Wrong Impression - Chương 27: Mai là sinh nhật tôi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


Wrong Impression


Chương 27: Mai là sinh nhật tôi


Edit: Dờ

Cố Lễ Châu không nhớ mình ngủ lúc nào, ngày hôm sau tỉnh dậy thì cảm nhận được ánh nắng gay gắt ngoài cửa sổ.

Nóng.

Toàn thân vã mồ hôi, khó chịu cực kỳ, hít thở thôi cũng khó khăn.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn, thấy điều hòa đã tắt.

Thằng nhóc súc vật vô lương tâm!

Thế mà tối qua mình còn đắp chăn cho nó!

“Chung Vị Thời!——” Hắn gầm lên, phát hiện ra nhà không có ai.

Cố Lễ Châu sờ điều khiển nhấn nút bật.

Không khởi động.

Lại nhấn công tắc đèn, lúc này mới biết là cúp điện.

Thiếu tiền điện?

Đây là ý nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu hắn.

Mới hơn 7 giờ sáng.

Cố Lễ Châu thở dài, phẩy cái áo rách trên người. Nết ngủ của Chung Vị Thời quá kém, hôm qua lúc thì gác chân lên lưng hắn, lúc thì trở mình ôm lấy hắn, sau đó cả người xoay ngang ra, chân đặt lên ngực Cố Lễ Châu.

Tùy ý làm bậy.

Lúc ấy, hắn chỉ thiếu mỗi một con huyền thiết dao phay để trở thành tội phạm giết người.

Nói chung là đêm qua hắn ngủ không yên, eo lưng bủn rủn mỏi mệt toàn thân, vô cùng hối hận.

Trong phòng vừa bí bách vừa nóng nực, Cố Lễ Châu lết xác về 303 định ngủ bù, thấy trên cánh cửa dán một mảnh giấy nhớ.

“Tôi đến đoàn phim, chìa khóa ở trên bàn, anh ra ngoài thì khóa hộ tôi cái, tối nay tôi về lấy chìa.”

Cố Lễ Châu vừa lẩm bẩm “trộm còn chê không muốn lẻn vào”, vừa mỉm cười khóa cửa giúp Chung Vị Thời.

Vừa ra khỏi cửa, hắn nhìn thấy quần áo bẩn ngày hôm qua mình thay ra đang tung bay đón gió trên ban công.

Có. Cả. Quần. Lót.

Nếu hắn nhớ không nhầm, trong nhà không có máy giặt.

Thằng nhóc súc vật giặt tay?

Hiếu thảo vậy luôn?

Cố Lễ Châu về 303 mới biết hóa ra bốt điện chung cư trục trặc, 6 giờ sáng nay mất điện toàn khu, nhân viên điện lực đang vội vàng sửa chữa.

“Ông ăn sáng chưa?” Tào Trí Hằng phe phẩy chiếc quạt nan trong tay.

Mạnh Tĩnh Thi đang ngồi ở bàn uống sữa đậu nành, thấy Cố Lễ Châu ngồi xuống thì cô cúi đầu ngượng ngùng cười.

Lần đầu tiên gặp bạn của bạn trai mà lại bắt người ta sang nhà hàng xóm ngủ nhờ, cô cũng khá khó xử.

Cố Lễ Châu ngáp dài, ngồi xuống rót cốc nước nguội, “Chưa ăn, còn gì không?”

“Không, tôi cứ nghĩ ông ăn với em giai nhà bên rồi nên không mua.” Tào Trí Hằng nói.

“Thế thì hỏi làm đếch gì.”

Cố Lễ Châu tìm được sạc dự phòng, gửi tin nhắn cho Chung Vị Thời.

– Cậu giặt quần áo cho tôi?

– Chắc là hôm qua ma nữ giặt cho anh đấy.

Cố Lễ Châu cúi đầu cười hềnh hệch.

– Cảm ơn.

– Đi mà dập đầu với ma nữ.

“Nhìn xuống háng cười cái gì đấy?” Tào Trí Hằng gõ bàn gọi hắn, “Tối nay tôi ăn cơm ở nhà Tĩnh Tĩnh, chắc là khuya mới về, ông tự lo cơm tối đi.”

“Xời,” Cố Lễ Châu cười, “Chuẩn bị gặp bố vợ?”

“Đúng thế.” Tào Trí Hằng bắt chéo chân, “Ông nói xem, lần đầu gặp bố mẹ vợ thì nên đem theo cái gì……”

Cố Lễ Châu cười mỉa: “Tôi không biết, tôi đâu có ông bố vợ nào.”

Tào Trí Hằng phẩy tay, “Thôi thôi, hỏi ông cũng như không, solo từ trong bụng mẹ, không có tư cách bàn luận.”

“Anh ấy chưa yêu đương bao giờ hả?” Mạnh Tĩnh Thi trợn tròn mắt, cô vẫn nghĩ Cố Lễ Châu sở hữu ngoại hình đạt cấp bậc hot boy trường học thế này thì chắc chắn là tay già đời trong chuyện tình cảm, chơi chán rồi mới bắt đầu hưởng thụ cuộc sống độc thân.

“Đúng vậy, bọn anh đều nghi ngờ nó là đồng tính.” Tào Trí Hằng cười nói.

Cố Lễ Châu giơ cốc lên làm bộ muốn đánh, Tào Trí Hằng lập tức cười đểu cáng trốn ra phía sau bạn gái.

“Điều kiện của anh dễ tìm người yêu lắm mà, có hình mẫu lý tưởng không? Hay là có yêu cầu gì với bên nữ?” Mạnh Tĩnh Thi hỏi.

Cố Lễ Châu hoàn toàn không có khái niệm về “hình mẫu lý tưởng”.

Lúc học trung học, từng có bạn học hẹn hắn đi liên hoan, mập mờ ám chỉ rằng có một nữ sinh thích hắn, nhưng lúc ấy hắn hoàn toàn chẳng có hứng thú, vứt ngay một câu “Cậu nên tập trung học đi”, ai ngờ nữ sinh đó khóc ngay tại trận.

Cố Lễ Châu không hiểu ra sao.

Sau đó mới biết, hóa ra nữ sinh kia hiểu lầm hắn chê cô nàng học dốt, tức quá nên khóc.

Giờ tự học ngày hôm sau, chị em tốt của nữ sinh đó chặn hắn lại ở cửa lớp, chửi ầm lên trước mặt toàn thể học sinh: “Học giỏi thì ngon lắm à? Có cái gì hơn người? Cậu có biết nó gấp cho cậu 999 con hạc giấy không!……..”

Từ đó trở đi, Cố Lễ Châu cảm thấy con gái là một sinh vật không thể đến gần. Cả ba năm trung học, hắn chưa từng nghĩ tới chuyện yêu đương.

Sau khi lên đại học thì say mê sáng tác, càng không có thời gian nghĩ đến tình yêu tình báo.

Chờ hắn sực tỉnh lại thì phát hiện ra mình đã bỏ lỡ quãng thời gian ngây thơ nhất trong đời, nhảy vọt ngay tới giai đoạn tình yêu lý trí và kiềm chế của người trưởng thành.

Bỏ qua là lỡ cả đời.

Hắn không còn ham muốn yêu đương nữa.

Có lẽ giống như trong bài hát của Trần Dịch Tấn vậy, người ấy ở một phương trời nào đó, ở một thời điểm quá khứ nào đó, mà khi ấy hắn còn chưa được sinh ra.

Có lẽ bọn họ đã bỏ lỡ đúng một trăm năm, một thế kỷ.

Có lẽ người kia đáng ra sẽ đồng sinh cộng tử với hắn trên cùng một mảnh đất, lại bởi vì đủ loại nguyên nhân mà cả đời không thể gặp nhau.

Hắn tin vào tình yêu chân chính, nhưng cũng biết rằng không phải ai cũng có được niềm may mắn ấy.

May mắn sống cùng một thời đại, gặp được người khiến mình rung động.

Quen nhau, kết hôn, sinh con……

Hắn biết đây là những chuyện rồi sẽ phải đối mặt, nhưng không hiểu sao lòng lại rất không muốn.

Có lẽ là độc thân lâu rồi, trái lại không muốn thay đổi cuộc sống tự do hiện tại.

Mạnh Tĩnh Thi ngẩng lên, tiếp tục nói: “Tôi có đứa em họ nhỏ hơn 2 tuổi cũng chưa yêu đương bao giờ, có muốn tôi giới thiệu làm quen không?”

Cố Lễ Châu còn chưa kịp mở miệng từ chối thì Tào Trí Hằng đã chốt hộ hắn: “Được được, trông như thế nào đưa anh xem.”

“Anh phấn khởi gì thế.” Mạnh Tĩnh Thi liếc nhìn anh ta.

Tào Trí Hằng: “Anh xem giúp nó….. Nó không có kinh nghiệm, anh nhìn người chuẩn lắm đấy.”

Mạnh Tĩnh Thi mở vòng bạn bè ra cho anh ta xem, “Đây, xinh không, em nó đang đi làm ở một công ty nội địa, bố là giáo sư đại học, mẹ là quản lý quan hệ khách hàng cho ngân hàng, điều kiện rất tốt, tính cách dịu dàng ít nói, học vấn cao hiểu lễ nghĩa.”

“Dô, trùng hợp thế? Bố của lão Cố cũng là giáo sư đại học, cô gái này khá được đấy…..” Tào Trí Hằng liếc nhìn bạn gái, cố gắng vớt vát đường sống, “Được thì được, nhưng không tốt bằng em.”

Cố Lễ Châu vừa nhìn ảnh chụp đã thấy không phải kiểu mình thích, nhưng dù gì cũng là em họ của Mạnh Tĩnh Thi, không tiện từ chối thẳng thừng, “Người quê đâu vậy?”

“Người Dự Thành luôn đấy! Ở nội thành bên kia, ngồi tàu điện mất nửa tiếng.” Mạnh Tĩnh Thi điên cuồng chào hàng.

Cố Lễ Châu tỏ ra tiếc nuối: “Tiếc quá, tôi ở thành phố B, đến đây du lịch thôi.”

Tào Trí Hằng nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Cố Lễ Châu, lập tức hùa theo: “Không được không được, yêu xa khổ cực lắm, năm mới về đâu ăn tết cũng là cả một vấn đề, không thể để em họ em chịu uất ức được.”

Mạnh Tĩnh Thi bĩu môi, “Ôi trời, bây giờ giao thông phát triển, ngồi máy bay rất nhanh, huống chi kết hôn rồi có thể ở cùng nhau, có sao đâu mà.”

Cố Lễ Châu: “Tôi thích kiểu hoạt bát năng động hơn một chút, bởi vì tính tôi rất nặng nề, nếu tìm một người ít nói nữa thì tán gẫu kiểu gì đây.”

“Hoạt bát có hoạt bát! Hay là anh xem người này… Cô giáo mầm non, rất nhanh nhẹn hoạt bát!”

“…….”

“Vẫn không ưng? Cô ấy hơi đầy đặn thế thôi nhưng nhân duyên tốt lắm, hòa đồng dễ ở chung.”

Cố Lễ Châu thầm nhủ, đó gọi là hơi đầy đặn sao? Thoạt nhìn còn nặng hơn cả hắn.

Đêm tân hôn có bế nổi không?

Mạnh Tĩnh Thi hiểu ý hắn, “Hay là anh miêu tả kiểu mình thích đi, tôi đi hỏi đám chị em xem sao.”

“Tôi không có khái niệm về chuyện này, nếu đã thích một người rồi thì tôi không quan tâm tới những tiêu chuẩn đã đặt ra nữa, dù là nam tôi vẫn theo đuổi.”

Sữa đậu nành phụt ra từ lỗ mũi Tào Trí Hằng, ho sặc sụa.

Cố Lễ Châu nghịch chùm chìa khóa trên bàn, “Tôi lấy ví dụ thôi, đã bảo là ông đâu, ông không phải kiểu tôi thích.”

Tào Trí Hằng híp mắt nghi ngờ, “Khoan đã, nãy ông nói là không có khái niệm, giờ lại bảo không phải kiểu ông thích, mâu thuẫn quá đấy lão Cố.”

Cố Lễ Châu sửng sốt.

“Chậc chậc chậc.” Tào Trí Hằng lắc lắc ngón trỏ, “Ông sai lắm nhé, chắc chắn ông có hình mẫu lý tưởng rồi.”

Cố Lễ Châu mất kiên nhẫn, “Tôi thích bản thân tôi, lần nào soi gương tôi cũng hận không thể cưới luôn chính mình, được chưa?”

“……”

Ăn sáng xong, Tào Trí Hằng đưa bạn gái đến công ty. Lúc về nhà thì đã có điện.

Cố Lễ Châu nằm trên sofa nghịch điện thoại.

“Ông định lúc nào về?” Tào Trí Hằng hỏi.

“Làm gì? Lúc trước phòng không gối chiếc nên gọi tôi đến, giờ ổn định với bạn gái rồi lại chê tôi phiền chứ gì?” Cố Lễ Châu nhướn mày.

“Không.” Tào Trí Hằng vỗ cẳng chân hắn, “Tôi là người như thế à.”

Cố Lễ Châu: “Đúng còn gì.”

Tào Trí Hằng tịt cười, “Thế lúc nào ông định cút?”

“Bây giờ.”

“Này này này.” Tào Trí Hằng giữ hắn lại, “Đùa thôi mà, ở lại đi, không sao đâu, cùng lắm thì mỗi lần bạn gái tôi tới chơi, ông chen chúc với em giai nhà bên là được mà.”

“Miễn.” Cố Lễ Châu nói xong lại ngáp một cái, “Tối hôm qua ngủ có 3-4 tiếng, buồn ngủ díp mắt. Cậu ta ngáy như một cái máy cày, cứ khò khè suốt, tôi đẩy cậu ta vài lần cũng đếch tỉnh, đỉnh cao. Chẳng biết đầu thai từ con gì mà ngủ tốt thế, lúc đi học tôi còn chẳng ngủ tốt như vậy.”

Miệng thì oán trách nhưng mặt không giấu được ý cười.

Tào Trí Hằng ngửa đầu cười ha ha, “Thật à? Thằng nhóc cũng ngáy ngủ?”

Cố Lễ Châu: “Nhưng mà đỡ hơn ông, ông là nã pháo chứ đâu phải ngáy.”

Hai người suýt nữa đánh nhau trên sofa.

Đánh thì đánh, giỡn thì giỡn, Cố Lễ Châu vẫn tự hiểu mình không thể ở nhà người ta mãi được, làm phiền người ta yêu đương.

Hai ngày trước, bạn cùng phòng hồi đại học – Trình Hàng đã tìm hắn hỏi khi nào về thành phố B, có chút việc cần hắn hỗ trợ.

Cố Lễ Châu học chuyên ngành IT, cứ luôn nghĩ sau khi tốt nghiệp sẽ ra làm kỹ sư cho một công ty kỹ thuật phần mềm, ai ngờ năm thứ tư đại học lại làm ra một phần mềm tự động thiết kế bản đồ tư duy.

Mà Trình Hàng có năng khiếu hơn người, hơn nữa trong nhà có mỏ, sau khi tốt nghiệp thì mở công ty game, team của anh ta phát triển ra mấy tựa game, đều đứng top bảng xếp hạng các app.

Đợt này lại chuẩn bị làm một đầu game mobile mới thể loại giải đố, người chơi có thể đi theo mười cốt truyện khác nhau để tận hưởng trò chơi.

Tổ kế hoạch sẽ phải đến những nơi nổi tiếng thế giới, sưu tầm tư liệu địa phương để người chơi được trải nghiệm cảm giác du lịch chân thực nhất.

Nhiệm vụ mà Trình Hàng muốn giao cho hắn là căn cứ vào những địa danh khác nhau mà soạn ra các cốt truyện khác nhau.

Tuy rằng lượng công việc khổng lồ nhưng đây là thứ duy nhất khiến hắn cảm thấy hứng thú.

Mà ngay lúc hắn đang lên mạng đặt vé máy bay, Chung Vị Thời gửi một tin nhắn tới.

– Ngày mai là sinh nhật tôi, buổi tối cùng nhau ăn đồ nướng nhé?

Cố Lễ Châu đọc xong tin nhắn, Chung Vị Thời lại đang nhập.

– Anh không thích ăn đồ nướng thì ăn cái khác cũng được, cái gì tôi cũng thích ăn [nhe răng] [nhe răng]

Hình đại diện Wechat của Chung Vị Thời là Luffy chibi gặm đùi gà, mỗi lần Cố Lễ Châu nhìn cái hình đại diện này là sẽ tự động nhớ tới khuôn mặt tươi cười của Chung Vị Thời.

Một khuôn mặt tươi cười khiến người ta khó lòng từ chối.

Vé máy bay chưa thanh toán, còn 19 phút là tự động hủy.

Ngón tay Cố Lễ Châu dừng thật lâu trên thanh nhập chữ.

Nhiều khi tình bạn của người trưởng thành rất là kỳ lạ, rõ ràng có điện thoại, có Wechat, rõ ràng thỉnh thoảng sẽ nhớ đến nhau, nhưng sẽ không bao giờ chủ động liên lạc.

Sợ quấy rầy cuộc sống của người ta, sợ gặp nhau không biết nên nói gì.

Hắn biết mình và Chung Vị Thời là loại quan hệ mà một khi nói tạm biệt sẽ không bao giờ liên lạc nữa.

Chuyến này đi rồi, không biết ngày tháng năm nào mới trở lại Dự Thành, không biết thằng nhóc suối nguồn vui vẻ kia sẽ ở góc nhỏ nào của thế giới.

Quay phim, thành danh, chuyển nhà?…….

Cố Lễ Châu cảm thấy, câu “sau này không gặp lại” hoàn toàn có thể lọt top 3 những câu nói khiến người khác khó chịu nhất.

[Thanh Tỉnh Phế Nhân]: OK.

[Thần kinh]: Có quà không?

[Thanh Tỉnh Phế Nhân]: Cậu mặt dày thế nhỉ, nào có ai chủ động đòi quà như cậu.

[Thần kinh]: Nếu không thì anh nghĩ vì sao mà tôi phải nhắc anh trước một ngày? Tôi sợ anh tới tay không sẽ thấy khó xử. Bọn Cường Tử đều chuẩn bị quà cả rồi.

Cố Lễ Châu cười với điện thoại.

– Cậu thích cái gì, tôi mua cho cậu.

– Thế thì mất hay, tôi thích cảm giác bóc quà ấy!!! Anh đừng nói cho tôi biết!

– Mơ đẹp ghê, tôi đang định đi tay không.

– Tôi lột da anh làm giẻ lau đấy.

Trang web bật ra một cái thông báo.

Quá hạn thanh toán, đơn đặt hàng vé máy bay tự động hủy bỏ.

———————

Bài hát của Trần Dịch Tấn mà Cố baba nhắc tới là “1874”, cực hay. Theo logic của bài này thì người yêu tôi sinh năm 1898 =))))))) Bảo sao chờ hoài không đến uwụ

https://www.youtube.com/watch?v=SfmFFt0A2UY

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN