Giai Viễn bước đến.
– Mời mọi người ra ngoài..
Hai nhân viên cảnh sát cũng tiến tới chỗ Ngô uyển.
– Cô Ngô Mời cô theo chúng tôi..
Ngô Uyển nấc nghẹn nhìn qua Doãn Nguyệt Nhan.
– Dì..đúng rồi lúc đó có dì cũng có ở đó…ba..ba nói dì đứng ra làm chứng cho con đi..đúng rồi dì ấy là người chứng kiến tất cả mà..Ba..con không muốn đi tù, ba cầu xin dì giúp con đi..
Tử Kiều ngồi im trong lòng Tô Hàn,từ lúc giờ cô cũng ngầm hiểu mọi chuyện, cô gái có tên Ngô Uyển kia là ai,cùng hai người đàn ông kia nữa.
Thì ra đây chính là gia đình nhỏ của bà ta.
Ngô Trí Lâm nghe thế liền bước đến gần Doãn Nguyệt Nhan..
– Nguyệt Nhan lúc đó em cũng có mặt đúng không?
Ông ta liếc nhẹ qua Tử Kiều rồi nắm lấy tay Doãn Nguyệt Nhan..
– Em..em thấy những gì, có phải Tiểu Uyển vô tội đúng không?đây chỉ là một sự cố.
Ông ta níu chặt tay bà, khẩn thiết dùng ánh mắt cầu xin bà.
– Nguyệt Nhan, Tiểu Uyển cũng là con em, anh cầu xin em nói một câu giúp con bé, được không?
– Nguyệt Nhan…!
Doãn Nguyệt Nhan nhìn ông ta mà lòng bà đau đớn, rồi nhìn qua Ngô Trí Viễn.
Ngô uyển gần như muốn quỳ xuống cầu xin bà ta.
– Dì ơi..con không muốn đi tù, dì nói với bọn họ là con vô tội đi..con cầu xin dì mà..
Tuy Ngô Uyển từ nhỏ đã ngỗ ngược với bà nhưng bị rơi trong tình cảnh này Doãn Nguyệt Nhan vẫn là không nỡ.
Dù sao khi bà hoạn nạn khổ sở nhất Ngô Trí Lâm cũng là người cứu lấy cuộc đời bà.
Doãn Nguyệt Nhan đưa mắt nhìn qua Tử Kiều, cô không nhìn bà, ánh mắt cũng dời đi chỗ khác.
Ngô Trí Lâm nói.
– Em biết nếu Tiểu Uyển xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không sống nổi mà đúng không, chẳng lẽ em nỡ sao Nguyệt Nhan.
Lời ông nói rất khẽ chỉ đủ mình bà và ông vừa nghe thấy, cả người Doãn Nguyệt Nhan cứng ngắt..
.
Đọc truyện tại ++ trùmtruуện .VN ++
Bà hít thở thật sâu nhìn ông, mấy giây sau bà nói với hai người cảnh sát.
– Đây chỉ là một sự cố, Tôi…không nhìn thấy Ngô Uyển ra tay đẩy cô Trần..
Ầm..
Tử Kiều cảm thấy toàn thân mình máu huyết dường như đông chặt, chỉ là khó thở một chút, vết thương đau hơn vốn đã trãi qua thì đây có là gì.Dù là hàng ấy năm trôi qua cô vĩnh viễn chưa bao giờ nằm trong lựa chọn của bà ta.
Tử Kiều cúi đầu vùi mặt vào lòng Tô Hàn.
– Ông xã, em muốn nghỉ ngơi..
Tô Hàn siết chặt vòng tay ôm vợ mình vào lòng, anh mím chặt môi nhìn qua Doãn Nguyệt Nhan, hạ giọng..
– Giai Viễn.
Giai Viễn hiểu ý nói với phía cảnh sát.
– Doãn Tổng chính là người của Ngô gia,mọi phát ngôn hiện tại không mang tính xác thực nào cả.
Luật sư chúng tôi sẽ làm việc với mọi người.
Cảnh sát cũng đồng ý với Giai Viễn.
– Mời cô Ngô và Doãn Tổng theo chúng tôi về đồn cảnh sát lấy lời khai.Không nên làm phiền bệnh nhân nghỉ dưỡng..
Lần này Ngô Uyển có sợ hãi mức nào thì cũng phải theo cảnh sát rời đi, Doãn Nguyệt Nhan quay đầu nhìn Tử Kiều nhưng đã bị Tô Hàn dùng lưng cản lấy tầm nhìn của bà.
Chẳng mấy chốc căn phòng chỉ còn lại hai người, Tử Kiều không nói gì, cô im lặng đến đáng sợ, vẻ mặt vô hồn không một chút cảm xúc khiến Tô Hàn lo lắng.
Anh ôm Tử Kiều vào lòng..
– Tử Kiều, nếu muốn khóc cứ khóc với anh..
Anh đau lòng hôn lên tóc cô..
Tử Kiều thật sự rất mệt,giờ cả khóc cô cũng làm không được.Cô dụi mặt vào lòng Tô Hàn,nhắm mắt lại thều thào nói.
– Em muốn ngủ…!
Bàn tay nhỏ kéo kéo áo trước ngực anh..
– Anh đừng đi đâu cả nhé…!
Tô Hàn gật đầu,cô chưa sẵn sàng nói anh sẽ không hỏi đến chỉ là thấy cô đau khổ nhưng vẫn ngoan ngoãn đến mức này khiến anh thật chịu không nỗi..
Anh vỗ về lưng cô.
– Ngủ đi, anh ở đây với em..
Tử Kiều an tâm nhắm mắt lại,một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống má.
????????????⬅️⬅️⬅️.