Vương Phi Vô Lại Của Hàn Vương
Chương 104: Phi đạo hoàng hậu
Phong Dạ Hàn cũng không đáp lại, đứng chắp tay, nhìn về hướng một hòn đảo nhỏ ngoài ngàn mét khác.
“Vũ Triệt, dẫn người tới!” Công Tôn Vũ Hiên để cho đệ đệ hắn tự mình áp giải người tới trước.
Dung Hi cùng Nhã Nhã đều bị trói, ngay cả miệng cũng bị chận lại. trong nháy mắt khi Nhã Nhã nhìn thấy Ngạo Tình, trong vui mừng mang áy náy. Sau khi nghe được tin tức Ngạo Tình trúng độc bỏ mình, Nhã Nhã liền nuốt Hạc Đỉnh Hồng. May mắn được Dung Hi phát hiện kịp thời, mới đem nàng từ quỷ môn quan cứu trở lại. Sau đó Dung Hi thấy Nhã Nhã tỉnh lại vẫn bất ổn, liền vứt bỏ tất cả mang thê tử tới trên đảo, sống những ngày bình thường. Không ngờ lại trở thành con tin để uy hiếp Ngạo Tình.
“Người đã mang đến, như thế nào?” Trong lòng Công Tôn Vũ Hiên vẫn thấp thỏm, hi vọng mau sớm đạt thành nhận thức chung. Những năm này thực sự sống quá kìm nén, chỉ cầu lưu được một tia hi vọng, trước bảo mệnh rồi nói sau.
“Ta chưa bao giờ đuổi tận giết tuyệt với các ngươi.” Phong Dạ Hàn còn lưu lại đường sống, đối với người Hoàng thất bị thua trận đối xử có chút tử tế, cũng không muốn dân chúng cho rằng hắn là một hoàng đế tàn nhẫn khát máu.
“Năm lần bảy lượt phái người ám sát chúng ta, còn không phải là đuổi tận giết tuyệt!” Công Tôn Vũ Triệt vẫn không cách nào quen được cuộc sống đang từ trên cao rơi xuống, giờ phút này oán khí ngất trời, hoàn toàn quên câu nói “Thắng thành vua thua thành giặc”.
“Ta khuyên các ngươi tốt nhất không nên trúng kế ly gián của người khác, ta cùng với Tây Đế Sở Mộc Hi đã sớm có hiệp nghị, sẽ an bài chỗ thích đáng cho các ngươi. Chẳng qua nếu như các ngươi còn cậy mạnh chống lại, chỉ sợ hiệp nghị của ta cùng hắn liền không có chút ý nghĩa nào.” Phong Dạ Hàn nói.
“Ngươi nói là. . .” Thượng Quan Dực là người đầu tiên phản ứng kịp. Chẳng lẽ thật sự do Tây Vực hoàng tộc cố ý làm loạn, muốn ngư ông đắc lợi.
“Muốn giết thì đã giết trên chiến trường, cần gì tự tìm phiền toái.”
“Thật?”
“Tây Đế đã đến rồi, có thể ba mặt đối chất nhau!” Phong Dạ Hàn xoay người nhìn rừng rậm sau lưng, Sở Mộc Hi đang tham lam đưa ánh mắt nhìn nữ tử trong ngực hắn, hoàn toàn đem những người còn lại coi như không khí.
“Đại ca ca!” Ngạo Tình lấy tay Phong Dạ Hàn ra, tiến lên vài bước ôm lấy Sở Mộc Hi.
“Vật nhỏ! Ngươi. . . Thật đã tỉnh lại!” Sở Mộc Hi kích động, lời nói cũng dừng một chút. Kể từ khi nhận được tin do Phong Dạ Hàn dùng bồ câu đưa tới, hắn cơ hồ ngày đêm lên đường, ba ngày ba đêm liên tục trên lưng ngựa, ngồi thuyền gần mười ngày, vốn tưởng rằng còn phải đuổi năm ngày đường bộ mới có thể nhìn thấy Ngạo Tình. Sau trên đường lại nhận được thư của Phong Dạ Hàn, nói bọn họ đang trên đường tới đảo Tây Hộc. Vì vậy hắn đi một khúc quanh lớn, quay đầu về đảo Nhạn. Quả nhiên, thấy người mà lâu nay hắn tâm niệm.
Phong Dạ Hàn hơi ghen, vội vàng cắt đứt Sở Mộc Hi. Sở Mộc Hi mang theo hiệp nghị hai người đã kí bày ra, lúc này mới ngăn được miệng của đám người Thượng Quan Dực.
“Vật nhỏ, mới vừa vặn khôi phục liền ngứa da?” Sớm biết Ngạo Tình là một người không thể ngồi yên, không nghĩ tới nhanh như vậy liền trốn đi.
“trong cung thật sự là quá nhàm chán, huống ta nghĩ đến xem đại ca ca một chút. Thế nào, không hoan nghênh?” Ngạo Tình cười nhẹ nhàng, một đôi mắt trong veo dưới ánh chiều tà, hết sức trong suốt sáng rỡ. Vốn là dung nhan khuynh thành, lại nở nụ cười làm say trái tim Sở Mộc Hi.
“Vật nhỏ, nếu như không có Phong Dạ Hàn, nàng có thể yêu ta không?” Những lời này ẩn dấu thật lâu, lưỡng lự nhiều lần, cuối cùng hỏi ra miệng.
“Sẽ, nhất định sẽ!” Ngạo Tình cũng không dám nói, thật ra trước khi gặp Phong Dạ Hàn, hắn vẫn là mong đợi của nàng. Chỉ là thời gian vô tình chia tách bọn họ, lầm lỡ bọn họ mà thôi.
“Cho dù mẫu hậu ta gây bất lợi cho nàng?” Sở Mộc Hi nói tiếp.
Ngạo Tình kiên định gật đầu.
Rốt cuộc khuôn mặt Sở Mộc Hi cũng nở cười, run rẩy đem Ngạo Tình ôm vào ngực.
Bỏ qua nhất thời, cuối cùng bỏ lỡ một đời. Ai phải ai trái, sao có thể phân rõ?
Đoàn người Sở Mộc Hi dừng lại mấy ngày ở Nhạn đảo, sau đó dù không bỏ được cũng phải lên đường trở về nước. Lúc đi, không quên vì đứa con nhà mình đòi cái “Con dâu nuôi từ bé”. Ngạo Tình lúc này gật đầu, sắc mặt Phong Dạ Hàn đen sì.
Sau một ngày, Ngạo Tình nhận được bồ câu đưa tin của Sở Mộc Hi, nói trên đường gặp được bạn tốt của nàng Liễu Diệp Thanh, thuận tiện mang về nước. Không nghĩ tới Diệp Thanh cuối cùng cũng bước ra bước đầu tiên, buông xuống kiên trì, truy đuổi tình yêu của nàng, mặc dù biết rõ trong lòng Sở Mộc Hi chỉ có Ngạo Tình.
Làm cho Ngạo Tình tiếc nuối chính là, Liễu Diệp Thanh một đường cùng đi theo, lại vẫn tiêu sái không lộ mặt.
Trở lại trong cung, làm xong hôn sự của hai người Băng Tâm cùng Băng Lam, Ngạo Tình lại không thể chịu được. Vừa vào đêm, liền lôi kéo Nhã Nhã đi làm chuyện trộm chó trộm gà. Hai tháng qua, ở Túc Nguyệt quốc có mười nhà quan viên bị trộm, có mấy quan viên còn là trọng thần của triều đình, trong lúc nhất thời làm cho các quan viên đều cảm thấy lo lắng, nhiều lần thượng tấu muốn nghiêm trị đầu sỏ gây nên, cố tình Phong Dạ Hàn nói chuyện nhỏ như vậy không cần tốn công phu.
Thật ra thì tất cả mọi người trong lòng đều biết rõ, phi đạo chính là hoàng hậu bị hoàng đế cưng chiều nâng tận mây xanh.
Quan viên mất trộm, tự nhiên có người mừng. Rất nhiều nhà dân, sau khi thức giấc phát hiện ngoài cửa nhiều hơn một túi bạc vô cùng vui mừng, hướng về phía hoàng chung ba lạy chín vái. Tình huống này chỉ chấm dứt khi Ngạo Tình bị tra ra là có thai ba tháng.
Trong lúc Ngạo Tình dưỡng thai, dân chúng tự phát tổ chức thành đại quân phụ nhân, từng tốp từng tốp tới miếu Quan Âm thay hoàng hậu của các nàng cầu phúc. Kể từ đó, danh tiếng của Ngạo Tình trong dân gian càng cao, những lão già trong cung cũng không dám dễ dàng khuyên giải Phong Dạ Hàn nạp phi, ngay cả những trọng thần bị mất trộm cũng nói năng thận trọng, tuyệt không dám nói việc này.
Ngạo Tình mang thai không bao lâu, Sở Mộc Hi cũng gởi thư nói, Liễu Diệp Thanh cũng mang bầu. Mà làm cho Ngạo Tình vui mừng là Nhã Nhã, ba ngày năm bữa chạy vào trong cung, hận không thể đem tất cả đồ ăn ngon bên ngoài cung mang tới. Vậy mà, hành động này của Nhã Nhã thật sâu đả kích Dung Hi, làm hại hắn lăn qua lăn lại, tâm tâm niệm niệm vội vàng tạo người.
Bởi vì năm đó Nhã Nhã đẻ non, sau lại không chú ý điều dưỡng, bệnh căn không dứt. Nhưng Dung Hi lại là độc đinh, vô hậu là chuyện lớn, Nhã Nhã nhiều lần khuyên Dung Hi nạp mấy phòng thiếp thất, Dung Hi mỗi lần đều nổi đóa phẩy tay áo bỏ đi. Hắn biết, nếu như hắn thật sự nghe lời Nhã Nhã nạp thiếp, như vậy Nhã Nhã sớm muộn cũng sẽ rời hắn mà đi. Nhã nhã là một người cố chấp, sao lại có thể chấp nhận một hạt bụi.
Ngạo Tình cũng vì bọn họ gấp gáp, mượn cơ hội dưỡng thai, nghiên cứu sách thuốc có liên quan đến phương diện này điều chế chút dược thiện, thử từ từ giúp Nhã Nhã chữa trị thân thể, còn phái người tìm Tần Dược Nam tiến cung, thuận tiện để hắn chẩn mạch vì mình.
Phong Dạ Hàn vừa nghe Tần Dược Nam phụng ý chỉ vào cung, lập tức ghen. Nhớ năm đó lúc ở Hậu phủ, Phong Dạ Hàn nhìn thấy tình cảm của hắn với Ngạo Tình không bình thường. Nghe nói Tần Dược Nam hiện nay chưa lập gia đình, càng thêm dễ nổi nóng.
Từ sau khi đăng cơ, trong ngoài triều đều biết hắn là một hoàng đế cần chính vì dân. Suốt đêm phê duyệt tấu chương không nói, còn thường đi vi hành thể nghiệm và quan sát dân tình. Hôm nay, hắn không thể không đem Ngự Thư Phòng lần nữa dời đến cung của Ngạo Tình, chỉ sợ không để ý một chút, bị người chui chỗ trống. Nhất là lần đầu tiên bắt mạch thấy được ánh mắt lưu luyến của Tần Dược Nam nhìn Ngạo Tình, thần kinh của hắn liền bắt đầu căng thẳng, phòng hắn so với phòng sói còn nghiêm túc hơn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!