Vượt Rào - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
46


Vượt Rào


Chương 20


Biên tập: Min

Lúc máy bay đáp đất thì Berlin đã là rạng sáng.

Tiết trời tháng 10 chuyển lạnh, khí lạnh ở Berlin còn hơn trong nước rất nhiều, từ carbin ấm áp đi ra, Lâm Vị Quang không khỏi siết chặt áo khoác.

Cô theo Trình Tĩnh Sâm và Hà Thứ đi đường VIP rời khỏi sân bay, những tưởng sẽ phải đi lấy xe, không ngờ đã đến nơi đón.

Vào lúc này mà còn có người chuyên trách đến đón họ?

Lâm Vị Quang buồn bực nhưng cũng không hỏi nhiều, ngậm miệng an tĩnh đi phía sau, vừa nâng mắt lên đã nhìn thấy một chiếc Porsche dừng ngay cửa khẩu, bên cạnh là một người nước ngoài cao lớn đang đứng chờ.

Người nọ mặc âu phục đen, trang nghiêm đứng ở đó, Lâm Vị Quang nhìn thoáng qua, cứ như là mafia vậy.

Đến gần một chút, người nước ngoài liền thẳng sống lưng đi lên trước vài bước, thái độ cung kính nói với Trình Tĩnh Sâm câu gì đấy.

Anh ta dùng tiếng Đức, Lâm Vị Quang nghe không hiểu, nhưng đoán rằng đó là mấy lời chào đón này nọ.

Trình Tĩnh Sâm vẫn bình thản, gật đầu một cái xem như là đáp lại.

Cả quá trình người nước ngoài này không hề tỏ ra tò mò với Lâm Vị Quang, theo phép tắc mời cả ba người lên xe, rồi sau đó mới ngồi vào ghế lái khởi động xe.

Lâm Vị Quang không biết rõ thân phận của anh ta là gì, lại nhớ đến những lời dặn dò của Hà Thứ, không hé răng hỏi han, hạ thấp sự tồn tại của bản thân là tốt nhất.

Hà Thứ ngồi ở ghế phụ lái, đang dùng tiếng Đức trò chuyện với tài xế, bọn họ cố gắng giảm nhẹ âm lượng nhất có thể, tựa như không muốn quấy rầy đến hai người ngồi ghế sau.

Sau khi lên xe Trình Tĩnh Sâm không nói lấy một lời, lúc này đang nhắm mắt nghỉ ngơi, không mấy hứng thú.

Đường phố yên tĩnh và trống trải, Lâm Vị Quang nhìn khung cảnh bên ngoài cửa xe đến xuất thần, máy sưởi bên trong xe vừa đủ, cơn lạnh lẽo bên ngoài không len vào xe chút nào, càng khiến cô thêm phần mệt mỏi.

Lực chú ý không có cách nào phân tán, cứ thế này sẽ ngủ nữa mất, bấy giờ cô nhìn gì cũng như thôi miên, xoa xoa gương mặt, chuyển hướng quay đầu sang nhìn người đàn ông bên cạnh.

Trình Tĩnh Sâm hiếm khi bày ra vẻ biếng nhác, khuỷu tay đặt lên thành cửa sổ xe, hai mắt khẽ nhắm lại, ngón tay đỡ lấy vầng trán, khí chất sắc bén trên gương mặt anh cũng vơi đi đôi chút.

Nhận ra ánh mắt của cô, anh chậm rãi mở mắt ra, nắm bắt tầm nhìn chưa kịp tránh đi của cô, vô cảm nhếch hàng mày lên.

Lâm Vị Quang nhìn lén bị bắt tại trận cũng không hoảng hốt, chỉ xua tay ý bảo không có gì, rồi dựa vào ghế nghỉ ngơi.

Cô là kiểu người mà chất lượng giấc ngủ rất dễ bị ảnh hưởng bởi nhân tố bên ngoài, vốn đã bị lệch múi giờ rồi, bây giờ còn ngồi trong khoang xe ấm áp thế này, càng buồn ngủ không mở nổi mắt lên.

Không khống chế được ngáp dài một cái, Lâm Vị Quang cuối cùng cũng thõa hiệp với đại não, mê màng ngủ thiếp đi.

Nhưng ghế dựa không phải là chỗ có thể dựa vào được, ngồi kiểu gì cũng khó chịu, cô nghiêng đầu đi theo trực giác, muốn tìm kiếm một tư thế thoải mái, ấy thế mà cũng tìm ra được rồi.

Trong ý thức mông lung, Lâm Vị Quang tìm ra được một tư thế tuyệt vời, hơi thở quen thuộc ôm lấy quanh cô, má cô cọ nhè nhẹ, chút ý thức cuối cùng cũng biến mất không còn tung tích.

Trình Tĩnh Sâm mặc cho cô quậy, chỉ rũ mi thờ ơ nhìn cô, không làm thêm động tác gì khác nhưng cũng không tránh người ra khỏi cô.

Những động tác này của hai người được chiếu qua kính chiếu hậu rất rõ ràng, được hai người ngồi đằng trước thu hết vào trong mắt.

Tài xế nhíu mày, tuy không rõ về thân phận của cô gái này, nhưng cũng chưa từng suy đoán về nó, song bây giờ nhìn thì thấy có chút kỳ diệu.

Thân là cấp dưới thì phải có nguyên tắc cơ bản, anh ta nhanh chóng dời mắt đi nhìn thẳng về hướng xe chạy.

Trình Tĩnh Sâm có chỗ ở cố định ở Berlin, một ngôi nhà song lập hai tầng, môi trường xung quanh tuyệt vời và vị trí địa lý cũng rất thông minh, cách thành phố phồn vinh chừng hai con phố.

Đêm khuya, người đi đường ồn ào, xe chạy hơn mời phút, cả nhóm người đến biệt thự.

Xe dừng lại ở bên ngoài sân vườn, Hà Thứ nghiêng đầu khẽ báo lại cho Trình Tĩnh Sâm: “Cậu Trình, chúng ta đến rồi.”

Trình Tĩnh Sâm có chút lười biếng nâng mi mắt lên, gật đầu nhẹ ý bảo đã biết.

Hà Thứ thấy vậy thì chỉ nói vài câu bàn giao công việc vào ngày mai với tài xế, rồi sau đó cũng đứng dậy xuống xe, kéo mở cửa sau xe ra.

Người dựa trên vai vẫn ngủ ngon lành, Trình Tĩnh Sâm đang muốn nhấc chân bước xuống xe, đành phải gạt người bên cạnh ra, gọi: “Lâm Vị Quang, dậy.”

Lâm Vị Quang bị đánh thức, cố gắng căng đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ ra, thấy rõ ngũ quan của người trước mặt, theo bản năng nhíu mày lại.

Cơn buồn ngủ và mơ hồ không thể tan biến nhanh như vậy, cô không mấy hứng thú nhìn ra bên ngoài cửa sổ, phát hiện hóa ra bản thân đã ngủ suốt cả chặng đường, họ đã đến chỗ ở.

Nương theo ý thức chưa hoàn toàn tỉnh táo, cô nói gì làm gì cũng không kiêng nể, hoàn toàn không xem hai người có mặt ở đây ra gì, duỗi tay ra túm lấy cổ áo của người đàn ông, lực đạo rất nhẹ, hệt như làm nũng.

Động tác không hề giấu diếm này lọt vào trong mắt người ngoài, tài xế nước ngoài không khỏi co rụt hai mắt, không sao tin được nhìn một màn này.

Trong nhận thức của anh ta, người Sếp tính tình lạnh lẽo thờ ơ này nhất định sẽ dứt khoát hất cô gái này ra, ấy thế mà không có.

Trình Tĩnh Sâm không hề nhúc nhích, chỉ rũ mắt nhìn cô bằng ánh mắt tĩnh lặng.

Tựa như đang chờ xem cô định làm gì tiếp theo.

Khóe môi Lâm Vị Quang cong lên, gục đầu vào lưng ghế, lười biếng: “Hết sức rồi, không thì chú ôm tôi đi vào nhé.”

Trình Tĩnh Sâm cứ nghĩ rằng cô sẽ bối rối, nào có ngờ rằng đến câu này mà cô cũng dám nói, không khỏi buồn cười: “Ngủ đến úng não rồi à?”

Lâm Vị Quang: “….”

Cô tức giận trừng anh, nhưng cơn buồn ngủ lúc này vẫn chưa tiêu, mềm mại không có lực, lọt vào mắt người nhìn cứ như là thêm phần oán trách.

Trình Tĩnh Sâm khẽ nheo mắt lại, đối diện với ánh mắt của cô, đến là từ tốn.

Một hồi sau anh cười cười, ôn tồn hỏi cô: “Không có sức, muốn tôi ôm?”

Thật ra Lâm Vị Quang chỉ thuận miệng nói thế, cũng không mấy trông cậy rằng anh sẽ cúi đầu nghe theo lời mình, vậy nên chiếu lệ đáp lời: “Đúng thế đúng thế, chân tôi hết lực rồi này.”

Đoạn, còn vờ vĩnh dang tay ra như thể thật sự muốn giao mình cho anh vậy.

Nào có ngờ Trình Tĩnh Sâm lại cười nhẹ một tiếng, nói: “Được.”

Khi Lâm Vị Quang còn đang kinh ngạc, cổ tay đã bị nắm lấy, nương theo một lực kéo đến, theo phản xạ có điều kiện đỡ lấy khuỷu tay anh.

Cô bất ngờ, dựa vào trong lòng anh, bị cái hành động không biết là nên vui vừng hay sợ hãi đánh sâu vào trong lòng, thế là cô ngồi đực ra.

Ngay sau đấy, cả thân người cô bay lên không trung.

Tuy nhiên tiêu điểm lại không như trong mong đợi và dự đoán của mình, trọng tâm vị trí cũng không đúng.

Cái ôm lãng mạng và ga lăng trong tưởng tượng không thấy đâu.

– — Trình Tĩnh Sâm dùng một tay vòng lấy eo cô, dứt khoát xách cả người cô ra khỏi xe.

Treo trên khuỷu tay anh, Lâm Vị Quang ngây ra như phỗng.

Dùng tư thế này đi ra được chừng mấy mét, cô mới sực tỉnh táo, liều mạng lắc chân giãy dụa, lớn giọng la lên: “Trình Tĩnh Sâm! Mau thả tôi xuống!”

Cô khoa tay múa chân là thế nhưng lại chỉ như đùa nghịch ầm ĩ, không đau không ngứa gì với Trình Tĩnh Sâm, anh rũ mắt nhìn cô, chẳng hề dừng bước: “Không phải cháu không có sức?” 

Lâm Vị Quang tức cái mình, cơn buồn ngủ đầy đầu nháy mắt bay biến mất tâm, đặc biệt là khi đối diện với ánh mắt kinh ngạc của hai người Hà Thứ, cô thật sự không còn chỗ nào đặng giấu mặt.

“Lão Khốn!” Lâm Vị Quang bị xách đi, eo và bụng khó chịu muốn chết, không nhịn được chửi ầm lên, “Chú không cần mặt mũi nhưng tôi cần!”

Trình Tĩnh Sâm lười phản ứng, để cô nghịch thế nào thì nghịch, anh không dao động.

Tài xế hình như hiểu được tiếng Trung, lại nghe ngữ điệu của cô gái liền biết ngay đấy là mắng người, gần như cô phun ra câu nào là lòng anh ta run rẩy theo câu đấy.

Cố tình người bị mắng thì thờ ơ, không chút tức giận như trong dự đoán, thật sự làm anh ta phải mở mang tầm mắt.

Phát hiện ra hai người đi sau không có động tĩnh, Trình Tĩnh Sâm thản nhiên quét mắt đến, “Ngây ra cái gì.”

Hà Thứ mới hoàn hồn, bảo: “Xin lỗi Cậu ạ.”

Tài xế cũng tỉnh táo lại sau khi bị đánh sâu vào tiềm thức quá đà, không dám biểu đạt sự chấn động từ đáy lòng, đứng bên cạnh Hà Thứ đầy nghi hoặc.

Hà Thứ ngậm miệng không nói, chỉ thoáng lắc đầu.

Ý bảo, nhìn là được, đừng hỏi.

Lâm Vị Quang bị xách vào nhà, cả người đều tỉnh rụi.

Đầu hết choáng, ngủ hết buồn, lệch múi giờ cũng được chỉnh lại.

Trình Tĩnh Sâm không nên học kinh doanh, phải học y mới đúng.

Cũng may đến huyền quan Trình Tĩnh Sâm đã buông cô ra, không để cô chịu dày vò quá lâu.

Lâm Vị Quang lập tức cách anh ba thước, quay về lại khoảng cách an toàn, còn không quên quay đầu lại uất ức trừng anh, ngay sau đó liền quay đi đánh giá cấu tạo và phong cách trang trí của căn phòng này.

Phong cách tổng thể mang sự trang trọng và nhẹ nhàng của Pháp, lấy màu sắc đơn điệu làm chủ, mang tính lạnh và quý phái, thiên về hướng tân cổ điển.

Nhìn chung quanh một màu đơn điệu, thậm chỉ có một số sắc màu tươi sáng nhưng cũng bão hòa rất thấp, Lâm Vị Quang rất nghi ngờ những người dưới quyền anh có phải chỉ phân biệt được ba màu đen trắng và xám hay không.

Hà Thứ và tài xế nước ngoài chỉ phụ trách đưa họ đến đây, không đi vào trong, sau khi hai người chào Trình Tĩnh Sâm rồi liền rời đi.

Ghế sô pha làm bằng lông ngỗng, Lâm Vị Quang búng búng bề mặt ngoài, ngã người ra dựa vào lưng ghế.

“Tôi ở đâu thế?” Cô sực nhớ ra chuyện này.

Trình Tĩnh Sâm đã bước lên mấy bậc cầu thang, nghe thế thì ngừng bước, quét mắt liếc nhìn cô, “Nơi này chỉ có một căn cho khách, ở lầu hai.”

Lâm Vị Quang ồ một tiếng, nhanh nhẹn đứng lên đi theo anh lên lầu, muốn tham quan căn phòng mấy ngày nữa mà mình sẽ ở lại.

Trình Tĩnh Sâm để cho cô tự quen thuộc với hoàn cảnh, còn mình thì về phòng ngủ chính, không biết là làm cái gì.

Lầu hai rất rộng rãi, Lâm Vị Quang bước lên bậc thang, đi vòng quanh phòng dành cho khách, khá là vừa lòng với mức độ tiện nghi nơi này, sau đó lại đi dạo chung quanh đây.

Cô phát hiện ra bên cạnh phòng ngủ chính là một gian phòng sách.

Giá sách có màu gỗ xám đậm, hình dáng chỉ là một bức tường sách đơn giản nhưng lại rất tiện dụng, chính giữa là một bộ sô pha chìm, chỉnh thể bố cục rất thoải mái.

Lâm Vị Quang rảnh rổi nhàm chán nên muốn nhìn xem có sách gì mà mình xem được hay không, cũng may không phải đều là sách nước ngoài, bản dịch lại cũng có khá nhiều.

Căn nhà này có dấu vết sinh hoạt rất rõ ràng, cô đoán không chừng đây là nơi mà Trình Tĩnh Sâm đã ở trong những năm đi du học thời niên thiếu.

Cô tò mò không biết ngày còn trẻ lão già đã đọc những cuốn sách gì, rất hứng thú quan sát giá sách trước mặt, lại phát hiện hầu như chỉ là sách kinh tế và tài chính, có một vài cuốn văn học, tiểu thuyết trong và ngoài nước, thậm chí vài cuốn sách kinh điển mà cô chưa từng nghe qua.

Lâm Vị Quang nhìn vu vơ tiêu đề, cuối cùng chọn lấy một cuốn mà bản thân thấy hứng thú, duỗi tay lên lấy.

Vị trí đặt quá cao, cô nhón chân lên cũng chỉ miễn cưỡng gần trúng nó.

Lâm Vị Quang không tin ma quỷ nên càng muốn đối chọi với cuốn sách này, một tay giữ tủ sách, nhảy lên để lấy cho bằng được.

Chạm được rồi, chỉ là đầu ngón tay đụng vào quá mạnh, không cần thận kéo theo cả cuốn sách dày nặng bên cạnh ngã xuống theo.

Lâm Vị Quang luống cuống tay chân bắt được, cũng may là không để nó rơi xuống đất, cuốn sách mở tung ra, nằm trên tay cô.

Thứ chạm vào bàn tay cô có một kết cấu tinh xảo, không giống trang giấy cho lắm, cô có chút tò mò nên đặt tạm sang một bên, lật tập sách ra.

Sau khi thấy rõ nội dung bên trong, Lâm Vị Quang trợn trừng hai mắt.

– — Là một cuốn album.

Trang mà cô lật ra là phần đầu cuốn album, mỗi trang có hai bức ảnh, từ sắc thái đến tone màu đều đã rất cũ kỹ, chắc là không phải mới chụp đây.

Nhân vật chính trong bức ảnh là một người phụ nữ đoan trang, ngũ quan dịu dàng và trầm tĩnh, xinh đẹp làm ai cũng không nỡ rời mắt, dù Lâm Vị Quang là con gái cũng không nhịn được mà phải ngắm nhìn thật lâu.

Có vẻ như người phụ nữ ấy đang ngồi trong sân, trên chiếc ghế mây, cô ấy không trang điểm gì cả nhưng khuôn mặt vẫn thanh tú và duyên dáng, nhìn máy ảnh, ánh mắt cong lên ý cười, nụ cười rạng rỡ và dịu dàng.

Đôi mắt đào hoa ấy như muốn câu đi hồn người, đẹp không nơi nào sánh được.

Người phụ nữ yểu điệu xinh đẹp trước mắt lại khiến cho Lâm Vị Quang có một cảm giác quen thuộc không sao tả được.

Cô chắc chắn rằng mình chưa từng thấy qua, không biết tuổi tác bao nhiêu, nhưng vị này có thể là trưởng bối của cô.

Lâm Vị Quang lại lật thêm mấy trang phía sau ra, đều là hình ảnh của người phụ nữ ấy, nhưng khung cảnh lại bất đồng, song vẫn kinh động lòng người như trước.

Mơ hồ nhận ra được gì đấy, cô cẩn thận miêu tả lại ngũ quan của nhân vật chính, cuối cùng cũng hiểu ra sự quen thuộc này từ đâu mà ra.

– — Đôi mắt này, thật sự quá giống với Trình Tĩnh Sâm.

Phảng phất nhìn trộm được một bí mật nào đó, trái tim Lâm Vị Quang đập hỗn loạn.

Cô cố ý chạy đến cửa căn phòng sách, dò đầu vào trong muốn xem Trình Tĩnh Sâm đang làm gì, lại phát hiện ra không thấy thân ảnh của anh đâu.

Lâm Vị Quang nghĩ rằng anh bận công việc hoặc là nghỉ ngơi rồi, nên cẩn thận lùi về phòng, đóng cửa lại vờ như chưa từng có ai ở bên trong. 

Làm xong những chuyện này, cô cầm cuốn album ngồi vào chiếc sô pha đặt giữa phòng sách, lật ra xem.

Album này có rất nhiều trang, bên trong không chỉ có ảnh chụp của một người, lật qua hai trang, Lâm Vị Quang liền thấy được gương mặt mới.

Là một nhóc con chừng bốn năm tuổi, trắng nõn trắng nà, rõ ràng là một bé con xinh xắn, ngặt nỗi khuôn mặt lại lạnh tanh, nhìn quá nghiêm túc và đoan chính.

Góc bên phải mỗi bức ảnh đều có ghi ngày, là hai mươi năm trước, rất lâu rồi.

Dù không có ghi chú rõ ràng nào, nhưng Lâm Vị Quang vẫn có thể chắc chắn rằng nhóc này là ai.

Trái tim đập nhanh quá đỗi, bùm bùm ồn ào bên tai, cô lo rằng sẽ có ai đó nghe thấy mất.

Lâm Vị Quang vô thức cắn môi, chưa từng căng thẳng như bây giờ, thậm chí cô cảm cảm giác bản thân như một kẻ trộm.

Lại lật thêm vài trang, là hành trình nhóc con dần dần lớn lên, đường nét mơ hồ của một chàng thiếu niên, dù chưa bỏ đi vẻ ngây ngô, cũng khó che giấu được nét phong lưu tao nhã.

Trình Tĩnh Sâm của ngày ấy khác biệt hoàn toàn so với ây giờ, ánh mắt sắc bén và kiêu ngạo không hề che giấu, là sự ngông nghênh tuổi trẻ, tươi tắn sáng sủa, nhìn sao cũng không thể tin được rồi sẽ có một ngày người ấy học được cách thu liễm sự sắc bén của bản thân.

Lâm Vị Quang xem đến chuyên chú, thời gian trôi qua bao lâu cũng không chú ý, hoàn toàn quên mất chủ nhân của cuốn album và mình sống dưới một mái hiên.

Đến tận lúc phía sau vang lên tiếng mở cửa cô mới bừng tỉnh hoàn hồn, sợ đến mức quen tay đóng cuốn album lại giấu ra phía sau.

Cùng lúc ấy, giọng nam quen thuộc phớt qua bên tai, thờ ơ nói: “Không về phòng nghỉ ngơi mà còn ngồi ở đây.”

Lâm Vị Quang không dám chắc rằng anh có nhìn thấy động tác nhỏ kia của cô không, liền quay lưng về phía anh âm thầm giấu cuốn album đi càng sâu vào trong càng tốt, nhân tiện nói: “Hết buồn ngủ rồi, muốn đọc sách.”

Vừa dứt lời, cô vuốt đầu ngón tay mình trống không của mình, thầm chửi bản thân ngu ngốc.

Ban nãy xem quá nhập tâm nên quên mất phải đề phòng, lúc này trên tay cô trống rỗng, ngoài trừ cuốn album vừa nãy cầm ra thì có đọc được cuốn sách nào đâu.

Sợ bị phát hiện ra điều đáng ngờ, Lâm Vị Quang vội chỉnh lại biểu cảm, cười cười nghiêng đầu nhìn người trước mắt, nói: “Chú ơi, chú…”

Còn chưa dứt lời, vừa lúc nhìn rõ được người ấy, cô đã quên bắn đi những lời mà mình định nói ra.

Những sợi tóc của Trình Tĩnh Sâm vẫn còn ướt sũng, vuốt ra sau, để lộ vầng trán đầy đặn và mịn màng, gương mặt anh trầm tĩnh và hờ hững, đôi mắt đào hoa vẫn còn ẩm nước, cũng nhờ thế mà sự lạnh lùng trong đôi mắt ấy cũng vơi đi đôi chút.

Người đẹp vừa tắm xong đã chấn động thị giác rồi, nhưng điều càng muốn chết hơn nữa là.

– — Anh chỉ mặc mỗi chiếc áo tắm dài.

Đã thế còn mặc rất chiếu lệ, chỉ có mỗi cái đai lưng là thắt cẩn thận, cổ áo thì hở hang, đường cong nơi eo đều lồ lộ ra ngoài.

Dáng người Trình Tĩnh Sâm đẹp cực kỳ, mạnh mẽ và hấp dẫn, ánh đèn đáp xuống cổ anh, cùng với chuyển động phập phồng, rãnh xương quai xanh càng sâu hơn.

Lâm Vị Quang sửng sờ đứng đực ra tại chỗ, không thể nào phụ hồi lại tinh thần.

Từ lần đầu gặp mặt, Trình Tĩnh Sâm trước sau như một, bình thường vận áo sơ mi thì cúc áo phải thắt đến nút trên cùng, đứng đắn và lãnh cảm không gì sánh được, cô mà nhìn thấy xương quai xanh của anh thôi là đã hiếm hoi lắm rồi.

Nào ngờ bắt gặp được một màn… kích thích thế này.

Suýt chút nữa Lâm Vị Quang đã bật ra một tiếng “Đcm”, tình cảnh này còn làm cho cô kinh hãi hơn nhiều so với vừa nãy nghe thấy tiếng cửa mở, rất thái

quá.

Bên tai cô nóng lên một cách nhanh chóng, vội vàng xoay đầu dời mắt đi, kiên định mà quay lưng lại với anh.

Trình Tĩnh Sâm không hiểu, chẳng biết rốt cuộc là cô lại bị gì, hỏi chau mày, “Cháu sao đấy?”

“Chú còn hỏi tôi!” Lâm Vị Quang lầm bầm, từ ngữ nghiêm chính chỉ trích, “Chẳng phải là vì chú không chịu mặc đồ đường hoàng, đi quyến rũ người ta đấy sao.”

Trình Tĩnh Sâm: “?”

Tác giả có lời muốn nói: 

Lâm Vị Quang: Đi mang đồ vào đi chú êi

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN