Xà Vương Hôn Tân Nương
Chương 23
“Không
thích…… Ta một chút cũng không thích……” Vũ Lâm quật cường siết chặc
tay.
“Kẻ lừa
đảo!” Hắn cắn vành tai của nàng, hai tay dao động lên xuống thân thể mềm mại
của nàng, tiếp theo đưa xuống nơi nhạy cảm nhất trêu chọc nàng bật ra tiếng rên
rỉ.
“Xin
ngài……” Nàng ngước cằm lên để cho thân thể bày ra đường cong duyên dáng,
dẫn đến hắn càng thêm mãnh liệt ra vào.
“Xin ta
chuyện gì? Nói!” Hắn ước gì nuốt được cô vào bụng, đầu lưỡi lặp lại liếm láp cổ
nàng.
“Xin
ngài đừng hành hạ ta……” Nàng cơ hồ nức nở bật ra tiếng nói.
“Hành
hạ?” Hắn nở nụ cười nhạt, “Làm sao hành hạ đây? So với tất cả chuyện nàng đối
xử ta, ta xem ra còn nhân từ với nàng!”
Một
luồng sóng ập đến, Vũ Lâm rung động đầu váng mắt hoa run rẩy không
thôi“Ngài…… ngài cố ý ……”
“Ta cố
ý thì thế nào? Nàng thiếu ta rất nhiều, cho nên nàng phải dùng cả đời trả lại
cho ta!” Hắn điều chỉnh tư thế, giơ cao bắp đùi nàng xâm nhập càng sâu vào, quyết tâm muốn tất cả nàng.
Hắn
luật động lúc nhanh lúc chậm là loại hấp dẫn khác khiến người trầm luân, bảo
nàng làm sao có thể kháng cự, có thể không căng thẳng, chỉ có thể cắn môi dưới
nén đi tiếng rên rĩ.
Nhưng
hắn tựa hồ không muốn cho nàng sống thoải mái đem ngón tay đưa đến môi nàng cạy
ra đôi môi nàng qua lại vỗ về chơi đùa đầu lưỡi, để cho tiếng rên rỉ bị đè nén
phát tiết ra.
“Ưm……”
Vũ Lâm dù cố gắng thế nào cũng ngăn cản không được tiếng ngâm nga yêu kiều.
“Còn
không chịu nói sao? Nói nàng là vương hậu của ta!” Hắn cúi đầu cắn một cái lên
vai cô một cái.
“Ngài
đừng bức ta……”
Thấy
nàng vẫn không chịu nghe theo, hắn càng thêm cuồng dã phóng túng, dùng phạm vi
lớn kéo ra đưa vào đưa hai người đến đỉnh, mà lần này bay lượn thật sự rất cao rất cao khiến Vũ Lâm không thể tiếp nhận, rốt
cục ngất đi.
“Nhớ
kỹ, nàng là của ta! Cho dù khóa nàng ở đây, ta cũng muốn nàng làm vương hậu của
ta!”
……….
Trước
khi mất đi ý thức, nàng mơ hồ nghe thấy vài câu tựa như hứa hẹn.
Một
mảnh tối đen khiến người hít thở không thông, khi Vũ Lâm tỉnh lại trước mắt
chính là một mảnh tối đen.
“Tỉnh
rồi?” Một giọng nói lạnh lùng vang phía sau tai nàng.
Nàng
toàn thân run lên phát giác cô đang nằm trước ngực Từ Chấn, mà hai tay hai chân
của hắn từ phía sau cuốn lấy nàng, giống như gông xiềng vùng vẫy mãi không ra.
“Chỉ
vậy thôi mà bất tỉnh, thật sự vô
dụng!” Hắn kéo kéo tóc của nàng, nàng rên một tiếng khe khẽ.
“Ngài……
Ngài rốt cuộc muốn như thế nào?” Nàng đột nhiên sợ hắn đến gần.
“Nàng
không chịu đồng ý ta, ta sẽ nhốt nàng trong phòng này chỗ nào cũng không cho
nàng đi, ta muốn nàng giống ta không thấy được ánh mặt trời! Mỗi ngày ta đều
phải ôm nàng, muốn nàng đến khi nàng mang thai mới thôi, ta muốn thật nhiều
thật nhiều đứa con, ta muốn nàng cả đời đều ở trên giường, chờ ta đến ngủ với
nàng.”
Trời ạ!
Vũ Lâm cảm thấy vô cùng khiếp sợ, chẳng lẽ cả đời nàng chỉ mang thai, sống chết, mang thai, sống chết sao?
Hơn nữa
phải cùng nam nhân hận nàng?
Hắn chỉ
muốn đoạt lấy người nàng chứ không muốn có được lòng nàng, nàng lại yêu hắn
thật sự là khổ sở lớn nhất!
Từ Chấn
nhìn vẻ mặt ủ dột của nàng liền lại buồn bực, chẳng lẽ gả cho hắn thật sự khiến
nàng chán ghét vậy sao?
“Đây là
nàng tự tìm ngàn vạn đừng nghĩ trốn, ngoài cửa sổ chính là vách núi đen, mà
nàng vừa ra khỏi cửa sẽ có bầy rắn chờ sẳn, chúng nó thật sự sẽ ăn nàng!” Từ
Chấn bỏ lại một câu đe dọa liền đứng dậy phủ thêm trường bào, không quay đầu
lại rời khỏi tẩm phòng.
“RẦM!”
Cửa phòng bị đóng lại thật mạnh.
Lạnh
quá! Vũ Lâm chợt cảm thấy rất lạnh, không có vòng ôm của hắn nàng lại cảm thấy
lạnh như vậy, tại sao như thế? Hắn hận nàng! Nàng còn ngốc thương hắn làm gì!
Hắn
muốn nàng bất quá vì nàng thiếu mạng hắn, hắn muốn nàng sinh con cho hắn, tất
cả đều là ân oán nhân quả hoàn toàn không liên quan tình yêu nam nữ, nàng còn
có cái gì tốt để mất mác?
Nhưng
một chút đạo lý cũng không có, trong lòng nàng đột nhiên thấy nặng nề.
Ứớc
chừng qua nửa canh giờ, có người đem theo một ngọn đèn sáng ngời vào.
Vũ Lâm
vội bò khỏi giường để cho ánh mắt từ từ thích ứng ánh sáng cuối cùng thấy Kha
Hân Khởi đứng trước mặt nàng.
“Cô……ta……”
Vũ Lâm vừa thẹn vừa sợ, muốn che lại bả vai trần trụi của mình.
Trên
mặt Kha Hân Khởi vẫn bình tĩnh như ngày thường, nàng đem ngọn đèn cùng thức ăn
đặt lên bàn“Xà vương có lệnh không cho phép cô ra khỏi căn phòng này, cũng không cho phép cô mở bức màn, bên ngoài đều
đã bị phong kín cô trốn không thoát .”
Vũ Lâm
cắn môi dưới, trong lòng đã biết không còn hy vọng .
Kha Hân
Khởi nhìn nàng rồi nói: “Ta vốn phản đối cô trở thành xà hậu, nhưng ta không
hiểu tại sao cô lại cự tuyệt xà vương, phản kháng xà vương?”
“Hắn
hận ta.” Nàng nói ra sự thật.
“Cô
thật sự cảm thấy như vậy?”
“Là hắn
chính miệng nói.” Nàng khổ sở nói.
“Cô
quan tâm hắn hận cô?”
“Ta……
Ta không biết.” Tim nàng đập thật nhanh, đối với vấn đề này nàng chưa bao giờ
hỏi qua.
Kha Hân
Khởi vẻ mặt khó hiểu, “Cô đã thông qua rất nhiều khảo nghiệm nhưng còn một cửa
ải khó khăn cuối cùng, hy vọng cô có thể thông qua, ta từ nhỏ nhìn xà vương lớn
lên chỉ mong cô có thể trở thành tân nương của hắn.”
“Tại
sao?Cô không phải vẫn phản đối sao?” Vũ Lâm nhịn không được hỏi.
“Xà
vương đợi cô mười năm, chỉ việc này đủ để ta ủng hộ hắn.Ta không xác định được
cô có thích hợp trở thành xà hậu hay không, nhưng xà vương đã chọn cô, ta chỉ đành chúc hai người.”
Vũ Lâm
nắm chặt hai tay, đau đầu khi nghe chuyện này, “Mười năm…… tại sao có thể
kiên trì đến vậy? Hắn hận ta dữ vậy sao?”
Kha Hân
Khởi không trả lời câu hỏi của nàng, mở
ra tủ quần áo lấy ra rất nhiều xiêm y, “Ngươi ở trong này áo cơm không cần lo,
có thời gian thì từ từ suy nghĩ đi!”
Vũ Lâm
không thể nói thêm, chỉ có thể nhìn Hà Hân Khởi xoay người rời đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!