Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Mệnh - Chương 166: "Cậu cứ như vậy làm sao theo đuổi người ta"
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
52


Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Mệnh


Chương 166: "Cậu cứ như vậy làm sao theo đuổi người ta"


Tác giả: Khương Chi Ngư

Editor: Thịt sườn nướng

Bị Thẩm Nguyên Gia hỏi ngược lại, Giang Bạn cũng không trả lời.

Thật ra chính anh cũng không biết mình muốn nghe cái gì, nên chỉ hỏi ra miệng mà thôi, không ngờ Thẩm Nguyên Gia lại có phản ứng này.

Qua một lát anh mới mở miệng: “Không có gì.”

Thẩm Nguyên Gia không truy hỏi nữa.

Quảng trường càng ngày càng càng đông người, còn có tiếng hát xen lẫn trong đó.

Một cô gái dắt theo cún của mình ở cách bọn họ không xa, sau đó có vô số chàng trai đi tới vây quanh, mượn đề tài từ chú chó bắt đầu trò chuyện.

Thẩm Nguyên Gia nhìn chằm chằm bên kia, không biết tại sao đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.

Trên mạng có một câu nói, khi hai người thân quen nhìn chằm chằm vào nhau, cuối cùng sẽ rơi nước mắt.

Chỉ là khi cô nhìn chăm chăm vào Giang Bạn, cảm xúc trong lòng rất phức tạp.

Quen biết nhau lâu như vậy, thật sự chưa bao giờ nhìn anh gần như thế.

Giang Bạn lại càng cảm thấy không thể hiểu được, chỉ là đôi mắt đen như mực nhìn cô chăm chú, từ đôi mắt đến cằm, cuối cùng chậm rãi dời tầm mắt sang nơi khác.

Thẩm Nguyên Gia cũng quay đầu, cuối cùng lại không nhịn được nở nụ cười.

Tuy rằng cô cũng không biết tại sao mình lại cười.

Qua một lát, Thẩm Nguyên Gia thấy Giang Bạn cử động, hai chân thon dài thoạt nhìn còn hấp dẫn sự chú ý của người khác hơn cả cô.

Cô nhìn nó nói: “Mẹ anh muốn biết khi nào anh kết hôn.”

Giang Bạn nhấp môi, biết ngay mẹ mình chắc chắn sẽ không hỏi những chuyện đơn giản, anh hơi quay mặt lại.

Thẩm Nguyên Gia nhìn về phía trước, sườn mặt phản chiếu sáng dịu nhẹ bị tóc che khuất một nửa, vành tai thoắt ẩn thoắt hiện, chóp mũi thanh tú chỉ làm người ta muốn véo lấy nó.

Bỗng nhiên, nhân vật chính quay đầu lại, ranh mãnh nói: “Nhưng tôi vẫn chưa nói.”

Giang Bạn sửng sốt, hỏi: “Em xem ra rồi sao?”

Thẩm Nguyên Gia xòe xòe tay, “Tôi cũng không phải Nguyệt Lão, không xem tình duyên.”

Nếu có sư phụ ở đây chắc ông ấy có thể bói ra thời gian, cô chắc chắn không có bản lĩnh đó.

Tương lai của Giang Bạn và cô có dính dáng tới nhau nên mới có thể thấy trong Weibo dự đoán, nếu là người khác chắc không có khả năng như vậy.

Hai người ngồi một lúc lâu lâu, Thẩm Nguyên Gia nhìn thời gian trong điện thoại, đã sắp khuya, lại về tới nhà chắc cũng đã khuya.

Cô nhìn về phía người bên cạnh, “Tôi phải về đây.”

Giang Bạn đứng lên nói: “Tôi đưa em về.”

Thẩm Nguyên Gia từ chối: “Không cần đâu, nơi này cũng không xa lắm.”

“Con gái buổi tối ra đường không an toàn.” Giang Bạn tuy rằng đang giải thích, nhưng trong giọng nói lại mang ý không được cãi lại.

Thẩm Nguyên Gia nghĩ ngợi, vẫn chưa kịp lên tiếng, anh lại bổ sung: “Gần đây quận Giang Hải có một tên biến thái vẫn chưa bắt được.”

Thẩm Nguyên Gia bất giác nhíu mày, không từ chối nữa.

Hai người mới đi ra ngoài không bao lâu liền có một cậu bé ôm bó hoa đi tới, ngọt ngào nói: “Anh ơi, anh mua hoa tặng bạn gái đi ạ.”

Mỗi đêm trên quảng trường có rất nhiều cặp đôi, đối với những đứa trẻ hoàn cảnh gia đình bình thường như bọn chúng mà nói, một đêm thậm chí có thể kiếm được vài trăm.

Dù sao một bông hoa cũng không đắt, hầu hết bạn trai đều sẽ mua.

“Cho chị một bông nhé.” Thẩm Nguyên Gia định mua.

Cô sờ túi lại phát hiện không có tiền mặt, hỏi: “Có thể trả qua WeChat hoặc Alipay được không?”

Sống ở một nói như Đế Đô, một năm cô cũng không đụng tới tiền mặt được bao nhiêu lần, dù sao ngày thường cũng không đi đâu, mua đồ xong lại lấy điện thoại thanh toán, đại đa số thời gian toàn mua trên mạng.

Bên cạnh đưa qua một tờ tiền giấy.

Cậu bé vui sướng nhận lấy, nhìn hai người, sau đó đem một bông hoa đặt vào tay Thẩm Nguyên Gia rồi nhảy nhót chạy đi.

Thẩm Nguyên Gia nhìn theo cậu bé, đưa bông hoa tới trước mặt Giang Bạn, “Nè.”

Giang Bạn không lấy, “Tôi là đàn ông lấy hoa làm gì.”

“Vậy anh mua làm gì.” Thẩm Nguyên Gia cạn lời, hất cằm về phía trước, “Anh xem bên kia kìa, trong tay chàng trai kia không phải đang cầm hoa sao.”

Vừa dứt lời, chàng trai cách đó không xa liền tặng hoa trong tay cho cô gái bên cạnh, sau đó bọn họ hôn nhau.

Thẩm Nguyên Gia: “……”

Giang Bạn cũng không nói chuyện.

Một lúc lâu sau, Thẩm Nguyên Gia bình tĩnh xoay người lại, nhớ tới người nãy giờ đi mua trà sữa vẫn chưa thấy không quay lại Nhậm Lộ Lộ, hỏi: “Chúng ta không cần chờ Lộ Lộ sao?”

Giang Bạn nói: “Cô ấy gặp bạn nên đi trước rồi.”

Thẩm Nguyên Gia không còn lời nào để nói.

Nếu cô còn không nhìn ra mục đích của Nhậm Lộ Lộ, tối nay cô sẽ ăn sạch bông hoa này.

Nhưng giờ người cũng đã chạy mất, có nói gì cũng vô ích.

Lần này Giang Bạn tới đây vì công việc đương nhiên không lái xe, hai người cùng nhau gọi xe về.

Tài xế nhìn thấy cảnh sát bước lên xe thì hoảng sợ, mém chút nữa cho rằng mình đã phạm phải tội gì, lại nhìn thấy hành vi của vị cảnh sát này, hình như có chút hiểu.

Dù có đáng sợ như thế nào, cũng vẫn phải theo đuổi con gái nhà người ta.

Dọc đường ông bật vài bản tình ca, tốc độ chạy cũng chậm hơn rất nhiều.

Thẩm Nguyên Gia thật ra không có gì cảm giác, ý nghĩ duy nhất chính là những bài hát của tài xế này quá cũ rồi, ít nhiều gì cũng lưu hành nhiều năm về trước.

Giang Bạn vốn dĩ đã kiệm lời nay lại càng thêm ít nói hơn.

Dọc đường đi cứ yên lặng như thế mà tới địa chỉ đầu tiên.

Thẩm Nguyên Gia giả vờ bĩnh tĩnh xuống xe, nói lời cảm tạ: “Cảm ơn anh.”

Giang Bạn nhìn cô, “Đừng khách sáo.”

Xe lại tiếp tục lên đường, tài xế nhìn bóng dáng cô rời đi, lại nhìn soái ca cảnh sát ở ghế sau, không khỏi mở miệng: “Cậu này, cậu cứ như vậy sẽ không theo đuổi được người ta đâu, nên đưa người ta đến dưới lầu mới đúng, sao cậu vừa xuống xe lại quay lên……”

Ông cứ nói luyên thuyên một đống.

Giang Bạn cũng không phản bác, “Chú có thể lái xe được rồi.”

Tài xế hận rèn sắt không thành thép, đã nói tới mức vậy rồi mà vẫn không hề dao động, không tự giác chút nào.

(Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad Thitsuonnuong, vui lòng không reup hoặc mang đi bất kỳ nơi nào khác, xin cảm ơn.)

……

Công việc ở công ty chất đống, Thẩm Nguyên Gia quăng một vài việc vặt ra sau đầu, mãi cho đến sáng sớm một hôm, cô nhận được cuộc gọi của Văn Tùng Diễn.

Văn Tùng Diễn chưa bao giờ gọi điện thoại cho cô, hai người hoặc là gặp mặt, hoặc là nhắn qua WeChat.

Hơn nữa từ lần đó sau khi từ nghĩa trang trở về, bọn họ cũng không liên lạc nữa.

Thẩm Nguyên Gia suy nghĩ, cuối cùng vẫn bắt máy: “Alo?”

Văn Tùng Diễn nói: “Ông ngoại muốn gặp chị.”

Thẩm Nguyên Gia nhíu mày, không muốn đi.

“Đây có thể là lần gặp mặt cuối cùng.” Văn Tùng Diễn cảm nhận được ý của cô, lại nói: “Nếu như chị thật sự không muốn, em cũng không ép chị.”

Thẩm Nguyên Gia im lặng một lát, “Được.”

Tuy rằng không có bất kỳ ấn tượng gì đối với ông cụ Văn, nhưng tóm lại theo huyết thống cũng là ông ngoại mình, trước khi mất, cũng còn gì đâu.

Cô đeo khẩu trang, ngụy trang một chút rồi gọi xe qua đó.

Văn Tùng Diễn đã sớm chờ ở bên ngoài, thấy cô tới cũng không khỏi nhướn mày, trên khuôn mặt thanh tú tràn ngập sự lo lắng.

Hai người không nói một câu nào đi thẳng đến phòng bệnh.

Phòng bệnh của ông cụ đương nhiên là phòng tốt nhất, sau khi Thẩm Nguyên Gia tiến vào, liếc mắt nhìn quanh, vậy mà lại chỉ có một mình ông nằm trên giường.

Nghe được âm thanh, ông quay mặt lại.

So với bữa tiệc mừng thọ vừa lần trước, ông cụ già đi rất nhiều.

Thẩm Nguyên Gia không có ác cảm gì với ông, gật đầu chào sau đó im lặng không nói chuyện nữa.

“Cháu có hận ông không?” Văn Kiến Sinh hỏi.

“Không có.” Thẩm Nguyên Gia trả lời, nhìn vào đôi mắt đục ngầu nhưng thấu hiểu của ông, “Không có gì để hận, chuyện của Văn Tùng Tuệ không có liên quan gì tới ông.”

Văn Kiến Sinh rất hài lòng với câu trả lời này.

Thẩm Nguyên Gia chưa từng ở chung với người lớn tuổi, đặc biệt còn là ông theo huyết thống, cho nên càng khó xử.

“Năm đó ông cũng có lỗi.” Một lát sau, ông cụ rốt cuộc mở miệng.

Thẩm Nguyên Gia cũng từ chỗ ông nghe được câu chuyện đằng sau.

Lúc Văn Uyển và Thẩm Kỳ quen biết nhau bọn họ không biết, tới khi phát hiện ra bọn họ đã trở thành bạn bè, nhưng thân phận của Thẩm Kỳ đã định là sẽ không được thừa nhận.

Nhưng con người mà – càng ép càng chặt, ngược lại sẽ càng có tình cảm.

Chờ đến khi bọn họ chú ý tới, Văn Uyển đã mang thai.

Chuyện này bị khui ra, Thẩm Kỳ bị Thẩm gia bắt nhốt lại, kết quả sau khi bàn bạc đó là cho Thẩm Phong kết hôn với Văn Uyển.

Ông cụ Văn cũng không hỏi Thẩm gia đã làm gì Thẩm Kỳ, miễn sao kết quả như ông muốn là được, hơn nữa Thẩm gia còn có thể bị ông xử lý.

Ông cụ lúc hấp hối đã nói rất nhiều, từng chữ từng chữ như đãi đậu.

Thẩm Nguyên Gia nghe chuyện của cha mẹ mình chỉ có thổn thức, giống như đang nghe chuyện xưa của người khác, chỉ là trong lòng có chút khác thường mà thôi.

Mãi cho đến khi thời gian trôi qua một lúc lâu, cuối cùng ông cụ cũng mệt mỏi.

Có bác sĩ tới kiểm tra, Văn Tùng Diễn ở một bên hỏi thăm một số chuyện, Thẩm Nguyên Gia im lặng đứng một bên.

“Đừng để cảm xúc của bệnh nhân dao động nữa.” Bác sĩ nói.

Ông cụ Văn cũng mệt mỏi, không bao lâu liền ngủ thiếp đi.

Bác sĩ và bọn họ nhẹ nhàng ra ngoài, trong lúc nhất thời không có ai mở miệng nói chuyện.

Văn Tùng Diễn đóng cửa phòng bệnh, cùng Thẩm Nguyên Gia đi ra.

Thẩm Nguyên Gia hỏi: “Có phải sắp hết thời gian rồi hay không?”

Cách thời gian dự đoán của Weibo cũng chỉ còn một ngày, e rằng bản thân ông cụ đã đoán được.

“Dạ.” Văn Tùng Diễn gật đầu, “Ông ngoại vẫn luôn muốn gặp chị.”

Thẩm Nguyên Gia không biết nên nói cái gì mới phải.

Lấy Văn gia năng lực ra mà nói, tìm được cô là chuyện dễ như trở bàn tay, cuối cùng lại không có ai đứng trước mặt cô, người duy nhất lại là hung thủ.

Nếu không được sống lại thì làm sao cô biết được chân tướng.

Cho nên đối với Văn gia, cô không có bất kỳ cảm tình gì.

Văn Tùng Diễn không biết cô đang nghĩ gì, hạ thấp giọng: “Vốn dĩ ông định nói chuyện di chúc, ai ngờ thân thể đột nhiên không thoải mái.”

Thấy cô không nói lời nào, cậu giải thích một chút.

Văn Kiến Sinh đã lập di chúc từ rất sớm, sau khi phát bệnh lại liền công khai.

Phần lớn di chúc sắp xếp sản nghiệp Văn gia, sau đó chia cho người của Văn gia mỗi người một loại cổ phần.

Nhưng cuối cùng, có một chỗ đặc biệt.

Nếu tìm được đứa trẻ Văn Uyển vứt bỏ năm đó, sẽ có di chúc riêng.

Nội dung cụ thể của bản di chúc này không được công khai, chỉ là cho người của Văn gia biết tới nó mà thôi.

Đối với những người đời trước mà nói, ngay cả khi nội dung di chúc này được công khai cũng không uy hiếp được địa vị của bọn họ.

Nhưng đối với những người đồng lứa thì lại khác, vốn dĩ chỉ thuộc về bọn họ đột nhiên lại nhiều thêm một người.

Vốn dĩ di chúc ban đầu đã là như vậy.

Văn Tùng Tuệ là con cháu, có thể được chia cũng đã không nhiều lắm, vậy mà lại có người chia sẻ phần gia đó với mình, trong lòng tất nhiên không vui nổi.

Bởi vì ông cụ Văn đối với cháu gái Văn gia rất quan tâm.

Thêm một người được chia, Văn Tùng Tuệ đương nhiên không muốn.

Tuy rằng Văn Tùng Tuệ vẫn chưa chịu thừa nhận, nhưng theo Thẩm Nguyên Gia đánh giá từ lần trước nhìn thấy trên Weibo, chắc là trong hai ngày này.

Mọi thứ sắp kết thúc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN