Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Mệnh - Chương 16: Tự vả.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Mệnh


Chương 16: Tự vả.


“Nhân chứng.”

“Thật sự tìm được nhân chứng sao?” Tiểu Lưu có chút không thể tin được.

Đối phương đến một tiệm net, dùng tài khoản giả mạo, chọn một nơi không muốn cảnh sát phát hiện ra thân phận của mình.

Hơn nữa, tính xác thực của manh mối này không có một chút nghi ngờ, cho tới bây giờ bọn họ vẫn chưa có phát hiện gì mới cho nên chỉ có thể điều tra theo hướng này.

Giang Bạn nghĩ nghĩ: “Hẳn là sẽ.”

“Giang đội… anh còn không chắc chắn như vậy.” Tiểu Lưu bất lực nói: “Người sở hữu giày chơi bóng màu trắng có năm người, chúng ta phải điều tra chi tiết hơn càng sớm càng tốt, phạm vi hung khí cũng đã mở rộng thêm ba cây số, hy vọng sẽ sớm có kết quả.” Thủ đô rộng lớn như vậy, giấu một con dao gọt trái cây quá dễ dàng, khó mà tìm được.

“Gia tăng tốc độ.” Giang Bạn vỗ vai cậu, “Vất vả rồi.”

Tiểu Lưu mặc cảnh phục, huy chương trên cầu vai màu trắng tương phản với ánh đèn dường như có thể phát sáng, còn có một đường cong lạnh lẽo.

Tiểu Lưu chào: “Rõ!”

Thẩm Nguyên Gia ngủ rất sớm và bị đánh thức bởi cuộc gọi của Lưu Lị vào sáng hôm sau.

Bên kia rất sốt sắng: “Mau mau.”

Thẩm Nguyên Gia có chút mộng mị không hiểu chuyện gì, “Có chuyện gì vậy chị Lị? Xảy ra chuyện gì sao?”

Lưu Lị nhanh chóng nói: “Em sửa lại phần giới thiệu của weibo một chút rồi đưa chị để chứng thực. Sau này em có muốn đăng bài là phải suy xét kỹ lưỡng, không thì có thể tìm chị.”

Cô dừng một chút rồi nói tiếp: “Không có việc gì thì tốt nhất khỏi đăng weibo.”

Mấy năm gần đây weibo đã trở nên rất thông dụng, các nghệ sỹ trong nước đều thông qua weibo để kéo gần khoảng cách với fans, lượng fans hâm mộ cao nhất là sáu mươi triệu, còn thấp nhất là vài ngàn.

Hiện giờ Thẩm Nguyên Gia có khoảng mười ngàn fans, phần lớn đều là fans qua đường, số còn lại là nhờ Phi Thượng mang đến cho cô.

Cô trả lời: “Vâng, em sẽ chú ý.”

“Ừm, em biết là được rồi.” Lưu Lị tiếp tục nói: “Chuyện là trước của Trương Tuyết Hoa không biết em có biết hay chưa. Cô ấy chỉ gõ nhầm một chữ trên weibo mà muốn xoá cũng không xong, các blogger và anti fan đã chầu trực sẵn để dìm cô ấy xuống và bây giờ mọi người đều nói cô ấy là kẻ mù chữ.”

Thẩm Nguyên Gia biết Trương Tuyết Hoa.

Cô ấy đang ở độ tuổi ba mươi, mấy năm trước đạt được giải nữ chính xuất sắc nhất, sau đó liên tiếp chinh chiến ở phim trường, top 3 nữ hoàng rating, năng lực và vai diễn của cô ấy đều rất nổi tiếng.

Quan trọng nhất là trương tuyết Hoa tốt nghiệp trường đại học trọng điểm thứ ba của cả nước.

Bị gọi là mù chữ như vậy thì e là Trương Tuyết Hoa không cam lòng, lỗi sai chính tả có lẽ chỉ vì không chú ý đến bộ nhận biết chữ tự động, nhưng kết quả lại trái ngược hoàn toàn.

Giọng nói của Lưu Lị kéo cô quay về: “Em có từng suy nghĩ muốn bước chân còn lại vào showbiz không?”

Showbiz.

Ngón tay Thẩm Nguyên Gia vô thức gãi gãi bàn phát ra âm thanh nhỏ bé: “Chị Lị, em tạm thời không có suy nghĩ này.”

Cô xuất thân không chính quy, chưa nói về những thứ khác, kỹ thuật diễn xuất chính là một vấn đề. Đến lúc đó bị người khác nói mình là bình hoa di động thì thật khó nghe, cô không muốn bị gọi như vậy.

Lưu Lị đương nhiên đoán được nỗi lo lắng của cô: “Công ty có sắp xếp các lớp học cho người mới, có thể cùng nghe giảng vói các thực tập sinh, sẽ không gây tổn hại gì đến em. Lát nữa chị sẽ gửi em vài khóa học và thời gian biểu cho em chọn.”

Lưu Lị cũng không quá nghiêm khắc với cô người mẫu mới này.

Lúc đầu chưa thấy người, khi Lý Tuyết giao phó, cô còn muốn từ chối, nhưng cuối cùng vì nể mặt Trương Văn Thao mà đồng ý.

Nhưng tiếp xúc trực tiếp rồi mới thấy, cho đến bây giờ vẫn rất vừa ý của cô.

Không có lịch sử đen tối, ngoại trừ trước kia hay chụp những tấm poster bình thường ra thì cũng không có ảnh hưởng gì nhiều, khởi điểm mới nhất là Phi Thượng còn mang lại rất nhiều hào quang cho Thẩm Nguyên Gia.

Chỉ cần không phạm những lỗi ngốc nghếch thì tiền đồ rất xán lạn.

Quan trọng hơn là cô thích tính cách của Thẩm Nguyên Gia, không phải dạng liễu yếu đào tơ mà rất có chính kiến riêng của mình, cô ấy biết mình cần gì và hiểu được mình yêu cầu những gì.

Có thể xem là tốt hơn nhiều so với mấy cô em ngốc bạch ngọt.

“Được, em sẽ đi nghe giảng.” Thẩm Nguyên Gia trả lời.

Cô sửa lại thông tin tóm tắt tiểu sử của mình xong rồi gửi qua cho Lưu Lị, vài phút trôi qua, khi đăng nhập lại thì dưới góc phải hình đại diện của cô đã có một chữ V màu vàng.

Từ hôm nay trở đi cô đã trở thành người của một công ty.

Thẩm Nguyên Gia nhìn lại mấy lần, ánh mắt dừng ở số lượng fans. Quyết định lấy máy tính ra để lọc fans.

Một lúc sau thì fans của cô chỉ tầm trên dưới sáu trăm.

Như vậy mới thấy, Phi Thượng đem về cho cô hào quang khá tốt, ít nhất không còn cô đơn như ngày trước chỉ có một hai trăm người.

Nhân cơ hội này, Thẩm Nguyên Gia phát hiện danh sách theo dõi của mình lại nhiều thêm vài người, khỏi hỏi cũng biết weibo tự động theo dõi các tài khoản blogger. Cô nhấn vào rồi bấm hủy theo dõi vài cái, cuối cùng
chỉ còn lại hai tài khoản của Trương Văn Thao và Lý Mộng Nhiễm.

Thẩm Nguyên Gia tính thoát weibo thì đột nhiên nhớ tới lời nói của Giang Bạn tối qua. Cô mím môi, tìm tên Hoàng Ni trên thanh tìm kiếm. Bài weibo cũ nhất cũng đã lâu lắm rồi.

Thẩm Nguyên Gia bấm theo dõi, sau đó di động xuất hiện màn hình đen quen thuộc, vài giây sau thì những thông tin người mất cũng xuất hiện.

Lần này cô tập trung vào đặc điểm của hung thủ, nhìn đôi giày chơi bóng chăm chú. Sau đó cứ ngừng theo dõi rồi lại theo dõi, lặp đi lặp lại như vậy nửa tiếng đến mức nhắm mắt cũng có thể mường tượng ra được cả tấm hình.

Đôi mắt của Thầm Nguyên Gia mỏi nhừ. Cô xoa xoa mắt, quyết định xem lần cuối cùng, nếu không có kết quả gì thì từ bỏ, để thuận theo tự nhiên.

Lại theo dõi lần nữa, Thẩm Nguyên Gia trừng lớn mắt.

Trong ảnh chụp, con dao vẫn cắm trên cổ Hoàng Ni như cũ nhưng thấy được đôi giày sneaker trắng bị nhuộm máu đỏ dưới ống quần màu đen trong hình ảnh phản quang của con dao.

Hết một phút.

Tấm ảnh dần dần biến mất, Thẩm Nguyên Gia thở dài một hơi, cảm thấy lần này lại vô dụng nữa rồi. Đang muốn thả lỏng thì đột nhiên ánh mắt lại cố định ở một chỗ.

Giày thể thao màu trắng… cô phát hiện một thứ mới rồi. (Truyện được đăng tải phi lợi nhuận duy nhất trên wattpat alaala00, nếu các cô đọc ở chỗ khác thì chính là copy công của người khác đó, mau về với Lã đi.)

Bốn giờ chiều, người trong đội hình sự ai nấy đều bận rộn.

“Vẫn tìm không thấy, camera cũng không lưu lại người mang giày thể thao màu trắng, ở gần đó có góc khuất, hẳn là hung thủ rất quen thuộc nơi này nên hoàn toàn trót lọt.
Vài người ngồi thảo luận dựa theo tư liệu có sẵn.

Bây giờ đang là khoảng thời gian lạnh nhất trong mùa đông, ai lại mang giày chơi bóng màu trắng đi giết người chứ? Chẳng lẽ có cái chấp niệm gì sao? Này Tiểu Lưu, năm người kia có quan hệ gì với Hoàng Ni không vậy?”

“Máu ở hiện trường cũng chỉ thuộc về mỗi Hoàng Ni, đối phương thoại nhìn rất cẩn thận, nhất định đã nghiên cứu từ trước, nếu không thì sao có thể
không để lại dấu vết gì được.

Tiểu Lưu nhớ rất kỹ phần tài liệu liên quan này: ” Giới hạn lại còn ba người, đều là đồng nghiệp chung công ty với Hoàng Ni, hai người còn lại là người từng tham gia tiết mục với Hoàng Ni, quan hệ giống nhau.”

Anh điều tra tin tức của năm người này, loại hai thì còn ba người tương đối khả nghi.

Đương nhiên là trong trường hợp nghi can mang giày thể thao màu trắng.

Một cảnh sát khác nói: ‘Bạn trai cũ của Hoàng Ni là người ngoài showbiz, tôi cũng đã tra hỏi, lúc phát sinh sự việc thì anh ta đang ở cùng bạn gái, có bằng chứng ngoại phạm nên có thể bỏ qua hiềm nghi.”

Tiểu Lưu nói thêm: “Ba người còn lại lần lượt là: Lưu Tử Kiệt, từng có lén qua lại với Hoàng Ni nhưng không lâu lắm. Theo như những người trong Tây Ngu nói thì cậu ta có ý định theo đuổi Hoàng Ni. Khi sự việc xảy ra, anh ta đang ở trong nhà của mình lên mạng, có ghi lại lịch sử truy cập internet.

“Người thứ hai tên là Vương Trí, vào Tây Ngu đã được hai năm nhưng đến giờ vẫn chưa nổi tiếng. Đầu năm 2017 từng xuất hiện trong một chương trình ca hát với Hoàng Ni, nhưng Hoàng Ni vẫn chưa nổi vào thời điểm đó. Vào thời điểm xảy ra vụ án, camera giám sát của tòa nhà cho thấy anh ta chưa từng rời khỏi nhà.”

“Người thứ ba tên là Trương Trí Viễn, vừa gia nhập Tây Ngu năm nay và hợp tác với Hoàng Ni trong một talk show vào tháng trước. Bạn cùng phòng của cậu ấy nói rằng cậu ta từng mắng chửi Hoàng Ni rất thậm tệ, dùng những từ ngữ rất khó nghe. Cậu ta đang ở trong phòng nghỉ của công ty vào thời điểm xảy ra vụ án, bằng chứng là camera giám sát.

Nơi ở của ba người đều có nhiều hơn một đôi giày bata màu trắng, riêng Lưu Tử Kiệt có ít nhất ba đôi.

Tất cả đều có chứng cứ ngoại phạm.

Tiểu Lưu gãi đầu, đọc lại tin nhắn được gửi cho kênh weibo chính thức sở cảnh sát lần nữa, “Vẫn chưa tìm ra dao gọt hoa quả, chỉ có mỗi manh mối hung thủ có thể mang giày màu trắng mà truy lùng.”

“Nhân chứng này thật sự… Giang đội cũng không cho chúng ta tiếp xúc, còn không nói cả tên, anh ấy thật đáng sợ, tôi thật sự phát điên lên mất.”

Giang Bạn nói rằng không được để cho người ngoài biết tên của Thẩm Nguyên Gia, điều đó có thể đem đến nguy hiểm cho cô ấy.

“Giang đội đâu?” Tiểu Lưu hỏi.

Có người trả lời: “Trong đó, đang nhìn những đôi giày màu trắng, tôi thấy cũng như nhau cả, có khác gì đâu.”

Tiểu Lưu cầm tài liệu đi vào, thấy Giang Bạn đang ngồi trên bàn, “Giang đội, ba người này vẫn cần điều tra lại. Nhân chứng đó…có đưa thêm manh mối quan trọng nào nữa không?”

Giang Bạn không nói lời nào xem tài liệu.

Tiểu Lưu lại hỏi: “Hôm qua anh nói nhân chứng sẽ tự tìm đến, một ngày trôi qua rồi, vậy khi nào người ta mới tới.”

Giang Bạn cảm thấy có chút tự vả, nghiêm mặt nói: “Sắp tới rồi.”

Tiểu Lưu còn đang muốn lên tiếng thì trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng chuông, cậu thấy Giang đội ngay lập tức cầm di động lên, lấy áo khoác và đẩy cửa ra.

Thân ảnh cao ráo biến mất sau cánh cửa.

Có một đồng nghiệp đẩy cửa vào, tò mò hỏi: “Nhìn Giang đội thấy có vẻ sốt sắng, chẳng lẽ tìm được hung thủ rồi?”

Tiểu Lưu nghĩ một chút: “Chắc là đi tìm nhân chứng rồi.”

Đối phương mộng mị, nhớ lại hình như hôm qua mình có nghe được câu nói gì đó: “À, nhưng mà chẳng phải nói là nhân chứng tự mình tìm tới sao?”

“Chắc là… chờ không nổi?”

*

#30092020

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN