Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Mệnh
Chương 158: Tại sao lại nhắc tới cô
Tác giả: Khương Chi Ngư
Editor: Thịt sườn nướng
Bộ dáng Văn Tùng Diễn nói ra rất nhẹ nhàng.
Thẩm Nguyên Gia lại cảm thấy việc này có khả năng không đơn giản như vậy, bởi vì một người cho dù có đu idol cỡ nào cũng sẽ không làm được đến mức độ này chứ?
Huống chi cậu ấy còn là người đã tiếp xúc với công ty công việc, là người lý trí.
Lại liên hệ tới thái độ của Văn Tùng Tuệ với cô, trực giác Thẩm Nguyên Gia cho biết mình có mối liên hệ gì đó với Văn gia.
Nghĩ tới nghĩ lui, thứ có thể liên quan nhất chính là thân của phận mình.
Từ nhỏ đến lớn, những người cô từng tiếp xúc chưa có ai họ Văn, người duy nhất có gia cảnh tốt là Tôn Ngải, mà chính bản thân cô ấy cũng đã nói giữa nhà mình và Văn gia khoảng cách chênh lệch quá lớn.
Thứ làm cho cô không rõ chính là thân phận cô nhi của mình.
Cô hoàn toàn không biết thân phận của cha mẹ mình là gì, đến nay còn sống hay đã chết cũng không biết, đừng nói gì tới chuyện tìm xem bọn họ là ai.
Có lẽ từng người đã kết hôn, còn có đứa con của riêng mình, vậy thì cô xuất hiện sẽ khiến cho bọn khó xử mà chính cô cũng sẽ khó xử.
Huống hồ cuộc sống tự do tự tại như bây giờ khá tốt.
“Em không cần phải làm những chuyện như thế, chị cũng chỉ là một người mẫu nhỏ mà thôi.” Thẩm Nguyên Gia hoàn hồn, nói với Văn Tùng Diễn: “Nếu em muốn làm một người hâm mộ……”
Văn Tùng Diễn lại ngắt lời cô: “Không có, em thích như vậy.”
Thẩm Nguyên Gia không còn lời nào để nói.
Bộ dáng cậu nghiêm túc như vậy, thậm chí đối với những lời cô nói vừa rồi còn có chút khổ sở, vốn dĩ đã nhỏ tuổi hơn, làm Thẩm Nguyên Gia cảm thấy hơi áy náy.
Cô đã hiểu tại sao dù tuổi còn nhỏ nhưng cậu lại được hoan nghênh như vậy.
Miệng đã ngọt còn vì người khác suy nghĩ đến nơi đến chốn, không được yêu thích mới là lạ.
Hai người im lặng một lúc.
Phía sau có tiếng bước chân truyền đến, Thẩm Nguyên Gia quay đầu lại, là Giang Bạn, anh cầm điện thoại nói, “Xe của đội tới rồi.”
Thẩm Nguyên Gia hỏi: “Trong đó xong rồi à?”
“Ừ.” Giang Bạn trả lời.
Suy xét đến thân phận của Văn gia, hơn nữa trước mắt không có Lâm Kính Tùng đối chất cho nên không sử dụng xe cảnh sát, mà là xe tư nhân.
Nhưng dù vậy, Văn Tùng Tuệ cũng không dám làm càn nữa.
Bị Văn Kiến Sinh trách mắng nửa ngày, còn có Giang Bạn bên này không thể đắc tội, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Nguyên Gia.
Thẩm Nguyên Gia không quan tâm, dù sao cũng chỉ là trừng mắt nhìn mà thôi. Không biết Văn Tùng Tuệ và Văn lão gia tử ở trong đó nói những gì.
Cô suy nghĩ một chút mới nói: “Nếu không anh cứ đưa cô ta về đối chất với Lâm Kính Tùng trước, tôi còn có việc.”
Giang Bạn nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
Sau khi anh đưa Văn Tùng Tuệ rời khỏi, Văn gia đột nhiên ầm ĩ cả lên.
Có người hầu chạy tới chỗ Văn Tùng Diễn, thấy người bên cạnh cậu, vội thấp giọng nói: “Thư phòng đã xảy ra chuyện!”
Trong thư phòng cũng chỉ có Văn Tùng Tuệ và ông cụ Văn, xảy ra chuyện còn có thể là ai.
Văn Tùng Diễn biến sắc, nhìn về phía Thẩm Nguyên Gia: “Em có việc phải về trước đây.”
Loại tính cách lưu loát này mới đúng là những gì Thẩm Nguyên Gia nghe nói, cô trả lời: “Được.”
Cho đến khi hai người họ rời khỏi tầm mắt của mình, cô mới cân nhắc xem bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Không lâu sau, người hầu dẫn theo một bác sĩ xuất hiện.
Thẩm Nguyên Gia đoán là ông cụ Văn đã xảy ra chuyện.
Cô tìm đại một băng ghế trong hoa viên rồi ngồi xuống, vào Weibo tìm tên Văn Kiến Sinh.
Tuy đã lớn tuổi nhưng Weibo màu xám vẫn xuất hiện kết quả tìm kiếm.
Sau khi vào xem, nội dung bên trong không nhiều lắm, phần lớn đều là những câu nói của người thành công, thoạt nhìn giống như quyển sách cho tâm hồn.
Chẳng qua ông cụ Văn là người từng trải, lời nói cũng rất có lý.
Thẩm Nguyên Gia nhìn một lát, nhấn theo dõi.
Họ và tên: Văn Kiến Sinh
Ngày sinh: 01/07/1946
Ngày mất: 29/10/2018
Ánh mắt Thẩm Nguyên Gia dừng lại ở chỗ ngày mất, tính toán, vậy mà lại là cuối tháng này, đã không còn bao nhiêu ngày.
Nếu như bị người của Văn gia biết được, phỏng chừng sẽ kinh thiên động địa lắm.
Xét thấy mối quan hệ của Văn Tùng Diễn và ông cụ Văn, chỉ sợ cậu sẽ vô cùng đau lòng.
Thẩm Nguyên Gia không có tâm tư gì đối với ông cụ Văn, nếu ông bao che Văn Tùng Tuệ cô chắc chắn không thích, nhưng nếu vì đại nghĩa diệt thân thì cũng có thể lắm.
Thẩm Nguyên Gia ở trong lòng cảm thán một chút rồi kéo xuống xem nội dung bên dưới.
Trên lịch và tranh minh họa chỉ có năm ngày.
Vào xem ngày đầu tiên, trong ảnh là ông cụ Văn nằm trên giường bệnh, xung quanh ông là con trai, con dâu, cháu nội,….
Phía dưới có dòng chữ chú thích:【Văn Kiến Sinh tức giận nhập viện.】
Xem ra chính là vì chuyện của Văn Tùng Tuệ.
Ngày hôm sau, trong ảnh là ông cụ Văn ở trên giường bệnh nghe một người đàn ông nói chuyện, mày nhăn lại, quả nhiên dòng chữ giải thích là nghe bí thư báo cáo công việc ở Văn thị.
Ông cụ Văn là trụ cột của Văn gia, ông nằm viện, cổ phiếu lập tức xuống dốc, trong công ty thậm chí còn có tin đồn lan truyền, đều bất lợi với bọn họ.
Liên tiếp mấy ngày đều như thế.
Cho đến ngày thứ tư, ảnh minh họa là ông cụ Văn, xung quanh là rất nhiều người Văn gia, còn có một người đàn ông trung niên ăn mặc vô cùng đứng đắn, trong tay cầm vài tập tài liệu.
Dòng chữ phía dưới ghi:【Văn Kiến Sinh công khai nội dung di chúc.】
Thẩm Nguyên Gia không biết nội dung di chúc, nhưng nhìn sắc mặt của mấy người Văn gia thì hình như không mấy vui vẻ.
Thẩm Nguyên Gia tiếp tục xem, ngày cuối cùng Văn Kiến Sinh nằm ở đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía bên cạnh.
Dòng chữ chú thích nói xung quanh người của Văn gia đang tranh cãi.
Không cần phải nói, chắc chắn là vì di chúc.
Những chuyện như thế này ở các gia tộc lớn quá bình thường, chưa nói đến tiểu thuyết, ngay cả phim truyền hình Thẩm Nguyên Gia cũng xem qua không ít, hoàn toàn có thể hiểu được.
Chẳng qua ông cụ Văn vừa xảy ra chuyện bọn họ lại như vậy, ông rất thất vọng buồn lòng.
Việc này không liên quan gì tới Thẩm Nguyên Gia, cô bỏ qua tiếp tục lướt xem, tay ngừng lại ở video tử vong.
Bìa video tử vong rất đơn giản, là bộ dáng ông cụ Văn nhắm mắt.
Xem hay không xem?
Thẩm Nguyên Gia rối rắm vài giây, cuối cùng vẫn chọn xem.
Bóng tối qua đi, xuất hiện trước mắt cô là cảnh tượng trong phòng bệnh, dường như xung quanh là một đám người, sau khi nhìn kỹ là người nhà họ Văn.
Âm thanh có hơi ồn ào, hơn nữa nội dung đều liên quan đến chuyện công ty Văn gia, thỉnh thoảng lại nhắc tới phải xử lý như thế nào.
Ông cụ rất ít nói chuyện.
Một lúc lâu sau, phòng bệnh yên tĩnh trở lại, ông mới lên tiếng: “Di chúc sẽ không thay đổi, ta sẽ chia một phần khác cho Thẩm Nguyên Gia, các người không được xen vào, là chuyện riêng của ta.”
Nghe đến đó, Thẩm Nguyên Gia bỗng dưng mở to mắt.
Cô có liên quan gì tới di chúc chứ?
Người nhà họ Văn nhìn nhau, cuối cùng vẫn không nói gì, một lúc lâu sau mới đồng ý những lời này.
Mặc dù Văn Kiến Sinh còn muốn nói gì đó nữa, cuối cùng vẫn chậm rãi nhắm mắt lại.
Ông vừa đi, video tử vong cũng kết thúc.
Thẩm Nguyên Gia mở mắt ra, mình vẫn đang ngồi trên băng ghế dài trong hoa viên, xung quanh vẫn là ánh đèn mờ nhạt, phản chiếu bầu trời đầy sao.
Trong lòng cô lại chỉ có một bí ẩn.
Di chúc của ông cụ Văn là gì, tại sao lại nhắc tới cô?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!