Wrong Impression
Chương 32: Ngón tay thon dài nhéo vào eo cậu
Edit: Dờ
Giờ này trung tâm thương mại mới bắt đầu mở cửa, sảnh game thưa thớt bóng người. Chung Vị Thời vừa vào cửa đã nhìn thấy mấy tên thanh niên ngồi trên xe motor.
“Trái trái trái! Chú ý khúc cua ở con đường nhỏ phía trước!”
Cường Tử ngồi phía ngoài cùng, Đại Phi đứng bên cạnh chỉ trỏ dõng dạc, ánh mắt dán chặt vào màn hình, chưa phát hiện ra Chung Vị Thời đã tới.
Hàng xe motor có tổng cộng tám chỗ ngồi, trừ Đại Phi, A Vĩ và Cường Tử thì còn có hai huynh đệ ở quán net. Cường Tử thích kéo bè kết phái, ngay cả đi toilet cũng phải lôi theo hội anh em, chuyện lớn như “đua xe” này, đương nhiên không thể thiếu anh em cùng hội cùng thuyền đến đứng cổ vũ.
Ở đó có bốn tên mà Chung Vị Thời chưa gặp bao giờ, hiển nhiên chính là người của phe địch.
Bên đó có hai người đang đấu, hai người đứng xem.
Một tên khoảng chừng 27-28 tuổi, đầu chải ngược kiểu side part giống hệt Cố Lễ Châu, nhưng Cố Lễ Châu không nhuộm tóc, còn người kia thì nhuộm màu sợi đay nhạt khá nổi bật, mặt mày góc cạnh sắc nét, hai chân dài thượt, thân xe motor nghiêng ngả phải trái dưới sự điều khiển của anh ta.
Áo phông Gucci phối với quần bó rách gối, trên ngực có mấy chữ tiếng Anh được thiết kế cách điệu giống tia chớp.
Người đứng bên cạnh anh ta có một khuôn mặt rất dễ nhận ra, giống như bánh mè nướng bán rong trên vỉa hè, mặt vừa dài vừa bẹt.
Có người đó làm nền, tên để tóc side part kia càng thêm đẹp trai đến vô pháp vô thiên.
Tuy diện mạo và dáng người đã đạt tiêu chuẩn, nhưng Chung Vị Thời vẫn thấy khí chất của anh ta kém xa Cố Lễ Châu.
Quả nhiên, sau khi bị xe khác đụng phải, tên kia hét to một tiếng: “*** mẹ! Mày bị mù à! Đâm vào tao làm gì! Có biết lái xe không vậy? Sáng nay mày vừa hốc cứt? Không biết chơi thì cút sang một bên cho tao.”
Một tên hung hăng nóng nảy so với một người dí dỏm hài hước, có giáo dục lại còn rất dịu dàng………..
Quả thực là không thể so sánh.
Chung Vị Thời lắc đầu chán ngán, không hiểu ra sao, đi ra huých tay Đại Phi, “Vĩ ca nói khởi động gì vậy?”
“Vì không quen chơi máy này đó, tên kia bảo muốn chơi thử mấy ván, tý nữa mới đấu.” Lúc Đại Phi nói “tên kia”, môi chu lên, nhìn về phía tóc side part.
“Người theo đuổi mày kia á?” Chung Vị Thời nhướn mày nhìn.
Nhắc tới “theo đuổi”, Đại Phi đỏ lựng cả mặt, cho dù hôm nay cậu ta đã mặc quần áo con trai nhưng vẫn õng ẹo uốn éo như một con sâu rau, “Hầy… Anh ta bảo muốn đua xe, thua thì phải, phải… với anh ta…”
“Hả?” Chung Vị Thời sửng sốt, đầu tự động nảy ra hình ảnh bậy bạ.
Đại Phi lắp bắp: “Phải….giao, giao, giao…. kết giao.”
“Đậu xanh mày làm anh sợ hú hồn.” Chung Vị Thời thở phào, “Anh còn tưởng là giao cấu.”
Cố Lễ Châu không nín được nữa, đứng bên cạnh phì cười.
A Vĩ học chín năm giáo dục bắt buộc, suýt nữa không tốt nghiệp nổi, ham học ghé qua hỏi: “Giao cấu là cái gì? Giao cái gì, cấu cái gì?”
“……..”
Chung Vị Thời mặt không cảm xúc, vỗ tay ba cái.
A Vĩ: “Mày vỗ tay làm gì? Hỏi mày đó, giao cấu là gì vậy?”
Vốn dĩ bên cạnh còn có hai cô gái nhân viên đứng hóng kịch vui, nghe vậy thì đỏ mặt lủi mất.
Cố Lễ Châu lên mạng tìm định nghĩa, đưa điện thoại cho A Vĩ.
A Vĩ há hốc mồm vì kinh ngạc.
Đại Phi nhục nhã, đưa tay bưng kín mặt.
Bây giờ cậu ta rất hối hận vì đã đú trend chơi live stream giả gái.
Vốn chỉ là giỡn chơi, ai dè lại xảy ra chuyện này.
Tên kia đã đe dọa, nếu không chịu hẹn hò với anh ta thì sẽ đến tận cửa tiệm tìm Đại Phi, mà cửa tiệm đó là do chú hai của Đại Phi mở, nếu làm loạn lên, bố mẹ cậu ta nhất định sẽ biết chuyện cậu ta live stream giả gái, có lẽ sẽ đánh gãy chân Đại Phi mất.
Đại Phi không muốn làm gia tộc hổ thẹn, nhíu mày nhỏ giọng nói: “Em thật sự không thích anh ta.”
Chung Vị Thời vỗ vai cậu ta, “Không sao, có bọn anh đây, không ai dám động vào mày.”
Đại Phi kéo Chung Vị Thời lại, lén chỉ ngón tay vào người kia, “Anh ta tên là Đoàn Tập, bên kia đều là huynh đệ của anh ta. Trận đấu hôm nay, chỉ cần một người thắng được thì anh ta bảo đảm sẽ không tới tiệm quấy rầy em.”
Chung Vị Thời không chắc tên kia có giữ lời hay không, nhưng hiện tại cũng chỉ đành còn nước còn tát.
Máy chơi game có thể mở chế độ online để chơi cùng nhau, bọn Cường Tử và Đoàn Tập đã chạy ba vòng quanh bản đồ, chỉ còn một vòng cuối cùng.
Màn hình quá lớn, mini map ở góc phải trên cùng, nếu người chơi lần đầu không kịp nhìn thì có thể nhờ một người khác đứng cạnh nhìn bản đồ giúp xem có đường tắt hay khúc cua nào hay không.
Giống như đua xe đường trường, vai trò của người chỉ đường rất quan trọng.
Cường Tử không còn được Đại Phi chỉ dẫn nữa, liên tục đụng chướng ngại vật hai lần, hai vòng sau đã tụt lùi thấy rõ, đứng thứ 2. Tên mặt bánh nướng xếp hạng 3, gã huynh đệ kia của Cường Tử thì lần đầu chơi, kỹ thuật không ổn.
Ngay lúc sắp kết thúc, Đoàn Tập đụng vào một chiếc xe tải, tốc độ giảm 50%, mà Cường Tử còn hai chiếc túi khí nén tăng tốc.
“Đoàng!–”
Motor nhả ra một đám khói màu lam, tăng tốc trong nháy mắt, gần như chạy song song với Đoàn Tập.
Chung Vị Thời căng thẳng cắn ngón cái, khóe mắt liếc thấy người bên cạnh bước lên mấy bước.
Cố Lễ Châu ngồi xuống chiếc motor thứ sáu, chọc chọc khuỷu tay của tên mặt bánh nướng bên cạnh, học theo giọng điệu của Chung Vị Thời mỗi lần há mồm xin tiền hắn: “Này, huynh đệ, còn tiền xu không?”
Trời cao đất dày ơi!—
Ổng đang làm gì vậy!—
Chung Vị Thời bứt tóc mái, thiếu điều quỳ rạp xuống đất, kia là phe địch đó!
Mặt bánh nướng thấy mình sắp thua, cũng lười chơi tiếp, lấy hai đồng xèng từ trong rổ ra đưa cho Cố Lễ Châu.
“Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.”
Đại Phi: “……….”
Chung Vị Thời: “………….”
Cứ như vậy, Cố Lễ Châu – một tên lạnh lùng cao quý cực kỳ không hòa đồng, trước khi vào cửa còn lẩm bà lẩm bẩm “một đám trẻ con ngây thơ”, giờ phút này lại đang ung dung chuẩn bị gia nhập vòng đấu mới.
Ván trước Cường Tử chỉ kém có 2 giây mà bị tụt xuống hạng 2, thua rất không phục, mắt đỏ quạch như đang bừng cháy.
Ánh mắt cậu chàng nhìn chằm chằm Đoàn Tập, vung tay gọi Đại Phi: “Đại Phi lại đây, đứng xa như vậy làm gì?”
Đại Phi vội vàng chạy lại làm hoa tiêu cho ván tiếp theo.
Ánh mắt của Đoàn Tập vẫn dán chặt vào Đại Phi sau khi rời khỏi màn hình, nhìn như muốn xuyên thủng.
Cái eo nhỏ kia, hai cẳng chân thẳng tắp thon dài, cùng với khuôn mặt đã gặp vô số lần trong mơ, tất cả đều khiến anh ta trào máu, sục sôi ý chí chiến đấu.
Thật muốn để lại mấy dấu răng trên cần cổ trắng nõn của em ấy.
Muốn mang em ấy về nhà, nhốt lại, về sau chỉ mình anh ta được chơi.
Không nghe lời thì xích lại, làm đến khi ngoan ngoãn mới thôi.
Nhóc con bình thường hát hay như vậy, lúc rên chắc chắn cũng rất phê.
Sau khi toàn bộ máy game trên sảnh đều được bật, không khí sôi động hơn rất nhiều.
Trong đầu Đoàn Tập bỗng dưng xuất hiện một số hình ảnh khó nói, tim anh ta đập rất nhanh, nở một nụ cười vừa xấu xa vừa quái dị.
Đại Phi bị anh ta nhìn thì sợ sệt cúi đầu, không dám nhìn lại.
Chắc phải đến mười năm rồi Cố Lễ Châu không đến game center, vất vả mãi mới tìm thấy chỗ nhét xèng, hắn ngoắc tay với Chung Vị Thời, “Lại đây, làm hướng dẫn viên cho tôi.”
“Hoa tiêu!” Chung Vị Thời rống lớn.
“Khác nhau à?” Cố Lễ Châu vặn tay lái, “Cậu xem giúp tôi cái này khởi động ra sao.”
“…….” Hoa tiêu họ Chung nọ nhanh chóng chạy lại, “Đã bắt đầu đâu, khởi động cái mông ý!”
Năm chiếc xe bên trái đã chuẩn bị sẵn sàng, đội người cao tuổi bên này còn đang chọn màu cho xe.
“Chậc, tôi không thích màu xanh lục.” Cố Lễ Châu chê bai.
“Vậy chọn màu bạc đi.” Chung Vị Thời gãi đầu, “Hình như là lướt về bên phải ấy, ừ, đúng rồi, này này này, quá rồi quá rồi.”
“Cái màu đen này được đấy.” Cố Lễ Châu nói.
“Họ Đoàn kia cũng chọn màu đen, anh chọn màu khác đi, không thì khó phân biệt lắm.” Chung Vị Thời nhắc nhở.
“Hơ.” Cố Lễ Châu cười khẩy, “Cậu ta không đuổi kịp tôi đâu.”
Đoàn Tập: “……..”
Chung Vị Thời không hiểu nổi, đến cả chỗ nhét xèng còn không biết thì ông chú này lấy đâu ra ngần ấy tự tin.
Mù mờ thì mù mờ thật, nhưng nhân dân khu Tây Thành chưa bao giờ thua về khí thế.
Cường Tử huýt một tiếng sáo đúng kiểu côn đồ, Đại Phi ra sức vỗ tay.
Hoa tiêu Chung Vị Thời bình tĩnh phụ họa một câu: “Cũng đúng.”
Đoàn Tập: “…………………..” Mồ hôi lạnh vã ra.
Chọn màu xong, trên màn hình xuất hiện tên các loại gói phụ trợ, nói chung là khí nén, tăng tốc, các tính năng có thể nâng cấp motor linh tinh gì đó.
Để giành chiến thắng, Cường Tử không tiếc tiền, mua full combo giá trên trời, tăng tốc lên 100km/h chỉ cần 3.8 giây, tốc độ tối đa đạt 300km/h.
Đoàn Tập bên cạnh càng phô trương hơn, dùng khí nén từ đầu đến cuối trận, giống như dùng took hack vậy.
Trong khi đó, Cố Lễ Châu – người chỉ có hai xu, dứt khoát chọn nút “bỏ qua”.
Trên màn hình xuất hiện một lời nhắc nhở vừa bắt mắt vừa tàn nhẫn: “Xác định bỏ qua cơ hội ngàn năm có một?”
Cường Tử rất hiếu thắng, ngồi phía xa quát: “Ca! Mua gói combo cuối cùng ấy! Cái đó có lợi thế nhất.”
Cố Lễ Châu “À” một tiếng, còn chưa kịp tiêu hóa thông tin thì chữ “Xác nhận bỏ qua” đã tự động nhấn, bởi vì hệ thống phải chờ quá lâu nên tự chọn.
Cố Lễ Châu tự an ủi: “Thôi vậy, tay lái lụa núi Haruna [1] chưa bao giờ cần phụ trợ.”
[1] Ngôn ngữ mạng chỉ người lái xe giỏi, bắt nguồn từ phim điện ảnh Initial D.
Tay đua đã nói vậy, hoa tiêu Chung còn có thể nói gì đây, đành gật đầu hào sảng: “Tôi cũng thấy vậy, chỉ cần kỹ thuật tốt, cưỡi Wuling Sunshine vẫn thắng như thường.”
Đoàn Tập vừa mua mười mấy túi gia tốc, tức đến nỗi mặt méo xẹo.
Hai con lừa này chui đâu ra vậy?
Vênh váo khiến người khác muốn tẩn cho một trận!
Cường Tử cũng bị hai người làm cho kinh ngạc đến mức mất khả năng tổ chức ngôn từ, chỉ có thể lặng lẽ nói: “Vậy chúc hai người may mắn.”
Ba giây sau, trò chơi tự động bắt đầu.
Bản đồ vẫn là núi Haruna mà bọn Cường Tử vừa chơi, tuy Chung Vị Thời không tham dự nhưng cũng rất hiếu thắng, nhớ kỹ chỗ mà khi nãy Đoàn Tập bị đụng xe.
Sáu chiếc motor vào vị trí, chờ 5 giây đếm ngược.
Tuy đây vẫn là ván chơi thử nhưng mọi người đều vô cùng căng thẳng.
Chung Vị Thời cúi người, thì thầm vào tai Cố Lễ Châu: “Tôi nhớ đoạn đầu có khúc cua trái, anh drift qua đoạn đó, cẩn thận đụng tường.”
Cố Lễ Châu gật gật đầu, “Yên tâm, tất cả đều nghe theo chỉ huy.”
Chữ “START” sáng lên.
Năm chiếc motor đã qua cải tạo kia phóng đi như tia chớp, “soạt” một tiếng biến mất khỏi tầm nhìn.
Mà chủ nhân chiếc motor đen tự xưng là không ai đuổi kịp kia thì vẫn chống một chân đứng tại chỗ.
“Ấy?” Tay lái lụa núi Haruna vặn tay ga, “Cái này khởi động thế nào?”
Phụt—
Trước kia Chung Vị Thời chỉ từng chơi Need for Speed trên điện thoại, chưa bao giờ vào game center.
Chờ hai người mày mò ra cách khởi động xe, năm vị tuyển thủ bên cạnh đã đi được nửa vòng.
Nhưng thân là một hoa tiêu chỉ đường vĩ đại, phải giữ tâm lý bình tĩnh, Chung Vị Thời nắm bả vai Cố Lễ Châu, liên tục dẫn đường, không bỏ qua một cơ hội đi tắt nào.
“Chậm lại chậm lại chậm lại, phía trước có khúc cua.”
Vì liên tục sử dụng khí nén nên Đoàn Tập không thể cua ngay được, một lần lật xe một lần giảm tốc, tụt từ hạng 1 xuống hạng 3, Cường Tử vượt xa lên đầu.
Lần đầu Cố Lễ Châu nhìn mini map chỉ thấy con trỏ của xe mình, lần thứ hai liếc mắt qua thì thấy có hai chiếc xe đuổi sát hắn.
“Quả nhiên đi tắt nhanh hơn nhiều, mới một lúc đã vượt qua họ rồi, tôi nói mà, tay lái lụa chưa bao giờ cần những thứ phụ trợ dư thừa.”
“Đại ca, bọn họ sang vòng hai rồi.”
Tức thì, đám người bên cạnh cười nghiêng ngả.
Chung Vị Thời đã nhận ra rồi, con hàng mang tên Cố Lễ Châu này toàn chơi dựa vào may mắn, không hề ăn được vật phẩm nào trên đường đi, vào khúc cua gấp cũng không biết dùng drift.
Cậu vô cùng ngứa răng, túm lấy cổ tay hắn, nâng chân ngồi lên xe, hùng hồn quát to: “Cho anh xem cái gì mới là tay lái lụa núi Haruna chân chính!”
Cố Lễ Châu bị cậu chen lùi về phía sau, không đợi hắn ngồi vững, Chung Vị Thời bỗng làm ngay một phát drift, thân xe ngả xuống, tay lái gần như chạm xuống đất.
Cố Lễ Châu chân dài, một đầu gối chạm đất, lập tức túm vào vai Chung Vị Thời mớii không bị ngã xuống.
Lại một cú drift nữa, thân xe dữ tợn nghiêng qua trái.
Cố Lễ Châu choáng váng, cả người lại nghiêng về hướng kia.
Chung Vị Thời dán mắt vào màn hình, nhìn thấy chiếc motor đen còn lại thì nghiêng về bên phải, tạt bay Đoàn Tập đang đuổi phía sau.
Dạ dày Cố Lễ Châu như sóng cuộn biển gầm, hắn làm sao chịu được kiểu này, hoành thánh hắn ăn lúc sáng thiếu điều bị lắc rơi ra ngoài.
Đoàn Tập cũng hiếu thắng, không nhịn được cục tức này, sau khi bị Chung Vị Thời tạt thì vẫn đuổi theo sát nút, cũng muốn tông cậu văng ra khỏi đường đua.
Chung Vị Thời vội vàng tránh đi.
Trận đấu tiến vào giai đoạn gay cấn.
Cố Lễ Châu muốn đi xuống nhưng lại lo thân xe nghiêng ngả, dứt khoát ôm lấy eo của nhóc con.
Cảm giác rất chắc chắn.
Nhiệt độ cơ thể xuyên qua lớp vải áo, Chung Vị Thời cúi xuống nhìn cánh tay đang vòng trên thắt lưng mình.
Đồng hồ của hắn hơi lệch đi, không thấy rõ mặt đồng hồ, cạnh xương cổ tay có thêm một sợi dây thừng màu đỏ. Da Cố Lễ Châu rất trắng, khớp xương rõ ràng, càng làm sợi dây đỏ mua ở vỉa hè kia trở nên bắt mắt……..
Một cảm giác rất khó tả.
“Cẩn thận cẩn thận!” Ngón tay thon dài nhéo vào eo cậu.
Hơi thở của Chung Vị Thời dồn dập, thân thể cứng đờ, sau đó tông thẳng vào chiếc xe tải chạy đối diện.
“Bùm—”
Tiếng tim đập và tiếng motor nổ tung trùng khớp với nhau.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!