Website Tình Ái
Chương 68: Vợ cho ông đây uống sữa, ông đây cho vợ ăn tinh (Phiên ngoại 2 của lão Trình và Dao Dao)
Edit: Tây Thi thẹn thùng
Hình như anh quá mức vội vàng nên người phụ nữ bị đau, cô phải hít một hơi kêu đau, cào lên lưng anh, “Anh nhẹ chút!”
Trình Nghị ɭϊếʍ núm иɦũ ɦσα vểnh lên, núm иɦũ ɦσα bị anh ăn ướt nhẹp run rẩy trong miệng anh, sữa tươi tràn ra lại bị anh ʍút̼ vào bụng, anh hút đầu иɦũ ɦσα cô, nuốt ừng ực sữa tươi thơm ngọt.
Nguyên Nguyên ăn uống tốt, sữa của Chu Dao dồi dào, bé con uống một bên đã đủ no rồi, mà ông bố của bé uống xong một bên còn chưa thỏa mãn, uống sạch sữa hai bên иɦũ ɦσα lớn.
“Này, anh không được uống nữa, chừa chút cho con gái, nửa đêm bé con tỉnh mà không có sữa thì anh cứ đợi nó khóc đi.”
Đôi khi nửa đêm Nguyên Nguyên sẽ tỉnh dậy bυ” sữa một lần, sau đó ngủ một mạch đến sáng.
Tuy Trình Nghị cảm thấy chưa đủ nhưng con gái nhà mình khóc lên thật sự có thể giết chết anh, gào cực lớn tiếng, tràn trề năng lượng , cho ăn chậm một chút cũng không được, tính tình rất ghê gớm, mẹ Trình nói điểm này giống Trình Nghị.
Trình Nghị nghĩ, cũng may tính tình giống anh, chứ tính cách mềm yếu chíp bông như mẹ thì khác gì để người ta bắt nạt.
Anh dùng hàm răng day day đầu иɦũ ɦσα đã bị ăn đến đỏ hồng, lại ɭϊếʍ mấy lần mới lưu luyến không rời nhả ra.
“Sau này chờ Nguyên Nguyên cai sữa thì toàn bộ hai иɦũ ɦσα lớn này đều là của anh!”
Chu Dao cười đánh anh tính toán hay quá nhỉ, coi cô là gì chứ, bà иɦũ ɦσα của anh chắc.
Trình Nghị vươn người ra lấy áo mưa ở tủ đầu giường, đưa cho Chu Dao để cô đeo áo mưa giúp dương vật lớn.
Từ khi quen nhau đến nay Trình Nghị chưa từng dùng áo mưa vì ngay từ đầu anh đã hiểu rõ tâm ý của mình, muốn cưới cô nàng non mềm chưa từng gặp mặt ở màn hình bên kia.
Lúc Chu Dao sinh Nguyên Nguyên, anh đi vào phòng sinh, nhìn màn sinh con này thật sự dọa anh muốn chết. Chờ bác sĩ nói đứa bé đã ra, ông lớn như anh cũng không nhịn được, cuối cùng chân mềm nhũn quỳ xuống đất, Trình Nghị không còn mặt mũi nhớ đến chuyện này.
Sau khi anh bị các anh em biết thì họ cười thật lâu, Lý Minh Hiên cười ha ha, lau nước mắt nói lão Trình được đó, chuyện này đủ để tôi cười cả năm. Sắc mặt Trình Nghị hóa đen không phản bác được, chỉ có thể nói cứ chờ vợ cậu sinh rồi biết mặt nhau.
Chuyện sinh con không để lại bóng ma tâm lý gì trong Chu Dao nhưng Trình Nghị thì có, không sinh nữa là được, họ có một mình Nguyên Nguyên là đủ rồi.
Mà Chu Dao không nghĩ thế, cô muốn sinh một đứa nữa cho anh, nhưng từ khi Trình Nghị theo dõi quá trình cô sinh thì bây giờ anh như chim sợ cành cong, mỗi lần ân ái đều dùng biện pháp an toàn, cô đành phải hoãn kế hoạch lại vài năm.
Anh không cho Chu Dao xuống, cô ngồi trêи đùi anh, nghiêng người ra sau lăn lộn lúc lâu mới đeo được bao.
Chu Dao oán giận, “Khó đeo quá.”
“Vợ đừng giận, sau này vợ sẽ thành thạo kỹ năng này thôi.”
Ngón tay Trình Nghị sờ soạng đến thân dưới của cô, một tay anh bế cô lên, vạch qυầи ɭót sang một bên, chạm phải hai mảnh môi hoa mềm mại, anh trêu đùa một lúc mới chống quy đầu sưng to trước huyệt bánh bao.
Chu Dao bị ép nghiêng người về trước, ôm lấy đầu anh, miệng không ngừng kêu ưm, “Anh chậm một chút… Chậm một chút…”
Đại điểu tráng kiện thẳng tiến từng tấc, cuối cùng chỉ còn hai viên tinh hoàn dán vào cánh hoa của cô, Trình Nghị chỉ hận không thể nhét cả túi con cháu vào huyệt mềm của cô để được nó bao lấy.
“Hizzz… Vợ chặt quá, ông đây làm lâu như thế mà sao vẫn chưa làm cho em lỏng ra được chút.”
Chu Dao cắn lên vai anh, “Hự… Lăn đi…”
Trình Nghị nâng ʍôиɠ cô lên xuống vuốt ve điểu thịt của mình, tốc độ càng lúc càng nhanh, chân giường cọ xát sàn nhà tạo ra tiếng kẽo kẹt nho nhỏ, hai người cũng không dám rêи rỉ quá lớn tiếng, sợ đánh thức Nguyên Nguyên.
Chu Dao dựa vào Trình Nghị tiếp nhận cuồng phong bão tố mãnh liệt của anh, quy đầu chạm đỉnh hoa tâm nhiều lần, góc cạnh cọ huyệt thịt của cô làm người cô run lên chết đi một lúc, chút ɖâʍ thủy chảy xuống ồ ạt tưới ướt tinh hoàn và lông hạ bộ Trình Nghị.
Cô dựa đầu vào vai anh thở dốc, nhìn hình xăm trêи ngực anh, bên cạnh cặp chó tình nhân có thêm một cún con bụ bẫm đang lăn lộn, biến thành một nhà ba người.
Cô đạt đến kɧօáϊ cảm không ngừng co rút huyệt thịt xoắn chặt lấy anh, xoắn anh tê dại cả người, suýt nữa thì bắn tinh nộp vũ khí đầu hàng.
“Đm! Đồ lẳng lơ thật con mẹ nó chặt!”
Trình Nghị ôm eo cô, thô bạo kϊƈɦ thích lên trêи, dù Chu Dao bị anh làm nhiều lần như vậy vẫn không thể thích ứng với kϊƈɦ cỡ cự vật kia của anh, huyệt nhỏ trướng đáng sợ.
Chu Dao phát điên trêи người anh, bộ ngực cọ xát lồng ngực cứng rắn của anh, núm иɦũ ɦσα chảy ra vài giọt sữa, bắn lên ngực anh, mùi sữa thơm ngọt thoang thoảng trong không khí.
Trình Nghị ngửi thấy mùi sữa kia thì ɭϊếʍ môi dưới, rất muốn lại ngậm lấy núm иɦũ ɦσα đỏ bừng mà ɭϊếʍ ʍút̼, nhưng nghĩ đến tiếng khóc lanh lảnh của con gái nhà mình thì vẫn nhịn lại.
Chu Dao bị quy đầu lớn của anh phá tan cửa đáy huyệt, chen vào đáy huyệt xâm nhập, cô gầm lên, trầm luân vào ɖu͙ƈ vọng cuồng loạn, “Hức hự… Lão Trình…”
Trình Nghị hôn môi cô, nuốt toàn bộ tiếng rêи rỉ yêu kiều của cô vào miệng mình, khoang miệng anh toàn là vị sữa của cô, Chu Dao tự nếm được sữa của mình có vị gì.
Thân dưới anh không ngừng chuyển động, âm thanh giường cọ xát sàn nhà ngày càng lớn, anh ra vào mấy chục lần trong huyệt nhỏ non mềm rồi cuối cùng bắn ra.
Chu Dao lại lên cao trào, cô mềm oặt làm ổ trong ngực anh, Trình Nghị rút ƈôи ȶɦịt lớn còn chôn trong thân thể cô ra, gỡ bao xuống, bên trong tích đầy một túi tϊиɦ ɖϊƈh͙ trắng đặc.
Anh lắc lư túi tinh đặc kia trước mắt cô, cong môi cười nói, “Vợ cho ông đây uống sữa, ông đây cho vợ ăn tinh.”
Anh giữ hai tay cô, đưa túi tinh đến bên môi Chu Dao.
Túi tinh kia bị anh lắc sắp tràn ra ngoài, mùi tanh hôi mằn mặn vừa nồng vừa đáng ghét, Chu Dao thấy sắp chạm đến môi mình thì sợ tới mức lắc đầu tránh né.
“Hu hu… Đồ lưu manh… Em không cần… Vô lại…”
Đột nhiên bên tai vang lên tiếng con gái khóc, Trình Nghị không để ý tới, kiên trì việc có qua có lại, cho cô uống dịch con cháu của mình nhưng anh lại quên mất thuộc tính ma tinh* của con gái nhỏ.
(*) Hình như cái này là ma quỷ + khắc tinh
Nguyên Nguyên thấy mình khóc lâu như vậy vẫn chưa có ai để ý, vừa đói vừa uất ức, gào khóc to hơn nữa.
“Anh đừng làm rộn, Nguyên Nguyên đói bụng, em phải cho con bυ”.”
Trình Nghị ảo não, “Hừ, ma tinh nhỏ này.”
Trái với biểu tình không hài lòng của anh, Chu Dao cảm thấy may mắn thoát được một kiếp, cũng không phải cô chưa từng uống tϊиɦ ɖϊƈh͙ của anh, nhưng hương vị kia thật sự quá ghê gớm, Chu Dao không thích.
Trình Nghị thắt nút cái bao, xuống giường vứt vào thùng rác, mặc quần vào, thấy Chu Dao cũng xuống giường thì anh vội nói, “Em không cần xuống, anh bế con đến cho.”
Nguyên Nguyên cứu mẹ một lần thấy người đến bế mình là bố thì lại bẹp miệng định khóc lớn. Không đợi bé con nặn ra nước mắt đã bị bố nhét vào lòng mẹ, bé con lập tức nín khóc mỉm cười, nhếch miệng cười lớn lộ ra cả lợi nhìn mẹ.
Trình Nghị bực mình, chỉ vào cái mũi nhỏ của bé con, “Con đúng là quả trứng thối nhỏ.”
Chu Dao cũng không khỏi cười theo.
Xem như Trình Nghị đã hiểu rõ, anh không chỉ thua trêи tay Chu Dao mà còn thua trêи tay quả trứng thối nhỏ này nữa.
TOÀN VĂN HOÀN
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!