Website Tình Ái - Chương 27: Côn Thịt này nhận chủ, chỉ thích huyệt nhỏ của em (cốt truyện)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1884


Website Tình Ái


Chương 27: Côn Thịt này nhận chủ, chỉ thích huyệt nhỏ của em (cốt truyện)


Chu Dao cầm điện thoại nằm lỳ trêи giường ngáp một cái, hai ngực hơi đè ép, núm иɦũ ɦσα đỏ hồng lộ ra ngoài chăn, “Anh bắn nhanh lên đi, em muốn ngủ.”

Trình Nghị xóc cây gậy cứng rắn dưới háng kia, “Đm! Vợ à, vật này nhận chủ rồi! Không phải ɖâʍ huyệt của em không bắn được!”

“Lăn…”

Hôm nay anh gọi video thấy cô không mặc quần áo lập tức cứng lên, cô đã cao trào hai lần anh vẫn chưa bắn, buồn bực tăng thêm lực tay, rõ ràng trướng đến tím lên còn chưa tới giới hạn kia.

Đm! Còn nuôi ƈôи ȶɦịt của anh kén ăn! Ghét bỏ tay ông đây thô ráp!

“Vợ ơi, em kêu ɖâʍ đãng một chút, nó ra được anh ngủ cũng ngon.”

“Kêu thế nào đây…”

“Trước đó ông đây dạy em rồi còn gì, vợ nghe lời mau giúp anh làm nó bắn ra.”

Chu Dao liếc ƈôи ȶɦịt lớn trướng đến dữ tợn kinh khủng trong tay anh, cô cắn môi dưới, trù trừ đỏ mặt khẽ nói: “Muốn… ƈôи ȶɦịt lớn của anh đâm vào huyệt nhỏ…”

Vật lớn trong tay anh nảy lên, “Còn gì nữa, vợ ngoan, nói tiếp đi.”

“Huyệt nhỏ ngứa quá, muốn ƈôи ȶɦịt lớn gãi ngứa… иɦũ ɦσα cũng rất ngứa muốn anh hút…”

“ɖâʍ huyệt chảy nước muốn anh làm nát nó…”

Nghe cô vừa run rẩy vừa nói lời thô tục, côn thịt Trình Nghị cầm trong tay run càng mạnh thêm, anh gầm nhẹ một tiếng, quy đầu bắn đầy một đống tϊиɦ ɖϊƈh͙.

Trình Nghị hung tợn nhìn Chu Dao chằm chằm, “Chờ ông đây về sẽ dùng nó làm nát đồ ɖâʍ đãng nhà em!”

Chu Dao vùi mình vào chăn, ánh mắt con sói háo sắc này quá mức kinh khủng, cô không khỏi sợ hãi, vốn buồn ngủ giờ lại tỉnh táo hơn nhiều.

Cô vùi cả người vào chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt, “Vậy bao giờ anh về?”

Chắc là anh không nhìn thấy mặt cô càng đỏ hơn.

Mặc dù cô sợ hãi nhưng cũng rất nhớ anh, rõ ràng anh mới rời đi hai ngày mà cô đã không quen đủ thứ rồi.

Bây giờ cô tự ngủ một mình, cảm giác cái giường này quá lớn, trước đó lúc hai người ngủ cùng nhau thì khổ người anh lớn, giường bị anh chiếm hơn nửa, bình thường anh đều ôm cô vào ngực để cô vùi vào lồng ngực ấm áp dễ chịu đi ngủ.

Hai người nằm trêи giường là đủ, trái tim cũng đầy không còn một kẽ hở.

Trình Nghị lau sạch sẽ tϊиɦ ɖϊƈh͙ mình bắn ra, ném khăn tay vào thùng rác, trả lời câu hỏi của cô, “A, vợ nhớ ƈôи ȶɦịt lớn của ông đây rồi.”

Anh xoay người vứt rác đi, Chu Dao thấy sau lưng anh hình như có một hình xăm đen sì nhưng anh quay lại quá nhanh nên nhìn không rõ.

“Anh… Đứng đắn một chút đi…”

Cô chỉ lộ ra đôi mắt hạnh lấp lánh nước, nhìn anh như giận hờn.

Trình Nghị bị đôi mắt ướt át phản chiếu bóng anh nhìn thẳng vào đầu quả tim, anh vỗ ngực một cái muốn đánh bay suy nghĩ phiền muộn này đi.

Anh nhịn xuống niềm vui trong đáy lòng, vui vẻ hắng giọng, “Khụ, anh sẽ về sớm thôi, em ở nhà một mình cẩn thận chút, tan làm sớm chút đấy.”

Chu Dao bĩu môi, tên lưu manh này lại bắt đầu càm ràm.

“Biết rồi, lão Trình.”

Trình Nghị bị cô làm nghẹn lời, anh già đến mức để cô phải gọi lão Trình sao, chờ anh trở về nhất định phải bắt lấy cô đánh cho một trận vào ʍôиɠ mới được.

Mười giờ Chu Dao tan làm, đi ra cửa lớn của cửa hàng nhìn phía trước có một xe vận tải Isuzu lớn màu trắng, cô đi lên trước nhìn biển số xe một cái, là của đồ lưu manh kia, cô đi từ sau xe tới thấy Trình Nghị đang tựa vào cửa xe hút thuốc.

Anh nhả ra một ngụm khói, cách lớp khói thấy cô đang chạy tới, bổ nhào qua lớp khói xông vào ngực anh.

Chính Trình Nghị cũng không ngờ có ngày mình cũng dính vào nữ nhi tình trường, tối hôm qua cô hỏi bao giờ anh về, cả ngày hôm nay đầu anh chỉ hiện lên đôi mắt ướt át của cô trốn sau chăn hỏi anh câu này.

Anh tan việc sớm, bị Lý Minh Hiên giữ chặt, “Ha ha, người anh em gấp vậy làm gì? Đợi lát nữa còn vài bữa mà.”

Khóe miệng Trình Nghị cong lên, “Vợ tôi nhớ tôi, tôi về để cô ấy gặp một chút.”

Lý Minh Hiên đấm anh một cái, “Được rồi, anh đừng có mà không biết xấu hổ nữa Trình Nghị, mẹ nó đến thành phố G chơi một tháng, bây giờ vừa mới về hai ngày đã vội vàng không chờ nổi về tìm phụ nữ.”

Đây đâu còn là Trình Nghị anh ta quen biết mười mấy năm, đã bao giờ thấy anh nhớ nhung người phụ nữ nào đâu, kể cả cô ả theo anh bảy năm kia cũng chưa từng có dáng vẻ này.

Trình Nghị bị anh ta cười nhạo một phen cũng khó hiểu, tại sao mình lại muốn gặp cô bé non mềm kia đến cồn cào tim gan như vậy, nhưng anh cảm thấy nguyên nhân chính là người phụ nữ mềm mại vào lồng ngực anh lúc này.

Anh vứt điếu thuốc trong miệng đi, duỗi tay ôm lấy eo cô xoa nhẹ ʍôиɠ cô một chút, “Ái dà, vợ nhiệt tình thật, nhớ ông đây chứ gì?”

Chu Dao cảm nhận được hơi thở vô cùng quen thuộc, hòa với mùi thuốc lá nhàn nhạt làm người ta an ổn mà thoải mái, cô cười ngẩng đầu hỏi, “Sao hôm nay anh đã về rồi?”

Tối hôm qua gọi video ân ái anh cũng không nói gì với cô, chỉ nói sẽ về sớm, kết quả hôm nay đã gặp anh luôn rồi.

Anh cúi đầu hôn lên trán cô một cái, nhìn cô cười lộ cả hai lúm đồng tiền, anh cũng cười theo, “Tối hôm qua có cô nàng lẳng lơ nào đó nói huyệt nhỏ ngứa nhớ ông đây, ông đây phải trở về gãi ngứa cho cô ấy thôi.”

Chu Dao đỏ mặt véo eo anh, không giấu nổi nụ cười trêи mặt, “Đồ lưu manh, miệng không nói nổi câu nào đứng đắn.”

Anh cợt nhả, “Á… Tay vợ cũng thật là khỏe.”

Đêm nay Trình Nghị cắm ƈôи ȶɦịt lớn vào huyệt nhỏ ngập nước chưa tới mười phút đã bắn, tối hôm qua tự mình tuốt hơn cả tiếng cũng không ra.

Anh không lấy làm hổ thẹn mà còn cho là vinh quang, nằm sấp trêи người cô cười, “Vợ à, thứ này nhận chủ, vừa đụng tới em là muốn bắn rồi.”

Chu Dao thở hồng hộc muốn đẩy tòa núi lớn đè trêи người mình lại bị anh dựng hai đùi lên, nâng cao đại điểu nhận chủ cắm vào huyệt nhỏ ẩm ướt.

Sáng sớm hôm sau anh đã rời giường về thành phố H, trước khi đi lại bắn một bãi tϊиɦ ɖϊƈh͙ cho Chu Dao, tối hôm qua cô bị anh lăn lộn quá sức, người đàn ông vừa đâm sâu đến đỉnh vừa hỏi cô, “Anh già sao?”

Lòng dạ tên lưu manh này thật hẹp hòi, cô khóc nức nở thút tha thút thít, bị anh đưa lên đỉnh hết lần này tới lần khác.

Sau khi anh rời đi, Chu Dao rút mấy tờ giấy ăn trêи tủ đầu giường lau tϊиɦ ɖϊƈh͙ tràn ra.

Cô cầm tờ giấy ướt đẫm lên xem, đáng ghét thật toàn là tinh đặc của anh, cô ghét bỏ ném xuống mặt đất, lại không nhịn được vê vài ngón tay vừa mới không cẩn thận dính vào, ngẫm nghĩ rồi đưa tay lên mũi ngửi thử.

Mùi tanh tưởi vừa nồng đặc lại bá đạo, cực kỳ giống như anh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN