Xà Vương Tuyển Hậu
Quyển 2 - Chương 136: Bị thương!
Gió, lẳng lặng mà quét qua rừng lá cây khô, ngẫu nhiên làm vài chiếc lá cây vẫn còn mang theo màu xanh nhạt rơi xuống, mặt khác chỉ còn lại có âm thanh của những tán cây tùng rì rào cộng hưởng.
Bối Bối ngay từ đầu đã kinh ngạc, đến khi đã hiểu những gì đang xảy ra, lửa giận một lần nữa tí tách mà bùng lên
Nàng vung tay thoát khỏi tay Tiểu Ngoan, hung hăng hất ra, mắt hạnh trong trẻo như muốn xuyên thủng cơ thể người khác: “Tiểu Ngoan, thì ra ngươi luôn luôn đều giả ngây giả dại trước mặt ta!”
“Không, không phải như thế, tiểu Bối, ngươi hãy nghe ta nói.” Tiểu Ngoan trong lòng thắt lại, tại lúc Bối Bối dùng sức hất tay của hắn ra, hắn cảm giác lòng của mình bị đánh một chưởng mạnh.
“Ngươi câm ngay. Tiểu Bối là cho ngươi gọi sao? Ngươi đến gần ta đến tột cùng có mục đích gì? Có phải muốn lợi dụng ta để hại Cô Ngự Hàn hay không?”
Bối Bối từng bước từng bước lui ra sau, rời xa Tiểu Ngoan, trong mắt dần dần dâng lên phòng bị lẫn phẫn nộ, tự mắng bản thân ngu xuẩn mà phẫn nộ, mắng bản thân dĩ nhiên còn vì địch nhân mà cáu kỉnh, mà giận dỗi với Cô Ngự Hàn, càng thêm phẫn nộ bản thân dĩ nhiên còn vì một tên lai hồ giả ngây giả dại mà đau lòng khi hắn bị thương mà khóc vì phẫn nộ.
“Ngươi … này thực sự là người âm hiểm hèn hạ, rõ ràng pháp lực cao cường, mà còn làm bộ để cho người ta đánh ở đầu đường, ngươi…” Bối Bối tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, bị người lừa khiến phẫn nộ cùng nhục nhã làm nàng muốn phát điên.
“Tiểu… Bối, chuyện không phải như ngươi tưởng tượng như vậy, ta… Ta không cố tình giả bộ, ta chỉ là không muốn tại Xích Diễm quốc rước lấy phiền phức nơi quan phủ, ta… Ta lại không muốn rời đi, bởi vì ta là thật sự muốn chờ ngươi trở về…” Tiểu Ngoan nói có chút lắp bắp, gương mặt hài tử xinh đẹp không còn cách nào khác tràn đầy khẩn cấp vội giải thích, ngay từ đầu gặp nàng là ngoài ý muốn, hắn vốn chỉ là ngụy trang tới Xích Diễm quốc giúp Vương huynh tìm kiếm Hắc Linh Châu (Hắc Tinh Ngọc Bội), cũng không nghĩ tới tất cả xảy ra như vậy, ma xui quỷ khiến …
Chờ tới lúc hắn muốn hạ thủ với nàng, hắn mới phát hiện, thì ra hắn vô phương hạ thủ
(không có cách xuống tay)
, cho nên hắn một mực trì hoãn thời gian, không dám theo lời Vương huynh lấy hắc tinh ngọc bội ở trên người Bối Bối, lại càng không dám làm ra quá nhiều việc đưa tới sự chú ý Vương huynh.
Bối Bối âm thầm cắn răng, lấy một loại ánh mắt hoàn toàn xa lạ nhìn hắn, trào phúng: “Ngươi đem ta lừa xoay vòng vòng, cũng khiến ta làm Cô Ngự Hàn quay vòng theo, ngươi cái…này, tiểu nhân hèn hạ, ta không bao giờ … tin tưởng ngươi lần nữa!”
Vừa nói, nàng đột nhiên cúi người xuống, trong lúc Tiểu Ngoan cùng Hắc Khi Dạ hạ ánh mắt nghi hoặc, nàng bỗng nhiên động tác nhanh chóng nắm lên hai nắm bùn, thẳng tắp hướng tới huynh đệ hai người bọn họ ném thẳng qua, sau đó xoay người bỏ chạy.
Nàng không muốn rơi vào tay Hắc Khi Dạ, tuyệt đối không muốn!
Nhớ ra lần trước thiếu chút nữa bị hắc xà lạnh như băng này ăn tươi, nàng liền cả người phát run.
Hắc Khi Dạ nhẹ nhàng vung lên, đem cát bụt bay về phía hắn hất văng sau đó phi thân đuổi theo Bối Bối: “Xem ngươi lần này trốn đi đâu?”
Mà Hắc Khi Phong còn lại là ngơ ngác mà đứng nhượng để mặc cho đất cát bay thẳng trên người, không gạt không đỡ, hắn không chút nào để ý đến cát bụi trên người, cũng phi thân qua truy về hướng Bối Bối, nhưng giữa đường lại xoay người ngăn trở Hắc Khi Dạ.
Hắc Khi Dạ rơi xuống trên mặt đất, vung tay lên, nhất đạo hắc phong bay nhanh đánh úp về phía Bối Bối, đánh trúng vai nàng, nàng quát to một tiếng gục tại đất.
Hắc Khi Phong ngăn trở không kịp, chỉ có thể đưa tay nắm tay Hắc Khi Dạ còn muốn ra chiêu, lớn tiếng mà gọi: “Đại ca, không cần đả thương nàng.”
Trong tay chưởng phong bị buộc thu hồi, Hắc Khi Dạ nheo mắt nhìn đệ đệ, cau mày, phi thường không đồng ý: “Phong đệ, ngươi đang làm cái gì vậy, nàng là nữ nhân của Cô Ngự Hàn, trước đây một lần bởi vì nàng, đại ca bị Cô Ngự Hàn đả thương, hiện tại hắc tinh ngọc bội tại trên người nàng, ngươi tại sao còn chưa động thủ lấy?”
“Đại ca, ta…” Hắc Khi Phong có chút do dự, hắn quay đầu, lo lắng mà nhìn Bối Bối từ trên mặt đất cố hết sức mà bò lên, không rảnh trả lời vấn đề của Hắc Khi Dạ liền bỏ chạy qua.
Đưa tay đỡ lấy thân thể có điểm lay động của nàng, hắn lo lắng hỏi: “Tiểu Bối, ngươi thế nào?”
Bối Bối hận hận mà trở tay đẩy ra, hai tròng mắt cảnh giác mà theo dõi hắn, vừa tức vừa hận: “Cút ngay, ta không cần ngươi giả lòng tốt, ngươi muốn hắc tinh ngọc bội như vậy, nói cho ngươi, hắc tinh ngọc bội ta đã sớm cho Cô Ngự Hàn, muốn ngọc bội thì không có, chỉ có một cái mạng ta!
Thấy ánh mắt nàng không chút lưu tình, Hắc Khi Phong cảm thấy tình cảm mới sinh sôi mà lăng trì xẹt qua.
Lúc này, Hắc Khi Dạ đi tới, ánh mắt đưa tới mà liếc mắt nhìn đệ đệ, như có điều suy nghĩ, sau đó quay đầu nhìn phía Bối Bối, ánh mắt lạnh lẽo làm cho người ta lông tơ dựng thẳng: “Đem hắc tinh ngọc bội giao ra đây!”
“Ngươi là người điếc sao, ta đã nói ta không có, ta đã đưa cho Cô Ngự Hàn.” Bối Bối lớn tiếng mà hướng phía Hắc Khi Dạ hét, nàng hiện tại là vừa giận lại không cam lòng lại… khổ sở, nàng một mực cho rằng đó là người bạn tốt, dĩ nhiên lại đem nàng giao cho Hắc Khi Dạ cái … tên ma quỷ trước mặt này! Hơn nữa, hắn còn là đệ đệ của Hắc Khi Dạ!
“Hừ, không có khả năng, nếu như ngươi đem hắc tinh ngọc bội giao cho Cô Ngự Hàn, như vậy hắn cũng sẽ không tái đuổi theo tìm ngươi, bởi vì… ngươi đã không còn giá trị lợi dụng.” Ánh mắt Hắc Khi Dạ khinh miệt mà đánh giá Bối Bối từ trên xuống dưới thoáng cái, cười đến ghét bỏ.
Ánh mắt của Bối Bối tối sầm lại, cắn môi anh đào, bỏ qua nghi vấn vừa nhói lên trong lòng, giọng điệu ương ngạnh nói: “Ta đã nói trên người ta không có là không có, tin hay không tùy ngươi, cho dù các ngươi đem ta giết ta cũng vẫn nói như vậy.”
Vừa nói, ánh mắt của nàng vừa hận hận mà quét về phía Hắc Khi Phong, đáy mắt, không áp chế được nồng đậm thất vọng, thật sâu đánh vào trái tim Hắc Khi Phong, hắn mấp máy miệng, chỉ có thể khẩn thiết mà nhìn nàng, vô phương mở lời.
Hắn biết, hiện tại hắn nói cái gì nàng cũng nghe không vào, chỉ biết cảm giác được hắn nói gì cũng trở thành nói dối.
“Phải không? Giữ lại ngươi cũng không có tác dụng, ta đây liền giải quyết ngươi!” Ánh mắt tà ác của Hắc Khi Dạ xẹt qua sát ý, giơ một tay lên, ngưng tụ chân khí sắp hướng tới cái trán của Bối Bối chụp xuống.
Hắc Khi Phong vội vàng đưa tay tách ra công kích của Hắc Khi Dạ với Bối Bối, giang hai tay che ở phía trước Bối Bối, khẩn cầu mà nhìn Hắc Khi Dạ: “Đại ca, không cần giết nàng.”
“Ngươi……. vô dụng! Tránh ra!” Hắc Khi Dạ nheo mắt lại, ti ti tức giận bay lên, đối với người đệ đệ trước giờ luôn rất nghe lời này cảm thấy vừa tức lại vừa thất vọng.
“Đại ca…” Hắc Khi Phong một chút cũng không có dấu hiệu thoái nhượng.
Bối Bối tiếp tục mặc kệ huynh đệ bọn họ đang diễn cái gì, nàng lặng lẽ di động cước bộ, xoay người đã muốn chạy.
Tuy nhiên, Hắc Khi Dạ đối với động tác của nàng thấy rất rõ ràng, hắn đưa tay đem Hắc Khi Phong đẩy ra, sau đó đánh Bối Bối một chưởng, rồi lại bị người đệ đệ võ công cao hơn hắn một bậc ngăn trở.
Cứ như vậy, hai người ngươi công, ta chắn mà bắt đầu giằng co qua lại, Hắc Khi Dạ tức giận đến ánh mắt bốc hỏa, ra tay càng trở nên sắc bén hơn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!