Vương Tử Kỵ Sĩ - Chương 20: Quần lót cũng phải cởi, anh gọi video cho cưng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
171


Vương Tử Kỵ Sĩ


Chương 20: Quần lót cũng phải cởi, anh gọi video cho cưng


Nghe Dương Quân cũng tổ chức sinh nhật, Ngô Thắng Vũ nhíu nhíu mày, chán ghét vùng cánh tay đang bị cô nắm chặt. Không nghĩ tới cô lại sinh cùng ngày với Uấn Chi, thật muốn thu hồi lại câu nói vừa rồi, nếu Dương Quân là cũng Xử Nữ, hắn lại thấy không hề đáng yêu chút nào. Ngô Thắng Vũ không để ý lối suy nghĩ khác biệt của mình, chỉ chăm chú quan tâm cậu đã ngồi vào chỗ, ngay ngắn đoan chính không hề liếc về bên này một giây. Hắn hơi không kiên nhẫn từ chối, “Tan học tôi còn có việc bận, không đi.”

Đương nhiên có việc bận gì gì đó chỉ là thuận miệng bịa ra nhưng sau khi tan học lại thật có người đến tìm, hắn thầm mắng, Dafug, xem ra kế hoạch buổi tối không thể thực hiện rồi.

Dương Uấn Chi đi xe buýt về nhà, ngồi trên xe hồi tưởng lại những chuyện hôm nay, buổi chiều cậu cũng nghe Dương Quân nói, không hề ước ao cái gọi là tiệc sinh nhật kia. Liếc nhìn chiếc túi nhỏ trong cặp, cậu bật cười. Ban nãy trước cửa lớp có một nữ nhân, thoạt nhìn rất trẻ, cậu có chút ấn tượng đây hình như là mẹ của Ngô Thắng Vũ. Nhìn hắn không cam lòng cùng mẹ về nhà, rục rịch cả buổi trưa, lều cũng đã dựng, cung đã dương nỏ lại không được bắn cho thoả thuê, mặt nhăn như trẻ nhỏ đi chơi bị mẹ gọi về, cho dù hắn chỉ thích cơ thể cậu, cậu cũng ẩn ẩn vui mừng.

Trong nhà vẫn tối đen như mực, mẹ cậu đã gọi điện nói đêm nay có lớp dạy thêm nên về muộn, con trai không cần chờ cơm. Dương Uấn Chi tuỳ tiện nấu một bát mì trứng, tự nhủ Sinh nhật vui vẻ nào, nhàn nhạt ăn cho qua bữa. Làm xong bài tập cùng chuẩn bị sách vở đầy đủ, cậu rửa mặt sạch sẽ lên giường. Di động nhỏ luôn yên ắng không liên lạc với ai ngoài mẹ bỗng lập loè, nhìn tên người gọi trên màn hình, Dương Uấn Chi sửng sốt. Cậu nhớ hình như mình chưa từng trao đổi số điện thoại với Ngô Thắng Vũ nha, số của hắn là cậu lúc trước lén lút tra được, chẳng lẽ hắn cũng điều tra cậu sao? Dương Uấn Chi thất thần hồi lâu mới bấm nhận cuộc gọi.

“Này Dương Uấn Chi, anh là Ngô Thắng Vũ.”

“Ừm.”

“Sao em nhận điện thoại lâu vậy a?” Đối phương tựa hồ không thoải mái.

“Mới vừa tắm xong.”

“Ồ.”

“…”

“Sinh nhật vui vẻ.”

“Ừm.” Trong lòng cậu thầm nói cảm ơn, không nghĩ tới hôm nay hắn cố ý gọi điện chỉ để nói chúc mừng cậu. Một ngày sinh nhật thực bình thường, thậm chí có phần đáng quên lại vì hắn mà chậm rãi đặc biệt.

“Hôm nay tan học anh bị mẹ bắt về, chưa kịp chúc em.”

“Ừm.” Dương Uấn Chi đáp lại, nghe đối phương không nói gì nữa mà cậu lại không phải người hay nói chuyện. Chỉ cần nghĩ tới đầu máy bên kia là hắn, tim cậu liền đập rộn ràng, “Anh còn việc gì nữa không, nếu không tôi cúp máy.”

“Vội tắt máy làm gì a?” Ngô Thắng Vũ bất đắc dĩ cười cười. Quả nhiên bảo bối ngoài lúc làm tình thì bình thường không đáng yêu chút nào, luôn khiến hắn hận không thể lột sạch đi lớp áo nghiêm chỉnh đó làm cậu lộ bản tính dâm đãng trời sinh.

“Em có nhớ anh không, “đại bảo bối” thì nhớ em lắm nè.”

Biết “đại bảo bối” trong nghĩa là gì, Dương Uấn Chi lập tức đỏ mặt, cảm giác như đang bị hắn “bắt nạt” giống lúc sáng, tuy lần này không có phun khí nhưng thân thể vẫn bị trêu nóng lên, nhiệt lưu dần dần đi xuống, phía dưới co rúm lại mấy lần, bắt đầu có chút ươn ướt.

“Dù hôm nay là sinh nhật em nhưng anh phải nhịn nguyên buổi trưa lận đó, em bồi thường cái gì đó an ủi người ta đi mà~~”

Ngô Thắng Vũ đột nhiên cười lên, thanh âm trầm thấp giả vờ nũng nịu như mèo nhỏ gãi gãi vào lòng cậu.

“Em lấy love egg hôm nay anh mua cho em ra đi.”

Nghe bên kia không có động tĩnh gì, hắn giả vờ uy hiếp, “Bé ngoan nhanh lấy đi, không nghe lời ngày mai anh liền XXX em trước mặt cả lớp nha.”

Cậu biết hắn cứng rồi, cũng biết hắn chỉ hù doạ vẩn vơ nhưng vẫn nghe lời lấy vật trong hộp ra. Trứng rung màu bạc hà nhàn nhạt thanh mát, xúc cảm rất tốt, giống như bánh nếp ngày Tết, bên ngoài mềm mềm nhưng bên trong lại có phần ngạnh lên, còn có công tắc dùng để điều khiển từ xa nữa.

Hắn nghe động tĩnh bên kia điện thoại, hài lòng cười, “Dùng khăn ướt lau một chút đi, sau đó cởi quần áo trên người ra.”

Kỳ thực Dương Uấn Chi rất thích vật nhỏ này, nếu đêm nay không có cuộc điện thoại này cậu cũng không thể chờ đợi được nữa mà mang ra dùng…

Thực ra cật nếu không thích có thể ngắt máy bất cứ lúc nào, không biết tại sao ma xui quỷ khiến lại ngoan ngoãn cởi quần áo, đại khái là trong lòng cũng có chút mong đợi, cũng có chút không muốn từ chối bất kỳ yêu cầu gì của hắn đi. May là gọi thoại, cho dù hắn có nói gì, hay dù cậu có mặt đỏ tim đập cũng không bị nhìn thấy.

“Cởi ra rồi à.”

“Ừm.”

“Quần lót cũng phải cởi. Anh bật video, em mau nhấn đồng ý. Ngoan, nghe lời.” Âm thanh khàn khàn tràn đầy mị lực của Ngô Thắng Vũ như một loại độc dược nhấp nháp ăn mòn tim cậu. Dương Uấn Chi không hề nghĩ ngợi nhấp đồng ý.

Không nghĩ tới hắn lại mặt dày trực tiếp đặt camera ngay côn th*t cho nên Dương Uấn Chi vừa bật video liền thấy cây gậy bổng vững chãi đã thao cậu sung sướng đến mây xanh kia.

Cậu bị cảnh này kích thích, bi ai phát hiện mình cũng cứng rồi, tiểu huyệt bị thao lộng phía dưới như là nhớ ra cảm thụ ban sáng, hộc ra dâm thuỷ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN