Xác Chết
Nụ cười yêu nghiệt này!
Giản Ninh Huyên không thể không thừa nhận, bản thân mình nhiều khi không theo nổi mạch não của An Bộ, nhưng khi ở bên cạnh cô hắn cảm thấy rất thoải mái, cũng rất vui vẻ, vừa mới tức giận bất bình thay cô vì một câu nói này mà tan thành mây khói.
Tức giận tan ra, An Bộ bên này thì như bay trong gió xuân khi giá trị sinh mệnh lại tăng hai điểm, cô lập tức khuyến mại cho Giản Ninh Huyên một nụ cười khen ngợi (*≧▽≦)b
Lúc này Giản Ninh Huyên mới nhớ đến bản thân vẫn đang cầm tay An Bộ, trong lòng sợ hãi, vội vàng buông tay ra, nhìn vào phần da bị mình chạm vào nổi lên một tầng hồng nhạt, nhưng biến mất rất nhanh.
-Xin lỗi……
Giản Ninh Huyên biết rõ nhiệt độ cơ thể khác biệt của mình sẽ mang đến phiền phức cho người khác đến mức nào, hắn nhìn vào mắt An Bộ, đôi con ngươi xanh lam lộ ra sự lo lắng.
-Sao tự nhiên lại xin lỗi?
An Bộ giơ cánh tay lên.
-Bởi vì anh chạm vào tay tôi? Không cần lo lắng đâu, nếu anh thích, cứ chạm thoải mái, tôi không ngại đâu.
Phải nói là cực kì vui sướng mới đúng!
-Cô…. Không cảm thấy nóng sao?
Giản Ninh Huyên chần chừ hỏi.
Nóng? Cái cảm giác này một thế kỷ qua cô chưa bao giờ cảm nhận được đó! Giống những lúc đói khát đều không thể nhịn được, làm ơn, truyền cho cô thêm nhiều nhiệt độ chút!
-Tôi có thể chất âm hàn, không sợ nóng.
An Bộ hỏi lại:
-Nhưng ngược lại là anh, khi ở cạnh tôi anh có thấy lạnh không?
Lạnh? Không hề.
Sự lo âu trong mắt Giản Ninh Huyên trong phút chốc như được sóng biển cuốn trôi, lấp lánh trong suốt. Cúi đầu nhìn chăm chú người con gái bên cạnh, tâm tình như mặt hồ tĩnh lặng bị xáo trộn do một viên đá rơi xuống, nổi lên từng đợt gợn sóng, ý cười tràn ngập đôi mắt, con ngươi lạnh lẽo rực rỡ hẳn lên, giống như pháo hoa nở rộ, chiếu sáng cả một bầu trời đêm.
An Bộ: Đê ma ma, tên yêu nghiệt này cười! Trái tim của thân già này thế mà còn bị giật một trận?
-Ngài Giản, anh nên cười nhiều một chút.
An Bộ không hề bủn xỉn khen lấy khen để.
-Chỉ cần anh giữ nguyên nụ cười đó, tôi dám khẳng định, 99% giống cái và 50% giống đực ở đây sẽ quỳ phục dưới chân anh.
99% giống cái chưa tính, còn 50% giống đực là ý gì?
Giản Ninh Huyên thu lại nụ cuời, khôi phục bộ dáng lãnh đạm như xưa.
An Bộ tiếc nuối nhìn hắn một cái, sau đó chuyển mắt đến vườn hoa bên kia.
Mấy người Dương Thiển Thiển, Kỷ Tư Kỳ, Bối Mộng Lạp và Thẩm tiên sinh đã trở thành tiêu điểm của bữa tiệc, bị mọi người vây ở trung tâm.
Hai người An Bộ và Giản Ninh Huyên đứng một góc của vườn hoa, tách biệt hoàn toàn với bên náo nhiệt kia.
Giản Ninh Huyên cảm thấy nhiệm vụ tham gia bữa tiệc này đã hoàn thành, vì thế nói với An Bộ:
-Chúng ta về nhà được chứ?
-Được.
Đương nhiên cô không có ý kiến gì.
-Cô đợi một lát.
Giản Ninh Huyên dặn dò một tiếng, xoay người đi về phía toilet.
Một mình An Bộ bước dọc theo con đường lát sỏi, gió đêm thổi vào chân váy cô, nhẹ nhàng mềm mại lay động.
-Cô giáo An.
Một giọng đàn ông quen thuộc truyền đến từ đằng sau.
An Bộ quay đầu lại nhìn, phát hiện ngài Thẩm vừa còn trong trung tâm đám đông hiện giờ đang tiến về phía cô.
-Thật sự là cô?
Ngài Thẩm bước vài bước đến gần An Bộ, cười hỏi:
-Không ngờ lại gặp được cô ở đây, cô là bạn của Dương tiểu thư sao?
-Không phải, tôi đi cùng bạn đến đây.
An Bộ khách khí trả lời.
-Xin lỗi, hôm qua quên chưa giới thiệu.
Ngài Thẩm nhìn người con gái có khí chất đặc biệt trước mặt.
-Tôi tên là Thẩm Mục Nhiên, anh trai của Cốc Lặc. Ngày mai Cốc Lặc đến học ở lớp của cô An, mong cô giúp đỡ thằng bé nhiều hơn.
-Cậu bé là học sinh của tôi, nhất định tôi sẽ chỉ bảo tận tình.
Ánh mắt An Bộ quét quét trên người hắn, hôm qua cô đã chú ý, sinh khí trên người đàn ông này như ẩn như hiện, không hề ổn định, đây là dấu hiệu sắp có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, hoặc là có nguy hiểm đến tính mạng, phải chờ đến ba ngày trước khi mọi chuyện xảy ra mới khẳng định được.
-Vậy nhờ cô giáo An.
Thẩm Mục Nhiên nhìn về phía trung tâm bữa tiệc, mời nói:
-Dương tiểu thư sắp cắt bánh kem rồi, chúng ta cùng qua chứ?
An Bộ đang muốn từ chối, chợt thấy một cô gái bước nhanh về bên này.
-Mục Nhiên, ngài làm gì ở đây vậy?
Kỷ Tư Kỳ đến bên cạnh Thẩm Mục Nhiên, ôm chặt tay hắn, ánh mắt nhìn về phía An Bộ tràn ngập địch ý.
-A, chả phải vị này chính là diễn viên quần chúng trong《khuynh thành tuyệt đại 》hay sao? Chuyện gì vậy, Trương Thính Nam vứt bỏ cô rồi ư?
Thẩm Mục Nhiên hơi hơi nhướng mày, An Bộ thì mang vẻ mặt bình tĩnh, cẩn thận đánh giá Kỷ Tư Kỳ một chút, mơ hồ nhớ lại thân phận của cô ta, hình như là nữ chính cũ của《 Khuynh thành tuyệt đại 》thì phải.
-Các cô quen nhau sao?
Thẩm Mục Nhiên hỏi.
Kỷ Tư Kỳ cười lạnh nói:
-Sở dĩ《 Khuynh thành tuyệt đại 》bị giải tán là bởi Trương Thính Nam muốn để cô ta thay thế Lưu Uyển Nhi đóng vai nữ số hai. Thủ đoạn của cô thật là lợi hại, khiến Vũ Hạo rất ‘thưởng thức’.
Hai chữ “thưởng thức” mập mờ nhấn mạnh khiến người khác phải hiểu lầm.
An Bộ hơi khó hiểu, rốt cuộc bản thân cô đã làm ra chuyện hại người oán trách gì, khiến cô ta cứ nhắm vào cô?
Dù cô không thích gây sự, nhưng khi người khác vô duyên vô cớ hạ nhục mình cô không thể nén giận được, lập tức trả lời:
-Nói vậy ngài Thẩm đây chính là nhà đầu tư trước đây của《 Khuynh thành tuyệt đại 》, đáng tiếc ngài đối với Kỷ tiểu thư ‘yêu thương có thừa’, chỉ vì một câu nói của cô ấy ngài đã rút lại khoản đầu tư. Vì vậy khiến đoàn phim suýt nữa lâm vào đường cùng, cũng may nhờ đạo diễn Trương kéo được nhà đầu tư mới, giúp đoàn phim tránh được nguy cơ bị giải tán.
Thẩm Mục Nhiên hơi ngẩn ra, Kỷ Tư Kỳ tức giận nói:
-Cô nghĩ mình là ai mà dám nói ngài Thẩm như vậy? Cô biết ngài ấy là ai không?
-Những kẻ ương ngạnh giống cô, hình như đều rất thích dùng một lời thoại thì phải?
An Bộ cười nói:
-Động một cái là lôi gia tộc mình ra, ỷ thế hiếp người, làm vậy rất sung sướng rất đáng tự hào sao?
-Cô!
Sắc mặt Kỷ Tư Kỳ đỏ lên, chỉ vào cô đến một câu không nói thành lời. Bị cô nói như thế, cô ta sao có thể mượn danh được nữa?!
Thẩm Mục Nhiên thì bày ra bộ dáng muốn cười nhưng không cười được, che miệng ho nhẹ một tiếng, nói:
-Được rồi, hôm nay là sinh nhật của Dương tiểu thư, mọi người còn vướng mắc gì thì lúc khác nói chuyện tiếp, đừng gây khó khăn cho chủ nhà.
Kỷ Tư Kỳ tức anh ách, hung hăng trừng An Bộ.
-Ngài Thẩm, Kỷ tiểu thư, Dương tiểu thư chuẩn bị cắt bánh sinh nhật, hai người mau đến đây đi.
Đúng lúc này, một giọng nói mềm nhẹ truyền đến từ nơi không xa.
Ba người đều quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một bóng dáng vô cùng xinh đẹp đứng dưới ánh đèn, cười vẫy vẫy tay bên này.
Kỷ Tư Kỳ nhìn thấy người này, ánh mắt sáng ngời, hướng An Bộ nói:
-Cô gái kia chính là Bối Mộng Lạp tiểu thư, cái tên này có lẽ cô đã nghe qua. Cô ấy là đầu tư mới của ngài Thẩm, nữ số hai của《 Giang sơn mỹ nhân 》, chỉ cần dựa vào một mình cô ấy, chắc chắn nhân khí của《 Giang sơn mỹ nhân 》sẽ vượt xa 《 Khuynh thành tuyệt đại 》. Chờ khi hai bộ phim phát hành, tôi sẽ chống mắt nhìn xem các người lấy gì đấu lại chúng tôi?
An Bộ buồn bực:
-Trong đoàn phim nữ số hai có nhân khí còn cao hơn cả bản thân mình, cô là nữ chính thấy rất vui sao?
Kỷ Tư Kỳ: “!” Mẹ nó phát điên mất!!!
Thẩm Mục Nhiên thưởng thức qua tài ăn nói của An Bộ, tuy Kỷ Tư Kỳ xinh đẹp, nhưng nếu nói về tài hoa và khí chất, có dùng mười Kỷ Tư Kỳ cũng không so được với cô giáo An này.
Lúc này, An Bộ đột nhiên hướng nơi nào đó lộ ra nụ cười xán lạn.
Thẩm Mục Nhiên cùng Kỷ Tư Kỳ theo tầm mắt cô nhìn qua, chỉ thấy một thân ảnh tuấn dật đang bước đến gần, mái tóc màu nâu hơn tán loạn, lông mày sắc bén, nhuệ khí bức người, một đôi mắt màu xanh lam lạnh lùng như băng tuyết, ngũ quan mang theo đặc trưng của con lai, tuấn mỹ giống như tượng điêu khắc Hải Thần.
Kỷ Tư Kỳ nhìn đến mức hô hấp cứng lại, tim chợt đập nhanh hơn vài nhịp.
Ánh mắt Thẩm Mục Nhiên hơi trầm xuống, như đang suy đoán thân phận của hắn.
Người tới đương nhiên là Giản Ninh Huyên, hắn không thèm liếc nhìn hai người Thẩm Kỷ một cái, nhanh chóng đến bên cạnh An Bộ, nhẹ giọng nói:
-Khiến cô đợi lâu, chúng ta đi thôi?
-Được.
An Bộ bắt lấy cánh tay Giản Ninh Huyên, cùng hắn ra ngoài căn biệt thự.
Cảm thấy tâm trạng Giản Ninh Huyên hình như không được vui, An Bộ không biết từ nơi nào lấy ra một viên kẹo vị xoài, bóc giấy gói kẹo ra, đưa đến bên miệng hắn:
-Đây, kẹo ngọt.
Giản Ninh Huyên mặt không có biểu cảm ngậm viên kẹo vào miệng, vài giây sau, buồn bực trên người tan đi, ngay sau đó một vầng hào quang màu vàng nhạt hiện ra.
An Bộ lập tức giơ chữ V trong lòng: Đút ăn thành công!
Tùy thân mang theo một túi thức ăn cho mèo là cực kỳ chính xác!
Thẩm Mục Nhiên nhìn bóng dáng hai người đã đi xa, trong mắt mơ hồ lộ ra một tia tiếc nuối không rõ, ngay sau đó nghe được Kỷ Tư Kỳ nói nhỏ một cách khinh thường:
-Hừ, lúc nãy còn lên mặt vênh váo lắm, kết quả cũng giống tôi, còn so sánh ai cao quý hơn ai?
Thẩm Mục Nhiên nhíu mày, trước kia hắn cảm thấy phụ nữ học thức nông cạn, tính cách được nuông chiều không phải chuyện quan trọng gì, nhưng khi so sánh hai người, bỗng nhiên cảm thấy người phụ nữ bên người thật đần độn vô vị……
-Vừa nãy xảy ra chuyện gì vậy? Hai người kia không gây khó dễ gì cho cô chứ?
Giản Ninh Huyên hỏi.
-Anh nghĩ tôi là người sẽ để người khác đè đầu cưỡi cổ sao?
An Bộ ngồi lên xe thư giãn một lát.
-Giống.
Giản Ninh Huyên chém đinh chặt sắt.
-Từ đầu đến chân đều giống.
An Bộ kinh ngạc:
-Ngài Giản, anh mà cũng biết nói đùa sao?
Giản Ninh Huyên: “……”
Hắn dùng bộ mặt nghiêm túc không gì lay chuyển, xác định nhìn cô: Hắn chưa bao giờ nói đùa.
-Anh yên tâm đi, nếu tôi gặp chuyện khó xử, nhất định sẽ tìm anh hỗ trợ.
-Ừ.
Mặt Giản Ninh Huyên giãn ra, yên lặng coi những lời này là một lời hứa hẹn, bảo hộ cô không để cô chịu thiệt thòi.
Về đến nhà, An Bộ để Giản Ninh Huyên đi tắm trước, người sau thì theo nguyên tắc ưu tiên phái nữ nhường cho cô.
An Bộ dựa vào cửa phòng tắm, lười nhác nói:
-Nếu thế thì, chúng ta cùng nhau tắm đi?
Giản Ninh Huyên vươn tay ra, cực kỳ đơn giản cũng rất thô bạo nhét cô vào phòng tắm, sau đó rầm một tiếng đóng cửa lại.
Nhìn chằm chằm cửa phòng tắm đang đóng, thân thể Giản Ninh Huyên cứng còng, trong khoảnh khắc đó, tim hắn đập loạn nhịp.
Khi chưa sắp xếp đầu óc lại được, cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra, ngay sau đó là nửa cái đầu thò ra.
Không đợi An Bộ lên tiếng, Giản Ninh Huyên nhanh chóng bay qua giơ tay lên, nắm đầu cô, xoay lại, bắt lấy nắm cửa, âm thanh lạnh lùng nói:
-Tắm nhanh đi!
-…… Tôi chỉ muốn nói là,..
Âm thanh An Bộ rầu rĩ truyền ra từ phòng tắm.
-Tôi quên chưa lấy quần áo ngủ.
Giản Ninh Huyên: “……”
———–lời của Bảo—–
chíu chíu… bén lửa rồi,bén lửa rồi. hí hí.
—————
Dịch: THanh Thư
Biên tập: BảoNhi
Team: Thỏ thích ăn thịt
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại .com ngày 16/01/2019
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!