Winter's Edge - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Winter's Edge


Chương 12



Cánh cửa bật mở, phá tan giấc ngủ say của Molly, và ánh đèn ngoài hành lang hắt vào phòng cô in bóng một dáng người cao lớn ngùn ngụt lửa giận đang đứng đó.

“Cô âm mưu chuyện quái gì mà nhốt tôi bên ngoài nhà của chính tôi hả?” Giọng Patrick gằn lên.

Cô quay sang nhìn chiếc đồng hồ nhỏ đầu giường, cố trấn áp nỗi hốt hoảng ban đầu. Ba giờ ba mươi. “Tôi tưởng anh không về nhà đêm nay,” cô cao ngạo đáp, kéo chăn trùm lên đôi vai dưới lần áo mỏng. “Bị bỏ mặc một mình ban đêm khiến tôi lo sợ.” Cô bật đèn và đón ánh mắt tức giận của anh ta bằng một vẻ trơ lì lạnh nhạt có thể đọ với ánh mắt đáng sợ nhất của Lisa Canning.

“Ồ, nhưng cô đâu có bị bỏ mặc một mình, đúng không?” anh ta hỏi với vẻ ngọt ngào chế nhạo, tiến lại đứng bên giường. Nom anh ta còn điển trai hơn ngày thường, giận dữ và thất bại khiến đôi mắt xanh sẫm của anh ta sáng lên trong ánh đèn mờ ảo. Anh đã uống rượu, chưa đến nỗi say mềm, nhưng cũng đủ để kích động. Lẽ ra điều đó phải khiến cô sợ hãi, nhưng chẳng hiểu sao cô lại muốn đưa tay xoa mờ những nếp nhăn tức giận trên trán anh. Cô không đủ gan. Với lại, cô cũng đang giận không kém.

“Anh nói thế là ý gì?” cô lạnh lùng hỏi. “Tất nhiên là tôi ở một mình. Tôi không thể nói điều tương tự về anh.”

“Vậy tại sao khi về nhà tôi lại thấy chiếc xe màu xanh của Toby phóng từ đây ra?” giọng anh lạnh như băng. “Vào lúc ba giờ sáng.”

“Anh điên rồi,” cô gắt. “Chẳng có ai ở đây cả, và cho dù có đi nữa, thì bây giờ cũng không phải việc của anh, phải không nào? Làm như anh quan tâm tôi lắm vậy.” Cô ngang ngược nhìn anh ta, cố giấu đi những cảm xúc hỗn loạn, những nhịp đập hoảng hốt như trống nện của trái tim.

“Tôi đoán cậu ta đã ở với cô cả buổi chiều và buổi tối, kể từ lúc tôi đi. Chẳng có gì lạ khi tôi không tìm thấy cậu ta. Đáng ra tôi phải biết nếu để cô lại một mình cô sẽ lại ngựa quen đường cũ. Lisa đã cảnh báo tôi.”

“Chắc chắn chị ta làm thế rồi?” cô nói chanh chua, cảm thấy miệng mình cong lên trong nụ cười châm chọc, gần như là vô thức. “Vì sao Toby không được qua đêm ở đây chứ?” cô ung dung hỏi, vẻ chế giễu. “Xét cho cùng, nếu chồng tôi qua đêm với nhân tình, sao tôi lại không được?” Thì ra đây là cách lan truyền tin đồn, cô nghĩ gần như vô thức. Bằng chính cái miệng mắm muối của cô.

“Tôi đã bảo sẽ không để cho cô làm đĩ ở vùng này nữa.” Giọng anh giờ đã ôn hòa hơn, càng gây khiếp hãi bằng vẻ thịnh nộ ngầm của nó. “Tôi đã nói là làm.”

“Con chó già giữ xương này thật cố chấp. Anh không muốn tôi, nhưng người khác không thể có được tôi, có đúng không? Được, thế anh định làm gì để ngăn cản tôi đây?” Cô cố ý chọc tức anh ta. Có lẽ vì cô biết chuyện gì sẽ đến, cô đang đẩy anh đi tới đâu, có lẽ không phải thế. Sự căng thẳng và dữ dội đang đặc quánh trong không khí, và cô đứng lên nghênh đón chúng, chế nhạo anh.

Bầu không khí còn điều gì đó khác, điều gì đó vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, trong đôi mắt xanh rừng rực chợt lắng lại của anh, mối đe dọa êm ái của cơ thể anh không liên quan gì đến bạo lực.

“Đây là lần thứ hai trong mấy phút vừa qua cô buộc tội tôi là không muốn cô,” giọng anh chậm rãi đầy mê hoặc. “Cô đang cố nói với tôi điều gì phải không, Molly?”

Giờ thì nỗi sợ hãi của cô bỗng trở thành hiện thực. “Nghe tôi đã, Patrick,” cô hấp tấp giải thích, chộp lấy tấm chăn một cách vô ích.

Anh đưa tay giật nó khỏi người cô. “Bây giờ e lệ chẳng phải đã hơi muộn rồi sao?” anh nói với giọng nhẹ nhàng giả tạo, cởi cúc áo sơ mi. “Tôi nghĩ cô sẽ không phiền nếu tôi thế chỗ Toby đã bỏ đi.” Anh kéo áo sơ mi khỏi quần jeans. “Cô vừa làm rõ cho tôi thấy tất cả đàn ông trong thì trấn này đều đã có cô. Tôi nghĩ đã đến lúc cho chồng cô thưởng thức năng lực của cô.”

Molly choáng váng nhìn anh đi ra đá cánh cửa đóng lại. Anh lột áo sơ mi khỏi người, tiến lại gần, và cô ngẩng nhìn anh trong nốt hoảng loạn xen lẫn khao khát không thể phủ nhận. Anh cường tráng, săn chắc, cơ bắp, với một mảng lông mờ trên ngực. Không có gì lạ khi cô không hề nhớ đã làm tình với anh. Cô chưa bao giờ, chưa bao giờ chạm vào anh. Chưa bao giờ nằm trong vòng tay anh. Và cô đã muốn điều đó, một cách tuyệt vọng.

Bây giờ cô vẫn muốn anh. Nhưng không phải với sự tức giận và khinh miệt, không phải bằng cách chọc anh giận đến không thể kiềm chế. “Không, Patrick,” cô bất lực thì thầm, cố lùi khỏi tầm tay anh. “Không phải như thế này.”

“Không, Patrick,” anh giễu cợt. “Sao lại không, Molly?” Anh nắm lấy cánh tay cô, lôi cô dậy về phía anh. “Cô luôn xác nhận cô thích nó thật dữ dội kia mà.”

Chết tiệt cái miệng lắm lời của mình, cô đờ đẫn nghĩ, cố vùng ra, nhưng anh đưa tay giữ chặt cô, kéo cô ngã vào thân hình rắn chắc nóng rực của mình. Cảm giác làn da trần của anh áp vào cô càng thổi bùng những tia lửa khao khát và hoảng loạn, cô cố đẩy anh ra, không rõ mình muốn gì nữa. Anh quá mạnh mẽ, quá khắc nghiệt, quá tức giận. Anh đẩy cô xuống giường, và một giây sau cơ thể anh đã phủ lên cô.

Cô gần như đầu hàng ngay lúc ấy. Anh áp miệng lên miệng cô, và không thể phủ nhận ham muốn nhục dục dữ dội và đòi hỏi nơi môi anh, lưỡi anh, sục sạo trong miệng cô.

Anh đã khuấy động, giận dữ, và lẽ ra cô nên biết càng để sự nhục nhã và tức giận chi phối thì càng tốt cho cô. Lẽ ra cô nên biết rõ hơn.

Nếu còn chút ý thức nào cô sẽ bảo anh dừng lại. Có thể anh tức giận, có thể anh đã say, nhưng cô biết, bằng bản năng, là tất cả những gì cô phải làm là nói không, một lần nữa, và anh sẽ rời khỏi chiếc giường, rời khỏi cô.

Và cô không muốn anh làm thế.

Cô vòng hai tay qua cổ anh và hôn lại anh.

Hình như anh bị giật mình. Cô không biết do mình vụng về, hay do cô đang đáp lại anh. Nếu anh nhất quyết làm tổn thương cô, trừng phạt cô, ắt anh sẽ rụt về.

Nhưng anh không làm thế. Nụ hôn của anh đầy âu yếm, trêu chọc đôi môi cô, dẫn dắt cô, hôn cô với niềm vui sướng chậm chạp và thong thả tạo nên những làn sóng khoái cảm lan khắp người cô. Không còn bất cứ thắc mắc nào về việc sẽ xảy ra , và cô tự hỏi có nên nói với anh sự thật. Nói với anh hãy nhẹ nhàng, hãy chậm lại, để âu yếm cô, để yêu cô.

Cô không nói gì. Và nếu bây giờ anh rời bỏ cô thì sẽ không bao giờ anh quay lại, và cô không có bất cứ nghi ngờ gì là anh sẽ bỏ đi. Bỏ mặc cô lại với sự trinh trắng cô chẳng hề muốn.

Cô có thể cảm thấy anh, cứng ngắc trên bụng cô. Cô nếm được vị khao khát và đam mê không thể cưỡng lại trong nụ hôn của anh, và tất cả những gì cô nghĩ được là, chí ít anh ấy cũng muốn chuyện này ở mày. Và cô không cách nào ngăn được anh.

Anh đưa tay xuống lần mò tháo thắt lưng, một bàn tay mạnh mẽ hơn mức cần thiết giữ chặt cô trong vòng kiềm tỏa mà cô không hề muốn thoát ra. Anh tách đôi chân ngoan ngoãn của cô ra, rồi dừng lại, đôi mắt tối sẫm dữ dội nhìn chằm chằm xuống cô.

“Hãy đuổi tôi đi đi,” anh nói, và đó là lời cầu khẩn, lời thách thức, lời chế nhạo. “Hãy nói là cô không muốn tôi. Hãy nói không với tôi đi.”

Anh đang tựa trên nơi trung tâm của cô, và cô chưa bao giờ cảm thấy bừng bừng, khao khát, và trống rỗng đến thế trong đời. “Không đâu,” cô nói, níu lấy vai anh, kéo anh về phía cô, trùm lên cô, vào trong cô.

Anh lấp đầy cô, ngập sâu trong cô, cơn đau buốt nhói khiến cô hét lên rồi sau đó im bặt. Cô nghĩ mình cảm thấy sự giật mình kinh ngạc nơi cơ thể anh, và trong một lúc anh bất động. Cô nghe được tiếng anh thở nặng nề bên trên cô trong bóng tối, và cô rất sợ anh sẽ rút ra ngay bây giờ. Rời bỏ cô.

Nhưng anh không làm thế. Hai bàn tay anh nới lỏng cho hai cổ tay cô và đưa lên ôm lấy gương mặt cô, và miệng anh dịu dàng, âu yếm hôn lên đôi má cô, mắt cô, miệng cô, lau khô những giọt nước mắt. Những giọt nước mắt đã rơi mà cô không hề biết.

Những nụ hôn ấy là sự cầu phước, lời xin lỗi, lời hứa hẹn, và nỗi hoảng sợ ban đầu của cô bắt đầu nguôi dần. Ngọn lửa nóng quay trở lại, khi anh bắt đầu chuyển động, ban đầu còn chậm rãi, dỗ dành cô hòa nhịp cùng anh, cho đến khi cô bám chặt vào anh, thì anh thúc vào nhanh hơn, sâu hơn, đưa cô tới một nơi cả bóng tối và ánh sáng cùng ngự trị.

Mọi thứ bị cuốn vào một cơn xoáy lốc choáng váng, một sự choáng váng đưa cô càng lúc càng đến gần thứ mà cô không thể định hình. Cô chuyển động cùng anh, một cách bản năng, và cô ôm chặt lấy anh, vòng cả hai tay và hai chân quanh người anh khi họ lên cao mãi không ngừng. Cho đến khi cả thế giới và Patrick nổ tung trong cô.

Cuối cùng khi anh cử động cô mới bật ra tiếng kêu khẽ phản đối. Anh xuống giường và bước ra khỏi phòng, và cô nhắm nghiền mắt, để mặc nước mắt chảy giàn giụa trên má, không gắng gượng ngăn chúng lại nữa.

Và rồi anh quay lại, kéo thân hình run rẩy mềm rũ của cô vào vòng tay bỗng dưng dịu dàng và ghì sát cô vào cơ thể ấm áp cường tráng của mình. Cảm giác thật an toàn, thật yên ổn không thể xóa bỏ được. Đây là nơi cô luôn muốn nương náu. Đây là nơi cô thuộc về.

Khi những tiếng thổn thức của cô cuối cùng cũng ngừng, anh mới hơi dịch ra xa, đủ để nhìn gương mặt cô. “Chuyện quái gì đang diễn ra thế, Molly?” anh lẳng lặng hỏi.

Cô dồn toàn bộ sự chú ý vào bờ vai cuồn cuộn bắp thịt của anh, quá xấu hổ để đối diện với đôi mắt xanh dữ dội của anh. Anh đặt một tay dưới cằm cô và ngửa đầu cô lên. “Tôi hỏi, chuyện gì đang diễn ra?”

Cô cố nhún vai, nhưng cả người cô bị anh ghì chặt đến không thể nhúc nhích. “Xem ra khá rõ ràng,” cô lí nhí trả lời. “Tôi vẫn còn trinh.”

Bàn tay kia của anh vuốt mớ tóc rối khỏi gương mặt cô. “Còn tất cả những tên đàn ông kia, tất cả những câu chuyện kia – đều là nói dối sao?”

“Tôi đoán hẳn là thế. Tôi không nhớ gì cả.” Cô kiệt sức nhắm nghiền mắt và nhích lại gần hơn, áp vào người anh, theo bản năng, như tìm kiếm sự ấm áp và an ủi.

“Đừng làm thế,” anh nói cộc cằn, nhưng không tỏ ý né tránh. Cô ngả đầu lên ngực anh, cảm thấy sự phản ứng đột ngột ở anh, thấy hân hoan với điều đó. Cô di chuyển, áp miệng vào vai anh, và mạch đập dưới làn da mượt mà của anh như rung lên.

Như thể trái với ý muốn, hai bàn tay anh lướt trên cơ thể cô, mơn trớn, chữa lành, xóa đi những cảm xúc méo mó và sứt sẹo và thay thế chúng bằng nỗi ham muốn nhanh chóng gia tăng. Anh cúi đầu xuống, và gần như vô tình, miệng anh gặp miệng cô, và cô trở nên sống động dưới nụ hôn thành thạo của anh. Cô nằm bên dưới anh, run lên vì sung sướng khi cái miệng đói khát của anh phủ lên bầu vú cô, đôi tay anh khơi dậy những cảm giác mà cô chưa bao giờ hình dung là mình có.

Và lần này khi anh vào trong cô, cô không ngăn nổi tiếng thở dài sung sướng, ôm ghì lấy anh, cong người áp vào anh. Và lần này chuyện đó tuyệt vời đến nỗi cô bật khóc. Và lần này, khi anh bùng nổ trong cô, cô cũng đã sẵn sàng, và trong cơn choáng váng cô nghe được tiếng thét của họ cùng lúc vang lên.

Khi Molly thức giấc thì anh đã đi, chỉ còn mình cô giữa đám chăn gối hỗn độn. Ánh nắng đang tràn vào qua những ô cửa sổ, cô nghe thấy giọng lệnh vỡ của bác Ermy qua những bức tường đá dày. Chắc hẳn bà đã về sớm, Molly nghĩ, lười biếng kéo chăn đắp lên cơ thể khoan khoái của mình. Ngủ nướng tí nữa cũng chẳng sao.

“Sao cháu vẫn còn ở trên giường hả?” Bác Ermy hỏi từ ngưỡng cửa. Giọng bà ngọt như món bánh anh đào, khác hẳn âm sắc thường ngày.

“Bác không gõ cửa sao?” Molly hòa nhã hỏi ngược lại, rúc sâu vào trong chăn, tranh thủ lén lia mắt một vòng quanh phỏng để kiểm tra có bất kỳ bằng chứng nào tố cáo sự hiện diện của Patrick đêm qua không? Trừ tình trạng giường chiếu lộn xộn thì không có dấu vết nào, và cô gần như tự hỏi hay đêm qua chỉ là giấc mơ. Giấc mơ về cảm giác làn da ấm áp mượt mà của anh dưới bàn tay cô. Miệng anh trên ngực cô, cơ thể anh, đâm vào dồn dập…

Cô trở lại hiện thực trước ánh mắt nghi ngờ của bác Ermy. “Cháu bị mệt,” cô thờ ơ nói.

Bác Ermy lách vào phòng, cặp mắt nghiêm khắc xoáy vào đám chăn gối bừa bãi. Dư âm của cuộc tình đam mê tràn ngập trong phòng ám ảnh Molly, và cô tự hỏi liệu bác Ermy có miễn nhiễm với nó không. Rõ ràng bà cảm thấy có điều khác thường nhưng không thể nói đó là gì. Bà ngó Molly qua con mắt nghi hoặc, tiến lại gần hơn, và Molly phải vận hết sức mạnh ý chí để không bò tránh ra xa.

“Cháu vẫn ổn chứ, cháu yêu?” bà hỏi thăm bằng giọng rủ rỉ. “Nom cháu như kiệt sức ấy. Cháu có chắc mình ngủ đủ giấc không? Có khi cháu bị sốt nhẹ không chừng. Mắt cháu sáng và má thì hồng rực kia kìa.”

Không có gì lạ, Molly nghĩ, cảm thấy những chỗ da hở ra ngoài chăn của mình đang đỏ bừng lên. Cô tạo một vẻ mặt hết sức lơ đãng. “Cháu khỏe, bác Ermy. Nếu có vấn đề gì, thì là do cháu ngủ quá nhiều đó thôi.”

“Ồ, cháu khỏi sợ bị chồng quấy nhiễu.” Bà khịt mũi vẻ chán ghét khi nhắc đến Patrick. “Cậu ta đi từ sáng sớm rồi, cứ thế bỏ đi tuyệt không chào hỏi gì ta và Willy. Theo lời bà Morse yêu quý của cậu ta thì cậu ta sẽ vắng nhà một hai ngày.”

Molly lạnh toát người. “Hay quá,” cô nói gượng gạo. Cảm thấy như mình vừa bị ăn một cái tát. Những lời hiểm độc tiếp theo của bác Ermy càng đổ thêm dầu vào lửa.

“Ta tưởng cháu phải biết chứ. Và hình như Lisa Canning cũng lên đường đi thăm thú.” Bà tiến thêm bước nữa vào phòng, bộ ngực to bè phập phồng vì sự phẫn nộ giả tạo, mũi nhăn lại tức tối. “Ta nghĩ nó đúng là một nỗi nhục nhã và tai tiếng, cái cách cậu ta đối xử với cháu. Xét cho cùng, cậu ta nên để lại cho cháu tí tự trọng chứ.” Nụ cười quỷ quyệt làm biến dạng gương mặt thô trét đầy phấn của bà. “Tuy nhiên,” bà quét ánh mắt biết nói quanh phòng, “ít nhất cháu cũng tìm được nguồn giải trí cho mình, phải không cháu yêu?”

Vậy là không khí của căn phòng không thoát khỏi đôi mắt cú vọ của bà ta. Nhưng cố nhiên, bà ta cho là Molly đã đưa tình nhân về đây.

“Mà này, Molly, Toby sắp đến ăn trưa đấy,” bà thêm vào đầy ý nghĩa khi cất bước ra cửa. “Ta nghĩ cháu có thể muốn ăn mặc đàng hoàng.” Cánh cửa đóng lại sau vóc dáng đường bệ của bà và Molly còn lại một mình với nỗi tổn thương và nhục nhã.

Cô ngả người tựa vào gối, kéo chăn lên tận cổ khi nghiền ngẫm tương lai của mình.

Đêm qua đã thay đổi toàn bộ thế giới của cô.

Nhưng đối với anh đêm qua lại không có ý nghĩa gì. Anh chỉ thương hại một đứa con gái mới lớn mù quáng vì yêu và luôn luôn sùng bái anh.

Trừ việc đêm qua anh đã biết rõ cô không còn là cô bé mới lớn, và anh cho rằng cô không hề yêu đến mù quáng.

Trừ việc cứ dính dáng tới Patrick là cô lúc nào cũng thế. Mù quáng, bồng bột, chịu mất mát.

Cô chậm chạp trèo xuống giường. Vặn nước vào bồn tắm rồi lột ga giường, giấu chăn đệm dính máu vào chiếc tủ khổng lồ trống trơn của mình. Cô không muốn tiết lộ đêm qua cho bất cứ ai, kể cả bà Morse hay người nào làm công việc giặt là. Rõ ràng đối với Patrick thì chuyện đó không hề xảy ra, và đó cũng sẽ là thái độ của cô. Mọi chuyện sẽ diễn ra bình thường như trước, họ sẽ ly dị, rồi sau đấy anh có thể cưới người mình chọn. Xét cho cùng, chẳng phải cô đã nghe nói đối với chuyện này thì đàn ông có cảm nhận khác sao? Thứ mà phụ nữ coi như hành động của tình yêu thì chỉ là ham muốn được thỏa mãn của đàn ông. Ham muốn của anh đã được thỏa mãn triệt để đêm qua. Và cô nghĩ giờ thì cuối cùng, cô cũng thực sự căm ghét anh.

Cô ngâm mình trong bồn tắm đúng bốn mươi lăm phút, cố gột sạch những dấu vết hồi đêm. Lẽ ra cô nên biết là vô ích. Có lẽ anh đi như vậy cũng tốt. Hoặc có lẽ chỉ là cô tưởng tượng ra mọi loại rắc rối không hề tồn tại. Nhưng chỉ một câu chào tạm biệt mà anh cũng không thể nói với cô sao?

Khi cô vào bếp thì Toby đã đợi sẵn. Anh ta đứng xây lưng lại bên cửa sổ, và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi vui mừng cô đã tưởng anh ta là Patrick. Rồi anh ta quay lại, đôi mắt sáng rực mãnh liệt nhìn cô với vẻ lặng lẽ kì cục, và cô phải cố hết sức che giấu nỗi thất vọng của mình.

Cô chào anh ta một cách vui vẻ nhạt nhẽo. “Sáng nay anh thế nào, Toby?” Vào lúc ấy cô đã ghét thấu xương tất cả đàn ông trên đời.

“Buổi chiều chứ,” anh ta chỉnh, mỉm cười. “Anh khỏe. Trông em vô cùng xinh đẹp, Molly.”

Cô nghe thấy tiếng khịt mũi trong góc phòng, và bà Morse hiện ra trong tầm mắt. “Patrick bảo mai cậu ấy sẽ về,” bà nói to, quyết tâm đưa bóng ma của chồng Molly vào cuộc hội thoại trước khi Toby kịp có ý kiến. “Cậu ấy phải đi giải quyết công chuyện, kiểm tra vài thứ. Cậu ấy dặn cô không được đi xa nhà, Molly.” Ánh mắt bà ném cho Toby đầy vẻ bài xích, Molly liếc nhìn bà ngạc nhiên. Toby là một trong những người vô hại nhất cô đã gặp kể từ khi trở về Winter’s Edge.

“Thật sao?” cô lạnh nhạt hỏi, tức điên trước những mệnh lệnh ngạo mạn của ông chồng vắng mặt. “Để xem thế nào.” Cô đi rót cho mình một tách cà phê, nhận thấy trong nỗi khao khát đau khổ là hông mình bị cứng đờ một cách lạ lẫm.

“Và văn phòng bác sĩ Turner vừa gọi tới.” Bà Morse vẫn kiên quyết. “Đã có kết quả xét nghiệm của cô. Bà ấy bảo nó không giống như cô nghĩ.”

“Sớm vậy à?” Cô nhặt một miếng bánh nướng hãy còn ấm lên và cắn một miếng.

“Bà ấy nói muốn cô tới gặp bà ấy ngay lập tức.” Vẻ lo lắng trong giọng bà không lẫn đi đâu được. “Tôi đã giải thích cho bà ấy là Patrick đã lấy chiếc Mercedes đi và ngày mai mới về. Chiếc xe tải thì bị hỏng.”

“Anh có thể đưa em đi,” Toby sốt sắng đề nghị, bà Morse trừng mắt nhìn anh ta, giáng chiếc xoong xuống quầy bếp bằng gỗ kêu loảng xoảng.

“Bà ấy dặn cô nên gọi cho bà ấy ngay khi thức dậy.”

“Được rồi,” Molly đồng ý, đi ra khỏi bếp sang văn phòng của Patrick, cố trấn áp sự sợ hãi đột ngột dâng trào trong người. Mình bị ung thư, cô sầu thảm nghĩ, hoặc một bệnh nan y chết người nào đấy. Và không hiểu vì lí do kì quặc nào, đây là buổi sáng đầu tiên trong nhiều ngày cô không nôn mửa. Có lẽ sex hợp với mình, cô chua chát nghĩ, quay số của bà bác sĩ. Có lẽ đây là một ca ham mê nhục dục vô phương cứu chữa.

“Cô Winters phải không?” Cô nhận ra chất giọng cộc lốc của người bên kia đầu dây. “Tôi cần cô đến văn phòng nói chuyện với tôi trong hôm nay. Chúng tôi vừa có kết quả xét nghiệm máu của cô và có chuyện đấy. Rất nghiêm trọng là khác.”

“Thật ư?” Giọng trả lời của Molly cứng nhắc. “E rằng tôi không đi được. Chiếc xe duy nhất đã bị chồng tôi lấy đi rồi. Bà phải thông báo với tôi qua điện thoại thôi. Có phải tôi bị ung thư không?”

“Chắc chắn là không. Có lẽ bà Morse có thể đưa cô đi.”

“Tôi đã nói là không đi được còn gì,” lo lắng khiến cô đâm nổi cáu. “Có chuyện gì vậy? Nếu tôi sắp chết vì căn bệnh lạ nào đấy thì bà cũng có thể cho tôi biết mà. Vào thời điểm này thì tôi sẵn sàng đón nhận mọi thứ.”

Đầu dây bên kia bác sĩ Turner hít sâu. “Cô Winters, gần đây có ai trong nhà bị chứng nôn mửa hành hạ không?”

“Theo tôi biết thì không. Sao vậy ạ, nó có thể lây sao?”

“Tôi e rằng, cô Winters, cô đang bị đầu độc bằng thạch tín.”

“Gì cơ?” Molly kêu lên, rồi hạ thấp giọng thành tiếng thì thầm bí mật. “Thạch tín?”

“Đúng vậy. Không còn nghi ngờ gì nữa. Những dấu hiệu rõ ràng đã được tìm thấy trong máu cô. Chưa đủ để giết cô, chỉ đủ làm cô ốm yếu thôi. Và tất nhiên, qua một thời gian dài nó mới bộc lộ sự nguy hiểm.”

“Tôi dám chắc là thế,” cô đờ đẫn đáp, ngồi phịch xuống chiếc ghế da đã cũ trong cơn choáng váng.

“Tôi đã báo cho phía cảnh sát, một yêu cầu bắt buộc nếu gặp những trường hợp kiểu này. Trong lúc chờ đợi, tôi khuyên cô chỉ ăn những gì mà tất cả những người khác đều ăn, và tốt nhất là tự làm bữa ăn cho mình.”

Cô ráng sức bắt đầu óc hoạt động để phản đối. “Bà Morse không làm hại tôi đâu!”

“Tôi có nói là bà ấy đâu,” bác sĩ Turner sốt ruột. “Tôi chỉ bảo cô nên cẩn thận. Mong là cảnh sát sẽ đến chiều nay – trong thời gian ấy, hãy ngồi yên và đừng lo lắng.”

“Đừng lo lắng,” cô lặp lại, ngả người ra ghế trong cơn sốc và bắt đầu run lên vì phẫn nộ chính đáng. “Quỷ tha ma bắt.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN