Xài Chung Hệ Thống Với Hotboy Trường
Chương 16: Tới Ăn Gà
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Ăn gà là chiến thắng khi chơi PUBG á, vì khi thắng trên màn hình sẽ hiện dòng chữ “winner winner chicken dinner”.
Tác giả: Sơ Tán Ngân Hà
Edit: Khoai Tây + Hoàng Thượng
Thứ bảy.
Đường Ngữ đang chơi game trong phòng khách, cậu ngồi trên thảm dựa lưng vào sô pha, hai chân bắt chéo, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình laptop, vô thức đắm chìm vào.
Hôm nay bố mẹ cậu trực ban, Đường Ngữ có thể quẩy cả ngày mà chẳng có ai quản.
Ngay lúc sắp ăn được gà, 520 xuất hiện: 【Ký chủ, xin hãy mời Băng Mật cùng ăn gà.
Hoàn thành cộng một điểm, là đủ năm điểm rồi đó~】
【Mày đùa cái gì vậy, Băng Mật mà lại chơi game à?】Đường Ngữ khinh bỉ.
【Ký chủ, vậy mới nói cậu chẳng hiểu Băng Mật gì, bây giờ bắt đầu làm nhiệm vụ】520.
Đường Ngữ vốn tưởng rằng cuối tuần thì sẽ được nghỉ ngơi, kết quả vẫn phải làm nhiệm vụ.
Suy nghĩ của cậu bị gián đoạn, không chú ý nên bị hehot.
Cậu hít sâu, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Băng Mật.
Tên nhóc ấu trĩ: Tới ăn gà!
Băng Mật nhìn câu nói kia trên màn hình, đang suy nghĩ có nên đồng ý không.
Hắn chỉ mới chơi một hai lần, cảm thấy nhàm chán nên không chơi nữa, hôm nay được người ta mời, thật ra cũng muốn thử một chút xem sao.
222: 【Thân ái, đồng ý cộng một điểm, vừa đủ hai điểm nha~~~】
Dạo này hệ thống 222 hơi bị lạc hậu, Băng Mật nghĩ.
Đường Ngữ nhìn chữ “được” trên giao diện Wechat, cảm thấy hơi khó tin.
“Không phải chứ, cậu không biết chơi thì đừng nhận lời chứ, đến lúc đó lại liên lụy bố mày thì sao bây giờ?” Đường Ngữ bất đắc dĩ nói.
Cậu không biết dạo này Băng Mật có vấn đề gì nữa, yêu cầu gì cũng đáp ứng, ngay cả việc nắm tay nhau cũng ngầm đồng ý luôn.
Đường Ngữ không hiểu được nội tình phía sau, gãi gãi đầu, mời Băng Mật cùng ăn gà.
Ngay lúc bắt đầu, Đường Ngữ bỗng nhiên nhớ ra gì đó, kéo thêm Nòng Nọc vào đội.
Cả ba người họ cùng chơi, đến lúc đó cậu với Nòng Nọc cười chết Băng Mật.
Cậu có hơi tò mò, rốt cuộc lúc chơi game Băng Mật có thể ngáo đến mức nào.
Tưởng tượng đến cảnh Băng Mật còn chưa kịp bắt đầu đã chết, cậu nhịn không được lại thấy mắc cười.
Đường Ngữ có thể tưởng tượng sắc mặt Băng Mật lúc đó.
“Há há há há…”
Đường Ngữ nghĩ đến đã thấy buồn cười.
Nhưng mà…!
Cả trận, Băng Mật tác chiến rất có chiến lược, tiến lùi phù hợp, liên tiếp giết chết mấy đội.
Cằm Đường Ngữ sắp rớt xuống đất, tốc độ tay cũng chậm đi, lực chú ý hoàn toàn đặt trên người Băng Mật.
Má ơi đẹp trai vl!
“Tành tạch!” một tiếng, Băng Mật hehot người định đánh lén phía sau Đường Ngữ.
“Đi thôi.” Băng Mật nói với Đường Ngữ.
Sau đó Đường Ngữ một lòng bám theo Băng Mật, Băng Mật dẫn cậu đi ăn gà.
Nòng Nọc không biết người đó là Băng Mật, liên tục kêu “Đại thần đại thần”, luôn mồm khen “Lợi hại lợi hại”.
Đúng là chó liếm.
Đường Ngữ nhìn không nổi nữa, bảo Nòng Nọc mau câm mồm.
Hai tiếng trôi qua, Đường Ngữ vậy mà chưa thua một ván nào, còn nhiều lần được Băng Mật dắt theo ăn gà!
“Đờ mờ!” Ván này lại thắng, thắng cực kỳ đã, sướng đến nỗi Đường Ngữ muốn đấm sàn cười to.
Cậu cầm điện thoại, kích động gửi một tin nhắn thoại.
Tên nhóc ấu trĩ: Cậu hôm nay quá đẹp trai rồi đó, thiệt trâu bò!
Giọng nói vang vọng trong biệt thự trống vắng, thậm chí còn có âm thanh vọng lại.
Băng Mật nghe xong lập tức ngẩn ngơ, một phần bởi vì lần này phương thức khen ngợi của Đường Ngữ rất trực tiếp, khác hoàn toàn với cách khen buồn nôn mấy lần trước.
Phần còn lại là bởi vì nhà hắn lâu lắm rồi không có tiếng nói của người khác.
Lần gần đây nhất là cái ngày cô bảo mẫu rời đi.
Băng Mật ma xui quỷ khiến bấm phát lại —— “Cậu hôm nay quá đẹp trai rồi đó, thiệt trâu bò!”
Cứ lặp lại như vậy hai lần, tay Băng Mật cứng lại, hắn bị cái gì thế này, không phải đã nói không cảm thấy cô đơn sao, vậy mà bây giờ lại đang làm cái gì vậy?
Băng Mật dựa vào lưng ghế, rúc sâu vào trong, hai tay đặt trên bụng.
Lúc này, Đường Ngữ vẫn đang chìm trong sự kích động thì Nòng Nọc gọi điện hỏi: “Con trai, mày tìm được đại thần ở đâu đó, lợi hại vl!”
“Gọi bố đi tao nói cho mày là ai.” Đường Ngữ.
“Mày có cần tuyệt tình như vậy không.” Nòng nọc.
Đường Ngữ: “Không muốn biết thì thôi, lần sau không cho cậu ta kéo mày nữa.”
“Ấy ấy ấy, đừng mà, tao gọi, tao gọi,” Nòng Nọc ngập ngừng, không tình nguyện gọi “Bố.”
“Ài, cháu trai ngoan.” Đường Ngữ cười ha hả cúp điện thoại.
Ở bên kia, Nòng Nọc tức đến nỗi muốn bùng nổ, ngay lập tức gọi điện thoại lại: “Đường Ngữ, mày đừng có nhỏ mọn như vậy, hôm nay nếu mày không nói cho tao, thì tuần sau tao sẽ xin Băng Mật ra nhiều đề Toán hơn cho mày, để mày làm đến chết luôn!”
“Ồ, tên nhóc mày tính khí lớn quá ha,” Đường Ngữ không ngờ là Nòng Nọc lại uy hiếp cậu như vậy, nhưng mà cậu đúng là rất sợ cậu ta nói cho Băng Mật, cậu nghĩ nghĩ, bị thuyết phục, “Được rồi được rồi, bố không so đo với mày, người đó là Băng Mật.”
Đầu kia của điện thoại có tiếng gào thét của sóc mamorta*, Đường Ngữ phải để điện thoại ra thật xa.
Nòng Nọc hú xong còn kích động nói: “Đại thần ở bên cạnh á, mày cái đồ con trai rùa** này sao không để cậu ta kéo chúng ta sớm một chút thì chúng ta sẽ không đến mức bị đám cháu trai kia chèn ép.
Tao chưa từng thắng năm lần liên tiếp đâu, cảm giác này thật là sung sướng.”
*Tiếng gào thét của con này hay được chèn vào mấy video trên douyin á:)))
**龟儿子 (quy nhi tử): 1) từ chửi thề, tương đương “son of a b*tch”/ 2) quy = vương bát (nghĩa là đồ khốn, đồ tạp chủng) → con trai của của đồ khốn/ 3) quy nhi tử = quy đầu, ý chửi thề.
(Baidu)
Cậu lười nghe Nòng Nọc chó liếm sùng bái nên cúp điện thoại luôn.
Offline, Đường Ngữ cảm thấy hơi đói bụng nên chuẩn bị tìm đồ ăn.
520:【Ký chủ, xin hãy thổi rắm cầu vồng kịp thời nha~】
【Được!】Bây giờ đối với Đường Ngữ, việc thổi rắm cầu vồng là rất đơn giản.
Cậu tiếp nhận rất nhanh, không còn kháng cự như hồi trước.
Tên nhóc ấu trĩ: Tay người khác là được máu thịt tạo thành, còn tay cậu lại là được thần tiên khai quang.
Cậu bé cầm cờ: Cậu…!
Băng Mật cạn lời.
Trước đây cảm thấy chơi game này không có gì thú vị, lúc nào cũng thắng, bây giờ nhận ra, chỉ là không tìm được đồng đội thích hợp.
Nếu đồng đội là Đường Ngữ, dù kỹ thuật có kém đi chăng nữa, hắn cũng sẵn lòng kéo.
Lúc này 520 nói với Đường Ngữ:【Chúc mừng ký chủ, có thể chọn Thẻ chức năng rồi!】
Vừa mới mở không gian tùy thân ra, Đường Ngữ đã nhanh chóng chọn được thẻ “Hào quang sắc đẹp mười phút” giữa một đống thẻ.
520:【Vì sao cậu lại cố chấp như vậy, tui đã nói là cậu đã rất đẹp trai rồi.】
Đường Ngữ:【Theo đuổi cái đẹp không có giới hạn, đã rất đẹp trai không có nghĩa là đẹp trai nhất, lần này mày không ngăn cản được tao đâu.
】
520 phục rồi:【Được được được, thấy cậu gần đây biểu hiện tốt, cho cậu một thẻ.】
【Cái gì!】 Đường Ngữ kích động đến dậm chân, vớ trắng dẫm trên thảm.
Trong không gian hiện lên “Thẻ tha thứ”.
Đường Ngữ buồn bực:【Tại sao?】
520:【Cậu sẽ dùng đến nó, tin tui đi.】
Đường Ngữ có dự cảm không tốt:【Chẳng lẽ…!tao sẽ chọc Băng Mật tức giận hả?】
520:【Vô khả phụng cáo*.】
*无可奉告 (vô khả phụng cáo): không có gì để nói, miễn bình luận, không thể nói.
Đường Ngữ:【Tao nghi là mày có thể thấy trước tương lai lắm.】
520:【Miệng tui kín lắm, trình độ cỡ cậu không moi được đâu.】
Đường Ngữ ngẫm lại kiến nghị của 520 lần trước, đúng là có dùng đến “Thẻ bắt buộc chứng ám ảnh cưỡng chế”, nên cậu nghe lời mà chọn “Thẻ tha thứ”.
Cuối tuần.
Đường Ngữ bắt đầu điên cuồng làm bài tập.
Hôm qua cậu chưa đụng vào một chữ nào, nên hôm nay phải làm xong toàn bộ.
Tất cả bài thi khác đã làm xong rồi, chỉ còn lại ba tờ bài Toán là chưa đụng vào.
Cậu hít một hơi thật sâu, làm hết những bài biết làm trên tờ bài thi, còn những bài không biết làm thì không thể làm, để lát nữa đi chép của Nòng Nọc.
Dù sao thì Nòng Nọc cũng học Toán tốt hơn cậu một chút xíu.
Vẫn không được thì ngày mai đi học sớm một chút để chép bài các bạn khác.
Kế hoạch cực kỳ hoàn mỹ, có thể chơi rồi!
Đường Ngữ nhào vào vùng biển gọi là “giường” y như một con cá.
520:【Ký chủ, cậu chưa làm xong bài tập đã đi chơi, lương tâm không cắn rứt à?】
【Cũng chẳng phải là lần đầu, không cắn rứt không cắn rứt.】Đường Ngữ xua tay.
【Nhiệm vụ tới, hỏi bài Băng Mật môn Toán, hoàn thành thêm một điểm.】520.
【520!!! Mày không phải con người nên không hiểu da mặt của con người cũng có giới hạn, tuy rằng tao họ Đường, nhưng tao thật sự không dính người! Không dính người đâu!】Đường Ngữ sửng sốt ngồi dậy.
520:【Tui không phải con người, cho nên tui không hiểu cậu nói gì đâu.
Nhiệm vụ không thay đổi, tự cậu chọn đi.】
Đường Ngữ luồn hai tay vào tóc, cậu muốn giết chết hệ thống 520 cho rồi.
Ngày nào cũng làm phiền Băng Mật, chẳng biết Băng Mật có ghét cậu hơn hồi trước không.
Bực mình á.
Đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, Đường Ngữ vẫn phải mặt dày gửi tin nhắn.
Tên nhóc ấu trĩ: Có đó không?
Vài phút sau.
Cậu bé cầm cờ: Nói.
Tên nhóc ấu trĩ: Cậu làm xong bài tập chưa?
Cậu bé cầm cờ: Không cho cậu chép đâu.
Tên nhóc ấu trĩ gửi một biểu tượng cảm xúc tức giận rồi nói: Tôi không có nói là muốn chép!
Cậu bé cầm cờ: Vậy cậu muốn tôi giảng cho cậu?
Tên nhóc ấu trĩ:…Ờm, đúng.
Cậu có giảng hay không?
Băng Mật nhìn câu nói có hơi bá đạo của Đường Ngữ, cười một cái, thật ra hắn vốn dĩ không định từ chối.
Cậu bé cầm cờ: Câu nào?
Sau đó, trong khung tin nhắn có hai bức ảnh, là mặt trước sau của bài thi.
Phóng to là thấy, phải có ít nhất hai mươi câu bị khoanh tròn bằng bút chì.
Băng Mật: “……”
Tên nhóc ấu trĩ: Nè, có chút xíu này thôi.
Chút xíu này?
Cậu hình như hiểu sai nghĩa từ “chút xíu” rồi.
Băng Mật nhìn thời gian biểu hàng ngày của mình, khung giờ này ghi: đọc sách y học.
Đường Ngữ thấy Băng Mật mãi không trả lời, tưởng hắn không muốn, trong lòng có hơi thất vọng nên gửi một cái biểu cảm con chuột nhỏ nằm bò chớp mắt, đáng thương hề hề.
Cậu không cảm thấy đây là đang làm nũng, chỉ đơn giản là thể hiện tâm trạng thất vọng thôi.
Tầm mắt của Băng Mật rơi xuống chỗ chuột nhỏ, cong môi cười.
Cậu bé cầm cờ: Rất giống cậu.
Đường Ngữ: “??!”
Băng Mật có ý gì, cậu nhìn giống con chuột?!
Tên nhóc ấu trĩ bùng nổ: Ý cậu là tôi tặc mi thử nhãn*?! Mắt tôi còn lớn hơn mắt cậu, vừa chói vừa sáng, giống chuột chỗ nào?!
*贼眉鼠眼 (tặc mi thử nhãn): mắt trộm mắt chuột, ý chỉ cái nhìn lấm la lấm lét.
Băng Mật không có ý mắng cậu, là Đường Ngữ tự hiểu lầm.
Cậu bé cầm cờ: Giảng câu nào trước?
Hình như Băng Mật đang đánh trống lảng?
Đường Ngữ muốn công bằng bèn gửi một bức ảnh con mèo xấu ơi là xấu.
Tên nhóc ấu trĩ: Cái này giống cậu.
Vốn nghĩ rằng đã khiến Băng Mật tức giận rồi, ai ngờ người ta trả lời: Vậy tôi có cần ăn cậu không?
Á á á! Đường Ngữ phát điên.
Quên đi, người tốt không đấu với kẻ xấu, vốn dĩ là xin người ta giảng đề giúp, không cần phải quá cứng đầu.
Đường Ngữ mềm, cũng không nắm mãi chẳng buông, con chuột thì con chuột vậy.
Tên nhóc ấu trĩ gửi một cái biểu cảm nhận thua.
Băng Mật khẽ cười hai tiếng, trả lời: Giảng những câu điền vào chỗ trống trước đi.
Tên nhóc ấu trĩ: Ừm ừm.
Băng Mật gửi tin nhắn thoại giảng đề, giảng xong một câu sẽ gửi một trang nháp.
Âm thanh của hắn truyền vào phòng ngủ của Đường Ngữ, khiến Đường Ngữ trong một khoảnh khắc có cảm giác như Băng Mật đang nói chuyện trong phòng ngủ của mình.
Trong lòng cậu có hơi xúc động, lỗ tai đỏ một cách khó hiểu.
Giọng Băng Mật khe khẽ, có thể biết được chỗ của hắn ở bên kia rất yên tĩnh.
Đường Ngữ dựa vào hướng dẫn của Băng Mật mà giải đề từng bước một, tư duy rất rõ ràng rành mạch, làm cậu phải cảm thán học bá chính là học bá.
Đường Ngữ không hiểu chỗ nào sẽ hỏi, không giống ở trên lớp, lão Mã giảng nhanh nên cậu ngại hỏi lại.
Hai người giao lưu bằng giọng nói, chỗ nào Đường Ngữ nghe không hiểu lắm thì nghe hai lần, rồi chuyển giọng nói thành văn bản xem lại một lần nữa.
Băng Mật ở trong phòng khách, trên bàn trà bày các loại sách, trên tay đang cầm giấy nháp.
Giọng nói của Đường Ngữ phát ra từ điện thoại, lấp kín cả căn phòng.
Băng Mật rất thích cảm giác này, giống như đang ở một nơi vốn quạnh quẽ lại đột nhiên có thêm hơi người.
Lúc đầu, loại cảm giác này rất xa lạ, thậm chí còn khiến hắn cảnh giác, nhưng hắn không bài xích giọng của Đường Ngữ.
Giọng Đường Ngữ trong trẻo rõ ràng, có âm sắc đặc trưng của thiếu niên, rất thoải mái.
Tuy rằng qua điện thoại thì hơi khác đi, nhưng bản chất thì không thay đổi.
Gần đây hắn dùng phần mềm trò chuyện rất thường xuyên, bởi vì luôn có Tên nhóc ấu trĩ đến tìm hắn.
Rất nhanh đã giảng xong một trang bài thi, Đường Ngữ tiếp tục lấy trang tiếp theo ra.
Cậu cảm thấy Băng Mật rất nghiêm túc, hình như cũng không ghét bị cậu làm phiền.
Đường Ngữ nhìn một công thức Băng Mật gửi, nhìn một lúc lâu cũng không thấy dùng được, vì thế chụp màn hình gửi lại.
Tên nhóc âu trĩ: Có phải cậu gửi sai rồi không?
Ánh nhìn đầu tiên Băng Mật không chú ý đến nội dung, mà là nhìn biệt danh Đường Ngữ đặt cho hắn —— Cậu bé cầm cờ.
– —
Tác giả có lời muốn nói:
Cậu bé cầm cờ: Tôi đây là mèo, có thể ăn con chuột nhỏ là cậu không?
Tên nhóc ấu trĩ:…!Ờm, cậu muốn ăn chỗ nào trước?
– —
*Khoai Tây Xàm Xí: Yêu thương hoàn thựn rất nhiều;;-;; Dạo tui lười quá mọi người ơi, không biện hộ gì hết, bọn tui cũng sắp đi học lại rồi, nhìn tương lai mà thấy mịt mờ.
Toi tự hứa tuần này sẽ chăm chỉ edit hơn, tui thề đó huhuhu.
Đường Đường dễ thương qué huhuhuhu, mà mọi người ạ, bà tác giả vừa đen tối não còn bổ nữa, có mấy chỗ càng đọc càng nghĩ nhiều=]]] Còn Băng Mật liêm sỉ của anh đâu hả? Hả? Tui thấy là bạn Đường nóng ruột lắm rồi, thiếu điều làm nũng đưa mình vô miệng người ta thôi.
Tui edit lâu dị mà còn không chịu nổi mấy cái rắm bạn Đường thả, nên cơ bản bạn ĐƯờng hong hề hết ngại.
chỉ là quen ròi nên bộc lộ bản chất thoải mái thôi.
Dạo này tình hình không tốt, mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe nha.
*Hoàng Thượng: huhuhu Khoai Tây nó đọc hết truyện rồi nên đâm ra lười edit, toàn để tui làm một mình.
Sorry mọi người, tuần này làm ít chương quá:(( Ây nhưng mà sao tui thấy cái truyện nhiều chỗ đen tối lắm nhé, đen tối nhất là phần “tác giả có lời muốn nói”, lần trước là liếm, lần này là ăn:)))
03/08/2020
Hết chương 16..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!