Website Tình Ái - Chương 47: Bướm của em vừa mềm vừa nhiều nước, anh đây thích liếm lắm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1534


Website Tình Ái


Chương 47: Bướm của em vừa mềm vừa nhiều nước, anh đây thích liếm lắm


 

Chương 47: Bướm của em vừa mềm vừa nhiều nước, anh đây thích ɭϊếʍ lắm

Edit: Em đã làm gì biết đọc H :((

Trình Nghị lập tức giao ban, đưa Chu Dao đến bệnh viện kiểm tra, hồi hộp ở bên Chu Dao nghe bác sĩ nói thai đã tám tuần, cả mẹ và thai nhi đều khỏe mạnh.

Tay Chu Dao bị anh nắm thật chặt, cảm nhận được lòng bàn tay anh toát đầy mồ hôi, cô không khỏi bật cười, căng thẳng đến vậy luôn sao? Trái lại, cô đang rất bình tĩnh.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại truyendkm.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trình Nghị hỏi một đống vấn đề phải chú ý, cuối cùng còn hỏi khi nào mới có thể “cùng phòng”, Chu Dao ở bên cạnh nghe vậy, mặt đỏ như gấc, vội lén nhéo tay anh vài cái, ám chỉ anh đừng hỏi những vấn đề này nữa.

Trình Nghị nắm bàn tay lộn xộn của cô, bác sĩ không thấy động tác của hai người, cười nói, “Sau khi thai được ba tháng mới có thể ‘cùng phòng’.”

Nhìn hai bọn họ ngọt ngào như vậy, chắc là vợ chồng son, lo rằng người chồng “thực tủy tri vị*” không khống chế được, bác sĩ lại bồi thêm một câu, “Nhưng không được quá kịch liệt.”

(*) Thực tủy biết vị: Nghĩa đen chính là khi ăn tủy rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị của nó rất ngon nên ăn rồi lại muốn ăn tiếp. Nghĩa bóng ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa.

Chu Dao đỏ bừng mặt, cúi đầu không dám nhìn, tên lưu manh kia lần nào cũng giày vò cô đến sắp chết, cây gậy lớn tàn nhẫn thô bạo đâm chọc bừa bãi trong thân thể cô, khiến toàn thân cô run rẩy tuôn trào hết lần này đến lần khác, bụng chứa đầy tϊиɦ ɖϊƈh͙ đặc sệt của anh, anh có thể nhịn không kịch liệt được sao?

Trình Nghị gọi cho ba mẹ báo Chu Dao đã mang thai, hai người vui mừng đến nỗi nói không mạch lạc nữa, một hồi thì nói muốn sang xem, một hồi thì nói không được, còn phải chuẩn bị hôn lễ.

Sau đó là gọi điện thoại cho ba mẹ Chu Dao, còn chưa đăng ký kết hôn mà đã làm con gái người ta lớn bụng, Trình Nghị có chút bất an, mà đúng như dự đoán, khi mẹ Chu nghe tin con gái mình có thai trước khi cưới liền nổi trận lôi đình.

Trình Nghị vội thành khẩn nói, “Xin dì cứ yên tâm, cháu vẫn luôn lấy việc kết hôn làm mục đích chung sống với Chu Dao, trước đã tìm được ngày tốt để đăng ký rồi ạ, chỉ là giờ vẫn chưa đến ngày.”

Trình Nghị nắm tay Chu Dao thật chặt, nhìn cô rồi nghiêm túc nói, “Cháu nhất định sẽ không khiến Chu Dao phải uất ức.”

“Đợi Chu Dao được ba tháng, chúng con sẽ về thăm mẹ và ba ạ.”

Chu Dao ở bên nghe thấy Trình Nghị gọi ba mẹ, xem ra ba mẹ đã đón nhận anh.

Bây giờ Trình Nghị vui vẻ đến mức lái xe trong cảm giác lâng lâng, nhưng vợ con còn ở trêи xe, hai người như toàn bộ tài sản và sinh mệnh của anh, cho nên phải cực kì cẩn trọng, Land Rover bị anh lái như xe ba bánh.

Chu Dao thấy vài chiếc xe gắn máy chạy vượt qua, không thể không nói, “Lão Trình, em đói, cả buồn ngủ nữa.”

Trình Nghị nghe Chu Dao nói đói bèn vội vàng tăng ga, “Vợ đói bụng rồi à? Đưa em đi ăn quán ngầm nhé*, tên nhóc Lý Minh Hiên kia giới thiệu, nói đồ ăn ngon mà tươi lắm, anh đây chỉ biết chỗ đó, đồ ăn bên ngoài không tốt cho sức khỏe.”

(*) Underground restaurant: đôi khi được gọi là câu lạc bộ ăn tối hoặc nhà hàng đóng cửa, là một nhà hàng ăn uống xã hội được vận hành ra khỏi nhà của một ai đó, thường bỏ qua các quy định phân vùng và quy tắc y tế địa phương.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại truyendkm.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô bé ɖâʍ đãng không thích mời bảo mẫu, anh phải đi học một lớp nấu ăn mới được.

Trình Nghị quẹo trái quẹo phải đến một quán ngầm cao cấp trong tiểu khu, ở đây toàn nhà trệt, ngõ hẻm nhỏ quá không lái xe vào được, Trình Nghị dừng xe ở giao lộ, dắt Chu Dao đi vào.

Từng cụm hoa giấy nở rực leo đầy tường rào của quán, dưới đất thì rải đầy cánh hoa hồng đỏ thắm, hệt như một tấm thảm làm bằng cánh hoa vậy.

Chu Dao kéo Trình Nghị, “Chụp cho em một tấm hình đi.”

Trình Nghị lấy điện thoại di động, hơi khom người, đặt cằm lên đỉnh đầu Chu Dao, Chu Dao đứng trước anh, tay nhỏ đặt lên bụng, tay Trình Nghị cũng để chồng lên tay cô.

Nụ cười của người trong lòng còn rực rỡ hơn cả hoa giấy, Trình Nghị cũng cười, tình yêu lộ rõ trong đôi mắt đen láy sâu thẳm của anh.

Trình Nghị đăng lên vòng bạn bè, không viết một dòng caption nào.

Bọn họ còn chưa vào quán thì đã nghe thấy giọng hô to quen thuộc.

“Em có đuổi thì anh cũng không đi đâu, anh đây đến giúp đỡ em buôn bán mà.”

Sau đó là một giọng nữ trong trẻo mà lạnh lùng, “Lý Minh Hiên, anh đừng có làm loạn được không?”

“A, Sầm Ý Mai, anh đây tìm em biết bao lâu, giờ em bảo anh đây cút là có ý gì?”

Trình Nghị và Chu Dao đi vào, thấy Lý Minh Hiên đã lâu không gặp đang kéo một cô gái có vóc dáng cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp nhưng  lạnh lùng, trước người cô gái còn đeo tạp dề.

Chu Dao nhìn Trình Nghị, thấp giọng hỏi, “Đây chính là người Lý Minh Hiên muốn tìm sao?”

Trình Nghị mang biểu cảm cười trêи sự đau khổ của người khác, chẳng phải thằng nhóc Lý Minh Hiên này đến thành phố S sao, sao tự dưng lại đuổi đến đây nhỉ.

“Chắc vậy, lần này Lý Minh Hiên gặp khó rồi.”

Cô gái kia thấy Trình Nghị và Chu Dao liền vội hất tay Lý Minh Hiên ra, cười nói, “Mời quý khách vào trong, ở trong có phòng bao ạ.”

Lý Minh Hiên cũng nhìn thấy Trình Nghị và Chu Dao, còn cả khuôn mặt cười cười của Trình Nghị nữa, trong lòng anh ta nghĩ: Cười con khỉ mốc, khi đó cậu có tốt hơn tôi bây giờ bao nhiêu không, Chu Dao cũng không chịu gặp cậu, ít nhất ông đây còn tìm thấy người nhanh hơn.

Anh ta không lôi kéo Sầm Ý Mai nữa mà nói như thể nam chủ nhân của quán ăn, “Tôi dẫn hai người vào.”

Trình Nghị cười nhạo, “Ù uôi, nghề tay trái của Lý Minh Hiên à?”

Cô gái xinh đẹp ở bên trừng mắt nhìn Lý Minh Hiên một cái rồi dẫn Trình Nghị và Chu Dao vào.

Chu Dao âm thầm quan sát xung quanh quán ăn, có vẻ như chủ nhân không đặc biệt chú tâm sửa sang, khắp nơi đều trông như tùy tiện, nhưng lại vô cùng hài hòa và thanh nhã.

Trình Nghị chọn mấy món theo khẩu vị của Chu Dao, cô gái kia đi xuống, Lý Minh Hiên ngồi lại chứ không đi cùng, rút một điếu thuốc đưa cho Trình Nghị.

Trình Nghị dùng nước nóng rửa chén đũa giúp Chu Dao, anh liếc anh ta một cái, “Muốn hút thì cút ra ngoài hút, giờ ông đây cai thuốc rồi.”

Lý Minh Hiên ngạc nhiên nói, “Trình Tử, không phải chứ? Sao tự nhiên cai thuốc!”

Trình Nghị nhoẻn miệng cưới, “Vợ tôi có thai rồi.”

Điếu thuốc trong miệng Lý Minh Hiên rơi xuống, “Đù! Trình Tử cậu hành động nhanh quá!”

Sau đó anh ta khổ não cào tóc, “Aiz, lúc nào tôi mới chinh phục được cô ấy đây.”

Anh ta tiếp xúc với website tình ái trước cả Trình Nghị, anh ta lại còn giới thiệu website tình ái cho anh nữa đấy, vậy mà giờ Trình Nghị vợ con đủ cả rồi.

Trình Nghị cười, “Tôi thì thấy cô ấy đã chinh phục được cậu rồi.”

Lý Minh Hiên nghĩ đến gương mặt lạnh lùng xinh đẹp của cô gái kia, cảm thấy đường tình mình thật đằng đẵng, khổ sở gào một tiếng.

Chu Dao không khỏi bật cười, cô cũng nhìn ra được Lý Minh Hiên đã bị người đẹp lạnh lùng kia hạ gục rồi.

Thức ăn được phục vụ bưng lên, cô gái xinh đẹp kia không lộ mặt nữa, món ăn nào cũng đều rất tinh tế, hương thơm bay vào mũi khiến người ta không thể nhịn được.

Món nào cũng rất hợp khẩu vị của Chu Dao, Chu Dao ăn đến mức bụng căng tròn, ăn xong liền mệt rã rời, ngồi trêи ghế che miệng ngáp.

Lý Minh Hiên vẫn còn quấn lấy Trình Nghị xin chỉ giáo, Trình Nghị thấy Chu Dao buồn ngủ quá, mắt không mở ra được, dáng vẻ như có thể gục xuống ngủ bất cứ lúc nào, anh ôm cô đứng dậy, bỏ lại một câu, “Cô ấy không muốn gặp cậu thì cậu cứ mặt dày tiến tới cho cô ấy đánh mặt, đợi cô ấy đánh hết khí lực thì chẳng phải tùy cậu xử trí sao?”

Ban đầu anh là như vậy, mặt dày xông hẳn vào cuộc sống của Chu Dao, cuối cùng ôm được mỹ nhân về.

“Hóa đơn để lại cho cậu tính nhé, vợ tôi mệt rồi, phải đưa cô ấy về ngủ, mà cậu làm gì thì nhanh nhanh lên, tôi sắp nghỉ sinh rồi!”

Lý Minh Hiên vừa mới uống nước, nghe thấy Trình Nghị muốn nghỉ sinh liền phun ngụm nước trong miệng ra ngoài, anh ta vội cầm khăn giấy lau miệng.

“Moá! Là cậu sinh hay là Chu Dao sinh hả! Cậu còn phải nghỉ sinh nữa sao?”

Trình Nghị đỡ eo Chu Dao ra ngoài, không thèm để ý đến anh ta đang gào lên ở phía sau.

Đường sá ở khu dân cư đã sáng đèn, ánh đèn vàng óng lẳng lặng soi chiếu một mảnh yên tĩnh và hài hòa.

Chu Dao ôm cánh tay Trình Nghị, hỏi, “Lão Trình, em từng đánh mặt anh à?”

Còn có gì mà đợi cô ấy đánh hết khí lực thì chẳng phải tùy cậu xử trí, xem cái tự tôn đàn ông đáng ghét của tên lưu manh này này.

Trình Nghị nghe giọng liền biết cô đang bất mãn, anh sáp mặt tới, túm một tay cô để lên mặt anh.

“Anh chỉ thích vợ đánh mặt anh thôi, tay của vợ nho nhỏ mềm mềm rất hăng hái, đánh phía dưới của anh đây cũng cứng lên luôn.”

Gương mặt xị xuống của Chu Dao bỗng chốc đỏ lên, “Lão Trình, cái tên lưu manh này!”

Trình Nghị đưa tay cô lên miệng hôn, “Về nhà vợ dùng tay vuốt trụ giúp anh nhé, vuốt để lấy dịch con cháu ra có được không? Không thể bắn vào trong bụng em thì đút vào miệng nhỏ của em cũng được!”

Chu Dao bĩu môi, “Ai thèm ăn tϊиɦ ɖϊƈh͙ của anh! Vừa nhiều vừa thối.”

Đuôi mắt Trình Nghị cong lên, đưa tay cô vào miệng cô, mười phần ám chỉ, “Cô bé ɖâʍ đãng lại nói một đằng nghĩ một nẻo rồi, quên lần trước nâng đại điểu của anh ɭϊếʍ vui vẻ lắm rồi sao!”

Mặt Chu Dao càng đỏ hơn, “Rõ ràng là anh bắt em ɭϊếʍ.”

Trình Nghị thấy đã chọc đến cô bèn vội dỗ dành, “Được được được, là anh bắt em, vợ đừng nóng giận, em không thích ɭϊếʍ giúp anh thì anh sẽ ɭϊếʍ giúp em.”

Người này lại nữa rồi, không để ý đến việc đang ở bên ngoài mà ăn nói hạ lưu, cô đành che miệng không cho anh nói tiếp nữa.

Trình Nghị dùng đầu lưỡi ɭϊếʍ tay cô, Chu Dao rúm lại, buông lỏng tay.

Trình Nghị cúi người nói bên tai cô, “Bướm của em vừa mềm vừa nhiều nước, anh đây thích ɭϊếʍ lắm, chim của anh cũng thích bướm của em!”

Nói xong, anh còn ɭϊếʍ tai cô.

Chu Dao xấu hổ đỏ mặt, che tai trừng anh, anh thì cười hí hửng bóp mặt cô.

Chu Dao bị anh chọc đến nỗi cơn buồn ngủ cũng chạy mất, về đến nhà cũng không mệt, còn chưa tắm đã bị anh đè xuống giường, dùng đầu lưỡi ɭϊếʍ sạch sẽ chỗ kín đáo của cô, hai miếng thịt trắng hồng bị anh nhấm nháp phát ra âm thanh vang dội.

Chân Chu Dao run rẩy, chỗ sâu kín của cơ thể lại tuôn ra một dòng ɖâʍ dịch, toàn bộ đều bị anh hút vào miệng.

Trình Nghị giữ hai chân cô, gương mặt tuấn tú ướt dính ngẩng lên, cong môi cười nói, “Vợ không muốn ăn dịch con cháu của anh đây, nhưng anh đây thích ăn nước mật của bà xã, ɖâʍ dịch từ bướm em ngon muốn chết, mang chút hương vị của nước tiểu, vừa ngọt vừa khai!”

Chu Dao bưng mặt không dám nhìn, “Hu hu… Đừng ɭϊếʍ…”

Trình Nghị cúi đầu xuống, dốc sức ʍút̼ một phen, khe nhỏ lại ào ạt tuôn ra một dòng ɖâʍ dịch, anh chui đầu vào phía dưới cô, dùng sức ɭϊếʍ cắn, biến hai miếng thịt trắng hồng thành màu đỏ au.

Chu Dao theo nhịp của đầu dưới thô nhám có lực kia, nhấp nhô trầm bổng trong con sông của tình ɖu͙ƈ, cả người run rẩy vì sung sướиɠ hết lần này đến lần khác, cuối cùng chẳng biết mình chìm vào giấc ngủ như thế nào nữa.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN