Vương Quốc Những Kẻ Lạ Mặt - Chương 34
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
104


Vương Quốc Những Kẻ Lạ Mặt


Chương 34


Fouz Ubaid, kẻ đạo đức giả đã dành quá nhiều thời gian để giày vò Thanh tra Ibrahim, đang ngồi cứng người, hai vai vuông vức, hai tay nắm lại trước mặt đặt trên bàn. Phòng thẩm vấn im phăng phắc. Hắn ngồi đó một mình kể từ khi người cảnh vệ đưa hắn vào từ hai tiếng trước.

Bọn họ không buộc tội hắn hay cho hắn quyền gọi luật sư, nhưng qua tấm kính một chiều, Katya có thể nhận thấy hắn ta đã chuẩn bị lời bào chữa cho mình. Có gì đó diễn ra trên nét mặt của một con người khi bắt đầu thanh minh cho cách hành xử tồi tệ nhất của mình, một sự chuẩn bị phức tạp về sự chính dáng, sự bất chấp, sự tính toán, và một chút sự sợ hãi. Không có khả năng hắn sẽ bào chữa cho mình. Thực vậy, bọn họ đã bắt quả tang hắn qua đoạn phim hắn hãm hiếp một cô giúp việc trẻ. Cô ta bị trói lại. Khi cô ta gào thét để kêu cứu, hắn dán băng dính vào miệng cô ta. Có vẻ rõ ràng người phụ nữ đó không sẵn sàng tham gia vào chuyện này.

Tuy vậy, điều đầu tiên mà Ubaid nói khi họ đưa hắn vào căn phòng này là “Cô ta đã muốn tôi làm vậy. Đó là sự sắp đặt theo ý muốn của cả đôi bên.”

Đó là tất cả những gì cần có để ngăn bộ máy của pháp luật.

Tội đồng lõa của người phụ nữ kia chính là vấn đề mấu chốt. Nếu hắn nói đúng và đấy là một sự đồng thuận, cho dù đó là bạo lực và diễn kịch đi chăng nữa, thì hình phạt hà khắc nhất mà Ubaid phải đối mặt là mười năm ở tù và một nghìn roi. Hắn chưa có gia đình, nên đó không phải tội thông dâm. Hắn sẽ chỉ bị buộc tội quan hệ tình dục phi pháp mà thôi.

Nhưng nếu có thể chỉ ra được rằng hắn đã cưỡng hiếp người phụ nữ này thì hắn sẽ phải chịu tội hiếp dâm, tức là sẽ bị chặt đầu công khai.

Sẽ rất mất công để chứng minh một vụ cưỡng hiếp, đặc biệt là sau vụ Qatif tai tiếng đó. Một phụ nữ đã bị hãm hiếp tập thể ở thành phố Qatif và bị trừng phạt cùng những kẻ đã hãm hiếp cô ta, bởi thẩm phán phán quyết rằng cô ta đã thuận ý gặp gỡ những gã đàn ông này và do đó đã phá vỡ một trong những giáo lý của xã hội văn minh: phụ nữ không được giao tiếp với đàn ông lạ mặt. Tất cả đều phải chịu hình phạt vì tội quan hệ tình dục phi pháp, mặc dù những gã kia đã bị truy tố về tội hiếp dâm. Chính vì sự công khai của vụ án này mà đàn ông dễ dàng cảm thấy tự tin hơn khi khai nhận quan hệ tình dục đồng thuận, vì biết rằng khó có thể chứng minh được đó là cưỡng hiếp – và rất khó để một phụ nữ khai nhận rằng cô ta bị cưỡng hiếp, nhằm tránh chính mình bị trừng phạt.

Gánh nặng đó hiện đang đè lên vai các điều tra viên để chứng minh Ubaid đã chủ động rình mò nạn nhân với mục đích cưỡng hiếp cô ta. Lúc đầu, Katya đã nghĩ việc này có thể khả thi nếu chứng minh được rằng có người đã sử dụng các đoạn băng kia nhằm tống tiền hắn và hắn đã phải trả tiền cho kẻ tống tiền. Điều này sẽ buộc hắn phải thú nhận tội lỗi của mình. Nhưng nhìn hắn lúc này, cô nhận ra rằng hắn mới ngông cuồng làm sao. Hắn ta có thể khai hắn đã trả tiền cho kẻ tống tiền chỉ vì cảnh phim đó thật đáng xấu hổ, bởi nó có thể gây rắc rối cho sự nghiệp của hắn, và bởi vì, xét cho cùng, đó là quan hệ tình dục phi pháp. Điều đó không có nghĩa là hắn phạm tội hiếp dâm.

Dù thế nào đi nữa thì vụ án này sẽ không do Đội Trọng án phụ trách. Họ đã quá bận bịu với vụ Thiên sứ để có thể dành thời gian tìm kiếm một cô gái người Phillipines không xác định được danh tính và cố dựng lên một vụ cưỡng hiếp nhằm chống lại một sĩ quan kỳ cựu của Đội Điệp vụ. Ngay cả khi có tìm được cô gái đó, cô ta vẫn phải bào chữa cho những gì mà tại địa điểm đầu tiên cô ta đã một mình làm với hắn. Nếu cô ta khai rằng hắn ta đã lừa gạt mình, cô ta phải chứng minh được điều đó – với bằng chứng xác thực. Và điều đó là gần như không thể. Không có bằng chứng thì chỉ đơn giản là lời nói của cô ta đã chống lại hắn mà thôi.

Có lẽ Ubaid đã nghĩ đến việc này rồi, nhưng xem ra không phải vậy. Hắn chỉ có vẻ như sẽ nghĩ ra điều đó mà thôi. Chính vì vậy mà hiện giờ Katya đang ở đây, chờ đợi và hy vọng rằng trong khoảng thòi gian ngắn ngủi khi Đội Trọng án vẫn có quyền khống chế hắn, họ có thể ép buộc và đe dọa hắn.

Vài phút sau, cửa mở và Thám tử Mu’tazz bước vào phòng.

Những phụ nữ ở phòng thí nghiệm của Katya luôn nói rằng Thám tử Khouri, người mà họ gọi là Abu-Haitham, là người đàn ông sùng đạo nhất trong Cục. Ông ta đã được bổ nhiệm định sau nhiều lần từ chối ngồi vào xe cảnh sát nếu có bất cứ phụ nữ nào ở trong xe, cho dù cô ta có che kín mặt và cư xử đúng mực thế nào đi chăng nữa.

Ông ta còn có sở thích mang theo một chiếc roi da lạc đà ngắn như vài cảnh sát cuồng tín thường sử dụng. Chiếc roi được giắt vào thắt lưng ngay cạnh bao súng và đã trở thành một trào lưu thịnh hành đến mức một số sĩ quan khác, bao gồm cả Mu’tazz, cũng đã mang theo roi như vậy, một cam kết thầm lặng đồng hành với đức tin tuyệt đối của Abu-Haitham.

Mu’tazz chỉ nhất quyết muốn chứng tỏ rằng ông ta là người đàn ông Hồi giáo thuần khiết nhất, nhưng không giống Abu-Haitham, ông ta có tính cách thật khó chịu. Ông ta không bao giờ nói chuyện với Katya. Những gì cô biết được chỉ là qua những câu chuyện trong phòng thí nghiệm. Lúc này quan sát ông ta, cô nhận thấy một sự ghê tởm khôn tả. Ông ta có khuôn mặt to, vuông chữ điền; đôi mắt gần sát với đôi lông mày, và cái miệng rộng không duyên dáng một chút nào. Mỗi khi mở miệng, ông ta không thể nào tránh được việc khoe ra cả hàm răng khấp khểnh. Chúng vừa xấu, vừa vàng, lại còn thưa, với chân răng đen sì. Ông ta để một bộ râu quai nón được tỉa tót ở quanh miệng và quanh xương quai hàm nhưng nó chỉ càng làm nổi bật thêm cái khoang miệng xấu xí ở chính giữa mà thôi.

Ông ta đặt tập hồ sơ lên bàn và nhìn xuốg Ubaid.

“Cho dù cuối cùng các vị thẩm phán có phán quyết thế nào về những lời buộc tội cưỡng dâm đối với anh, thì bọn họ cũng sẽ giảm án nếu anh tỏ ra hợp tác với chúng tôi.” Mu’tazz nói.

“Chúng tôi biết anh có liên đới với một phụ nữ có tên là Sabria Gampon. Chúng tôi biết cô ta đã tống tiền anh. Hiện cô ta đã mất tích ba tuần nay, và anh biết đấy, Đội Điệp vụ đang rất nóng lòng tìm ra cô ta.”

Ubaid ương bướng nhìn chăm chăm vào tấm kính một chiều. “Chúng tôi cho rằng anh có thể biết chuyện gì đó đã xảy ra với cô ta.” Mu’tazz lúc này đang đi vòng quanh chỗ Ubaid ngồi, dò xét hắn ta từ mọi góc độ. “Nếu anh biết điều gì đó, chúng tôi sẽ đánh giá cao nế anh cho chúng tôi biết.”

“Tôi chẳng biết gì hết.”

Với tốc độ khiến Katya phải giật mình, Mu’tazz đấm Ubaid từ phía sau gáy. Cú đấm đã sỉ nhục hắn; người ta có thể nhận ra điều đó qua màu đỏ đang bừng lên khắp hai má hắn. Mu’tazz tiếp tục đi lại phía sau hắn ta. “Mày nói gì kia?”

“Tôi không biết gì hết.”

Mu’tazz lại đấm hắn, lần này mạnh hơn. Cú đấm khiến đầu Ubaid chạm gần xuống mặt bàn.

“Mày nói gì?”

Ubaid im lặng.

Đấm! Mu’tazz ra tay mạnh hơn nữa. Đấm! Mỗi lần Ubai ngẩng đầu lên, trông hắn lại càng bẽ bàng hơn. Đôi mắt hắn ngấn lệ vì đau đớn sau mỗi cú đánh.

“Có phải mày nói là mày biết tìm Sabrina Gampon ở đâu không nhỉ?”

“Không, tôi…” Đấm!

“Tôi không biết này!”

Khuôn mặt Mu’tazz ngây ra. Thậm chí trông ông ta có vẻ chán nản, như thể trước đấy ông ta đã từng làm việc này rồi và biết rằng tình thế sẽ tiến triển thế nào cũng như không cần quan tâm nhiều đến kết quả sẽ ra sao.

Đấm-đấm!

Bỗng nhiên Katya thấy sợ. Sao không có ai khác vào phòng quan sát vậy? Người ta phải biết chuyện gì đang diễn ra chứ. Có lẽ cô khôn nên ở đấy một mình, chỉ là phòng khi sau này có ai đó hỏi chuyện. Sự việc đã diễn ra như thế này đây: việc tra tấn được bao bọc bởi sự im lặng đồng lõa. Và cô nhận ra rằng mặc dù muốn chứng kiến Ubaid phải chịu đau đớn, nhưng thực tế là cô kinh hãi vì điều này và vì vẻ thờ ơ lạnh lùng trên khuôn mặt của Mu’tazz.

Mu’tazz rút chiếc roi da lạc đà ra. Ông ta bước lùi lại rồi nói. “Mày phải nói gì về Sabrina Gampon nào?”

Ubaid lắc đầu tuyệt vọng.

Vút! Chiếc roi quất lên lưng hắn. Ubaid thét lên đau đớn. Trông mặt hắn thật kỉnh khủng.

“Mày phải nói gì đây?”

“Không gì hết!”

Vút! Vút! Vút!

“Làm ơn hãy dừng lại! Tôi không biết gì về cô ta hết!” Đó là những từ cuối cùng Katya nghe thấy trước khi lao ra khỏi phòng.

Katya đã dành cả buổi sáng còn lại vừa lặng lẽ làm việc trong phòng thí nghiệm, vừa suy ngẫm cảm giác sợ hãi và tội lỗi. Cô luôn tự nhủ Ubaid đáng bị trừng phạt. Rằng Mu’tazz đã trừng phạt hắn ta – phía sau sự thông đồng im lặng đó, có cả sự im lặng của cô – bởi mọi người đều biết rằng luật pháp không bao giờ cho phép điều này một cách hợp thức cả. Nhưng cô không thể thôi không nhớ lại vẻ lạnh nhạt trên mặt Mu’tazz khi ông ta tung ra hết cú đấm này đến cú đấm khác. Cô từng chứng kiến cảnh đàn ông đánh nhau. Ngay bản thân cô thậm chí đã từng bị đánh, trong chính căn phòng đó trong một cuộc thẩm vấn. Nhưng vẻ mặt của Mu’tazz đã cho thấy một sự vô cảm hoàn toàn, và thực lòng mà nói, nó đã khơi mở nỗi sợ hãi trong cô. Vụ Thiên sứ giờ đã là của ông ta, và mặc dù cô mong muốn tìm ra tên sát nhân đó, nhưng cô không hề muốn tiếp xúc với Mu’tazz chút nào.

Rõ ràng là Mu’tazz đang cô gạt cô ra khỏi vụ án này. Ông ta không chỉ đã đuổi cô ra khỏi phòng họp đó mà còn thu lại toàn bộ số hồ sơ các vụ án đã hoàn tất. Những gì còn lại đều vô dụng: hai chiếc hộp nhỏ có chứa các vụ án còn bỏ ngỏ từ giữa những năm 1990. Rồi một cú đánh khác nữa khi sếp của cô, Zainab, bước vào phòng thí nghiệm và cảnh báo cô về tình huống mới này.

“Bọn họ thực sự đang làm rất mạnh tay.” Bà ta nói. “Chính vì vậy chúng ta không thể để bất cứ hoạt động nào chậm trễ so kế hoạch được. Họ đã cảnh báo sẽ sa thải một số nhân viên phòng thí nghiệm nếu chúng ta để việc đó xảy ra, và tôi có cảm giác là tên cô nằm đầu tiên trong danh sách đấy.”

Katya muốn nói rằng chuyện này thật lố bịch. Bọn họ vẫn đang phải chờ kết quả kiểm tra DNA, nhưng hầu hết các bằng chứng của vụ Thiên sứ đã được xử lý xong hoặc đã được trao lại cho những nhân viên nam ở tầng dưới. Công việc ở phòng thí nghiệm đã được hoàn thành đến mức gần như không còn gì, và bọn họ bắt đầu xử lý những bằng chứng tồn đọng của các vụ án khác.

Thất vọng, cô xuống phòng thí nghiệm pháp y ở tầng dưới thì thấy Majdi và Osama đang xem xét vài bằng chứng. Cô đã làm việc với Osama trong vụ án trước và biết anh là người có tư duy cởi mở nên không cho rằng việc cô tham gia vào vụ Thiên sứ là không phù hợp. Osama trông có vẻ chán nản. “Có chuyện gì vậy?” Anh hỏi.

“Tôi chỉ xuống để xem vụ Thiên sứ đang có vấn đề gì không.” Cô nói. Cả hai người đàn ông đều thở dài thất vọng. “Chẳng có gì cả.” Osama nói. “Không có diễn tiến gì cả.”

“Chuyện gì đã xảy ra với nghi phạm vậy?”

Majdi lắc đầu. “Màu máu và tóc chúng ta tìm được trong chiếc xe Trăng lưỡi liềm Đỏ của hắn hóa ra lại là của nam giới. Sau đó chúng tôi phát hiện ra chiếc xe đó đã bị bán lại bởi nó từng gây tai nạn. Một trong những nhân viên y tế đã đập đầu vào thành xe khi chiếc xe lộn nhào, và có vẻ như Hajar chẳng buồn lau chùi nó.”

Osama dựa vào bàn làm việc. “Chẳng có gì trong chiếc xe đó cho thấy Hajar có liên quan đến vụ sát hại nào cả.”

“Ngay cả chiếc taxi cũng vậy.” Majdi nói tiếp. “Chúng tôi đã xem xét kỹ từng ly từng tý trong xe của hắn. Vấn đề đối với những chiếc taxi là chúng có quá nhiều tóc và mẫu thử. Cho đến giờ, không có đến một sợi tóc nào phù hợp với các nạn nhân hết. Và không có vẻ gì là Hajar đã xóa các dấu vết – hắn chẳng lau chùi thứ gì.”

“Bọn họ đã thả hắn rồi sao?” Katya hỏi.

“Không, vẫn chưa đâu.” Osama nói. “Mu’tazz vẫn chưa đưa ra quyết định. Giờ ông ta phụ trách vụ án mà.”

“Tôi biết.” Katya nói. “Các anh nghĩ ông ta sẽ làm gì tiếp đây?”

“Tôi khá chắc là ông ta sẽ làm những gì thường làm.” Osama đáp. “Ông ta sẽ suy tính một thời gian. Ông ta là một người khá chậm chạp khi đưa ra ý kiến.”

Majdi lên tiếng với vẻ bảo vệ. “Nhiều người như vậy mà.”

“Anh có vậy đâu.”

“Tôi thì không, nhưng tôi tôn trọng những ai cần thời gian để suy tính điều gì là đúng. Đôi khi mọi chuyện không phải lúc nào cũng rõ ràng.”

“Thực ra, tôi nghĩ anh nói sai rồi.” Osama nói. “Ông ta cần đối diện với sự thực rằng chúng ta đã rơi vào ngõ cụt. Và ông ta càng sớm nhận ra điều đó ngày nào, thì vụ án càng sớm được tiếp tục ngày ấy.”

Ngày thứ Tư, một người đàn ông bước vào phòng thí nghiệm và tự giới thiệu mình là Jalal Taleb, luật sư đại diện cho Ibrahim Zahrani. Trước những ánh mắt hiếu kỳ của bạn đồng nghiệp đổ dồn lên mình, Katya phải kéo ông ta ra ngoài hành lang nói chuyện.

“Ibrahim đã đề nghị tôi đến đây hôm nay để tìm một số hồ sơ mà ông ấy để ở phòng làm việc.” Taleb nói. “Tôi không thể tìm được chúng. Chánh thanh tra của Đội Trọng án nói phòng làm việc của Ibrahim đã được dọn đi từ khi ông ấy bị bắt giữ và hồ sơ đã được xếp vào thùng gửi xuống bộ phận Lưu trữ để phân loại. Tôi đã xuống bộ phận Lưu trữ, và bọn họ không thể cho tôi thông tin gì về những hồ sơ đó.”

“Ông ấy cần những hồ sơ gì vậy?” Katya hỏi.

“Đó là hồ sơ các vụ án cũ của Đội Điệp vụ có vài điểm liên quan đến Sabria Gampon. Ibrahim cho rằng có thể cô ấy đã biết hai gã đàn ông khác trong các đoạn băng ghi hình – hoặc chí ít là đã nghe được về bọn họ – qua công việc ở Đội Điệp vụ. Ông ấy rất mong được xem lại các hồ sơ đó.”

“Ông ấy đã nói chuyện này với anh trai chưa?”

“Vâng, chính anh trai ông ấy là người lúc đầu đã gửi các hồ sơ đó cho ông ấy và cũng chính ông ta hôm qua đã nói với ông ấy rằng những hồ sơ đó vẫn chưa được gửi trả lại Đội Điệp vụ.”

“Vậy là chúng vẫn còn ở đây.” Katya nói.

“Có vẻ vậy.”

“Và tại sao ông lại nói chuyện đó với tôi?”

“Ibrahim nói rằng nếu tôi không thể lần theo các hồ sơ trong phòng làm việc của ông ấy, tôi nên đến gặp cô và trình bày tình hình. Có khả năng những hồ sơ đó đã vô tình được chuyển giao cho một thanh tra khác trong Cục. Ibrahim nói đã để chúng trong cùng ngăn kéo tủ mà ông ấy để hồ sơ vụ án giết người hàng loạt. Chính vì vậy có lẽ những hồ sơ kia đang nằm trong phòng làm việc của một người Đội Trọng án.”

Trước khi Katya kịp hỏi tiếp, Taleb đã giơ tay lên và nói. “Cho đến giờ cô đã biết những gì về vụ của Ibrahim rồi?”

“Ý ông là vụ buộc tội ngoại tình sao?”

“Vâng?”

“Rất ít.” Cô nói. “Sao vậy?”

Taleb thở dài. “Mọi chuyện đã rẽ sang một ngả xấu.” Ông ta tiếp tục giải thích rằng, do có lệnh của tòa án mà Ibrahim buộc phải làm rõ mối quan hệ với Sabrina. Và ông đã làm việc duy nhất có thể làm khi những chứng cứ đưa ra đều chống lại mình: ông tuyên bố rằng đã chính thức kết hôn với Sabrina, tuy đó là hôn thú bí mật. Ông nói rằng họ đã ký một loại giấy chứng nhận hợp pháp có tên là misyar, một văn bản hôn nhân đã được một đại diện tôn giáo ký trước. Mặc dù đó không phải hành vi thích đáng, nhưng cũng không phi pháp.

Ibrahim cũng tuyên bố trước tòa rằng họ âm thầm kết hôn nên người vợ đầu không phát hiện ra. Nếu điều đó được chứng minh là đúng, thì điều tệ nhất ông phải đối mặt là vụ kiện của gia đình vợ mình. Vợ ông sẽ đệ đơn xin ly hôn vì ông đã cưới người khác mà không nói với bà ta. (Mặc dù hợp đồng hôn nhân của họ được lập từ hai mươi năm trước không đề cập gì đến việc ông buộc phải thông báo với bà ta về ý định cưới vợ hai.)

Rủi thay, Ibrahim không thể đưa ra văn bản đó nhằm chứng minh rằng thực tế ông đã cưới Sabrina. Cô đã mang theo văn bản đó trong túi xách khi mất tích, Ibrahim nói, và ông không biết có chuyện gì đã xảy ra với tờ giấy đó.

“Nhưng đúng lúc ấy,” Taleb nói, “Có người ở Đội Điệp vụ đã chỉ ra rằng Sabrina đã kết hôn với một người đàn ông có tên là Halifi và vẫn chưa ly hôn. Cô cũng biết đấy, luật pháp cũng khá linh động trong việc ly hôn – thí dụ như, đôi khi việc ly hôn được thực hiện bí mật và không chính thức – nên điều tra viên đó đã tìm gặp Halifi và theo những gì anh ta biết, đúng là anh ta chưa ly hôn với Sabrina. Chúng tôi đã cố hạ thấp độ tin cậy trong phát ngôn của anh ta viện lý do là cảnh sát đã tìm thấy anh ta khi đang dùng heroin, tuy nhiên lòi khai của anh ta vẫn được tòa chấp nhận.”

“Thật tệ.” Katya nói.

“Vâng, và tình hình đang trở nên xấu hơn. Theo gợi ý của tôi, Ibrahim sau đó phản bác rằng Sabria đã bị cưỡng hôn, và bị lạm dụng. Sau khi bỏ trôn, cô ấy không gặp lại Halifi năm năm rồi. Vị thẩm phán có vẻ không cho rằng chuyện đó có vân đề gì. Một cuộc hôn nhân là một cuộc hôn nhân. Khi bọn họ chưa ly hôn, thì cô ấy vẫn là vợ của Halifi, do đó Ibrahim vẫn phạm tội ngoại tình cho dù ông ấy đã thực sự cưới Sabrina rồi.”

“Vậy để tôi đoán nhé.” Katya nói. “Mọi người sẽ cho rằng Sabrina đã lừa dối cả hai người đàn ông đó.”

“Chính xác là vậy.” Taleb đáp. “Thẩm phán cho rằng Halifi và Ibrahim có thể đều nói thật và Sabrina đã nói dối cả hai người. Hay nói cách khác, cô ấy đã cưới Ibrahim mà không nói gì với ông ấy về Halifi cả. Hiện tại, tôi đã để cho tình hình đi theo hướng đó, bởi nó có lợi cho thân chủ của tôi, nhưng ông ấy lại vô cùng hoang mang về điều này. Ngay từ đầu ông ấy lúc nào cũng như vậy. Cũng tương đối vất vả để thuyết phục ông ấy rằng đó là cách duy nhất ông ấy có thể cứu được cái đầu của mình còn Sabria, người hiện đang mất tích, thì ít nhiều cùng không phải lo lắng đến mức như ông ấy lúc này được. Nhưng ông ấy e ngại hơn bất cứ khi nào rằng cảnh sát sẽ tìm thấy cô ấy và buộc tội cô ấy ngoại tình. Cho dù tình hình có diễn biến theo hướng nào đi chăng nữa, thì cô ấy sẽ vẫn bị buộc tội này hoặc tội khác thôi.”

“Và đó là lý do tại sao ông ấy muốn ông đến tìm gặp tôi.” Katya nói. “Chúng ta phải tìm ra cô ấy trước cảnh sát.”

“Đó là một cách để nhìn nhận sự việc.” Taleb nói. “Ông ấy tin tưởng cô hơn bất cứ ai khác trong Cục. Cô đã có công lớn trong việc giúp đỡ tìm kiếm Sabria, và cô dường như có quan tâm đến chuyện gì đã xảy ra với cô ấy. Ông ấy có cảm giác chắc chắn rằng một gã đàn ông trong các đoạn băng đó có liên quan đến sự mất tích của cô ấy. Anh trai ông ấy luôn thông tin cho ông ấy về tình hình của Ubaid, và tại thời điểm này, cảnh sát tuy không loại trừ ông ấy, nhưng cũng không có khuynh hướng cho rằng Ibrahim là nguyên nhân của vụ mất tích này, bởi ông ấy đã chủ động tìm kiếm Sabrina.”

“Tôi tán thành việc tìm ra những gã đàn ông còn lại.” Katya nói. “Nhưng cụ thể Ibrahim muốn tôi làm gì chứ? Chẳng lẽ đi khám xét văn phòng của chánh thanh tra hay sao?”

Taleb trề môi. “Tôi không rõ là ông ấy đã có kế hoạch cụ thể nào trong đầu hay chưa, chỉ là ý rằng khi người ta muốn một thứ gì đó, thì họ thường cố để có được nó.”

Quyết định đầu tiên của Katya khá là tự phát: cô bắt taxi trở lại nhà giam phụ nữ Briman. Nếu có ai đó biết nhiều hơn về những kẻ trong đoạn băng ấy, thì đó chính là Carmela Rizal.

Cô Rizal một lần nữa vui lòng nhận lời gặp cô. Họ vẫn ngồi trong căn phòng ấy, lần này không có con trai của Rizal, vì cậu bé đang chơi trong nhà trẻ. Rizal đáng lẽ phải tham gia lớp học làm gốm. Chiếc áo dài thắt ngang lưng của cô lốm đốm màu vẽ, và cô có mùi giống mùi đất sét ướt.

Khi Katya giải thích về những quyết định pháp lý của Ibrahim và sự thực là cảnh sát hiện đang tìm kiếm Sabrina để buộc tội cô ngoại tình, thì Rizal trở nên căng thẳng.

“Cô đã tự mình xem những đoạn băng đó chưa?” Katya hỏi.

Rizal lắc đầu. “Chưa. Sabrina đề nghị tôi giữ mật khẩu của trang đó chính xác là để phòng trường hợp như thế này. Nhưng tôi chưa bao giờ xem những hình ảnh đó cả. Cô ấy không mang chúng đến nhà giam đâu, tin tôi đi!”

“Tôi cần cô cho tôi biết tất cả những gì cô biết về những người có liên quan đến những đoạn bảng đó.” Katya nói. “Thực sự rất quan trọng nếu tôi có thể tìm ra Sabria trước cảnh sát.”

“Tôi không biết mình phải giúp cô thế nào đây.” Rizal đáp

“Cô có phiền khi xem những đoạn băng đó bây giờ để xem nhận ra ai không?”

Rizal rùng mình và nhắm nghiền mắt lại.

“Nó có thể là cách duy nhất để tìm được Sabria.” Katya nói

Một cách miễn cưỡng, Rizal chìa tay ra. Katya đưa cho cô chiếc điện thoại và chờ đợi, quan sát khi gương mặt của Rizal đỏ lên, cơ hàm căng ra khi hai hàm răng nghiến lại. Đến đoạn băng thứ hai, cô thốt lên: “Ôi Chúa ơi, đó chính là Jessica!”

“Jessica?”

“Vâng.” Rizal có vẻ choáng váng. “Jessica Camerone. Cô ấy là bạn của chúng tôi.”

Katya ghi chú lại. “Là gì cơ?”

“Thực ra, chúng tôi đã mất liên lạc với cô ấy từ rất lâu rồi. Ít ra là tôi.”

“Sabrina không nhắc gì đến việc cô ấy có liên quan đến đoạn băng này sao?”

“Không, không hề.”

“Và cô chắc đó chính là cô ấy chứ?” Katya hỏi.

“Vâng, chắc chắn.”

“Làm sao cô biết cô ấy?”

“Tất cả chúng tôi làm việc cho cùng một người. Halifi.”

“Jessica cũng bị hắn lạm dụng sao?”

Rizal gật đầu. “Cô ấy mất tích trước Sabrina. Khi đó tất cả chúng tôi đều bấn loạn cả lên. Mãi sau này Sabria mới tìm được cô ấy. Cô ấy đã kể cho tôi nghe về cuộc sống mới của Jessica. Tôi không hề biết cô ấy có liên quan đến việc này.”

“Thế còn những gã đàn ông đó thì sao?” Katya hỏi. “Cô không nhận ra ai à?”

“Không, không một ai cả.”

“Tôi cần tìm danh tính của của bọn họ. Cô có nghĩ là Sabrina giữ những thông tin này ở đâu đó không?”

Rizal lắc đầu. “Tôi biết cô ấy không giữ những thông tin gì sẽ ràng buộc cô ấy với việc tống tiền. Cô ấy vô cùng thận trọng. Cô ấy chưa bao giờ viết ra. Tất cả những gì cô ấy giữ đều ở trên trang web đó.”

“Chỉ có các đoạn băng trên trang đó thôi.” Katya nói.

“Tôi hiểu!” Rizal bắt đầu có vẻ căng thẳng. “Tôi mong là mình có thế giúp gì đó, nhưng tôi không biết gì cả!”

“Thôi được rồi.” Katya kiên quyết nói. “Có lẽ cô không biết tên bọn họ, nhưng tôi dám chắc là cô biết gì đó khác. Sabrina hẳn đã có lúc nói chuyện về những người tên. Ngay cả khi cô ấy không kể chi tiết cho cô nghe, có thể cô ấy đã nhắc đến điều gì đó chung chung. Hãy cố thư giãn và nhớ lại. Cô ấy có bao giờ nói về việc đã phát hiện ra những gã này lần đầu tiên như thế nào không? Thí dụ như có quan hệ cá nhân với chúng không?”

“Không, không, cô ấy chưa từng gặp chúng. Cô ấy chỉ biết những phụ nữ có liên đới thôi.”

“Và ngoài Jessica ra, cô ấy đã gặp những phụ nữ kia như thế nào?”

“Ở Sitteen, như tôi đã nói trước đó.”

“Cô ấy đã kể những gì với cô về bọn họ?”

Rizal ngước nhìn lên trần nhà với vẻ đau đớn. “Cô ấy nói về sự thực là bọn họ đã bị cưỡng hiếp. Rằng bọn họ đã bị bọn chủ cưỡng hiếp thường xuyên, và đó là lý do tại sao bọn họ bỏ trốn tới Sitteen.”

“Làm thế nào mà cô ấy có thể ghi được các đoạn băng hình về những phụ nữ đó nếu bọn họ đã bỏ trôn rồi?”

“Cô ấy tìm bọn chủ nhà và…” Rizal hít vào một hơi, nhắm nghiêm mắt và làm dấu thánh. “Tôi đoán cô có thể nhận ra rằng cô ấy đã thực hiện hoạt động gián điệp.”

Katya choáng váng nói không lên lời. “Ý cô là cô ấy đã cử những phụ nữ đó trở lại với những gã chủ kia, và họ biết trước họ sẽ bị hãm hiếp?”

“Không phải vậy.” Rizal nói. “Cô ấy đưa một phụ nữ mới vào gia đình mà gã chủ nhà từng là kẻ cưỡng dâm. Tôi biết là chuyện đó thật kinh khủng. Bọn họ đến đấy chỉ để ghi được những hình ảnh đó.”

“Được rồi.” Katya nói. “Vậy là Jessica là một trong số những gián điệp ấy?”

“Tôi không hể biết chuyện đó.” Rizal nói không lên lời. “Nhưng đúng vậy, tôi đoán là thế.”

“Những phụ nữ này – bọn họ sẽ được gì khi xong việc?”

“Sabria trả tiền cho họ. Cô ấy trả cho mỗi người một khoản tiền một phần lớn số tiền lấy được qua vụ tống tiền. Tôi không rõ chính xác là bao nhiêu. Cô ấy cũng hứa sẽ giúp họ thoát khỏi đất nước này và trong hầu hết các trường hợp thì điều đó còn tốt hơn cả số tiền kia. Nhưng những phụ nữ ấy, tôi nghĩ họ làm vậy cũng là để giúp đỡ những phụ nữ khác nữa. Để trừng trị những gã đàn ông đó. Tất cả số tiền Sabrina kiếm được qua việc tống tiền đã được dành để giúp đỡ những cô gái khác thoát khỏi đất nước này.”

“Bằng cách nào?”

“Họ mua giấy tờ giả mạo. Họ hối lộ các quan chức…”

Katya gật đầu. “Chính vì vậy Sabrina biết những gã đó sống ở đâu, và cô ấy biết cách làm thế nào để đưa một người giúp việc vào từng ngôi nhà một. Cô ấy chắc chắn phải có vài quan hệ để có thể làm được việc này.”

“Tôi không biết chi tiết mọi chuyện.” Rizal nói. “Cô ấy làm việc với một công ty dịch vụ giúp việc, nhưng tôi không rõ nó tên gì và tôi khá chắc rằng công ty này không hề biết cô ấy đã làm gì nữa kia. Tôi chỉ biết rằng Sabria có thể làm bất cứ việc gì khi cô ấy đặt toàn tâm toàn ý vào nó. Cô ấy là như vậy đấy.”

“Cô có nhớ bất cứ chi tiết nào về những gã đàn ông đó không?”

Rizal lắc đầu.

“Hãy nhớ lại đi. Chắc hẳn phải có điều gì đó chứ. Không cần phải cụ thể; có thể chỉ là một ký ức mang máng nào thôi…?”

“Vâng, được rồi.” Rizal nói bằng giọng run run. “Tôi nhớ có điều gì đó về một ngôi nhà nghỉ. Một trong những gã đàn ông đó có một ngôi nhà ở Ai Cập. Tôi không rõ liệu hắn có phải là kẻ hay đi săn không. Một gã trong số đó rất thích đi săn. Hắn có nhiều súng.”

“Cô có nhớ hắn săn gì không?”

“Không. Tôi nghĩ là săn chim.”

“Thôi được rồi.” Katya ngồi lại. “Chi tiết này rất hữu ích, và cô biết nhiều hơn cô tưởng đấy.”

“Tất cả đều chỉ mang máng.” Rizal nói. “Tôi không biết cụ thể. Khi cô ấy kể với tôi chuyện này, tất cả những gì tôi quan tâm là việc được ra khỏi đây nên tôi không thực sự để ý. Và cô ấy đã không nói với tôi cái tên nào cả. Chúa ơi, cô ấy thậm chí không nói với tôi về việc Jessica cũng tham gia vào chuyện này. Có lẽ cô ấy cho rằng nó sẽ khiến tôi thất vọng.”

“Cô Jessica này…” Katya nói.

“Chim ôtit!” Rizal bỗng nhiên thốt lên. “Đó chính là loài chim gã đó thường đi săn.” Katya ghi lại. “Tôi lấy làm tiếc là không thể nói với cô nhiều hơn.”

“Thế là tốt rồi. Cô Jessica này, hiện giờ cô ấy đang ở đâu vậy?”

Rizal run rẩy thở hắt ra rồi chỉ dẫn tới một ngôi nhà ở Andalus. “Ngôi nhà đó có một khu vườn rộng ở ngay trước nhà, cô có thể nhận ra nó. Sabrina đã nói rằng sẽ đến đây. Tôi gần như chết lặng khi cô ấy nói với tôi điều đó. Tôi tự hứa rằng một trong những điều đầu tiên sẽ làm khi ra khỏi đây là đến ngôi nhà đó và tìm Jessica.” Cô đưa lại chiếc điện thoại cho Katya và khẽ mỉm cười. “Cô ấy sẽ khóc khi trông thấy con trai tôi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN