Lúc Trình Tĩnh Sâm đến, anh chỉ đứng ở cửa quét mắt qua cái đã đầy tính áp bức, ban đầu bọn họ cho rằng anh đi nhầm phòng, mãi tới khi Trình Minh Dật gọi chú hai, bọn họ mới biết thân phận của đối phương.
Nhưng bọn họ đều không ngờ đối tượng mục tiêu của vị này lại là Lâm Vị Quang vốn chẳng liên quan gì tới anh.
Càng không ngờ Lâm Vị Quang uống say lại trêu chọc một người bậc cha chú.
Chuyện khó tưởng tượng nhất vẫn còn ở đằng sau.
Họ thấy người đàn ông không những không nổi giận mà còn cười, dịu dàng nắm bàn tay làm xằng làm bậy của Lâm Vị Quang, nói: “Không cần tiền.”
Anh vừa nói dứt lời, tất cả mọi người ở đó, bao gồm của Lâm Vị Quang đều sửng sốt.
Ngay sau đó, cô được người đàn ông bế lên khỏi sô pha, tùy ý vác lên vai.
Mọi người: “…”
Lâm Vị Quang bất ngờ, ngây ra nửa giây mới lấy lại tinh thần, bắt đầu giãy dụa: “Trình Tĩnh Sâm, chú thả cháu xuống! Cháu tự đi được!”
“Chú tưởng cháu không tỉnh táo.” Trình Tĩnh Sâm cười khẽ, không bị dao động, ấn hai chân cô xuống, “Hóa ra là biết chú là ai.”
Lâm Vị Quang vốn cố ý đùa giỡn, ai ngờ lại bị đối phương phản kích không kịp trở tay, sắp mất hết sạch thể diện luôn rồi, tức tới mức muốn cắn anh: “Chú từng tuổi này rồi mà không biết ngại à!”
Trình Tĩnh Sâm chẳng hề trúng chiêu: “Không phải lúc mua chú nữa?”
Lâm Vị Quang ăn quả đắng, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.
Nhân lúc cô trầm ngâm, Trình Tĩnh Sâm đã đi tới cửa phòng đặt riêng.
Anh nghiêng đầu, ra hiệu đám nhóc không cần bận tâm, cứ tiếp tục chơi, sau đó anh đẩy cửa đi mất.
Để lại đám người nhìn nhau, vẻ mặt chấn động.
…
Lúc bị nhét vào ghế lái phụ, Lâm Vị Quang choáng váng từ đầu tới chân.
Vốn không sao nhưng cách thức Trình Tĩnh Sâm dẫn cô đi quá phản nhân loại, lúc này cô cảm thấy mình quay cuồng, men say như dồn hết lên não.
Trình Tĩnh Sâm ném cô vào bên cạnh rồi không để ý tới cô nữa, ngồi vào ghế lái rồi khóa cửa xe lại.
Nhưng anh không khởi động xe.
Tâm trạng anh cũng không được tốt cho lắm, nhóc con thi xong bảo sẽ về nhà mà lại cho anh leo cây thì thôi đi, lại còn tới KTV uống rượu chơi bời với bạn, say thành thế này.
Không có chút ý thức an toàn gì hết, không biết rốt cuộc khả năng của bản thân ở mức nào.
Lúc này lại nghe thấy cô lầu bầu, lông mày hơi nhíu lại, trông có vẻ vô cùng khó chịu, giọng điệu Trình Tĩnh Sâm bỗng lạnh lùng: “Muốn buông thả thì cháu cũng không cần hành hạ mình như thế, uống tới mức này, cháu chưa từng nhìn thấy rượu bao giờ à?”
Nghe thấy giọng anh, Lâm Vị Quang bất mãn đáp lại: “Sớm muộn gì cháu cũng sẽ bị chú chọc tức chết…”
Trình Tĩnh Sâm nghe vậy, chợt cảm thấy buồn cười, không hiểu câu nói vốn nên là của mình sao lại thốt ra từ miệng cô.
“Rốt cuộc cháu uống bao nhiêu?” Anh nghiêm túc hỏi.
“Không nhiều.” Cô lắc đầu, đàng hoàng trả lời, “Thì chỉ nhìn thấy hai chú thôi.”
Trình Tĩnh Sâm: “…”
Quả thực say không nhẹ.
Bỗng nhiên, Lâm Vị Quang xị mặt.
“Đều tại chú!” Cô phẫn uất đẩy anh một cái, tiếc là vì say rượu nên chẳng ra làm sao, “Cháu mất hết cả tâm trạng tốt, sao chú lại giấu cháu gặp người phụ nữ khác chứ!”
Bị chụp cho tội danh từ đâu nhảy ra, Trình Tĩnh Sâm khẽ nhíu mày, kiên nhẫn vốn sắp cạn kiệt càng nhiều nguy cơ hơn: “Cháu say tới mức không biết mình đang nói gì rồi hả?”
Lâm Vị Quang thấy anh còn ngụy biện thì trợn mắt trừng anh: “Cháu tận mắt nhìn thấy!”
Bị chất vấn chẳng hiểu ra sao, Trình Tĩnh Sâm tưởng cô uống nhiều ăn nói linh tinh nhưng nghĩ lại thêm mới nhớ ra chuyện hồi chiều.
Anh hỏi: “Cháu thi xong thì về nhà rồi sao?”
“Nếu không thì sao chứ?” Cô hùng hổ hỏi lại.
Trình Tĩnh Sâm hiểu ra, nhưng lại càng thấy buồn cười hơn: “Cháu không nhìn kỹ lại rồi nhận ra người phụ nữ đó là giáo viên dạy thêm ở nhà của cháu sao?”
“Giáo án của cô ấy vẫn còn ở trong tay cháu đó, cháu quên mất nên cô ấy đành phải tự đến lấy.”
Lâm Vị Quang ngậm miệng im lặng, giống như ngây người.
Cô nghĩ lại, nhận ra hình như có chuyện đó thật, lúc ấy cô chỉ nhìn thấy sau lưng đối phương, không nhìn rõ mặt, tất cả chú ý đều đặt vào nụ cười lơ đãng của Trình Tĩnh Sâm.
“Nhưng chú cười với cô ấy.” Giọng cô hơi khàn, “Chú chưa từng cười với người khác như thế bao giờ.”
Trình Tĩnh Sâm nghe vậy thì im lặng, đang định nói qua loa về đề tài này cho xong nhưng chạm phải ánh mắt yếu đuối của cô nhóc, thu hồi lời chưa kịp ra khỏi miệng lại.
Thôi vậy, gạt một con ma men không có ý nghĩa gì hết.
Cuối cùng, anh đưa ra lời giải thích: “Vì cô ấy nhắc tới cháu.”
Lâm Vị Quang nghĩ kiểu gì cũng không ngờ sự thật lại như thế.
Cô sững sờ mấy giây mới bỗng ơ một tiếng, sự hung hăng kiêu căng trong mắt tắt vụt luôn.
Nhớ lại lúc đó bản thân tức giận, thực sự chẳng hiểu kiểu gì, cứ có chuyện gì liên quan tới người này là lý trí của cô cứ như rớt mạng.
Trình Tĩnh Sâm thấy cô an phận, có phần bất đắc dĩ thở dài, đang định khởi động xe thì mu bàn tay phải bỗng ấm áp.
Anh hơi khựng người, liếc mắt nhìn người bên cạnh.
Lâm Vị Quang nhìn anh chằm chằm không cả chớp mắt, đáy mắt long lanh sáng rực, chất chứa tình cảm đơn thuần trong sáng, cảm xúc ngây ngô không chút che giấu.
Đột nhiên Trình Tĩnh Sâm cảm thấy không ổn.
Anh tối sầm mắt, chưa kịp lên tiếng ngắt lời cô, Lâm Vị Quang đã mở miệng trước: “Trình Tĩnh Sâm, cháu thích chú.”
Như sợ anh nghe không rõ, cô nghiêng người lên trước, nghiêm túc lặp lại: “Cháu thích chú.”
Cuối cùng lớp giấy cửa sổ ấy vẫn bị chọc thủng.
Đối diện với cô gái nhỏ hơn mình mười tuổi, Trình Tĩnh Sâm á khẩu không trả lời được, lần đầu tiên nảy ra suy nghĩ muốn trốn tránh.
Ánh mắt cô nhóc quá trong sáng, tình cảm trong đó nồng nàn nóng bỏng, không cho người khác lơ là, gần như khiến trái tim anh nóng hổi theo.
Anh nên giữ chặt mặt cô, mạnh mẽ hôn xuống, tự đưa ra câu trả lời của mình nhưng anh chỉ im lặng, không đáp lại gì cả.
Bàn tay bị cô giữ chặt không nhúc nhích, Trình Tĩnh Sâm biết cách xử lý tốt nhất là thản nhiên từ chối nhưng anh không làm như thế ngay lập tức.
Phản ứng đầu tiên của anh cũng không phải đẩy cô ra.
Lý do rất đơn giản, anh lưu luyến luồng ánh sáng ấy, không nỡ buông tay.
Nhưng thật đáng tiếc.
Cô còn nhỏ, có thể tùy hứng làm bậy bất chấp hậu quả, còn anh thì không thể, anh muốn đảm bảo con đường cô đi thẳng tắp, không có bất cứ sai lầm nào.
Cho dù sai lầm đó là bản thân anh.
Trong xe im lặng một lúc lâu.
Đôi mắt Lâm Vị Quang vẫn sáng rực, chờ anh đáp lời.
Một lúc sau, Trình Tĩnh Sâm mở miệng, gọi tên cô: “Lâm Vị Quang.”
Anh nhìn cô với vẻ mặt thờ ơ, gằn từng câu từng chữ…
“Không được.”
…
Trên đường về Dật Hải Danh Để, trong suốt toàn bộ quá trình ấy, Lâm Vị Quang luôn im lặng.
Trình Tĩnh Sâm không biết câu tỏ tình vừa nãy của cô có bao nhiêu phần trăm do ảnh hưởng của rượu, nhưng việc đã đến nước này, chỉ hi vọng nhóc con tự nghĩ rõ ràng được.
Quả thực Lâm Vị Quang uống không ít, mặc dù không đến nỗi bước đi không vững nhưng phản ứng vẫn chậm hơn bình thường, sau khi về đến nhà cô không nói gì, chui vào phòng ngủ của mình luôn.
Có vẻ không giống tức giận, chỉ đơn thuần do say rượu.
Trình Tĩnh Sâm thấy cô như vậy thì hơi không yên tâm, nhưng dù sao cũng vừa xảy ra chuyện kia, anh thực sự không có lý do phù hợp để lo nghĩ, chỉ đành tạm thời bỏ đấy.
Dù gì cũng ở chung dưới một mái nhà, cô không xảy ra chuyện gì được.
Lúc hai người về trời đã hơi tối, Trình Tĩnh Sâm ở phòng sách giải quyết công việc, thấy thời gian hòm hòm rồi thì xuống dưới tầng.
Phòng Lâm Vị Quang đã tắt đèn, vô cùng yên ắng, có vẻ cô đã ngủ say rồi.
Chứ như chuyện vừa xảy ra trên xe không ảnh hưởng gì tới cô hết.
Tính cách của Lâm Vị Quang, cầm lên được thì bỏ xuống được, chắc vấp phải trắc trở ở chỗ anh chẳng mấy chốc sẽ tự từ bỏ.
Nếu chuyện này cứ phát triển như thế thì không thể tốt hơn, Trình Tĩnh Sâm cũng không biết sao trong lòng có chút phức tạp, không nói rõ được.
Anh thu tầm mắt lại, không dừng ở đó lâu, đi vòng lại đường cũ, về phòng ngủ của mình.
Ban đêm yên tĩnh.
Sáng sớm hôm sau, Trình Tĩnh Sâm thức dậy xuống tầng pha cafe như thường lệ nhưng bất ngờ chạm mặt Lâm Vị Quang đi ra từ phòng bếp.
Lâm Vị Quang cầm đồ uống lạnh trong tay, lười biếng ngáp, mở mắt ra nhìn thấy anh thì ngẩn người.
Trình Tĩnh Sâm vẫn chưa nghĩ ra nên nói gì cô đã nhướng mày, cười tủm tỉm nói: “Chào buổi sáng nha chú.”
Lâm Vị Quang đã tỉnh rượu hoàn toàn, ngủ được một giấc ngon lành, tinh thần sáng láng, khôi phục dáng vẻ tươi tỉnh phấn chấn trước kia.
Cô quá tự nhiên, hoàn toàn không giống như vừa bị từ chối hồi tối qua, Trình Tĩnh Sâm vốn đã chuẩn bị nói lý lẽ với cô, không ngờ lại chẳng dùng tới.
Anh đáng giá cô một lát, khó nhìn ra trong mắt anh có cảm xúc gì, chỉ hỏi: “Tỉnh rồi sao?”
“Đúng vậy ạ.” Lâm Vị Quang thong dong trả lời, cắm ống hút vào chai đồ uống, “Nhưng chú hỏi kiểu gì thế, chẳng lẽ hôm qua cháu mượn rượu làm càn sao?”
Từ trước tới nay cô nhóc đã giỏi diễn, Trình Tĩnh Sâm nhìn cô lại không biết cô đang nói thật hay giả.
Lâm Vị Quang thấy vậy thì có phần lúng túng: “Không thể nào, chẳng lẽ thật sao?”
Cô cúi đầu, nghĩ lại cẩn thận, dường như không biết mình đã làm gì thật, bất đắc dĩ giải thích: “Nhưng cháu chẳng nhớ gì hết.”
Thấy Trình Tĩnh Sâm vẫn nhìn mình chăm chú với vẻ mặt không cảm xúc, cô càng chột dạ hơn, hỏi tiếp: “Tửu lượng của cháu không tốt lắm, vừa thất đức vừa không nhớ gì, cháu không làm gì chú chứ?”
Giọng điệu cẩn thận dè dặt, phản ứng biểu cảm cũng vừa phải, hoàn toàn giống phản ứng nên có của một người say rượu rồi không nhớ gì.
Dường như cô thực sự không nhớ tối qua đã nói gì với anh.
Thật ra thế này rất tốt, anh không cần chủ động lảng tránh, cũng không cần từ chối, cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng Trình Tĩnh Sâm cảm thấy hơi buồn bực.
Cuối cùng, anh cũng chỉ nói không có gì: “Tửu lượng cháu không tệ.”
Lâm Vị Quang nghe vậy mới thở phào: “Đã bảo mà, làm cháu sợ gì đâu.”
“Sau này có đi uống thì phải ước chừng cho rõ tửu lượng của mình.”
“Cháu biết rồi.” Cô bất mãn lầm bầm, “Chẳng phải cháu thi đại học xong rồi sao, chú đừng coi cháu là trẻ con nữa.”
Trình Tĩnh Sâm không muốn tranh cãi vấn đề này với cô, tuổi tác kém là sự thật rành rành, trong mắt anh, cô mãi mãi là trẻ con.
Còn chuyện tỏ tình, nếu người trong cuộc quên mất rồi thì anh không cần nhớ làm gì cả.
Cứ bỏ qua thế này thì tốt.
…
Tháng sáu này, Lâm Vị Quang trải qua ba chuyện lớn:
1. Thi đại học
2. Nhận được thông báo nhập học của đại học Edinburgh.
3. Sinh nhật mười chín tuổi.
Hai chuyện đầu thì vô cùng đáng mừng nhưng tới hôm sinh nhật cô thì lại không may mắn thế nữa.
Sáng sớm hôm đó, Lâm Vị Quang vừa mới mở mắt ra đã cảm thấy toàn thân không thoải mái, lâng lâng choáng váng, mí mắt cũng nặng trĩu, cô còn tưởng rằng mình chưa tỉnh ngủ.
Cô đã hẹn với Tạ Đinh hôm nay tới tìm cô ấy để mừng sinh nhật, không bận tâm lắm về sự khác thường của cơ thể, vì thế cô ngáp một cái xuống giường, vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Nhưng sau đó đầu ngày càng choáng, cuối cùng cô cũng nhận ra điều không đúng, hình như cô bị ốm rồi.
Lâm Vị Quang không ngờ mình lại xui xẻo như thế, bất đắc dĩ lắc đầu, đẩy cửa phòng ngủ ra đi tới phòng khách, cố gắng nhớ xem trong căn phòng này có thuốc cảm hay nhiệt kế gì đó không.
Từ trước tới nay cô luôn có sức khỏe tốt, từ lúc tới thành phố A không bị ốm lần nào, vì thế không biết Trình Tĩnh Sâm có chuẩn bị đồ dùng phòng chữa bệnh cơ bản không.
Cô đi quanh phòng khách một vòng, kiểm tra toàn bộ ngăn kéo cũng không tìm thấy đồ mình muốn, cảm giác sốt nóng khó chịu dần kéo tới, cô hơi nhíu mày.
Trình Tĩnh Sâm ở công ty, lúc này trong căn nhà rộng lớn chỉ có một mình cô, Lâm Vị Quang cúi đầu ủ rũ gửi tin nhắn cho Tạ Đinh, nói rõ tình trạng của mình, sau đó định ra ngoài mua thuốc.
Nhưng cô chưa đi ra ngoài được mấy bước thì cảm thầy đầu óc choáng váng, sợ mình chưa ra khỏi khu nhà đã nằm vật xuống, đành phải từ bỏ việc tự dựa vào sức mình, quay về xin viện trợ bên ngoài.
Mặc dù Trình Tĩnh Sâm đang ở công ty nhưng điện thoại được kết nối rất nhanh, ban đầu Lâm Vị Quang đã dự định không gọi được cho anh thì gọi cho Hà Thư, không ngờ vừa đặt loa lên tai chưa được bao lâu đã nghe thấy giọng nam quen thuộc…
“Chuyện gì?”
Nghe thấy giọng anh, bỗng nhiên Lâm Vị Quang có chút ấm ức, muốn khóc, không biết có phải vì sốt đầu óc không tỉnh táo hay không mà lại không có tiền đồ như thế.
Cô ỉu xìu cầm điện thoại nói: “Có chuyện rồi ạ, chuyện lớn luôn, cháu khó chịu sắp chết.”
Trình Tĩnh Sâm vừa đi ra khỏi phòng họp, cấp dưới bên cạnh vẫn đang báo cáo công việc, được anh ra hiệu tạm thời im lặng.
Đương nhiên Trình Tĩnh Sâm biết cô chỉ phóng đại lên thôi nhưng cũng nghe ra sự khác thường trong giọng nói của cô, anh nhíu mày hỏi: “Bây giờ cháu đang ở đâu?”
“Ở nhà ạ.” Lâm Vị Quang uể oải trả lời anh, “Cháu cảm thấy hình như cháu bị sốt rồi, trong nhà không có nhiệt kế và thuốc cảm đúng không chú?”
“Có súng đo nhiệt độ.” Trình Tĩnh Sâm nói với cô vị trí cất, “Cháu đo thử xem bây giờ bao nhiêu độ.”
Lâm Vị Quang vâng một tiếng rồi có vẻ đứng dậy đi tìm, âm thanh vọng vào hơi ồn.
Không bao lâu sau, cô trả lời lại: “Ba tám độ bốn.”
Đối diện im lặng, dường như không ngờ cô lại sốt đến mức ấy.
“Trong nhà không có thuốc dự phòng, cháu đi nghỉ một lát trước đi.” Anh nói, “Chờ chú về, nhanh thôi.”
Lâm Vị Quang chỉ nghe được từ then chốt “thuốc”, hiểu rằng mình không cần ra ngoài, mơ màng vâng một tiếng.
Cô không có dư sức để nói chuyện nữa, nếu đã giải quyết xong chuyện đưa thuốc rồi thì cô cúp máy, ngồi chờ ở sô pha.
Cô cứ chờ mãi, mí mắt không nhịn được bắt đầu đánh nhau, cô khó khăn gắng gượng một lúc, cuối cùng không chống lại được cơn buồn ngủ bèn nằm xuống.
Mệt mỏi nhắm hai mắt lại, cô bỗng cảm thấy mất hết sức lực, mắt cay cay, không biết khó chịu nhiều như thế chui từ đâu ra.
Cô thở dài, vùi mặt xuống, để mặc bản thân chìm vào cơn buồn ngủ mãnh liệt.