩm vào cung trước đã.” Ta đưa mắt nhìn về phía ngôi chùa lần nữa. Vài con chim khổng tước đang nhàn nhã đậu trên mái ngói, bầu trời mịt mù khói sương, ánh mặt trời dần khuất bên sườn núi. Những dãy núi phía xa chân trời, trập trùng kéo dài không có điểm kết thúc.
***
Ngày hôm đó, ta chính thức nhập cung tiến cống, thành bại đều nằm trong chuyến đi này.
Ngày tiến cung rốt cuộc cũng đến, Diệp và Tuyết Thần cải trang thành tùy tùng đi theo bảo vệ ta. Tuyết Thần đúng là cao thủ cải trang. Chỉ sau một tuần hương, cả Diệp và Tuyết Thần đều không còn tướng mạo như trước nữa.
Cửa Thừa Thiên từ từ được mở ra, ta bước qua bậc thềm tiến vào. Cửa Chu Tước, cửa Minh Đức… từng lớp cánh cửa cung dần mở ra chào đón ta chậm rãi bước vào. Trong lòng ta trào dâng cảm giác lo lắng.
Điện Thái Cực với những hoa văn rồng bay phương múa, thực vô cùng lộng lẫy. Ta chầm chậm bước trên bậc thềm lát đá bạch ngọc. Bộ y phục nổi bật chẳng khác nào một đóa mẫu đơn hồng thắm. Ánh nắng như vì thế càng nhuộm hồng những đám mây, cảnh sắc tuyệt đẹp như trong một giấc mơ.
“Truy Nguyệt, sứ thần Nam Chiếu kính chúc Hoàng đế bệ hạ Đại Kỳ phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn, chúc Nhiếp Chính Vương phúc lộc song toàn, chúc Đại Kỳ quốc thái dân an, mong Nguyệt thần sẽ phù hộ cho con dân thiên triều!” Ta cẩn thận khấu bái Tinh Thích đúng theo quy tắc.
Ta quỳ một lúc lâu, Tinh Thích cũng không hề lên tiếng, trong khi hai đầu gối ta bắt đầu vừa nhức vừa mỏi, ta chỉ còn biết lặng lẽ đưa tay xoa nhẹ để giảm đau.
“Ngươi cũng tên là Truy Nguyệt? Phụ vương của ngươi sai ngươi đem dê cừu đến để lấy lòng Đại Kỳ ta sao?” Từng lời Tinh Thích lạnh như băng, bình thản mà tràn đầy nguy hiểm. “Ngươi có biết… cái tên Truy Nguyệt… không phải ai cũng xứng. Phụ vương ngươi cho rằng tặng cho ta thêm một người con gái là tất cả mọi chuyện có thể cho qua sao? Người đâu, mau lôi ả ta ra ngoài, dùng trượng…” Hắn còn chưa kịp nói hết câu, toàn thân ta đã run lên bần bật. Nhớ lại lúc xưa, khi ta lỡ bước chân vào vườn lê, bị phạt trượng, thật vô cùng thê thảm! Đừng nói là ta đen đủi thế chứ? Lại sắp bị phạt trượng nữa sao? Lẽ nào tướng mạo Truy Nguyệt thay đổi, tại sao hắn không nhận ra nhỉ?
Diệp đứng phía sau bất giác siết chặt nắm đấm, rồi từ từ thả ra. Trước khi vào điện, binh khí của ngài và Tuyết Thần đều bị thu cả. Lần này ta chết chắc rồi!
“Phạt trượng sứ giả, sẽ khiến cho người ta cảm thấy Đại Kỳ không biết cách hành xử với sứ giả nước ngoài. Huống hồ công chúa Nam Chiếu không hề có lấy một lời xúc phạm.” Giọng nói lười nhác vang lên, vừa nãy còn đang sợ hãi, toàn thân mềm nhũn, nghe thấy câu nói này tức thì ta ưỡn thẳng người lên đầy tự tin.
Là Diệu, chàng đang đứng tựa lưng vào một thân trụ khắc rồng trong đại điện, đưa mắt liếc lên. Nghe nói lâu nay Diệu không hỏi han việc triều chính, tất cả đều nghe theo sự sắp đặt của Tinh Thích, thật không ngờ, chàng lại vì ta mà lên tiếng ngăn cản Tinh Thích thế này. Ánh mắt chàng vẫn cao ngạo như xưa. Giọng nói chàng vang vọng giữa điện oai phong nhưng mang cảm giác buồn thương vô hạn.
“Nếu đã như vậy, ta sẽ tha cho ả. Nói mau, Nam Chiếu bảo ngươi sang đây tiến cống là có ý đồ gì? Sao lại đặt cho ngươi cái tên Truy Nguyệt?”
“Ngôi sao trên trời chính là bóng hình của mặt trăng. Ta có cái tên này là do vận mệnh đã định sẵn ta mãi mãi phải như hình với bóng cùng chúng. Có điều, ta nghĩ mình nên quay về thì hơn…” Ta ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía Tinh Thích, tức thì nhận ra khuôn mặt tuấn tú của hắn đang trắng nhợt vì kinh hãi.
Chẳng để tâm đến sự ngạc nhiên của mọi người, ta đứng dậy, quay người bước ra khỏi điện Thái Cực. Vào lúc quay người bỏ đi đó, ta bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của cả Diệu và Diệp.
‘Nguyệt… Nguyệt Nhi, thực sự là nàng…” Giọng Tinh Thích run rẩy lạ thường. Hắn loạng choạng bước xuống đại điện, kéo lấy cánh tay ta, mùi hương thanh trúc dịu mát trên người hắn xộc thẳng vào mũi ta. Bất giác mọi trần tục thế gian như thể đều biến mất, ánh mắt hắn vô cùng tĩnh lặng mà trong trẻo. Khí chất toát ra từ hắn không còn nguy hiểm, đáng sợ như trước nữa.
Trong điện, tất cả chúng thần đều bàng hoàng chìm trong im lặng trước cảnh tượng ta bị kéo vào vòng tay vững chắc, ấm áp của hắn. Cánh mũi ta tràn ngập mùi hương trúc dịu nhẹ, chẳng khác nào trong mơ. Ta liếc mắt nhìn Diệu đứng ngay gần Tinh Thích, đôi mắt hẹp dài tuyệt đẹp của chàng tràn đầy nộ khí, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, vẻ tức giận ấy đã hoàn toàn biến mất.
“Chúng ta sẽ không bao giờ chia xa nữa, mãi mãi không bao giờ…” Chẳng buồn để tâm đến những ánh mắt nghi hoặc xung quanh, Tinh Thích kiên định lên tiếng. Hắn đưa tay vuốt nhẹ mái tóc ta, trong lòng ta giây phút đó cũng bất chợt trào dâng cảm giác áy náy, nếu biết Truy Nguyệt thực sự không còn tồn tại, không hiểu hắn sẽ tuyệt vọng đến mức nào?
Ọc ọc! Bụng ta đột nhiên phát ra tiếng động khiếm nhã. Diệu đứng một bên nghe vậy cong miệng định cười, nhưng sau đó lại cố gắng kìm lại. Ánh mắt Diệp thì khác lại có phần thiếu tự nhiên, dường như đang cố gắng nhẫn nhịn điều gì đó. Ánh mắt ngài nhìn Tinh Thích, lạnh như băng, còn Tinh Thích lại chẳng hề nhận ra. Trong khi Tuyết Thần vẫn giữ dáng vẻ dịu dàng trước kia, ánh mắt kiên định vô cùng.
“Nàng đói rồi sao? Ta đưa nàng đi ăn thứ gì đó nhé.” Tinh Thích véo nhẹ mũi ta, dịu dàng nói. Nghe thấy có đồ ăn, ta vội vã gật đầu, bên tau dường như loáng thoáng nghe thấy tiếng “đồ ham ăn” Diệu đang mắng. Ta nhìn về phía chàng, chỉ thấy Diệu vẫn giữ thái độ phớt đời ngoài ra không bộc lộ chút cảm xúc nào khác.
Bỏ lại văn võ bá quan đang đứng ngẩn ngơ trên đại điện, Tinh Thích nắm lấy tay ta chạy ra khỏi Thái Cực điện, dáng vẻ chẳng khác nào đứa trẻ tìm về nơi yêu thích của mình.
***
“Ôi thơm quá!” Vừa ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, hai mắt ta đã sáng lên, liếc loạn, tìm kiếm khắp phòng.
“Nàng ngủ suốt ba năm nay nên đói quá à? Sao có thể tham ăn thế hả?” Tinh Thích lại véo yêu gò má ta, giọng điệu tràn đầy yêu thương. Thật không ngờ người đàn ông này lại có lúc dịu dàng, hiền lành đến vậy. Ta đưa mắt nhìn quanh, cuối cùng đã tìm thấy mục tiêu.
Trên chiếc khay gỗ đỏ có một chiếc bát, khói tỏa nghi ngút, mùi hương dịu nhẹ. Hóa ra đó là bát cháo lá sen nóng hổi, nước cháo trắng tinh khiết, hòa cùng lá sen xanh mướt, trông đặc biệt thanh đạm. Tinh Thích cầm chiếc thìa bạc, múc từng miếng hạt sen vàng óng cho vào miệng. Ta ngồi một bên, nuốt nước miếng, liếm môi thèm thuồng.
“Món nàng thích ăn nhất chính là món cháo này, lại còn phải do ta đích thân nấu nữa.” Tinh Thích bê bát cháo đến rồi dặn ta ăn từ từ kẻo nóng. Ta thích ăn nhất là món cháo này sao? Vừa ăn một miếng ta liền đặt bát cháo xuống. Bát cháo này trông thì thật hấp dẫn, nhưng mùi vị lại chẳng ngon chút nào. Không béo ngậy, mùi vị thanh đạm thế này có lẽ chỉ mình Truy Nguyệt mới tích được. Ngọc Phiến Nhi ta muốn ăn nhất vẫn là món thịt kho tàu cơ.
Tinh Thích múc một thìa cháo khác, đưa lên môi thổi khẽ. Khi hắn thổi xong đưa đến trước miệng, ta thoáng chút lặng người, có phần áy náy. Hắn yêu Truy Nguyệt như thế, ấy vậy mà ta lại lợi dụng cơ thể Truy Nguyệt để hãm hại hắn, phải chăng là quá đỗi bỉ ổi?
“Nàng sao thế? Cháo này không ngon sao?” Tinh Thích thấy ta ăn một miếng đã thôi, đưa lời gặng hỏi.
“Tinh Thích, ta nghĩ đến rất nhiều chuyện sau này chúng ta sẽ làm, như cùng nhau quay về Nam Chiếu, thả ngựa chăn cừu, sinh con đẻ cái. Thế nhưng bây giờ chàng thân làm Nhiếp Chính Vương quyền cao chức trọng tại Đại Kỳ, liệu có còn muốn mai danh ẩn tích cùng ta sống trọn đời nữa không?” Ta đưa mắt nhìn hắn, sau đó, lộ ra dáng vẻ đáng thương mà mình đã luyện được khi ăn xin ngày xưa, rồi bật khóc như mưa, vô cùng thương cảm.
“Ai luyến tiếc ngôi vị Nhiếp Chính Vương này chứ? Ta trả lại cho nhà Nam Cung bọn chúng là được chứ gì. Nguyệt Nhi, nàng có biết không, may mà Nguyệt thần đã đưa nàng quay lại trần thế… khoảng thời gian nàng không ở bên, ta lúc nào cũng sống trong địa ngục.” Hắn ngồi xuống, đưa tay ôm lấy khuôn mặt ta, giọng điệu hết sức chân thành. “Chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này nhé! Đi về Nam Chiếu cũng được, Thiên Trúc cũng xong, chỉ cần nơi nào có nàng, nơi đó chính là thiên quốc. Chẳng ai có thể chia cắt chúng ta được nữa.”
Nếu tên hồ li thối tha đó cũng nói những lời ngọt ngào như vậy với ta thì tốt biết bao, thật là cảm động quá! Thế nhưng ta không muốn sống đến răng long đầu bạc với Tinh Thích. Ta chu miệng, cố kìm nén cảm xúc chân thực của mình, nhìn Tinh Thích, tiếp tục khóc lớn.
“Nàng… không bằng lòng sao?” Bàn tay của Tinh Thích buông thõng đầy bất lực, vẻ mặt có phần hoảng loạn.
“Ta cảm động quá! Tinh Thích… lúc đến Trường An, ta có tới Đại Ân Từ tự cầu nguyện, hi vọng chúng ta có thể tiếp tục sống bên nhau trọn đời. Thật không ngờ lời khẩn cầu ấy lại linh nghiệm. Ta muốn bỏ chút thời gian đi tạ ơn thần Phật.”
“Thì ra nàng tới Đại Từ Ân tự là để cầu xin sao? Sáng sớm ngày mai, ta sẽ đi tạ ơn cùng nàng, sau đó chúng ta cùng rời khỏi Trường An, tìm một nơi không ai quen biết, sống hết cuộc đời, có được không?” Hắn nhìn ta bằng ánh mắt kì vọng, chan chứa tình cảm.
“Chỉ có hai chúng ta thôi sao? Chúng ta sẽ rời khỏi Trường An?”
“Đúng, chỉ có hai chúng ta.” Hắn đáp lại đầy kiên định. Xin lỗi nhé, Truy Nguyệt, ta chỉ còn cách lợi dụng nàng để đánh bại hắn mà thôi. Diệp hiện nay đã bố trí mai phục tầng tầng lớp lớp phía ngoài cửa cung, chỉ chờ Tinh Thích tự đưa mình vào lưới.
Bên ngoài hoa bay ngợp trời, thi thoảng lại có vài cung nữ đi qua, cảnh vật vô cùng tĩnh lặng. Mặt trời dần lặn về tây, cây lá đều khoác lên mình chiếc áo đỏ rực rỡ. Tinh Thích, người đàn ông trác tuyệt đang ngồi trước mặt, vẫn khiến ta cảm thấy bất an, nhưng thi thoảng lòng ta lại len lỏi chút áy náy. Tình yêu của Tinh Thích đơn thuần mà nồng nhiệt, thuần khiết như ánh ban mai nhưng lại cuồng nhiệt như ánh tà hoàng hôn, ngắn ngủi hơn sao băng, nhưng lại kéo dài đến mãi mãi.
Thâm cung cô liêu, không biết người đàn ông gian giảo tựa hồ li kia đã bao giờ nhớ đến người phụ nữ mang tên Ngọc Phiến Nhi? Ta đột nhiên rất ngưỡng mộ Truy Nguyệt, ngưỡng mộ tình yêu bay bổng tuyệt đẹp như mơ mà cũng vững trãi tựa thái sơn, bất chấp sống chết giữa nàng và Tinh Thích.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!