Xà Vương Tuyển Hậu - Quyển 2 - Chương 75: Nhất định ta bị bệnh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
35


Xà Vương Tuyển Hậu


Quyển 2 - Chương 75: Nhất định ta bị bệnh


Bối Bối nằm dài trên ghế mềm, hai mắt vô thần nhìn lư hương được đặt bên cạnh, tầm mắt chuyển động theo làn khói trắng lượn lờ tản mát, dần dần mất tiêu điểm.

Từ lúc trở về đến nay, nàng chưa từng thấy Cô Ngự Hàn xuất hiện dù chỉ một lần, lúc đầu nàng còn mừng rỡ thanh nhàn, tuy nhiên, thời gian chậm rãi trôi, nàng bắt đầu thấy nhớ hắn, ánh mắt càng trở nên không thể kiềm chế ngày ngày hướng ra cửa chờ đợi.

Lúc đầu còn có thể dễ dàng quên đi, càng về sau càng chờ mong, sau đó, đến bây giờ vừa thấp thỏm vừa uất ức: “Nam nhân thối, quỷ hẹp hòi, chết vì sĩ diện, tự mình té xuống hồ đâu có liên quan tới ta, cũng dám giận dỗi ta, sau này cũng đừng xuất hiện là tốt nhất.”

Nàng giận dữ đấm vài cái xuống ghế mềm, lăn lông lốc một vòng rồi đứng lên, quyết định tự mình đi tìm chuyện vui!

Tuy nhiên, nàng mới đi ra cửa phòng, Thương Tuyệt Lệ không biết từ nơi nào chui ra ngăn đường, sắc mặt nghiêm túc nói với nàng: “Bối Bối tiểu thư, Vương phân phó không thể để cho người bước ra khỏi cửa phòng một bước, mời trở về đi!”

Nàng không dám tin trợn tròn mắt: “Ngươi lặp lại lần nữa, cái gì gọi là ta không thể bước ra khỏi cửa phòng một bước?”

“Thỉnh Bối Bối tiểu thư trở về phòng.” Thương Tuyệt Lệ máy móc trả lời, ánh mắt loáng thoáng ẩn chứa một tia sáng sung sướng.

“Ngươi… Ta cũng không tin không ra được, tránh ra!” Bối Bối ngẩng đầu lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn thân hình Thương Tuyệt Lệ sừng sững như bức tường trước mặt.

“Mời trở về.” Thương Tuyệt Lệ chắn tại cửa, bất động như núi.

Hít sâu một hơi, tiếp tục thở ra, Bối Bối cố gắng làm bản thân tỉnh táo lại, tức giận không giải quyết được vấn đề!

“Ta muốn gặp Cô Ngự Hàn!” Cái đồ quái gở, lúc nhiệt tình thì theo sát nàng đùa giỡn, sau một khắc liền trở mặt xem nàng như tù nhân, quả thực… tính tình của đại vương có khác!

“Xin lỗi, hành tung của Vương thuộc hạ không biết.” Thương Tuyệt Lệ như đầu gỗ đáp lại nàng.

Bối Bối hai tay nắm thật chặt, quay đầu đi trở về phòng, hung hăng đóng cửa lại, gần như muốn đập nát cánh cửa.

“Cô Ngự Hàn, ngươi… Có bản lãnh ngươi thì vĩnh viễn đừng xuất hiện!”

Cả buổi chiều, Bối Bối buồn bực muốn nổ tung.

Không biết đã bao lâu, Anh Nhi bưng khay trà đẩy cửa đi vào: “Bối Bối tiểu thư, uống một chén trà gừng để ngừa cảm lạnh.”

Rốt cục thấy có người để ý đến mình, tâm trạng âm u của Bối Bối dễ chịu hơn một chút, nàng ghét bị nhốt một mình ở đây lâu như vậy, buồn chết người!

Ngoan ngoãn tiếp nhận chén trà gừng trong tay Anh Nhi, nàng hít vào một hơi rồi than thở: “Anh Nhi, trà gừng này là ngươi nấu hả? Thơm quá a.”

“Đúng vậy, Bối Bối tiểu thư nhân lúc còn ấm mau uống đi.”

Ừng ực ừng ực vài cái, Bối Bối đã uống cạn tận đáy chén trà gừng: “Thật dễ uống nha.”

Nàng liếm liếm môi, dù có chết cũng không thể để bị cảm, nàng cũng không phải là một người thích ngược đãi bản thân, rơi vào cái hồ lạnh như vậy, uống chén trà gừng để phòng lạnh là tốt nhất, nàng ghét khụt khịt.

“Nếu Bối Bối tiểu thư thích uống lần sau Anh Nhi sẽ nấu nhiều một chút, lần này Anh Nhi chỉ pha hai chén, một chén bưng đến chỗ Vương, chỉ còn lại một chén này.” Anh Nhi vừa thu dọn muôi bát vừa nói.

Cơn tức lại bùng lên, nghe đến người kia lập tức giận dữ!

Con ngươi Bối Bối hơi xoay chuyển, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ: “Anh Nhi, ngươi biết Cô Ngự Hàn ở đâu không?”

“Biết a, Vương tắm rửa xong đã nghỉ ngơi.” Anh Nhi cũng không nhận thấy có gì lạ, nhanh chóng trả lời.

Tắm rửa, nghỉ ngơi? Nam nhân kia đem nàng nhét vào đây, sau đó hắn đi ngủ sung sướng làm sao!

Được lắm, lửa giận trong ngực càng bùng cao, càng ngày càng giận, nhưng nàng cố gắng nhịn xuống, con mắt đen nhánh chuyển chuyển, nàng đột nhiên khom lưng, hai tay ôm bụng.

“Ôi, đau quá, ôi…”

Kêu đau ầm ĩ, nàng bắt đầu lăn lộn rồi nằm mềm oặt trên mặt đất.

Anh Nhi hoảng sợ, lo lắng đưa tay cố gắng lay kéo nàng: “Bối Bối tiểu thư, ngươi làm sao vậy? Bối Bối tiểu thư…”

“Ta… bụng ta rất đau rất đau, ôi…” Bối Bối nhất định bám dính trên mặt đất không cho Anh Nhi kéo, sau đó càng lớn tiếng kêu là, chỉ là, đuôi mắt lại liếc về phía cánh cửa.

Anh Nhi hoang mang lo sợ, nàng quay đầu ra ngoài cửa khẩn cấp hô: “Thương hộ vệ, mau mời đại phu, Bối Bối tiểu thư ngã bệnh, Thương hộ vệ…”

Chỉ một thoáng, Thương Tuyệt Lệ đã đi vào, khi hắn thấy Bối Bối ngồi phịch ở trên mặt đất, sắc mặt biến đổi: “Anh Nhi, Bối Bối tiểu thư đang yên đang lành tại sao lại ngã bệnh? Không phải nàng giả vờ chứ?”

Sau đó ánh mắt hắn bắt đầu dò xét Bối Bối, hy vọng có thể thấy chút manh mối, cái nàng Tô Bối Bối này có rất nhiều ý đồ xấu!

Nhận thấy Thương Tuyệt Lệ nghi ngờ, Bối Bối hơi cụp măt xuống, che dấu đáy mắt giảo hoạt, sau đó, bắt đầu thở hổn hển: “Ôi, đau chết mà, đau quá… Ô ô ô… Ta đau muốn chết, ôi…”

“Thương hộ vệ, mau đi mời đại phu, Bối Bối tiểu thư hình như rất thống khổ, nhanh đi, nếu Bối Bối xảy ra chuyện gì, Vương sẽ trách tội!” Anh Nhi gấp đến mức gằn giọng quát Thương Tuyệt Lệ, trong giọng nói bao hàm ý muốn bảo vệ Bối Bối.

Thương hộ vệ này mắc chứng gì vậy, Bối Bối tiểu thư bệnh thành như vậy, mà còn thản nhiên nói như thế.

Nghe Anh Nhi nói với vẻ nhiêm túc, Thương Tuyệt Lệ ngẩn ra, sau đó mặt mày trầm trầm: “Anh Nhi, ngươi chiếu cố Bối Bối tiểu thư cẩn thận, ta lập tức đi mời đại phu.”

Một trận gió tốc độ xẹt qua đã không thấy thân ảnh Thương Tuyệt Lệ.

“Bối Bối tiểu thư, đến đây, nô tỳ đỡ ngươi nằm lên giường, chờ một chút đại phu sẽ tới.” Anh Nhi cố hết sức nâng đỡ Bối Bối, cẩn thận từng li từng tí.

Trở tay, cầm tay Anh Nhi, Bối Bối thương tâm trong mắt ngập nước: “Anh Nhi, không phải ta mắc quái bệnh chứ, liệu có chết không?”

“Đương nhiên là không rồi! Bối Bối tiểu thư nhất định sẽ nhanh chóng khôi phục bộ dáng khỏe mạnh an khang!” Anh Nhi trả lời đầy tin tưởng.

Hơi cụp hàng mi xuống, trong mắt Bối Bối xẹt qua một tia áy náy, nhưng không thể không giả vờ cảm động, đau thương thì thầm: “Anh Nhi, ngươi tốt với ta quá, trước khi chết có ngươi ở bên, ta rất thỏa mãn.”

Bất an đến đỏ cả mắt, tiếng nói Anh Nhi mang theo tiếng nấc: “Bối Bối tiểu thư, ngươi sẽ không chết, Vương không bao giờ để ngươi gặp chuyện không may, pháp lực của Vương cao cường như thế, không có chuyện gì mà Vương làm không được.”

Cơ hội tới rồi! Chờ Anh Nhi ra ngoài tìm Cô Ngự Hàn, nàng mới có cơ hội chạy trốn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN