Wrong Impression
Chương 55: Em có thể cùng anh ngắm mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn
Edit: Dờ
Sau khi vượt qua vòng loại, tâm trạng của Chung Vị Thời vẫn không thể thư giãn được.
Ở đoàn phim, ở đoàn kịch, ở vòng loại, cậu thấy rất nhiều diễn viên ưu tú, cậu biết thực lực của mình còn lâu mới đủ, chỉ có thể liều mạng học tập để bù lại thiếu sót của bản thân.
Đống sách mà Cố Lễ Châu mang về cho cậu từ thành phố B kia, cậu đã đọc xong hơn một nửa, giáo trình online đã nghe lại lần thứ ba.
Lần thứ nhất nghe sơ qua, lần thứ hai ghi nhớ, lần thứ ba nghe lại, phát hiện ra những tri thức từng là khó hiểu giờ đã khắc sâu trong đầu như lời thoại.
Cũng không phải là quá khó.
Cố Lễ Châu đang ở trong bếp làm bữa khuya cho bạn nhỏ, trên bàn phủ kín các loại nguyên liệu nấu ăn linh tinh, hắn chuẩn bị làm sushi Nhật kinh điển mà đơn giản, dù gì nếu phức tạp hơn thì hắn đâu biết làm.
Vì thế, Cố Lễ Châu còn cố ý tải một cái app, có hơn mười trang nói về làm sushi, hắn nhấn vào loại có độ phổ biến cao nhất, nhìn lướt qua đã bị thu hút bởi câu giới thiệu đầy hấp dẫn.
―Sushi! Thật ra rất đơn giản! Là người thì đều biết làm!
“Đổ giấm sushi vào cơm, một muỗng cà phê muối, khuấy đều mật ong, để đông lạnh. Thái dưa chuột, củ cải, xúc xích giăm bông, thanh cua thành hình thỏi.” Cố Lễ Châu chống một tay lên kệ bếp, lầm bầm nghiên cứu cách làm.
“Cuối cùng là làm vỏ trứng… Vỏ trứng?”
Mỗi khi đọc tới bước cần dùng xoong nồi, mặt Cố Lễ Châu biến dạng.
Có lẽ người đăng tải phương pháp nấu ăn này không ngờ rằng, có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi chưa từng động vào xoong nồi.
Cô gái ấy không biết, hai chữ “vỏ trứng” đã hại chết người đàn ông tội nghiệp.
Tay phải Cố Lễ Châu cầm quả trứng gà, nhẹ nhàng gõ vào cạnh bát, đáng tiếc lực không đủ, vỏ trứng nứt ra một khe hở, khi hắn tiếp tục gõ lần hai, lòng đỏ trứng “bẹt” một tiếng rơi xuống dép lê của hắn.
“Fuck!” Lần này Cố Lễ Châu không nhịn được nữa, chửi thành tiếng.
Sau khi lấy khăn lau sạch trứng gà, hắn vào phòng tắm rửa chân, quay lại khiêu chiến “đập trứng gà”.
Lần thứ hai, lòng đỏ trứng và vụn vỏ trứng lưu luyến không rời, cùng nhau trôi vào bát.
……
Cố Lễ Châu giống như đang làm thí nghiệm, đeo kính lên, mò mẫm dùng đầu đũa gắp từng mảnh vụn vỏ trứng ra ngoài.
Đánh trứng, đổ dầu vào chảo, bật bếp.
“Đợi cho dầu sôi vừa phải thì đổ trứng vào.”
Trên app viết như vậy, nhưng hắn không biết dầu sôi vừa phải là vừa như thế nào.
Vì thế, khi dầu trong chảo sắp bùng cháy, hắn mới đổ trứng vào.
Cố Lễ Châu vừa mới rửa tay, nước lạnh bị dính vào trong chảo dầu, nổ tung bùm bùm như bắn pháo hoa.
Xong đời!
Tình huống này không được viết trên app!
Hắn luống cuống tay chân, lòng trứng chảy đầy chảo, hắn ấy đũa gảy chỗ trứng bị dính vào cạnh chảo, ngón tay bị bắn dầu sôi, bát không cầm chắc, rơi luôn vào chảo.
“Phừng!――”
Bát đi đời, dầu trong chảo nổ tung, Cố Lễ Châu sợ tới mức văng ra xa hai mét, trốn sau tủ lạnh.
Tình huống rất thê thảm.
Cảm giác một giây tiếp theo sẽ cháy nhà.
Hắn nhặt nắp nồi dưới đất lên làm lá chắn, chầm chậm lại gần.
“Làm sao thế?” Chung Vị Thời ở trong phòng, ngửi thấy mùi cháy khét thì sợ hãi chạy vào bếp.
Khi cậu thấy trứng trộn lẫn với bát đũa trong chảo, dở khóc dở cười: “Anh làm trứng rán gốm sứ cho em đấy à?”
Cố Lễ Châu ló nửa đầu ra khỏi “lá chắn”, “Nói ra có lẽ em không tin, tôi chuẩn bị làm sushi.”
“……..” Đúng là cậu không dám tin.
Sushi là do lần trước Cố Lễ Châu dẫn cậu đến nhà hàng Nhật ăn, cậu không quen ăn cá hồi, nhưng lại rất thích sushi và cơm katsu cà ri, Cố Lễ Châu nói lần sau sẽ tự tay làm cho cậu ăn.
Chung Vị Thời tưởng hắn chỉ tiện mồm nói vậy, không để tâm lắm.
Tình thú của chú già, thực sự không nói rõ được.
Nhưng với Cố Lễ Châu thì làm cơm katsu cà ri khó hơn lên trời, cho nên hắn lựa chọn làm sushi, trộn trộn khuấy khuấy, cắt cắt thái thái, cuốn vào là OK.
Ai ngờ vẫn tai nạn rất hoành tráng.
“Em đi vào đọc sách đi, tôi nghiên cứu lại đã.” Cố Lễ Châu hơi ngượng ngùng.
“Em nghiên cứu cùng anh đi.”
Chung Vị Thời rửa chảo sạch sẽ, đổ vào một ít dầu olive, nhắc chảo khẽ nghiêng, dầu nóng láng đều bên trong.
Cố Lễ Châu nhìn không rời mắt: “Tôi thấy em rất có thiên phú nấu ăn.”
“Đây là kỹ năng cơ bản nhất biết không? Anh làm thế nào sống được đến bây giờ vậy.”
“Ăn người khác làm.”
“……”
Người lười có phúc của người lười, nói chung là không chết đói.
Chung Vị Thời nhân lúc chờ dầu nóng, một tay đập trứng khuấy đều, sau đó đổ vào chảo, lại nhấc lên nghiêng nghiêng vài cái.
Một mảng trứng vàng ươm trải đều trong chảo.
Kỹ thuật thành thạo đến mức có thể xuống tầng bán bánh hoa quả trứng chiên.
“Có cho giấm sushi vào cơm không?” Chung Vị Thời hỏi.
Cố Lễ Châu gật gật đầu, “Có.”
Chung Vị Thời xới một ít cơm ra nếm thử, hương vị miễn cưỡng ăn được.
“Sao, em còn không tin tôi?” Cố Lễ Châu nhăn mặt.
Chung Vị Thời không ngẩng đầu lên, “Trứng rán gốm sứ có đáng để em tin không?”
“……” Cố Lễ Châu xé một ít rong biển nhét vào miệng, “Đừng nhắc lại chuyện này được chứ?”
“Không.”
Chung Vị Thời trải rong biển lên tấm trúc, dàn đều cơm, bỏ thêm mấy thứ ngắn dài lung tung beng mà Cố Lễ Châu đã xắt ra, sau đó rải một lớp ruốc thịt.
Thao tác cuối cùng là cuốn sushi thì Cố Lễ Châu làm, cuốn được một nửa, cơm phòi ra hai đầu.
Chung Vị Thời chê hắn ép quá mạnh tay, Cố Lễ Châu lại bảo do cậu cho quá nhiều cơm.
Ồn ào cả buổi, Chung Vị Thời cao giọng: “Rõ ràng là do anh không được.”
“Khoan dung một chút với người bạn trai anh tuấn vĩ đại chu đáo của em được không! Dù sao cũng là lần đầu!”
“Lần đầu thì sao? Em cũng là lần đầu! Ai mà không phải lần đầu?”
“Vậy thì đúng rồi đấy, do em cho quá nhiều cơm, ở mép ngoài không nên cho nhiều như vậy.”
“Anh tránh ra để em làm!”
“Tự làm của em đi, cái này là tôi làm.”
“Ha!” Chung Vị Thời cười khẩy, “Anh làm? Anh dám nói lại lần nữa không?”
Cuối cùng vẫn là dùng hôn sâu để giải quyết vấn đề.
Chung Vị Thời dựa lưng vào tủ lạnh, cằm và gáy đều bị nắm chặt, lúc tách nhau ra, môi cậu đỏ bừng lên.
Hôn môi không chỉ đụng chạm đầu lưỡi mà còn là sự trao đổi trong tâm hồn, sau khi hôn, cả người đều mềm nhũn.
“Anh biết xắt miếng không?” Chung Vị Thời liếm môi, “Phải xắt nhanh, đầu tiên làm ướt dao trước đã.”
Cố Lễ Châu nghe lời, cắt ra một đống sushi lớn nhỏ không đồng đều rất mất mỹ quan.
Chung Vị Thời rót chút nước chấm salad, chọn miếng to nhất bỏ vào miệng.
“Sao?” Ánh mắt Cố Lễ Châu như sáng lên.
“Ừm.” Chung Vị Thời gật gật đầu bật ngón cái, rất nể mặt: “Anh xắt rất ngon!”
Cố Lễ Châu hớn hở: “Tôi rót cho em chút nước quả, em bưng vào phòng mà ăn.”
“Anh không ăn à?”
“Tôi đi tắm trước.”
“Chờ anh tắm xong thì ăn hết rồi.” Chung Vị Thời nói xong lại nhón một miếng cho vào miệng.
Cậu ăn cái gì cũng thích nhét đầy hai má giống hamster, Cố Lễ Châu không nhịn được nâng cằm cậu lên.
Đặt một nụ hôn vào trán cậu.
“Hết thì thôi, dù gì tôi cũng học được rồi, lần sau lại làm cho em ăn.”
Chung Vị Thời rất mê đắm dáng vẻ của Cố Lễ Châu khi hắn đeo kính, gần như tới mức bị bệnh, ngu ngơ cười: “Anh đeo kính đẹp trai thật đấy.”
“Vậy lúc không đeo kính thì sao?” Cố Lễ Châu dọn đồ trên bàn, quay lại nhìn cậu.
“Cũng đẹp trai.” Chung Vị Thời chắt lưỡi, “Nhưng thiếu một chút hương vị.”
Cố Lễ Châu nhíu mày: “Hương vị gì?”
“Hương vị mặt người dạ thú.”
Cố Lễ Châu cười ha ha, “Không ngờ em lại khẩu vị nặng đến thế.”
“Này! Ý em không phải thế! Không phải nói anh đểu cáng.” Chung Vị Thời vội vàng giải thích: “Kiểu, lúc mà anh đeo kính có vẻ rất bác học, rất đứng đắn, không dính khói lửa nhân gian. Thực ra bên trong thì, wow… Hóa ra anh cũng sẽ như này như kia! Cảm giác đó anh có hiểu không?”
Cố Lễ Châu giả ngu, “Bên trong gì cơ? Em miêu tả kỹ xem nào, tôi làm gì mà em thấy wow?”
“Hừ.” Chung Vị Thời bưng sushi về phòng, “Không thèm nói chuyện với anh nữa.”
Cố Lễ Châu nhìn theo bóng lưng bạn trai nhỏ, cười thắt cả ruột, định bụng chút nữa sẽ làm cậu “wow”.
Sữa tắm mới mua có hương trái cây, Cố Lễ Châu bôi cẩn thận từ đầu xuống chân, cả đời này chưa từng tắm kỹ đến thế.
Tắm nước ấm xong, lỗ chân lông cũng cảm thấy thư giãn thoải mái, cả người tỏa ra hương vị mát mẻ tự nhiên.
Đại khái là mùi hormone tự nhiên.
Hắn cười với chính mình trong gương, mới cài nút áo xong thì lại cởi hai nút, lộ ra một mảng cơ ngực, nghiêng người tiếp tục soi gương, ai không biết còn tưởng callboy mà phú bà nào vừa cho gọi đến.
Ngẫm lại cảm thấy, để bạn nhỏ cởi ra cho mình sẽ có cảm giác hơn, thế là hắn giả vờ giả vịt cài hết lại.
Cho đến khi hắn sấy tóc tạo hình xong, mang theo cảnh xuân phơi phới đẩy cửa phòng ra thì thấy bạn trai nhỏ đã nằm ra giường như con cua luộc chín, hai mắt nhắm nghiền, môi hơi dẩu lên, ngủ say như chết.
“…………….” Cố Lễ Châu nhấc chân đạp vào đùi cậu, “Này, dậy đi, em còn chưa tắm đâu.”
“Con cua” không động đậy.
Cố Lễ Châu cúi xuống ghé vào tai cậu, xách vành tai lên: “Chung Vị Thời, cháy bếp rồi!”
Chung Vị Thời nhíu mày, đầu nghiêng sang một bên, hoàn toàn ngủ say.
Chất lượng giấc ngủ bền vững nhường này khiến Cố Lễ Châu rất hâm mộ.
Cố Lễ Châu xoay người cậu lại, chen vào ôm lấy cánh tay cậu.
“Vị Thời~”
“Bảo bối~”
“Bà xã~”
Tiếng ngáy dần to lên.
“……”
Ok fine.
Cố Lễ Châu tuyệt vọng trừng mắt nhìn trần nhà, cảm thán: Tuổi trẻ thật là tốt, chất lượng giấc ngủ này chia cho hắn một nửa thôi cũng được.
Tắt đèn bàn, sờ soạng môi bạn trai nhỏ, hôn hôn.
Love & peace.
Lục căn thanh tịnh, một đêm không mộng mị.
Giữa trưa hôm sau, Chung Vị Thời bỗng nhận được điện thoại từ cháu gái của bà nội Triệu, nói bà bị viêm phổi, nghi là do sốt virus, khá là nghiêm trọng, nằm viện mấy ngày nay, muốn ăn cũng không có tinh thần mà ăn, cả ngày cứ ngủ mơ mơ màng màng.
Chung Vị Thời sốt ruột thu thập đồ đạc về quê, Cố Lễ Châu lo cho cậu, cùng về thăm bệnh viện.
Bà nội Triệu năm nay sắp tám mươi, tóc màu muối tiêu, mặt đầy những nếp nhăn, hốc mắt hõm vào thật sâu, nhìn đã thấy đau lòng. Bởi vì đã có sẵn bệnh tiểu đường, thị lực của bà không tốt, lúc bọn họ vào cửa, bà còn nhầm Cố Lễ Châu thành Chung Vị Thời, run rẩy nắm hai tay hắn không chịu buông.
Năm đó bà mang Chung Vị Thời về nuôi như cháu trai ruột thịt, một câu một tiếng bé cưng, Cố Lễ Châu thuận miệng cũng gọi bà một tiếng bà nội.
Hơn mười năm mới lại gọi ra xưng hô này, một cảm giác khó nói nên lời.
Bà lão cười híp cả mắt, “Đầu giường bà có kẹo, cháu lấy đi, toàn là những thứ cháu thích ăn.” Bà cũng bất chấp trên tay còn truyền dịch, kéo ngăn tủ: “Cầm hết đi, ăn hết rồi lại mua cho cháu.”
Có vẻ như bà lão không tỉnh táo cho lắm, nói chuyện rất lung tung, duy chỉ nhớ được những thứ cháu trai thích, thậm chí còn lấy hết tiền trong túi áo khoác ra đưa cho Cố Lễ Châu, bảo hắn đi mua kem mà ăn.
“Ví tiền” của bà lão là một chiếc túi ni lông màu đỏ, cuộn từng lớp từng lớp.
Cố Lễ Châu cầm đống tiền cũ nát kia, bỗng nhiên nhớ lại chuyện Chung Vị Thời kể rằng ba bà cháu từng đi lượm ve chai, những đồng tiền này không biết đã tích góp bao lâu rồi. Một người đàn ông hơn ba mươi như hắn suýt nữa thì rơi nước mắt ngay tại trận.
Cũng may sau đó bệnh tình của bà dần tốt lên, sắc mặt cũng không tái nhợt như lúc mới gặp.
Chung Vị Thời nhân dịp này dẫn Cố Lễ Châu đi thăm thị trấn nhỏ ở quê.
Nơi này tuy nhỏ nhưng cũng có đủ phương tiện giải trí, trên thị trấn còn có trung tâm thương mại và rạp chiếu phim. Lúc đi dạo chợ, Cố Lễ Châu mua cho bà lão một chiếc ví tiền, còn nhét thêm vài tờ ông nội Mao vào đó.
“Thực ra anh cho bà ấy tiền thì bà ấy cũng không nỡ tiêu, nhất định là giữ lại hết.” Chung Vị Thời nói.
“Vậy cứ giữ đi, bà ấy vui là được.” Cố Lễ Châu thở dài, “Ông bà nội tôi đi sớm, tôi còn chưa kịp báo hiếu bọn họ, đôi khi ngẫm lại cảm thấy rất tiếc nuối.”
“Tâm nguyện lớn nhất của ông bà là con cháu được bình an, anh khỏe mạnh cường tráng là sự báo hiếu lớn nhất với ông bà rồi.”
Cố Lễ Châu nâng tay xoa đầu cậu.
Hoàng hôn buông xuống, dòng người trên đường dần thưa thớt hơn, Chung Vị Thời dắt tay hắn đến công viên, “Thực ra ai cũng sẽ phải già đi thôi, anh đừng nghĩ quẩn quá, cứ thuận theo tự nhiên là được, anh càng nghĩ càng thấy khó chịu.”
“Nếu có một ngày, tôi đi trước em……..” Cố Lễ Châu còn chưa nói hết, cảm thấy ngón tay bị siết chặt.
“Em không muốn.” Chung Vị Thời nói, “Em không muốn bị bỏ lại một mình.”
Cố Lễ Châu ngẩn người.
Chung Vị Thời đỏ mắt lên, “Nếu ngay cả anh cũng đi rồi thì chỉ còn lại một mình em. Em không muốn ăn cơm một mình.”
“Hầy, em đừng khóc chứ, tôi ra cửa không đem khăn tay.”
Cố Lễ Châu đưa tay kéo đầu cậu tựa vào vai mình.
Bạn nhỏ nghẹn ngào khẽ thầm thì: “Nói chung là anh phải ở cùng em, mãi mãi ở cùng em.”
Người cô đơn thoạt nhìn như bất khả xâm phạm, nhưng một khi đã trao đi tấm chân tình thì trái tim họ yếu ớt hơn người khác gấp trăm lần.
Cố Lễ Châu xoa vành tai cậu, khẽ nói: “Nếu tôi không đi nổi nữa, em phải phụ trách đẩy xe lăn mang tôi ra công viên tản bộ. Tôi ở mãi trong phòng, có lẽ sẽ bị mất trí, tôi không muốn quên mất em.”
Chung Vị Thời mỉm cười: “Đương nhiên rồi, hoặc là em sẽ biểu diễn nhào lộn cho anh xem. Happy card còn nhớ không?”
Cố Lễ Châu cười lớn, lấy tấm giấy cài ở ốp điện thoại ra, “Đến lúc ấy chơi yoyo là được rồi, nhào lộn nguy hiểm quá.”
Tóc Chung Vị Thời dài ra nhiều so với lúc vừa quay phim xong, gió nhẹ nổi lên, thổi bay sợi tóc phất qua gò má.
Cố Lễ Châu nhớ lại năm trước, lúc bọn họ chạm mặt lần thứ hai ở hành lang, tóc của thằng nhóc cũng sượt qua mặt hắn.
Vẫn là cảm giác ấy, rất mềm, hơi nhột.
Thời gian đúng là như một cái chớp mắt.
“Em nói nhảm rất nhiều, có thể cùng anh ngắm mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn.”
Ánh chiều tà rơi xuống, phía chân trời là một mảng vàng óng, hai cái đầu chụm lại với nhau, hai sợi dây đỏ trên cổ tay cũng quấn quýt.
Chung Vị Thời: “Cứ nghĩ đến việc tương lai của em có anh, em chẳng sợ gì nữa.”
Cố Lễ Châu thầm đáp một câu trong lòng: Cứ nghĩ đến chuyện nếu tôi đi rồi sẽ khiến em đau buồn, tôi chẳng dám rời đi nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!