Vương Phi Vô Lại Của Hàn Vương
Chương 76: Chọi gà
Sở Mộc Hi ngẩn ra sau đó trên mặt tràn đầy cưng chiều, không ngờ tiểu đông tây sau khi lớn lên còn thích hồ đồ như vậy. Vẻ mặt của Dung Hi và Phong Hề Ngạn như nhìn thấy kẻ điên.
Ngạo Tình hít một hơi thật sâu: “Bản cô nương tiếp tục với Rock and roll, xem những thứ tiểu yêu các ngươi có thể trốn đâu được.”
Dứt lời, trong núi lập tức có thêm vài tiếng gió và những tiếng va chạm nho nhỏ.
“Chậm đã. Cung chủ cho mời.” Một nữ tử thanh y vẻ mặt mông muội xuất hiện tại núi đá nhỏ cách đó không xa, trên mặt có ý sợ hãi, chỉ sợ chậm một bước, Ngạo Tình liền hát lên.
“Hắc. Lúc này mới giống lời người nói chứ. Hát như thế này đúng là phí năng lượng. Mới một khúc mà bản cô nương đã đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi, nhanh chóng dẫn đường, bản cô nương phải hảo hảo đòi chút tiền thưởng cho việc hát khúc này, các ngươi phải cho chút tiền trà nước, đúng không?” Ngạo Tình cười lưu manh, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm cô nương kia.
Đôi mắt của nữ tử thanh y liền sáng ngời, vội vàng nói: “Các vị mời tới bên này.”
Ngạo Tình khoát tay áo rồi nói: “Đi, cùng bản cô nương đùa giỡn tiểu yêu nữ đi.”
Băng Tâm bật cười, Phong Dạ Hàn lắc đầu thở dài. Sở Mộc Hi lại nhếch môi, cười vui vẻ.
Bước chân nữ tử dẫn đường run lên một chút rồi đi tiếp.
Một đường vào sơn động, mặc dù ánh sáng hơi mờ, nhưng bên trong động tuyệt không có cảm giác ảm đạm, mà còn dùng thủy tinh thạch chiếu sáng, như vậy cho thấy sự nổi bật trong giang hồ của ma âm cung cũng đúng, đúng là có thực lực.
Nữ tử nói: “Cung chủ, người đã tới”, mọi người liền thấy trên ghế đá trước mặt có một bóng dáng xiêm áo hồng anh đào thướt tha, một mỹ nhân xinh đẹp, trên búi tóc là một cây trâm Tử Ngọc Tường Vi, rất có khí chất tiên nữ hạ phàm.
“Ta đã mang Băng Ngọc Hồ Điệp đến, thê tử của ta đâu.” Dung Hi cắn chặt răng nói, kềm chế lửa giận trong cơ thể, ai kêu mình có nhược điểm trên tay người khác, không thể không nhẫn nhịn.
“Dung công tử cần gì vội vàng như vậy?” Nữ tử chậm rãi xoay người, tuy trả lời Dung Hi, nhưng đôi mắt phía trên khăn che mặt không ngừng quan sát Phong Dạ Hàn, tiếp theo là Sở Mộc Hi, nữa là Phong Hề Ngạn, mặt tràn đầy kinh ngạc, tựa như dâm oa đãng phụ(phụ nữ dâm đãng) nhìn thấy sắc đẹp, hận không thể nhào tới đem tuấn ca ăn sạch sành sanh.
Oa. Giọng nói trẻ con làm Ngạo Tình không khỏi rùng mình một cái.
“Nói nhảm, nếu là người bên gối ngươi bị người khác bắt cóc vơ vét tài sản, xem ngươi còn có thể trấn định không.” Ngạo Tình liếc mắt nhìn nữ tử một cái.
“Người bên gối? Ha ha ha, nam nhân, vật ngoài thân.” Nữ tử cười đến ngông cuồng.
“Có tính cách. Nhưng giọng nói oa nhi của tiểu mĩ nữ ngươi, bản cô nương ta thật sự không thể tiêu thụ nổi, như là như di chứng của việc túng dục quá độ vậy, chậc chậc. Tiểu mỹ nữ, Phật nói, Túng Dục quá độ, không thể, không thể.”
Hì hì. Băng Tâm Băng Lam cười rung bả vai. Tứ nam sắc mặt cũng buông lỏng, sau một cái chớp mắt, tâm trạng trở nên thoải mái như người chuẩn bị xem cuộc vui.
“Quả nhiên nhanh mồm nhanh miệng. Sợ là cô nương ghen tỵ với giọng nói tinh khiết thiên nhiên của ta, nam nhân từng hầu hạ ta đều quỳ dưới váy ta, lời ấy của cô nương sai rồi.” Nữ tử cũng tốt tính, âm thanh mị nhu tận xương, làm cho tóc gáy mọi người dựng hết lên, lạnh đến buồn nôn.
“Ta xem cô nương ít nhất cũng ba bốn mươi tuổi, tiếng nói này thật sự là giả bộ nai tơ, người trong lòng nghe xác thực sẽ động dục, còn không phải đúng là làm cho người ta sợ hãi.” Ngạo Tình cười đến thiên chân vô tà(vô hại), xem đi, đây mới là một mầm non, ngươi đã là lão bông cải rồi còn giả bộ.
“Ngươi. . .” Kiều dung hơi có vẻ giận, thấy không thể nói thắng được miệng lưỡi lợi hại của Ngạo Tình, liền dời mắt lưu luyến mấy người Phong Dạ Hàn, “Quả nhiên tuấn mỹ vô song, có thể so với Thần Để.” Lời này như có lại như không có ngụ ý.
Phong Dạ Hàn vừa nghe, mắt phượng phát ra những tia âm lãnh mãnh liệt, từ đầu đến bây giờ hắn đều chưa từng nhìn qua nàng kia.
Sở Mộc Hi vẫn giữ vững khuôn mặt tươi cười như cũ, Phong Hề Ngạn trực tiếp khinh thường nàng ta.
Ngạo Tình thật sự thấy xem thế là đủ rồi, nữ tử này quả thật chính là phiên bản nữ Tây Môn Khánh, lắc đầu liên tục: “Nhìn đôi mắt của mỹ nữ hình như không buồn không yêu, như thế nào mà giống như bộ dáng chưa thỏa mãn dục vọng, đến, mọi người thẳng thắn chút, tiền trao cháo múc, giao dịch xong ai đi đường nấy, lão nhân gia ngươi cũng có thể trở về tiếp tục tầm hoan tác nhạc, như thế nào?” Nói xong không quên ác ý cười cười, tiếng cười làm cho người ta lạnh cả sống lưng.
“Ngươi. . . Tiểu muội muội cần gì phải gấp gáp, người tới là khách, Bổn cung chủ chưa làm tròn bổn phận tiếp đón sao có thể về sớm vậy, ngộ nhỡ truyền ra giang hồ, danh dự của Thiên Tư động chúng ta mất hết rồi.” Choáng nha, lại tới chiêu này.
“Xú danh của Thiên Tư động nhà ngươi đã sớm lan xa, đâu còn cần làm việc vô ích như vậy!”
Nét mặt nữ tử đầy vẻ giận dữ, nhưng trong chớp mắt đã khôi phục lại bình tĩnh. Hiện tại nàng đã biết rõ, cùng Ngạo Tình múa mép khua môi quả thật chính là tự rước lấy nhục. Trực tiếp kêu thuộc hạ: “Lập tức thiết yến, Bổn cung muốn nhiệt tình khoản đãi mấy vị khách quý này, thuận tiện sắp xếp chỗ ở cho mấy vị.” Vừa nói, đôi mắt đầy dục vọng không ngừng nghiêng mắt nhìn bốn người Phong Dạ Hàn, ngay cả Dung Hi là đàn ông có vợ đều không bỏ qua cho.
Mấy vị tiểu cô nương do dự một giây, lĩnh mệnh đi xuống chuẩn bị.
Biểu hiện của mấy tiểu cô nương này khó thoát khỏi pháp nhãn của Ngạo Tình, trong lòng nàng thầm nghĩ, phải hảo hảo xem kỹ lại vị cung chủ này. Nhìn bề ngoài coi như là khuôn mặt thiên sứ, lại đứng đầu một cung, hình như tính tình có chút lỗ mãng, xem ra Thiên Tư cung đúng là quang co mà.
Ngạo Tình đã nhìn ra Dung Hi có vẻ vội vàng liền nói: “Nếu chúng ta tiếp nhận an bài của Cung chủ, ngươi có thể cho chúng ta trông thấy cố nhân không, dầu gì cũng phải gặp mặt một lần, những mỹ nam này mới có thể thoải mái bồi Lão Nhân Gia.”
“Ách. . . Tốt. Người tới.” Nữ nhân rỉ tai tiểu nha đầu ở bên cạnh một phen, tiểu nha đầu gật đầu liên tục.
Sau một thời gian ngắn, nàng kia đổi một bộ y phục trắng ngà, đạp gót sen uyển chuyển đi tới, đuôi mắt không có chuyện gì cũng nghiêng nhìn về phía khuôn mặt Phong Dạ Hàn. Thật cho là thay một bộ y phục cùng màu sắc, thành đồ tình lữ là thành người yêu rồi sao.
Ngạo Tình bất đắc dĩ thầm than, một khối băng lớn như vậy mà cũng có người không sợ muốn dính lên. Sợ là vật hiếm mới là quý, càng lạnh lùng, càng dễ khơi dậy lòng chinh phục của sắc nữ.
“Đại tỷ, ánh mắt ngươi sao vậy, thế nào luôn đi liếc ngang vậy, người không biết còn tưởng rằng đại tỷ ngươi đang chơi chọi gà đấy?” Ngạo Tình thật sự không nhìn nổi khi sắc nữ này không ngừng ném mị nhãn cho Phong Dạ Hàn, đành đổi phương thức điều chỉnh không khí.
Mọi người vừa nghe, đều bắt đầu cười. Làm cho đám tiểu nha đầu cũng cười trộm không ít.
Nữ nhân buồn bực, một lát sau cố gắng bày vẻ xinh đẹp: “Từ xưa mỹ nữ yêu anh hùng, thiên kinh địa nghĩa, huống chi xem một chút cũng sẽ không thiếu mấy cân thịt mà, tiểu muội muội cũng quá không phóng khoáng đấy.”
“Đại tỷ, lời nói này cũng quá không tuân thủ nữ tắc rồi. Ngươi nhìn chằm chằm nam nhân của ta, hai mắt như muốn lột trần. Haizz, dạo này, vừa phải phòng sói vừa phòng Tiểu Tam, một thứ cũng không thể thiếu” trong lòng Ngạo Tình đã sớm thăm hỏi tổ tông nàng ta, thế nào mà ngày thường cũng gặp dâm phụ, thật dọa người mà.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!