Vương Tọa Công Lược Bút Ký
Chương 4
Hắn đi chính là giày bó đậm màu, mà đứa bé này thì lại không giống, chỉ đi một đôi giày xăng-̣đan hơi mỏng đế, dây cột màu trắng thon dài quấn quanh cẳng chân tựa như củ sen của đứa nhỏ.
Không giống màu da nâu thẫm của hắn, làn da đứa nhỏ rất trắng, ánh ánh mặt trời, trắng đến quả thực tựa như là đang sáng lên vậy. Làn da kia vừa mềm lại non mịn, cho nên vừa rồi lúc ngã trên mặt đất cẳng chân cộm trên đá liền cộm ra mấy dấu vết màu xanh, ở trên cẳng chân tựa như ngó sen thoạt nhìn rất dễ nhìn thấy.
Heymos nhìn thấy mắt cá chân mình nắm trong tay đích xác là có chút hơi hơi sưng đỏ, hắn nhẹ nhàng nhéo một chút, không dám quá dùng sức. Tuy rằng hai người bọn họ đều là trẻ con tuổi chẳng khác biệt bao nhiêu, nhưng đứa nhỏ này so với hắn mà nói thì thật sự là quá mảnh mai, làn da bị ấn một chút mà cũng có thể ấn ra dấu vết, hắn thật sự lo lắng chỉ cần hơi dùng sức lực một chút là sẽ bóp gãy mắt cá chân tinh tế của đứa nhỏ kia ngay.
Cái chân nhỏ bị hắn nắm trong tay run rẩy một chút, hiển nhiên là cảm thấy đau, nhưng rất nhanh đã cố nén bất động, hắn cũng không nghe được đứa nhỏ kia kêu lên đau đớn, vẫn như cũ ngồi thật ngoan ngoãn. Thời điểm hắn ngẩng đầu nhìn lại, một đôi mắt to tựa như hổ phách kim sắc liền chớp chớp động, ánh mắt sáng loáng mà nhìn hắn.
Hắn đã thấy nhiều đám trẻ con được nuông chiều từ bé một lời không hợp liền bắt đầu làm ầm ĩ rồi, nhưng ngoan ngoãn như vậy thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Heymos nghĩ.
Nếu như trẻ con đều là ngoan ngoãn nghe lời như vậy, thì hắn cũng sẽ không đến mức nhìn thấy tiểu quỷ liền cảm thấy phiền đâu.
Giờ phút này, có ấn tượng rất tốt đối với Gallan Heymos lại hoàn toàn không biết.
Đứa nhỏ này sở dĩ đôi mắt lóe sáng mà nhìn hắn, là bởi vì nhìn thấy loại tư thế nửa quỳ trước mặt mình này của hắn, trong lòng đang vui sướng hài lòng đâu.
Nếu hắn mà biết trong lòng Gallan đang suy nghĩ cái gì, phỏng chừng sẽ lập tức trở mặt ngay.
Gallan cúi đầu nhìn thiếu niên ngồi xổm dưới chân mình, trong lòng một bên vui nha, một bên lại nhịn không được mà có chút cảm khái.
Ở trong trí nhớ của cậu, cậu và Heymos là tử địch tranh phong tương đối.
Heymos là một kẻ rất đáng sợ, đồng thời cũng là một kẻ cực kỳ kiêu căng. Cho dù là đang đứng trước Kamos Vương huynh, thậm chí ngay trước tượng thần, cậu cũng chưa từng thấy Heymos hạ thấp quá mức.
Heymos rất chán ghét cậu, cậu có thể cảm giác được, ánh mắt người kia nhìn cậu luôn mang theo ác ý cực lớn, âm lãnh đến đáng sợ, như là một con sói tùy thời tùy chỗ đều trốn trong bóng tối nhìn chằm chằm vào con mồi, chỉ cần cậu hơi lộ ra một chút sơ hở liền sẽ nhào tới cắn xé máu thịt cậu, không lưu tình chút nào.
Hai người bọn họ cơ hồ là chưa từng đơn độc ở chung bao giờ, mỗi lần gặp mặt, đều là dưới sự vây quanh của cấp dưới từng người, cảnh giác lẫn nhau, xa xa mà nhìn đối phương.
Cho nên, giờ này khắc này, cách người này gần đến như vậy, hơn nữa người này vậy mà còn quỳ gối ở trước người cậu, làm cho cậu có một loại cảm giác phi thường không thể tưởng tượng nổi.
Gallan vẫn luôn cảm thấy, người này, đừng nói là nửa quỳ một gối ở trước người cậu giống như vậy, cho dù chỉ hơi cúi thấp đầu ở trước mặt cậu mà thôi, đó cũng đều là chuyện chỉ có nằm mơ mới có thể xảy ra.
…… Cho nên, kỳ thật hiện tại có phải cậu đang nằm mơ hay không thế?
Đang lúc suy nghĩ sâu xa vấn đề này có bao nhiêu khả năng, Gallan đột nhiên nghe được đối phương mở miệng nói một câu.
“Đau không?”
Thanh âm thiếu niên thời kỳ vỡ giọng tuy rằng nghẹn ngào không dễ nghe, nhưng ngữ khí lại khá ôn hòa.
Vừa nghe được loại miệng lưỡi ôn hòa này, Gallan tức khắc cả người giật mình một cái, chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân đều dựng đứng lên.
Không không không —— cái này không thích hợp ——
Chuyện này quá không thích hợp!
Tử địch của cậu hẳn phải là một kẻ cực kỳ giống một con sói đói tham lam, lúc cắn người mà không hung hăng xé rách một tảng lớn máu thịt thì có chết cũng không buông miệng.
Tử địch của cậu hẳn phải như là một con kên kên vô cùng mang thù, có thù tất báo, người đắc tội đến hắn sẽ bị hắn ghi hận đến tận trong xương cốt không lăn lộn đối phương đến mức sống không bằng chết thì quyết không chịu bỏ qua.
Tử địch của cậu là một kẻ âm ngoan độc ác tựa như rắn độc——
Không sợ nói ra làm người ta chê cười, trong lần đầu Gallan trọng sinh, ngay nháy mắt lần đầu tiên đối diện với ánh mắt của tên kia, đã sợ tới mức run run cả lên. Lúc ấy, quần áo phía sau lưng cậu ngay lập tức bị mồ hôi lạnh làm sũng nước, chân cũng có chút nhũn ra, phải cường chống mới không lui về phía sau một bước.
Ánh mắt người kia quá đáng sợ, đáng sợ đến mức chỉ cần nhìn một cái thôi là lồng ngực cũng đã run rẩy rồi.
Gallan cảm thấy, kẻ đối diện với cậu không giống một con người, mà như là một đầu ma quỷ hung tàn bò ra từ trong địa ngục vậy.
…………
Cậu không cách nào hình dung ra ánh mắt của Heymos đã thành niên kia, cậu chỉ biết, thời điểm bị người nọ nhìn chằm chằm, giống như là bị một con rắn kịch độc đồng tử dựng đứng lạnh băng nhìn thẳng vào vậy, như ung nhọt trong xương, cổ cảm giác âm lãnh kia cơ hồ là có thể thấm đến trong xương cốt.
Thế lực của Gallan yếu hơn của Heymos không ít, nhưng sở dĩ có thể đối chọi với Heymos được mười mấy năm, ngoại trừ có Kamos vương giúp đỡ ra, còn có một nguyên nhân quan trọng nữa, đó chính là thanh danh của Heymos rất kém cỏi.
Tuy rằng Heymos lập được không ít chiến công, nhưng ở trong dân chúng bình thường, hắn lại có danh xưng “ác quỷ”. Mà Gallan thì vừa lúc tương phản, danh vọng của cậu ở trong dân chúng bình thường cùng với các đại thần trung lập thì tốt hơn rất nhiều, phần lớn dân chúng đều tương đối hy vọng cậu kế vị, bởi vì bọn họ càng thích vương nhân từ hơn, mà không phải là vương thị huyết.
Cơ hồ là tất cả mọi người đều biết, vị vương tử “ác quỷ” này tính tình thô bạo có tiếng, người chết ở trong tay hắn nhiều vô số kể, âm khí người chết dường như đã thấm đến trong cốt tủy hắn, làm hắn ngay cả lúc cười cũng hung ác nham hiểm cực kỳ. Thậm chí còn có lời đồn, nói hắn ăn sống máu thịt của kẻ địch, loại lời đồn đãi này trộm truyền lưu ở trong mọi người, làm người ta sởn tóc gáy.
Lời đồn đãi này rốt cuộc là thật hay giả thì Gallan không biết, nhưng Gallan đã từng tận mắt nhìn thấy Heymos chém đứt từng cái từng cái chi của một kẻ đã ám sát hắn, cuối cùng giữa tiếng kêu gào thê thảm tê tâm liệt phế của người kia hắn mới chém rớt đầu người nọ. Lúc ấy, từ trên gương mặt Heymos bị máu phun ra từ phần cổ đứt gãy của người kia bắn lên, Gallan thấy được, Heymos híp mắt cười thực vui vẻ, vết máu bắn tung tóe trên má hắn khiến đôi mắt màu kim hồng kia càng thêm âm trầm, làm màu đỏ sậm kia thoạt nhìn thì quỷ dị tới cực điểm.
Có lẽ là bắt đầu từ lúc ấy, Gallan đã có một loại cảm giác rằng mình tuyệt đối không thể thắng được người này rồi.
Ánh mắt người này lúc nào cũng chớp động hung quang của động vật máu lạnh, mang theo một cổ huyết tinh sát khí, còn có một loại cảm giác vặn vẹo nói không nên lời.
Bất kể trọng sinh bao nhiêu lần, thì mỗi một lần, Gallan chỉ cần đối diện với cặp mắt kim hồng tràn đầy sát khí kia, là đã cả người phát lạnh, da đầu tê dại rồi.
Dù sao —— làm một người bình thường cậu rốt cuộc nên đối kháng như thế nào với một tên rõ ràng là có tâm lý biến thái đây chứ!
Nghĩ đến nam nhân hung ác nham hiểm độc ác biến thái kia trong trí nhớ của mình, lại nhìn thiếu niên trước mắt đang ngồi xổm trước người cậu nhẹ nhàng nhéo chân cậu hỏi cậu có đau hay không……
Gallan che khỏa trái tim có điểm không khiêng nổi lại, cảm thấy chỉ sợ là mình nhận sai người rồi, nói không chừng thiếu niên này chỉ là có điểm giống với Heymos lúc trưởng thành mà thôi.
Nhưng là……
Cậu không xác định được mà đánh giá thiếu niên trước người.
Cặp mắt kia không sai vào đâu được, cho dù cậu không nhớ rõ tướng mạo của người kia, cũng sẽ tuyệt đối không quên đôi mắt màu kim hồng vào mỗi một lần giết chết cậu đều sẽ hung lệ mà nhìn chằm chằm cậu.
Đồng tử người kia cơ hồ là hung hăng mà để lại dấu vết ở trong trí nhớ của cậu, cậu tuyệt đối sẽ không nhận sai mắt người kia.
Gallan nghĩ như vậy, cúi đầu nhìn bàn tay nắm lấy chân mình của Heymos, đột nhiên cảm thấy còn có một vài chỗ không đúng lắm.
Tay Heymos đang nắm lấy mắt cá chân cậu, màu da đối lập của hai người đặc biệt dễ thấy.
Ngón tay thiếu niên thực thon dài, ngón tay màu nâu khớp xương rõ ràng kia ấn trên mắt cá chân màu trắng của cậu, trắng đen phân minh, Gallan nhìn chằm chằm màu da đối lập kia, càng ngày càng cảm thấy kỳ quái.
Không đúng nha.
Cậu nghĩ, cậu nhớ rõ màu da cậu căn bản là không có trắng như vậy.
Tuy rằng làm vương đệ, cậu tự nhiên là đã sống trong nhung lụa từ nhỏ, nhưng không biết vì sao, làn da cậu vẫn luôn rất thô ráp, thậm chí còn kém hơn cả Heymos.
Được rồi, coi như làm trẻ con thì làn da tương đối non, trưởng thành thì sẽ kém đi, nhưng cho dù màu da cậu không thể đạt tới trình độ nâu thẫm giống như Heymos, nhưng ít nhiều gì cũng có thể nói là màu nâu nhạt, vậy tại sao hiện tại lại thoạt nhìn trắng như thế chứ?
“Vấn đề không lớn.”
Trong lòng Gallan còn đang cân nhắc đây rốt cuộc là chuyện như thế nào, liền nghe được Heymos nói chuyện với cậu. Cậu vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy Heymos đứng lên, duỗi tay về phía cậu, nhìn động tác kia, tựa hồ là muốn ôm cậu từ trên tảng đá xuống dưới.
Tưởng tượng đến chuyện lại phải bị tên tử địch này ôm lấy, Gallan tức khắc dựng đứng lông tơ.
Không thích bị tử địch ôm xuống cậu không kịp nghĩ nhiều, vội vàng tự mình nhảy xuống đất, vốn cậu cảm thấy một chút vết thương thì cứ nhịn tí là được, nhưng lại không dự đoán được thân thể trẻ con không dễ nhịn đau được như vậy.
Cái chân bị trật mới vừa rơi xuống đất, liền có một trận đau đớn truyền đến, cậu lập tức đứng không vững, thân mình nghiêng đi, tức thì đâm đầu vào trong lòng ngực thiếu niên đang đứng ở trước người cậu.
Heymos vốn định duỗi tay ôm đứa nhỏ kia từ trên tảng đá xuống dưới, lại chẳng biết đứa nhỏ kia đang nghĩ cái gì, vừa lúc hắn mới giơ tay lên thì đã tự mình nhảy xuống dưới.
Ngay sau đó, thân mình liền nghiêng ngả, một đầu đổ về phía hắn.
Vốn dĩ bởi vì động tác đột nhiên nhảy xuống dưới của đứa nhỏ kia mà hắn đã theo bản năng lui về phía sau một bước, còn chưa đứng vững, thì lại bị đứa nhỏ đổ nhào về phía này va chạm như vậy.
Chính hắn cũng mới chỉ là một đứa nhỏ lớn chừng mười hai mười ba tuổi mà thôi, ngay lập tức không ổn định được thân thể, cả người ngã xuống về phía sau.
Vì thế, Gallan một đầu đụng ngã Heymos.
Heymos theo phản xạ mà ôm chặt Gallan ngã xuống.
Sau đó hai người ngã lăn thành một đoàn, phanh một tiếng đánh vào thân cây bên cạnh.
Gallan: “…………”
Cái giá phải trả cho việc không muốn để tử địch ôm mình xuống dưới, chính là cùng tử địch nhà mình lăn long lóc lăn long lóc ngã thành một đoàn.
Ân, ta sai rồi.
Ta xin lỗi.
Ta cũng không muốn đâu ——
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!