Vương Phi Vô Lại Của Hàn Vương
Chương 19: Báu vật vương phi
Đột nhiên, một bộ người mặc đồ đen đột ngột đạp nước mà tới, tay phải
giương lên, sưu sưu sưu. Bắn ra phi tiêu Phong Điệp ở trong tay.
“Cẩn thận.” Băng Tâm phản ứng nhanh nhất, nhanh nhẹn từ bên hông lấy ra
mấy hạt châu lớn như hạt đậu, vung tay áo một cái, keng keng keng keng.
Đỡ được phi tiêu Phong Diệp.
“Băng Tâm, Băng Lam, đi hỗ trợ.” Ngạo Tình hô.
Hai người bay lên trời, bay tới trên mui thuyền, cùng người áo đen đấu.
Kiếm thế của Băng Lam nhu hòa như gió xuân mang mưa tới, lại giấu giếm
sát cơ ở nhiều chiêu, lực độ khống chế tinh chuẩn, thỏa đáng. Kiếm thế
của Băng Tâm như gió giật sấm rền, mỗi một chiêu đều hướng đến chỗ trọng yếu của định nhân.
Người áo đen không ngờ hai tiểu nha đầu lại có kiếm thuật hạng nhất như vậy, ánh mắt bất ngờ trầm xuống.
Bốn người Xuất Nguyệt cùng tử sĩ đang đánh nhau, cũng ngạc nhiên về kiếm thuật của hai tiểu nhà đầu này, kiếm thuật của các nàng không thua bọn
họ, hơn nữa sử dụng kiếm thuật mà bọn họ hình như chưa từng thấy qua.
Qua thời gian một chén trà, Xuất Nguyệt, Bích Nguyệt bắt sống hai vị tử
sĩ, Truy Nguyệt, Lãm Nguyệt đem số còn lại giải quyết xong toàn bộ.
“Băng Lam.” Băng Tâm tìm đúng thời cơ, hét một tiếng, kiếm trên tay tựa
như bão lốc xoay tròn tốc độ cao, nhất thời kiếm quang chồng lên nhau,
như mộng như ảo; Băng Lam bay lên dùng sức đâm thẳng sau gáy người áo
đen giống như mũi tên rời cung, không cách nào ngăn cản.
Người áo đen nhất thời luống cuống, hai mặt thụ địch, Vút Vút. Phập, tiếng kiếm đâm vào da thịt vang lên.
Người áo đen cả kinh, ngưng tụ nội lực, muốn tạo ra khe hở.
Băng Tâm bỗng dưng dừng chiêu thức, tay trái nhanh chóng đoạt kiếm, tay phải hóa chưởng, đối chưởng, đùng.
“Tìm chết.” Băng Tâm gầm lên một tiếng, chưởng hóa quyền, liền đưa ba
quyền, tốc độ nhanh như thiểm điện. Người áo đen bay ngược ra mặt nước
phía sau mười mấy thước, đùng.
Băng Lam điểm chân, tay trái hóa chưởng, rầm rầm rầm, trên mặt nước từng luồng nước dâng cao, đánh trúng người trong nước, nước hồ ngay lập tức
nhuộm đỏ. . . . . . Băng Tâm cũng không dừng lại, từ bên hông lại lấy ra mấy hạt châu, cánh tay nhỏ vung sưu sưu sưu.
A.
“Trở lại.” Ngạo Tình hô hai người dừng lại, Băng Tâm cùng Băng Lam đồng thời lắc mình trở lại bên cạnh.
“Tiểu thư, diệt cỏ tận gốc, tránh để lại hậu họa.” Băng Lam hơi thở có chút nhiễu loạn, trên trán mồ hôi dày đặc.
“Mạng hắn không được lâu nữa đâu, mấy quyền này của Băng Tâm cũng đủ cho hắn rồi.” Ngạo Tình nhàn nhạt mà nói ra, nhưng mi tâm ngưng một chút vẻ u sầu.
“Tiểu thư, ngươi xem.” Băng Tâm đưa tay, lấy ra một cái kim bài, phía
trên in hình đầu sói. Quả nhiên là Lang Nha minh ở Tây Vực.
NgạoTình, Băng Lam vừa nhìn, phù một tiếng nở nụ cười.
“Băng Tâm, ngươi thật là được, đánh nhau cũng không quên mượn gió bẻ măng.” Băng Lam trêu ghẹo nói.
“Ha ha, tiểu thư không phải luôn nói, không lấy là uổng phí sao.” Băng Tâm ngây ngốc xoa đầu, có chút xấu hổ mà cười cười.
Mọi người vừa nghe, ha ha ha cười lớn.
Con mắt đẹp của Truy Nguyệt không tự chủ tỉ mỉ quan sát một hồi Băng Tâm đang xoa đầu, nha đầu này, có phần ý tứ.
Hai tử sĩ thừa dịp bọn họ cười to, nhìn lẫn nhau, hai người nhảy lên, dùng chân đá mạnh vào vị trí ngực đối phương.
“Không tốt.” Xuất Nguyệt kêu lên sợ hãi, hắn đã sớm lấy ra trong túi
chứa chất độc trong miệng bạn chúng để ngừa bọn chúng tự vẫn, không ngờ
bọn họ sẽ dùng phương thức này kết thúc sinh mạng.
Mọi người hồi hồn, ống tay áo của Băng Lam vung lên, một mùi thơm ngát
tỏa ra, hai người nhất thời mềm nhũn nằm ở trên ván thuyền, không thể
tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm Băng Lam.
“Nghĩ tự vận? Không dễ dàng như vậy.” Mắt hạnh của Băng Lam tỏa sáng, tự tin tràn đầy.
“Băng Lam, thật giỏi a!” Băng Tâm giơ ngón tay cái lên, chớp chớp mắt với Băng Lam.
“Tiểu thư đã nói, không cần nhắc lại.” trên mặt trắng nõn của Băng Lam
thoáng qua vẻ kiêu ngạo, khẽ cười, nhìn thấy nhàn nhạt lúm đồng tiền
trong nắng hoàng hôn chói mắt khác thường.
Sắc mặt hai người Xuất Nguyệt, Lãm Nguyệt ửng đỏ, cúi đầu không nói.
Ngạo Tình tự nhiên đem sắc mặt hai người thu hết vào mắt, bất đắc dĩ vỗ
trán thở dài. Phong Dạ Hàn cười ôm chặt người trong lòng, mắt phượng
càng sâu. Ngạo nhi của hắn thật là càng ngày càng làm cho hắn giật mình, hai nha đầu bên cạnh thân thủ đều tốt như vậy, cùng tứ đại hộ vệ của
mình giống nhau. Vậy nàng phải thế nào nữa?
“Vương Gia, ngươi trở lại rồi.” Phong Dạ Hàn đưa Ngạo Tình đến cửa vương phủ, lão quản gia vội vã đi ra.
Thì ra là trong cung truyền đến khẩu dụ(thánh chỉ bằng lời) của hoàng thượng, muốn hai người vào cung tham gia dạ tiệc.
“Nếu như nàng không muốn đi, ta bồi nàng.” Phong Dạ Hàn nói, Ngạo Tình lắc đầu một cái.
Đến lúc cung yến thời gian vẫn còn dài, Phong Dạ Hàn cùng Ngạo Tình liền từ từ hưởng dụng bữa tối. Nhưng Ngạo Tình hình như có tâm sự, khẩu vị
không tốt lắm.
“Ta không sao, chỉ là đang nghĩ một số chuyện.” Ngạo Tình tựa sát vào
trong ngực Phong Dạ Hàn, cảm nhận mùi vị quen thuộc, tâm trạng phập
phồng thoáng an định lại. “Phong Dạ Hàn, vô luận xảy ra ra chuyện gì,
chàng đều nguyện ý tin tưởng ta chứ?”
“Ừ. Ta tin tưởng nàng! Ta biết rõ trong lòng nàng có nhiều chuyện, nàng
không nói ta liền không hỏi, ta sẽ chờ nàng, chờ nàng nguyện ý nói cho
ta biết. Chỉ là, nàng phải khỏe mạng, không cho phép bị thương.” Phong
Dạ Hàn đưa tay ôm lấy Ngạo Tình, để cho nàng ngồi trên đùi của mình, khẽ hôn lên trán nàng.
“Ừ. Đợi thời cơ chín muồi, ta sẽ đem toàn bộ chuyện tình nói cho chàng
biết.” Ngạo Tình nhoẻn miệng cười, hướng bờ môi khêu gợi kia nhẹ nhàng
hôn một cái, “Thấy chàng biết điều như vậy, thưởng chàng!”
Mắt phượng của Phong Dạ Hàn ngẩn ra, đối với hành động to gan vừa rồi
của Ngạo Tình rất hài lòng. Đưa lên môi mỏng, làm y như vừa rồi: “Vậy ta cũng thưởng nàng.” giọng nói bá đạo, ánh mắt sáng, không nói lời gì,
môi hạ xuống.
“Tiểu… ” Băng Tâm không đầu không đuôi tiến vào, vừa lúc thấy một
phòng xuân sắc, chợt quay lưng đi, trái tim nhỏ đập rộn ràng, “Ta cái gì cũng không thấy.” lời nói này không biết là cho người ở bên trong nghe, hay nói cho chính mình nghe.
Ngạo Tình vội vàng ngồi lại trên ghế, mặt khẽ nóng lên, hắng giọng, “Nói đi.”
Băng Tâm sợ hãi xoay người lại, tình huống coi như bình thường, mới hỏi: “Tiểu thư, y phục dạ tiệc muốn yêu mị một chút hay là phóng khoáng một
chút?”
Phong Dạ Hàn mới vừa uống ngụm trà liền bị sặc, khụ khụ.
Ngạo Tình vội vàng đưa khăn lụa sang, làm sao vậy?.
“Y phục trắng ngà đi.”
Ai cũng không phát hiện, trong mắt phượng của Phong Dạ Hàn thoáng qua một nụ cười.
Người tới trễ, một thân váy dài tuyết trắng, trên váy dùng thủ pháp thêu tranh thuỷ mặc thêu bức vẽ hoa sen, từng đóa sen nở rộ trên lá, đặc sắc rõ ràng, bên hông dùng đai lưng trắng nhạt. đặc biệt nhất là cổ váy,
tạo thành đường cong tinh sảo, cổ trái tim màu lam nhạt, rộng mở hai bên trái phải xương quai xanh khoảng một tấc, lộ ra xương quai xanh như ẩn
như hiện, càng tôn thêm vẻ đẹp của thon dài của cổ. Gương mặt nõn nà,
búi tóc mỹ nhân đơn giản, hợp với sắc trắng ngà của trâm ngọc Hòa Điền,
thật giống như Thiên Tiên.
Oa. Vương phi thật sự quá đẹp. Truy Nguyệt không nhịn được than ra một tiếng, còn lại ba người vẫn bất động.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!