Vượt Bóng Tối Để Yêu Em - Chương 66: 66: Đau Lòng Thay Cô Gái Nhỏ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
25


Vượt Bóng Tối Để Yêu Em


Chương 66: 66: Đau Lòng Thay Cô Gái Nhỏ


Tử Kiều hôm nay chơi rất vui,cả ngày đều bị Tô Nhược xoay vòng vòng, nào là tư vấn cho cô sử dụng mỹ phẩm còn hứa sẽ tặng cho cô.

Còn bảo cô dạy cho cô ấy kể chuyện công chúa rồi hoàng tử làm thế nào hay nhất để về còn kể cho Tiểu Hy nghe.

Dường như cả ngày nay Tô Nhược đều chiếm dụng Tử Kiều khiến ai đó không yên lòng đi tới đi lui.Cứ sợ Tô Nhược sẽ dạy hư cô gái của mình.

Tử Kiều phát hiện thái độ của Trầm Ngọc sau buổi ăn cơm trưa trở nên rất lạ.Bà luôn nhìn cô bằng ánh mắt thương yêu ấm áp nhất,chăm sóc cho cô rất tốt.

Sau khi ăn cơm tối, Tô Nhược mới chịu thả Tử Kiều về Trầm Ngọc chuẩn bị rất nhiều đồ ăn để cô đem về, Tử Kiều có chút ngại ngùng nhưng Trầm Ngọc không cho từ chối, bà còn bảo Tô Hàn phải thường xuyên đưa cô đến Tô gia dùng cơm.

Nhận được sự yêu quý của người thân Tô Hàn, vốn Tử Kiều là đứa bé từ nhỏ đã thiếu tình thương của ba mẹ nên cô từng chút dè dặt mà giữ lại và trân quý vô cùng.

Đôi mắt xinh đẹp chỉ trong một ngày mà ửng đỏ xúc động bao nhiêu lần,cố kìm nén lắm mới không khóc..

…!
– Mẹ nói thật sao?

Tiếng Tô Nhược vang lên trong phòng khách..

Lúc này sau khi Tô Hàn và Tử Kiều đã ra về, Trầm Ngọc không chịu nổi nữa kéo tay con gái vào nhà trần thuật hết những gì Tô Hàn đã tâm sự với bà lúc trưa.Sau khi nghe tất cả từ Tô Hàn,từ sự hoang mang trở nên thương xót rồi đau lòng.

Ngày xưa Tô Nhược cũng từng trãi qua cảm giác này cho nên khi nghe mẹ mình kể về hoàn cảnh của Tử Kiều.Tô Nhược rất hiểu cảm giác bị bỏ rơi là thế nào còn không nén được sự thương cảm đau lòng cho cô gái nhỏ.

Nhưng điều làm cho Tô Nhược kinh hoàng nhất đó chính là Tử Kiều ấy thế mà từng bị mù..Trời ạ! làm sao một cô gái tuổi đời quá nhỏ như thế phải chịu đựng ra sao khi cả một năm trời dài đăng đẵng phải sống trong bóng tối.

Đó là môt bị kịch,chết đi có lẽ còn dễ dàng hơn rất nhiều..Thì ra sự điềm tĩnh, an yên của cô gái nhỏ này là do hoàn cảnh đun luyện mà có..

Tô Nhược vì xúc động mà mắt đỏ lên.

– Xem ra ngày xưa con vẫn may mắn hơn Tử Kiều rất nhiều…Chị ấy thật đáng thương..

Trầm Ngọc gật đầu..

– Mẹ thật không ngờ một cô gái nhỏ mong manh như thế lại phải chịu những bi kịch kinh khủng như vậy.

Tô Nhược vỗ nhẹ tay bà an ủi.

– Sau này chị ấy sẽ là người nhà của chúng ta, chúng ta sẽ bù đắp cho chị ấy..

Trầm Ngọc gật đầu, nhưng ánh mắt bà lại phiền muộn.

– Trái đất này thật nhỏ,không nghĩ đến Tử Kiều lại là đứa con gái thất lạc của Doãn Nguyệt Nhan.Mẹ lo lắng bà ấy không biết sẽ thế nào khi đứng giữa Ngô Uyển và Tử Kiều đây..

Tô Nhược đã từng có vết thương lòng như Tử Kiều cho nên cô luôn không bao giờ đồng cảm cho những người mẹ dù là lí do gì bỏ rơi con mình.Cho nên hiện tại Tô Nhược không kiêng nể mà nói.

– Thế nào là thế nào, bà ấy còn phải lựa chọn sao? Trong lòng Tử Kiều vốn đã có tổn thương sâu sắc.Bà ấy không khéo có thể sẽ mất đi con gái mình vĩnh viễn.

Chưa để Trầm Ngọc phản ứng, Tô Nhược ngẫn nghĩ vẫn thấy chưa thỏa lòng kéo tay bà.

– Mẹ..

mẹ phải đứng về Tử Kiều đấy.

À..không…tốt nhất là mẹ không cần qua lại với Ngô gia nữa, không cần kiêng nể ai cả.Thâm tình gì đó bỏ qua một bên, Tử Kiều chị ấy tương lai mới là gia đình của chúng ta..

Trầm Ngọc tuy biết Tô Nhược thẳng tính nhưng là cô nói đúng, tuy bà hay có sự kiêng nể qua lại nhưng lúc nào cần dứt khoát bà phải mạnh tay.

Nhìn qua có thấy con trai bà yêu Tử Kiều sâu sắc,Tô Hàn muốn bà biết tất cả những chuyện này mục đích duy nhất là cho Tử Kiều chỗ dựa vững chắc.Cũng là khéo léo nhắc nhở bà không nên dây dưa qua lại với Ngô gia để những việc về sau dù có giải quyết thế nào cũng dễ xử.

Tô Nhược do sống trong sự cưng chiều của Cảnh Tử Sâm cho nên cô cũng dần quên đi những tổn thương năm nào.Nhưng hiện tại nghe câu chuyện của Tử Kiều, hơn ai hết Tô Nhược là người hiểu rõ nỗi đau lòng bị người thân bỏ rơi.Cho nên Tô Nhược không ngừng uất ức thay cho Tử Kiều, cứ thấy trong lòng khó chịu, như nghĩ đến cảnh tượng cô gái nhỏ kia phải sống trong bóng tối không có ai chăm sóc lồ ng ngực Tô Nhược liền âm ĩ..

Cô mũi lòng nói.

– À..còn Ngô Uyển nữa theo tính cách cô ta nếu biết Tử Kiều là con gái của Doãn Nguyệt Nhan chắc chắn cô ta sẽ làm loạn.

Cô ta nếu không yên phận con sẽ không bỏ qua cho cô ta..

Trầm Ngọc thở dài vội khuyên ngăn con gái mình.

– Sao con làm mẹ rồi mà vẫn nóng tính như vậy, lỡ như Tiểu Hy học tính xấu này thì làm sao.Không hay tý nào..

Bị mẹ mắng, Tô Nhược phụng phịu không phản bác.

Trầm Ngọc nói thêm..

– Mẹ thấy anh của con sẽ có cách bảo vệ Tử Kiều thật tốt.Chúng ta chỉ cần dùng tình thương bù đắp cho con bé là được.

Còn về phần Doãn Nguyệt Nhan nói gì thì nói cũng là máu mủ, đâu thể nói bỏ là bỏ.Chúng ta nên tôn trọng sự quyết định của con bé.

– Dạ..

Tô Nhược biết Trầm Ngọc nói đúng, cô cũng chỉ nói thế thôi.Nhưng hơn ai hết Tô Nhược rất rõ tính tình của Tô Hàn.Vẻ ôn nhu bên ngoài chỉ là vỏ bọc lừa gạt, cách thức chỉnh người hiểm độc không thua là mấy với ông xã nhà cô.Cho nên cô tin Tử Kiều sẽ an toàn trong vòng tay yêu thương của Tô Hàn..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN