Xạ Phi - Chương 44: Thủ phạm là ai?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
153


Xạ Phi


Chương 44: Thủ phạm là ai?


Trần Diệu Trân hoàn thành điệu múa, khi trở về chính sân đã không còn thấy bóng dáng của người trong lòng, mất mát liếc qua tỷ tỷ Trịnh Vân Hoa nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu nhè nhẹ. Không ngờ lên kế hoạch chi tiết như vậy, cuối cùng còn chưa kịp xem nó thành bại thế nào, đành nén tức giận cúi chào rồi trở về vị trí ngồi ban đầu. Bỏ ngoài tai những lời khen ngợi.

Trong một thời thần, Trịnh Vân Hoa điểm nhẹ chiếc quạt hoa đào trên môi, đôi mắt hữu hồn vô hướng, nói: ” Diệu Trân, đối thủ của muội quả đáng gờm. Không những dung mạo xuất chúng mà vận may cũng không tồi. Lại nói tiện nhân kia có thể bình tĩnh giữ mặt mũi rời đi thì cũng có chút bản lĩnh đấy. Theo tỷ thấy, ả không hẳn là tiện dân không gốc không gác đâu, muội chớ coi thường. Bột miêu nhãn vừa ngứa rát lại dễ phân tán, coi như giữ được chút mặt mũi, ả nhịn nổi không tự cào rách mình mãi được sao?! Chỉ tiếc, người hầu của muội làm việc thật không có mắt nhìn đó, sao có thể chọn trúng một nô tỳ tay chân vụng về như thế để hành sự cơ chứ. “

Nét mặt Trịnh Vân Hoa hiển thị đôi phần hứng thú. Trịnh Vân Hoa vốn giỏi tính kế một mũi tên trúng hai đích, hầu như chưa bao giờ thất bại. Có thể nói đây là lần đầu tiên cô ta gặp thất bại. Cũng do con nô tỳ ẩu đoảng đó làm đổ đĩa bánh, không thì Đàm Hương kia hiện giờ đã sống không bằng chết rồi.

Không lâu trước, Lương Anh Thư là con của một viên ngoại lang ngũ phẩm, lại dám bày trò để được đề tên lên trước Trịnh Vân Hoa nàng ở bảng nhãn hoa khôi. Sau đó chẳng phải cũng bị nàng sai người dạy dỗ, đến nay một bước cũng không dám rời khỏi phủ sao. Hiện giờ lại xuất hiện thêm một bông hoa phù dung đỏ làm đau mắt nàng, lại là tình địch của biểu muội nàng, vậy cũng đừng trách vì sao phù dung “sớm nở tối tàn”.

Trần Diệu Trân tức giận trừng mắt nhìn Ánh Ngọc, ngữ khí xem thường, đáp lời Trịnh Vân Hoa: “Xem như hôm nay ả may mắn. Tránh được một lần chưa chắc tránh được cả đời. Miễn sao vương gia để muội vào trong tâm là được. Khi nãy, ánh mắt của ngài nhìn muội…” nàng ta nói đến đây, bỏ qua tức giận bộc phát vừa rồi mà thẹn thùng không nói tiếp.

Trịnh Vân Hoa gật nhẹ đồng tình, “Ta thấy tâm tình của vương gia lúc rời đi cũng không vui vẻ gì cho cam. Không cần biết là do mất hứng hay vì sợ mất mặt, nếu như muội nói đúng thì muội cũng đã có chút chỗ đứng trong tâm tưởng của ngài rồi. Vậy thì mọi chuyện sau đó sẽ dễ dàng thôi, chuyện hôm nay coi như là bài học đầu tiên cho kẻ không biết vị trí của mình ở đâu. Ngày sau hãy còn dài, có tỷ ở đây, muội sẽ không phải chịu thiệt thòi.”

Huống hồ, có bông hoa nào đẹp như vậy mà không một ai biết đến, lúc biết đến lại không tìm được cội nguồn cơ chứ?! Trịnh Vân Hoa tin rằng, danh tính của Đàm Hương có vấn đề lớn, thực chất ả đang cố dấu diếm thân phận thật sự của mình. Nữ tử 17 há còn bé bỏng đến nỗi để lạc mất gia đình, lại không nhớ nhà ở đâu. Lừa trẻ con chắc. Để đoán xem, liệu có phải là con gái của tội đồ, hay là nữ tử thanh lâu, hừm, hay là ăn mày? Không, như vậy quá tầm thường, chưa đủ để làm nên chuyện. Nếu như cô ta đã muốn giấu, Trịnh Vân Hoa tội gì lại không nhiệt tình tận dụng nó chứ, cũng không tiếc công phóng đại nó lên. Trịnh Vân Hoa nghĩ ra rất nhiều thể loại, nhưng mãi mới nghĩ ra hai từ tâm đắc nhất: ” Yêu nữ! “. Đúng, phải là yêu nữ mới được. Hoàng đế sinh ra và lớn lên tại chùa, là người tín Phật, đối với loại chuyện này là đủ biết nên biểu hiện thế nào. Trịnh Vân Hoa nhẩm đi nhẩm lại nhiều lần trong đầu, đắc ý nhếch một đường cong.

Trần Diệu Trân vẫn đang tưởng tượng về viễn cảnh không bao lâu nữa được bước chân vào cửa Khai Quốc vương phủ, mình tựa vai vào ngực Lý Long Bồ mà thầm đỏ mặt, không thể nhịn được vui mừng mà nở nụ cười vui sướng sau chiếc khăn voan, yểu điệu đáp khẽ: “Vâng, Hoa tỷ. “

….

Trong hoàn cảnh không thể ngờ đến, Đàm Hương ngây người, mới chỉ kịp kêu nhẹ một tiếng, ánh mắt mông lung khó hiểu áp ánh nhìn vào gương mặt tựa như lơ đãng. Bứt rứt ngoài da ngừng gây khó chịu một chút hoặc có thể là do nàng không còn để tâm đến nó nữa: ” Ý ta không phải như thế này. “

Lý Long Bồ không có vẻ gì là chần chừ, đạp lối bước đi: ” Còn ngứa hay không?”

Câu hỏi của hắn làm Đàm Hương mới nhớ đến hiện trạng của mình, bất lực, khẽ nhướn hai cánh tay đang bị giữ chặt cho Lý Long Bồ coi, phụng phịu nói:

“Hỏi thừa, tự nhìn thì biết. “

“Vậy còn không mau yên lặng. ” Lý Long Bồ không nhìn nàng mà trả lời, hắn vẫn di chuyển men theo con đường lát đá vân, hắt hiu một vài tia sáng nhỏ từ những chiếc đèn đá hai bên đường.

Đàm Hương cũng chẳng còn biết nên làm gì đành mặc hắn. Chốc chốc lại rùng mình vì ngứa ngáy không thôi.

Khoảnh khắc này, Đàm Hương chợt nhận ra, Lý Long Bồ cũng có một chút gì đó gọi là ôn nhu dịu dàng. Đối với nàng ân cần, chu đáo. Là một kẻ trong nóng ngoài lạnh. Nói đúng hơn thì từ trước tới giờ, chưa bao giờ hắn làm nàng sợ, bởi thái độ của hắn và nàng đối với nhau chưa bao giờ là nghiêm túc. Tính cách của nàng không phải là một cô gái tùy tiện, đối với người lạ thường khá rụt rè, nhưng không hiểu sao, khi nói chuyện với hắn lần đầu lại không hề có tí ngượng ngùng nào, hơn nữa còn cố tình bày trò trêu ngươi hắn. Chỉ là có cảm giác, Lý Long Bồ sẽ không khiến nàng tổn thương. Nhưng nó cũng chỉ chút chút, nhỏ xíu như hạt đậu thôi.

Nhưng trong tình cảnh này, Đàm Hương không thể nghĩ nhiều thêm nữa. Cơ thể nóng ran ngứa ngáy mà không dám gãi khiến nàng khó chịu tột cùng, đầu không ngừng quay cuồng, đôi mắt căng lên đầy tia máu đỏ, khóe mắt trực trào, nàng đành nghiến răng, ghì chặt khuôn mặt vào vai Lý Long Bồ.

Bước đi của Lý Long Bồ nhanh dần.

Không lâu sau, họ đứng trước một tòa nhà khá lớn. Chắc là nơi nghỉ ngơi tiếp đãi khách quý của phủ Thái Sư.

Trước đó có lẽ đã được thông báo, nên vừa vào phòng, nước tắm đã chuẩn bị xong. Đàm Hương không chần chừ gì mà vội bước vào gian trong, đuổi tất cả tỳ nữ ra ngoài, cởi bỏ y phục nhảy vào bồn nước. Chà xát từ bàn tay, đến những điểm trên cơ thể mình.

Cơn ngứa rát ấy không lập tức biến mất, nhưng cũng phần nào dịu hơn đôi chút.

Nàng mệt mỏi tựa lưng vào thành bồn tắm ngâm mình, nâng hai tay khỏi mặt nước, cẩn trọng quan sát.

Tuy rằng đã cố hết sức kìm nén để không tự làm mình bị trầy xước, song cũng chẳng thể tránh được vài nơi đã bị rách da. Gặp nước lại càng xót hơn.

Nghĩ kĩ thì từ nhỏ đến giờ, nàng chỉ bị dị ứng duy nhất một lần vào giữa mùa xuân vài năm trước, năm đó mưa phùn kéo dài, không khí ẩm ướt nên mới dễ bệnh. Mà bây giờ là mùa thu, phủ Thái Sư là khí hậu khá ôn hoà, không ẩm không ướt, không nóng không oi. Không phải dị ứng thức ăn… thức ăn?

Xâu chuỗi các chi tiết trong bữa tiệc, đầu óc như được khai thông điều gì, Đàm Hương tức khắc nhìn chằm chặp lại những vết mẩn trên thân thể mình.

Nếu như bị dị ứng, dù không đều hoàn toàn nhưng những vết mẩn ngứa sẽ lan ra khắp cơ thể, còn trên người nàng, chúng chỉ tập trung ở bắp đùi, bụng phải, bàn tay thành mảng sưng tấy đặc biệt ngứa cùng một vài chỗ nho nhỏ bị lan ra khi nàng cố gãi.

Việc này chắc chắn là do đĩa bánh kia đúng không? Nữ tỳ đó? Vậy chẳng phải là có người cố tình ra tay hãm hại nàng sao? Có thể là ai chứ, khi mà nàng không mấy khi bước chân ra khỏi vương phủ, càng không gây thù với ai? Liệu có phải mấy người nói xấu nàng kia? Hay là khách nhân của phủ Thái sư? Nhưng nàng đâu làm gì nên tội.

Hay chẳng lẽ lại giống như tiểu thuyết cung đấu, là do Đàm Hương nàng cướp đi vị vương gia văn võ song toàn mà các thiếu nữ ái mộ cho nên mới nhận phải kết cục bị người tính kế này? Chẳng hề lạ khi nàng nhất nhất đồng tình với nguyên nhân này, bởi nàng trước khi xuyên không cũng là fan chân chính của tiểu thuyết cung đấu, xuyên không như thế này, mà dù sao cũng chẳng nghĩ ra được lí do nào thích hợp hơn.

Đàm Hương bỏ bụng bất mãn, trách móc Lý Long Bồ đem hoạ đến cho mình.

Đàm Hương có đôi chút tức giận, đập thành bồn tắm rồi nhắm mắt khoanh tay tìm cách trút giận tên đào hoa công tử ngoài kia. Mang tiếng vương gia quyền cao chức trọng, lại để cho “vợ”, dù chỉ trên danh nghĩa, bị ám toán bởi đàn ong bướm bên ngoài của chính mình.

Lòng thêm hậm hực, lại càng khó chịu hơn. Nàng gọi người đổ thêm nước lạnh, nhắm mắt ngưng thần thư giãn đầu óc, có như vậy mới đỡ khó chịu trong người, tức giận chỉ khiến đầu nàng thêm đau nhức.

Bên ngoài sân trước phòng khách, một tốp gần hai mươi nữ tỳ đang quỳ rụp dưới đất thành 4 hàng, ai nấy đều hiện lên vẻ mặt bồn chồn. Nghe người khác nói, Khai Quốc vương phi sau khi ăn điểm tâm liền trúng độc, hết sảy đều sợ hãi mình bị tình nghi, bởi tất cả những nô tỳ đang quỳ ở đây đều là những người chế biến và có phận sự dâng điểm tâm đến bữa tiệc.

Những người thật sự không liên quan cũng không dám thở phào, vì chỉ sợ Khai Quốc vương gia không tìm được thủ phạm chân chính liền sẽ giáng hết tội lên đầu họ.

Lý Long Bồ tựa người vào chiếc ỷ đặt trên bậc thềm lớn đối diện với đám người dưới sân, tư thế tĩnh lặng có chút rợn người.

Hắn không lên tiếng, càng làm cho đám nô tỳ run sợ lo lắng không yên.

Sau một hồi như thế, Lý Long Bồ mới ra hiệu cho Tiểu Bảo đứng bên cạnh mình.

Tiểu Bảo bước xuống sân, ưỡn ngực, dõng dạc nói:

“Khai Quốc vương phi sau khi dùng điểm tâm thì trúng độc, tất cả những người ở đây đều không tránh được liên quan. Vương gia cho các ngươi một cơ hội, nhận tội sẽ được khoan hồng, nếu để ta tận tay tìm ra, thì một nửa cái mạng cũng không chừa cho các ngươi.”

Sau thanh âm phát ra từ Tiểu Bảo, không khí thậm chí còn im lặng hơn trước. Nhưng tuyệt nhiên không có ai đứng ra nhận tội. Thấy như vậy, một vài nô tỳ mạnh dạn kêu oan.

Sau một hồi quan sát cũng không phát hiện gì, Tiểu Bảo tỏ ra cực kỳ không hài lòng, quát: “Im lặng”, dưới sự sắp xếp của Lý Long Bồ, hắn nói tiếp: ” Nếu các ngươi đã ngoan cố, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, vậy cũng đừng trách vương gia nhà ta không mở lòng từ bi.”

Nói rồi, Tiểu Bảo lớn tiếng ra lệnh: “Mang vào đi. “

Dứt lời, một hàng người từ bên ngoài đi vào, trên tay đều bưng một đĩa chè lam, là một trong những loại bánh tráng miệng vừa rồi ở bữa tiệc, đặt lên tay của từng nô tỳ rồi bắt giơ lên cao, không cho phép động đậy.

Tiếp đó, Tiểu Bảo đi đến gần đám nô tỳ, nói:” Lần lượt từng người các ngươi nói cho ta nghe: “Nô tỳ bất cẩn, xin vương phi thứ tội, vương phi tha mạng”.”

Đám nô tỳ có chút khó hiểu, không biết ẩn ý của hành động này là gì, chỉ cần bê đĩa bánh xin tha mạng là được sao? Nhưng cũng không dám chậm trễ phút nào, từng người lần lượt nói “Nô tỳ bất cẩn, xin vương phi thứ tội, vương phi tha mạng.”

Trong lúc đó, Tiểu Bảo cũng lần lượt đi tới gần từng người một quan sát, cũng chưa thấy điều gì bất thường.

Đến người thứ ba quỳ ở hàng thứ hai thì dừng lại không nói tiếp, khuôn mặt nhăn nhó như quả nho khô đang run rẩy.

Tiểu Bảo ở đằng sau vẫn đang quan sát, thấy vậy liền quát: ” Tại sao không nói? Hay ngươi chính là kẻ đó? “

Lý Long Bồ nãy giờ đều ngồi một tư thế như pho tượng không hề động đậy, cặp mi vừa rồi buông xuống lại chậm rãi mở ra, nhìn chằm chằm vào nô tỳ đó.

Nô tỳ này thấy vậy liền hoảng loạn lắc đầu lia lịa, cố mở miệng nói: “Nô…tỳ…bất…bất…cẩn,…xin…xin…vương…”

Thì ra nô tỳ này bị tật, Tiểu Bảo thầm nghĩ, nhưng cũng không chắc là tật thật hay giả vờ. Hắn toan bước lại gần.

Choang…

Tiếng đổ vỡ bất thình lình phát ra từ phía sau. Nô tỳ vừa làm đổ đĩa bánh kêu nhẹ, nhưng cũng không lập tức thu gọn đĩa bánh đã vỡ thành năm mảnh cũng những kiếng chè lam rơi tứ tung lại, mà cật lực gãi, thậm chí cọ xát bàn tay của mình xuống nền đất. Tiểu Bảo theo phản xạ lập tức quay lại, cúi người bắt lấy cổ tay của nô tỳ vừa làm đổ đĩa bánh.

“Thì ra là ngươi.” Tiểu Bảo liếc qua một chút đã chắc nịch khẳng định.

Lý Long Bồ trước đó đã nói với hắn, thứ mà vương phi trúng phải là một loại bột gây ngứa, thủ phạm trực tiếp ra tay cho nên chắc chắn cũng dính phải. Chính là nô tỳ làm đổ đĩa bánh lên người Đàm Hương trong bữa tiệc, nhưng lúc đó hắn cũng không đặc biệt chú ý khuôn mặt cô ta ra sao.

Mà nữ tỳ này, đôi bàn tay phù nề vô cùng nặng, không thể như Đàm Hương chịu đựng, cho nên nhiều chỗ trên bàn tay đã rách da chảy máu, trông rất kinh khủng.

Tiểu Bảo không nhiều lời, từ cổ tay cô ta một phát lôi tới trước mặt Lý Long Bồ.

Nữ tỳ này ngã dúi dụi trên sân, bàn tay tuy ngứa rát không chịu được nhưng cũng biết rằng tính mạng mình quan trong hơn, cho nên liên tục dập đầu xuống đất cầu, khóc lóc: ” Cầu xin vương gia tha mạng, vương gia tha mạng, nô tỳ thực sự không biết đĩa bánh có độc, càng không dám hãm hại vương phi nương nương. Van xin vương gia tha mạng…”

Lý Long Bồ ngồi trên ghế vẫn không nói gì, thậm chí còn không buồn nhấc chân.

“Kêu oan cái gì, chứng cứ rành rành, ngươi muốn chối cũng không được.” Tiểu Bảo hắt mũi khinh thường, mắng.

Nô tỳ đó vẫn tiếp tục không ngừng kêu oan, thậm chí dập đầu còn mạnh hơn, chỉ mong nhận được một chút tín nhiệm của Lý Long Bồ mà tha mạng cho mình, trước vì mình, sau vì gia đình nghèo khổ ngoài kia.

Người trực tiếp gây ra việc này là cô ta không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng cũng chỉ là một nô tỳ nhỏ bé sợ chết, thù hận có thể lớn đến đâu cơ chứ.

Một người thâm trầm như Lý Long Bồ không có cớ gì mà không đoán được có kẻ đằng sau giật dây. Đàm Hương suốt ngày bị hắn giữ trong phủ, có thể dây dưa gây hấn với ai được. Loại thủ đoạn thế này, rốt cục là nữ nhân hiểm ác nào bày ra.

Im lặng nửa ngày, Lý Long Bồ mới tiếc chữ lên tiếng:

” Ai sai khiến ngươi?”

Cho dù ăn phải gan gìn mật báo, nôt ỳ kia cũng không dám làm chuyện như vậy. Cho nên cứ khóc lóc chối tội, “Vương gia minh giám, nô tỳ thật sự oan uổng, nô tỳ thật sự không biết gì cả…”, lại thêm mấy cái dập đầu.

Lý Long Bồ nghe nhiều cảm thấy nhức óc, phất tay ra hiệu.

Tiểu Bảo bên cạnh hừ mũi: “Thật không biết điều!” rồi hất cần cổ ra lệnh cho hộ vệ.

Hai hộ vệ đi tới, mỗi bên một người xách tay nô tỳ kia lên. Nô tỳ kia ngẩng đầu nhìn mà hoảng loạn, biết thể nào khi ra ngoài cũng sẽ bị dùng trượng đánh, như thế chỉ có nước chết.

Người ta thường nói, đến giây phút cận kề cái chết con người thường đột nhiên thông minh một cách kì lạ. Nàng ta chợt nhớ ra điều gì, dùng hết sức giật tay ra, bò lên trước vài bước: ” Nô tỳ thật sự oan uổng, cầu xin vương gia tha mạng. Nô tỳ nhớ ra rồi, khi nô tỳ đang bưng điểm tâm đi qua vườn Trúc Bạch thì có một cô nương kéo nô tỳ lại hỏi đường đến mao xí, sau đó lại hỏi đường từ mao xí đến chính sảnh. Vì sợ bị chậm trễ nên nô tỳ chỉ xong liền vội vàng chạy theo mọi người, cho nên mới bất cẩn làm đổ đĩa bánh lên người vương phi nương nương. Nô tỳ xin thề không dám hãm hại vương phi, từ nhà bếp đến bàn tiệc chỉ gặp duy nhất cô nương đó, chắc chắn chuyện này có liên quan đến cô ta, xin vương gia minh xét…”

Lý Long Bồ giơ tay ra hiệu cho hộ vệ tạm dừng lại. Nếu như nô tỳ kia thực sự không phải bị sai khiến, không bất cẩn làm đổ đĩa bánh thì sự việc đã dẫn đến một hậu quả nghiêm trọng hơn rất nhiều lần rồi. Bột ngứa nếu ăn phải thì không chỉ miệng ngứa rát mà lục phủ ngũ tạng cũng sẽ bỏng rát, ngứa ngáy phi thường, người trúng phải vật vã khốn cùng, sống không được chết không xong. Lý Long Bồ nhíu hàng lông mày, chiêu này quá hiểm độc khiến hắn cũng không ngờ tới.

Không đợi Lý Long Bồ lên tiếng, Tiểu Bảo chất vấn: “Ngươi có biết danh tính cô gái đó không? Cô ta trông như thế nào?”

“Nô tỳ là lần đầu tiên gặp cô gái đó.” nàng ta lắc đầu, đáp. “Lúc đó quá vội, cho nên nô tỳ cũng không để ý kỹ.”

“Trên người cô ta không có thứ gì đặc biệt làm ngươi lưu ý sao?” người này cái gì cũng nói không biết, Tiểu Bảo nhăn mày, dù chỉ là một chi tiết nhỏ cũng không thể bỏ xót được. Việc này ảnh hường nghiêm trọng tới an toàn tính mạng của vương phi, muốn coi nhẹ cũng không được.

” Cô gái đó ăn vận rất bình thường, trên người không có gì quá đặc biệt, dường như không phải khách nhân của yến tiệc. Cho nên…” Nữ tỳ ngập ngừng.

Từ đầu đến cuối, nữ tỳ này nói bao nhiêu cũng không làm người ta thông rõ, mơ hồ dẫn sự việc vào ngõ cụt.

Không kiên nhẫn ở đây nói nhảm nửa ngày, Tiểu Bảo hừ nhẹ: ” Đến nước này còn không biết điều. Người tới!” hắn liếc mắt ra hiệu cho hộ vệ tiến lên.

Nữ tỳ kia kinh sợ trợn tròn mắt, nhìn thấy hộ hộ đến gần mình, lại như nhớ ra điều gì đó: “Không, không, vương gia, đại nhân, nô tỳ nhớ ra trên người cô ta có đeo một túi thơm thêu hình viên ngọc vàng tỏa kim quang, còn có mùi của cây bạch chỉ.”

Bạch chỉ?

_______________________

Sau một thời gian dài mới trở lại, cảm ơn các bạn đã ủng hộ bộ truyện này của mình. Như dự định từ trước thì mình định viết nhiều hơn, buồn thay khi viết đến chương này thì mình có nhiều chỗ bí không biết nên viết thế nào, và tự cảm thấy văn vủng của mình không hay lắm, sửa đi sửa lại thành ra cứ kéo dài thời gian để các bạn thực sự yêu thích bộ truyện phải chờ đợi lâu (dã man). Mình rất là áy náy luôn ý, nhưng chẳng biết phải làm sao, do một phần nhiều việc, mà mình cũng chuẩn bị đi học nên tư tưởng, thời gian viết truyện hầu như không có.

Thú thực là bộ truyện này mình bắt đầu viết vào đầu năm ngoái, tức tới giờ là năm rưỡi rồi, cùng với ngần ấy thời gian thì mình cũng quên khá nhiều nội dung của nó luôn rồi, thỉnh thoảng viết lại cứ phải mở các chương cũ ra để xem lại —.— đó cũng là một lí do vì sao truyện lâu ra @.@

Nhưng cũng không nỡ ngưng vì đây là bộ truyện đầu tiên của mình và mình đã nghĩ ra cả kết truyện rồi (dài thườn thượt chưa biết bao giờ mới tới). Cho nên dù ít dù nhiều cũng sẽ cố gắng vắt chất xám và tìm lại cảm xúc như những ngày đầu viết truyện để ra truyện cho các bạn yêu thích đọc.

Vẫn mong nhận được sự ủng hộ của các bạn!

Many love ~~~> các bạn!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN