Vứt Đi Nương Nương - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
231


Vứt Đi Nương Nương


Chương 11


Nghe Dực nhi k lại nhiều chuyện, thì nàng được biết nhị hoàng tử thường cùng các thê thiếp của hắn ra ngoài dạo chơi. Sau khi dạo một vòng quanh phủ tử trên xuống dưới, nhân tiện ghé nhìn qua phong cảnh lâm viên, Mục Tiểu Văn liền nửy ra một ý tưởng thú vị cho kế hoạch dạo chơi của mình. Nàng cùng Dực nhi thay nam trang, dắt thêm một tiểu chủy thủ bên hông rồi hăng hái bừng bừng đi ra ngoài.

Xưa nay Dực nhi vốn là một cô nương yếu đuối hay lo sợ y như một chú thỏ nhỏ, có lẽ vì Mộc Tiểu Văn trước kia có tính cách thường là đau thương nên Dực nhi mới có cái bộ dáng luôn lo lắng này, lo lắng tiểu thư sẽ bị thương. Để thay đổi được cái cách suy nghĩ này của Dực nhi không phải là ngày một ngày hai được.

Bên ngoài hoàng thành thực náo nhiệt làm sao, hai bên đông đúc các quán xá, các cửa hàng bán đồ nhỏ vừa tấp nập. Có muốn ăn gì đó cũng an tâm hơn vì nhìn thực phẩm xanh biếc chắc là không có bị ô nhiễm, càng không sợ ngộ độc. Các món đồ chơi nhỏ nhắn được làm ra bởi những thợ thủ công tay nghề cao nên rất tinh xảo đáng yêu. Chủ quán, tiểu nhị trong các quán xá đều nhiệt tình, thích nhất là không sợ không có tiền!

Mục Tiểu Văn nhìn hoa hết cả mắt, thấy cái gì cũng muốn mua, muốn mua cái gì thì mua ngay, lần đầu tiên đi dạo phố mà nàng đã nghiền mua sắm rồi. Dực nhi theo phía sau không kịp mà trả tiền, trên tay trên cổ cũng bị treo đầy các món đồ chơi nhỏ, từ khi làm nha hoàn cho thiên kim của tể tướng tới giờ chưa từng phải chật vật như thế này bao giờ. Sau đó nàng phải mướn một người đi theo để cầm mấy thứ này.

Mục Tiểu Văn đi dạo thật lâu mà không có thấy mệt, vẫn cứ hăng hái mà bước nhanh phía trước. Chủ quán giới thiệu món nào nàng cũng gọi ra ăn thử, chỉ một đoạn đường thôi mà nàng đã ăn no căng bụng nhưng vẫn có cảm giác không đủ, chốc chốc lại ngó nghiêng nhìn tới các quán ăn ven đường. Trên tay cũng không quên cầm một xiên kẹo đường hồ lô – đạo cụ dạo phố mà nàng vẫn thường thấy trong các bộ phim cổ trang. Tay trái một xiên, tay phải một xiên.

Bên ven góc đường có một tiểu nam hài ôm gối ngồi bất động. Trên khuôn mặt lấm lem đất bẩn ấy, đôi mắt đen láy mở thật to đương nhìn chằm chằm… xiên kẹo đường hồ. Mục Tiểu Văn tò mò nhìn về phía nó rồi bước lại gần. Thằng bé có chút quẫn bách, vội vàng rời đi hai tròng mắt, làm một bộ dáng quật cường.

Đột nhiên Mục Tiểu Văn cảm giác được ăn chi vô vị, trước mặt là một tiểu nam hài quần áo tả tơi, gầy yếu đáng thương vậy mà nàng lại đứng đó mà ăn nhiều hét lớn? Nghĩ rồi nàng đi qua, đem xiên kẹo đường đưa cho hắn:

-Tiểu đệ đệ, tỷ tỷ mời ngươi ăn kẹo đường hồ lô có được không?

Tiểu nam hài tựa hồ tức giậnị người ta đoán trúng tim đen, chẳng những không nhận lấy ngược lại hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi.

Người được mướn tới để mang đồ đạc từ phía sau nói đến:

-Công tử, tiểu công tử này ta có biết. Hắn là con rơi của một vị đại thần cũng với tỳ nữ của ông. Tỳ nữ kia địa vị quá thấp hèn nên đã bị người ta hại chết, tiểu công tử này được bà hai đỡ dưỡng. Nhưng hắn bất hảo không chịu nổi, chẳng những không báo đáp ơn dưỡng dục của nhị nương mà lúc nào cũng gây phiền toái. Cho nên trên dưới trong phủ ai ai cũng đau đầu vì hắn, có thể tránh hắn được phần nào thì hay phần đó. Công tử, người cũng đừng tới gần hắn, miễn ột cái phiền toái đến thân.

Mục Tiểu Văn nhìn hắn mỉm cười. Nhìn lại tiểu nam hài trước mắt đây, trông như một tiểu khất cái rách rưới bẩn thỉu, sao có thể tin nó là một tiểu công tử của nhà đại thần chứ? Ánh mắt nó quật cường như trước, cảnh giác mà nhìn bọn họ chằm chằm, trong đó vẫn còn một tia tức giận, tựa hồ muốn nhìn ra được bọn họ đang nói xấu nó cái gì.

Trên một con đường người người qua lại tấp nập phồn hoa náo nhiệt này nhưng ánh mắt của tiểu nam hài này vẫn đề phòng cảnh giác, Mục Tiểu Văn nhìn có chút đau lòng. Thật là hắn bất hảo không chịu nổi sao? Chỉ sợ là hắn rất cô độc. Mẫu thân vốn là tỳ nữ lại bị người ta hại chết nên hắn sớm đã không có chỗ nương thân. Địa vị thấp kém song trên danh nghĩa là con ruột của đại thần kia.. hẳn là thường bị các đại nương, nhị nương, tam nương, vân vân.. coi như cái đinh trong mắt. Nhị nương này có thật lòng yêu thương hài tử này không? Làm gì có chuyện đó được.

Thân à tiểu công tử của một gia đình quyền thế, là con của một quan đại thần thế mà bây giờ lại nhìn chằm chằm vào xiên kẹo hồ lô của nàng, chẳng lẽ là nhiều ngày nó không có được ăn gì?

Mục Tiểu Văn đi tới phía trước, ôn hòa mà nói:

-Tiểu đệ đệ, hôm nay tỷ tỷ có chuyện vui nên mới cùng mọi người chúc mừng. Ngươi cũng giúp tỷ tỷ chúc mừng được không? Kẹo hồ lô này vốn là tỷ tỷ mời ngươi, ngươi phải ăn đó, nếu không ăn chính là không muốn thay tỷ tỷ vui vẻ à? – vừa nói nàng vừa đặt xiên kẹo vào tay tiểu nam hài. Lúc đầu tiểu nam hài không có nhận nhưng sau đó chậm rãi nắm tay lại.

Mục Tiểu Văn nhìn thấy cách đó không cũng có hai tiểu hài từ lấm lem trốn len lén nhìn bọn họ liền lấy chút bạc từ Dực nhi đưa cho tiểu nam hài trước mặt mình, xoa xoa đầu nó nói:

-Cùng tiểu bằng hữu đi mua gì ăn đi.

-Ta không còn nhỏ nữa! – tiểu nam hài đang cúi đầu không nói gì, nghe thấy lời này, đột nhiên ngẩng đầu lên tức giận nói.

Mục Tiểu Văn nhìn bộ dáng nghiêm túc của nó, có chút dở khóc dở cười, tiểu hài tử này cũng không thích người ta xem mình là nhóc con sao? Trước kia nàng cũng bị một thằng nhóc xấu tính nói qua nhưng chính nàng cũng không nhớ rõ khi còn bé mình lại có tật xấu này.

Rốt cuộc tiểu nam hài tiếp lấy bạc chạy đi, Mục Tiểu Văn nhìn theo bóng lưng hắn mà thở dài bất đắc dĩ. Đi dạo một hồi lâu như vậy, bây giờ chợt thấy chân tay đều mỏi nhức, đang định cùng Dực nhi ghé vào một quá trà ngồi nghỉ một lúc thì nàng cảm giác được phía sau có một đạo ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình. Mục Tiểu Văn xoay người lại nhưng không có thấy ai cả, chẳng lẽ do mình quá mệt mỏi sinh ảo giác?

Dực nhi đã cho người mướn kia đem mấy thứ mua nãy giờ mang về phủ trước sau đó nhìn Mục Tiểu Văn hãy còn chưa có ý định quay về mà nói:

-Tiểu thư, chúng ta đã hết bạc rồi.

-Nhanh vậy sao? – Mục Tiểu Văn thất vọng hỏi. Trà lâu, tửu lâu nàng chưa có được đi qua, hơn nữa đã ăn quá nhiều, giờ nàng muốn uống thử chút đồ uống.

Nhưng không có tiền thì nửa bước cũng khó mà đi, đành phải trở về thôi chứ biết sao được. Trên đường người người đi lại vội vã sát bên nhau, nếu có thể học được cách nhanh tay len lén “mượn” một chút thì tốt rồi. Đương nhiên sẽ không mượn của dân chúng, có mượn thì cũng chỉ mượn của mấy vị công tử ca ca quần áo bóng loáng thôi.

Mục Tiểu Văn làm mặt gian mà cười hề hề khiến cho Dực nhi ngơ ngác không hiểu gì.

Mãi lo suy nghĩ miên man mà nàng cứ bước đi không hề chú ý dưới chân liền giẫm lên một cây gậy không biết người nào để giữa đường lớn. Mục Tiểu Văn trượt ngã, cứ tưởng lần thứ ba bị ngã sấp xuống thì không ngờ vận may lại tìm đến lần thứ hai, nàng rơi vào trong lòng một n

-Công tử! Cẩn thận! – lần này là một tử y nam nhân đỡ nàng dậy, ôn hòa mà nói. .

Này cũng là một mỹ nam tử a. Môi hồng răng trắng muốt, tuấn tú cao nhã, trên người toát ra một loại khí chất quý tộc. “Xuyên qua thì nhất định sẽ gặp được toàn mỹ nam hình như đã thành một định luật hay sao ấy nhỉ?”, Mục Tiểu Văn không khỏi có ý nghĩ tếu táo. Ngày xuân sáng rỡ mang theo hơi lạnh khí tức rơi ở trên người, ngày xuân thì tâm tình cũng không thể để người khác gây ồn ào mà ảnh hướng tới, tươi mát mà tốt đẹp a..

-Đa tạ công tử! – Mục Tiểu Văn mỉm cười nói, ngữ khí phải hạ thật trầm xuống cho hợp với tình huống lúc này.

Nam tử cũng mỉm cười đáp lại rồi xoay người rời đi. Hôm nay Mục Tiểu Văn phải nhìn chăm chú không ít bóng lưng của người khác, lần này cũng không có ngoại lệ. Tầm mắt khuất dần bóng tử y nam tử kia, Dực nhi chớp chớp mắt, đột nhiên phát hiện một cẩm túi rớt trên mặt đất. Dực nhi cúi xuống nhặt lên rồi đưa cho Mục Tiểu Văn:

-Tiểu thư. Hình như vật này là do vị công tử kia đánh rơi.

Tiếp nhận lấy chiếc túi, Mục Tiểu Văn sờ nắm một chút, hình như là bạc, nâng nâng cân nhắc một hồi nàng không biết có nên hoàn lại hay không? Trời ơi, vừa rồi nàng cũng chỉ nói giỡn mà thôi, nàng không có ý định là muốn trộm bạc của người ta. Nếu như vị công tử kia một lát sau phát hiện mình không có bạc quay lại thì bất đắc dĩ nàng trở thành kẻ trộm rồi.

Mục Tiểu Văn vội vàng cùng Dực nhi đuổi theo nhưng không hề nhìn thấy thân ảnh của hắn. Sau đó hai người vừa đi vừa nhìn xung quanh nhưng không có tìm được người kia.

Đúng lúc, từ bên trong một tiểu quán bên đường vang lên tiếng la hét của người nào đó. Mục Tiểu Văn phiêu mắt tò mò nhìn tới, vừa lúc một người trong nhóm dân chúng vây lại xem rời đi để lộ ra một bóng lưng của nam tử, đúng là tử y nam tử kia rồi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN