Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Mệnh
Chương 48: Đệ tử.
Thẩm Nguyên Gia nhìn ông đầy thú vị.
Ông lão hậm hực lôi khoai nướng ra ăn tiếp, sau đó mơ hồi nói: “Nói chuyện thẳng thắn quá.”
Thẩm Nguyên Gia như đang suy nghĩ điều gì, ngồi xuống bên cạnh, “Ông ơi, vừa rồi ông nghe thấy hết à?”
Lúc nãy cô chỉ là vô tình nghe được cuộc nói chuyện của gia đình họ, nếu không nghe thấy thì cô cũng sẽ gõ cửa hỏi tình hình. Hôm nay nếu không có ông cụ này thì cô chịu thiệt rồi.
Ông cụ lắc đầu, “Con búp bê này thật là…”
Nói được một nửa thì ngừng lại, Thẩm Nguyên Gia xoay đầu, lịch sự hỏi: “Ông ơi, có phải ông am hiểu về những chuyện này không?”
Ông lão vội lắc đầu, “Không hiểu, không hiểu gì hết.”
Thẩm Nguyên Gia biết ông đang nói dối, nghiêm túc nói: “Cho dù có như thế nào thì hôm nay ông đã cứu cháu một mạng, không biết ông có…”
Ông cụ xua tay, “Ta không nhận đệ tử.”
Thẩm Nguyên Gia còn chưa nói xong đã bị cắt ngang.
Tuy rằng nói vậy nhưng ông cụ lại rất thẳng thừng mà đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới, trong mắt lóe lên như đang suy nghĩ cái gì đó.
Thẩm Nguyên Gia bị từ chối nên cảm thấy não nề.
Trong chuyện này cô là tay mơ, ngày thường dùng mấy câu máu huyết tai ương vận đen các kiểu hay xem trên TV chỉ để lừa mấy người không tin mà thôi. Thời gian qua càng lâu thì sẽ bị bại lộ.
Nhưng nếu cô thực sự có học về lĩnh vực này thì sẽ khác, sau này không cần dựa vào weibo cũng có thể nhìn ra những chuyện đơn giản.
Hơn nữa chuyện hôm nay cho cô biết là trên đời này có rất nhiều việc weibo không đoán được.
Ví dụ như là tương lai của cô.
Vì thế nên cô cần học những kiến thức liên quan, sau này còn xuất hiện tình huống như vậy nữa thì biết nên xử lý như thế nào.
Cho nên cần tìm một người thầy.
Có điều đối phương lại không muốn dạy, cô cũng không thể cưỡng cầu, nhưng nếu ngày thường không có chuyện gì làm thì cô có thể thường xuyên đến đây học lỏm một ít cũng được, có thầy ở đây, không hỏi là lãng phí.
***
Đầu tháng thư, GRACE số mới được phát hành.
Mặc dù Thẩm Nguyên Gia đã từng chụp bìa nhưng lần này không giống như lúc chụp cho Phi Thượng, cô có chút hồi hộp bởi vì lần này không chỉ xuất hiện trước mắt bạn đọc mà còn xuất hiện trước mắt những người trong ngành.
Lần đó cô đã từ chối đại ngôn của JZ, không biết bây giờ sẽ mang lại kết quả gì cho cô. Video hậu trường cũng đăng lên weibo.
Trang weibo chính thức của GRACE có rất nhiều người theo dõi, lượt xem cũng gấp mấy lần Phi Thượng, Thẩm Nguyên Gia cũng được thơm lây.
Vốn dĩ trước đó weibo của cô rất im ắng, nay đột nhiên hot lên, lượt tương tác tăng không ngừng nghỉ.
Vui như trẩy hội.
Thẩm Nguyên Gia vui sướng mà xem weibo, tiện thể tìm các bài viết có tag tên mình vào cũng có đến mấy bài.
Cũng có nhiều bạn đọc quan tâm đến bản chất của tạp chí.
Ba giờ chiều, Lưu Lị gọi đến đánh thức Thẩm Nguyên Gia khỏi giấc ngủ trưa, “Đại ngôn đầu tiên của em tới rồi.”
“Cái gì vậy ạ?”
“Lan Phù.” Lưu Lị cười nói: “Cái này quả thật rất hợp với em, bọn họ cho ra mắt một mẫu nước hoa mới tên là Bloom, hy vọng em có thể đại diện một quý ( tương đương với 3 tháng).”
Một quý không nhiều, nhưng dù sao cô cũng chỉ là người mới.
Thẩm Nguyên Gia đương nhiên biết nhãn hiện Lan Phù này. Là nhãn hiệu trong nước nhưng danh tiếng toàn cầu lại cực kỳ tốt, địa vị không thấp, có rất nhiều sản phẩm cho phái đẹp như là đồ trang điểm, quần áo định chế cao cấp, lĩnh vực hoạt động rất lớn.
Nước hoa chỉ thuộc một nhóm sản phẩm nhỏ, không quá nổi tiếng nhưng cũng không bị ghẻ lạnh, đối với cô mà nói thì đây là một mở đầu khá tốt.
Cô còn nhớ Lý Mộng Nhiễm là đại ngôn cho dòng son môi của hãng này, đã đại diện liên tục ba năm.
Những nhãn hiệu lớn như vậy thường bị nhóm tiểu hoa xâu xé giành giựt, mỗi lần công bố người đại diện đều phải ngó chừng ánh mắt của fans và antifans.
Nếu cô được chọn thì không biết sẽ như thế nào.
Nhưng mà cô cũng muốn thử cảm giác bị người khác mắng là như thế nào.
Thẩm Nguyên Gia ngồi dậy, xoa xoa mớ tóc lộn xộn, tò mò hỏi, “Chỉ có một mình em đại diện thôi sao?”
Lưu Lị vặn lại, “Chỉ có 3 tháng mà em còn muốn bao nhiêu người nữa?”
Cô lật tài liệu, “Chị đặt lịch trình của em từ nửa tháng tới cho tới nửa năm sau, nhớ chú ý dáng người và da dẻ, đừng có thức đêm hay ăn linh tinh đấy.”
Thẩm Nguyên Gia đáp, “Rõ rõ rõ, em biết rồi mà.”
Cô đương nhiên không dám ăn bậy ăn bạ, làm người mẫu thì lúc nào cũng phải chú ý đến vóc dáng, tùy ý ăn một bữa chính là phóng túng rồi.
Sau khi rời giường, cô ăn xế đơn giản rồi bắt đầu chạy bộ.
Khoảng thời gian này vẫn có chút tiền nên cô tự sắm cho mình một vài thứ tất yếu, những thứ để rèn luyện sức khỏe cũng phải dùng tới.
Lời Lưu Lị nói quả không sai. Một tuần trôi qua, đại ngôn tuy rằng không có rơi xuống nhiều như bông tuyết nhưng cũng tăng đáng kể so với hồi trước, có nhỏ có lớn, có từ đơn giản đến yêu cầu trình độ, không xuất ngoại thì cũng xuất nội.
Đối với cô mà nói thì đây là một sự tiến bộ lớn.
Cả tuần nay ngày nào cô cũng đi đến chỗ con búp bê rơi, lần nào cũng gặp ông cụ bán khoai ở đó. Tuy rằng chưa thành công thuyết phục nhưng cô đã có thể dễ dàng tán gẫu với ông.
Sau đó mò được một ít thông tin vầ ông, Thẩm Nguyên Gia đoán đúng, ông rất rành về huyền học.
Lâu lâu cũng sẽ nói với cô vài câu về cuộc sống hằng ngày.
Lúc Thẩm Nguyên Gia đi về thường mua một củ khoai nướng, sau đó lại đến trò chuyện với ông vào ngày hôm sau.
Hôm nay chuẩn bị ra ngoài thì Lộc Nguyệt đến đưa cô tới công ty.
“Chị chọn cho em hai cái, ngoài ra còn có các loại thực phẩm, thực phẩm chức năng và dược phẩm, nhưng chị từ chối rồi, đại diện các nhãn hiệu này tương đối nguy hiểm.”
Lưu Lị đặt hồ sơ lên bàn. Ba loại đại ngôn này hầu như không ai trong giới muốn đụng vào, bởi vì chỉ cần xảy ra sai sót là không thể cứu chữa được, hơn nữa sẽ ảnh hưởng đến tên tuổi và fans.
Trước đây cũng từng phát sinh ra những chuyện tương tự.
“Cái thứ nhất là dòng nước hoa Bloom của Lan Phù, cái thứ hai là rượu vang đỏ của Anna Sui.” Lưu Lị nói: “Còn lại thì tạm thời không cần suy xét, bởi vì tạp chí cần thời gian ấp ủ lên men, sau khoảng thời gian này thì show thời trang và bìa tạp chí mới sẽ kéo đến thôi.”
Bây giờ là mùa xuân, các cuộc họp báo lớn nhỏ đều đã qua, mùa hè và mùa thu là mùa của các show thời trang, Thẩm Nguyên Gia vẫn còn thời gian đuổi theo.
Lưu Lị nói tiếp: “Về phần rượu vang đỏ thì đến lúc chụp hình sẽ chụp với người khác, chưa xác định bạn diễn là ai nhưng chỉ biết đó là nam.”
Thẩm Nguyên Gia gật đầu, “Vâng, em biết rồi.”
Chụp hình đại ngôn cho rượu vang đỏ thì có nam có nữ là chuyện bình thường, muốn tạo ra được cảm giác tốt nhất thì còn có thể hợp tác với người nước ngoài.”
Lưu Lị cười, “Được rồi, không còn chuyện gì nữa.”
Sau khi ra khỏi công ty, Thẩm Nguyên Gia không nhờ Lộc Nguyệt đưa về mà tư mình gọi xe, đi đến chỗ ông cụ bán khoai.
Ông cụ quả nhiên vẫn ở đây.
Hiện tại đang là mùa xuân, tiết trời ấm áp, không có nhiều người mua khoai, ông cụ rảnh rỗi quá nên tự ăn khoai mình nướng luôn.
Cô mua một cái như thường lệ rồi ngồi xuống cạnh bồn hoa.
Lần này cô không có phá hình tượng như mấy bữa trước mà đặc biệt đem theo một cái muỗng nhỏ tới để múc khoai ăn.
Mười phút sau, Thẩm Nguyên Gia đã ăn xong khoai nướng, mở miệng lần nữa: “Ông ơi, ông thật sự không muốn suy xét một chút sao?”
Ông cụ lại nói: “Ta không nhận đệ tử.”
Lại là những lời này, Thẩm Nguyên Gia đã nghe bảy lần rồi, mỗi ngày nói hai lần mà lần nào cũng đúng số chữ đó.
Càng là như vậy thì Thẩm Nguyên Gia càng cảm thấy ông có bản lĩnh.
Chưa nói được mấy câu thì đã có một người đàn ông trẻ tuổi chạy tới.
Thẩm Nguyên Gia để ý xe của anh ta, vừa xuống xe đã chạy lại hướng này, nhìn ông cụ mà kêu lên: “Ba, Ba mau về cùng con đi, ở nhà ai cũng sốt ruột chờ ba về kìa!”
Ông lão mở to mắt, “Ta không về”
Thẩm Nguyên Gia lẳng lặng nhìn qua đó, rồi lại nhìn người đàn ông trẻ tuổi.
Xe không tính là siêu xe nhưng là xe xịn, thường dân mua không nổi đâu nha. Ngoài ra còn có một thân đồ tây, cô cũng biết đó nhãn hiệu nổi tiếng. Hóa ra là người có tiền. Nếu vậy thì sao ông cụ lại mặc quần áo bình thường bày sạp bán khoai lang ở vỉa hè vậy chứ?
Có hơi chênh lệch.
Người trẻ tuổi trông nóng nảy, biểu cảm trên mặt bực bội, “Con cũng đồng ý với người ta rồi, giờ ba không đoán mệnh cho người ta, thân phận của người đó không phải dạng vừa đâu, không thể trễ nãi được nữa.”
Thẩm Nguyên Gia yên tĩnh làm mỹ nữ xem kịch.
Cốt truyện không quá khó để nắm bắt, cô nghe hai câu đã nắm được ý chính, không nói lời nào, im lặng ngồi đó.
Dù sao thì mục tiêu của cô là ông cụ cơ.
Người đàn ông vẫn rất lễ phép với ông cục, ngoài miệng nói vậy nhưng động tác không dám lỗ mãng hấp tấp.
“Ta không về.” Ông lão lại nói lại câu này.
Người đàn ông duỗi tay kéo, “Không về thì thôi, sao lại ngồi ở đây nướng khoai cơ chứ, đâu có thiếu sơn hào hải vị cho ba ăn, nướng khoai thì kiếm được mấy đồng tiền?”
Ông cụ giơ điện thoại ra trước mặt hắn, “Nhìn đi, một trăm đồng đấy.”
Số tiền biểu hiện trong wechat không nhiều không ít, vừa khéo một trăm đồng.
Cái này khiến cho người đàn ông có chút bối rối. Anh ta hợp tác với biết bao dự án lớn nhỏ, trong tay có ít nhất mấy trăm triệu, lâu lắm rồi mới thấy một trăm đồng.
Huống hồ còn là tiền của ba nữa.
Anh ta dụ dỗ từng bước: “Ba, một trăm đồng không đủ cho ba xỉa răn nữa. Trần tiên sinh đã chuẩn bị nhân sâm cho ba rồi, về nhà nấu canh uống, chắc ba vẫn chưa quên những món dì Lưu làm đâu nhỉ.”
Ông lão chẹp miệng, lấy lại tinh thần, “Ta muốn tìm đệ tử, không rảnh về!”
Người trẻ tuổi không để trong lòng, tức giận nói: “Năm trước ba cũng nói như vậy, một năm rồi cũng đã tìm được đâu, vẫn nên về cùng con đi, Trần tiên sinh chờ sốt ruột lắm rồi đó ba!”
Ông cụ đắc ý rung đùi, “Tôi muốn dạy đồ đệ, không rảnh đi đoán mệnh cho ông Trần ông Trương gì đó, về sau anh đừng có dùng tên tuổi của tôi nữa, tôi lại đánh gãy chân anh đấy!”
Ông chỉ tay về phía Thẩm Nguyên Gia: “Đây chính là đồ đệ cửa ta.”
*
#20032021
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!