Xài Chung Hệ Thống Với Hotboy Trường - Chương 2: Anh Trai Kia Là Ai Vậy Ạ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Xài Chung Hệ Thống Với Hotboy Trường


Chương 2: Anh Trai Kia Là Ai Vậy Ạ


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Sơ Tán Ngân Hà
Edit: Khoai Tây + Hoàng Thượng
Kha Đô thở dài, vừa bóp cổ tay vừa làm biểu cảm “đẻ ra một đứa con trai bị thiểu năng trí tuệ thật là khổ”.

Lão Mã đăng hình lên vòng bạn bè xong ngẩng đầu lên thấy rất nhiều học sinh đang nhịn cười.

Ông nhíu mày, cũng không hiểu đám học sinh này cười cái gì.

Sau đó, lão Mã lấy bài thi ra rồi bắt đầu giảng.

Trong tất cả các môn học, Toán là môn Đường Ngữ kém nhất, lúc nào cũng làm cậu đau đầu phát điên.

Cậu chống cằm, mí mắt sụp xuống không mở nổi, hàng mi dài đổ bóng, tay phải linh hoạt xoay bút.

Đường Ngữ quả thực có thể gánh cái danh hotboy của lớp.

Ngũ quan của cậu tuy không sắc bén góc cạnh như Băng Mật, nhưng lại tạo cho người khác cảm giác trong trẻo tươi sáng, ngập tràn khí chất thanh xuân.

Đặc biệt là đôi mắt của cậu, linh khí ngập tràn, nhìn vào rất dễ chịu.

Học sinh trong lớp ai cũng chất một đống sách trên bàn, trong sách lại kẹp đủ loại bài kiểm tra, thoạt nhìn vừa bừa bộn vừa chật chội.

Đống sách hỗn độn nhưng lại tạo thành một tấm chắn để làm việc riêng, biến thành lô cốt ẩn nấp của học sinh.

Đường Ngữ ỷ vào có “lô cốt” cao cao trước mặt che chở, mở cặp lấy kẹo sữa Thỏ Trắng ra, nhét vào miệng ăn ngon lành.

Nhìn cái thủ pháp phạm tội thuần thục này là biết ngay cậu đã thân kinh bách chiến, chẳng sợ lão Mã đột nhiên hoàng đế điểm binh gọi cậu đứng dậy trả lời câu hỏi.

Hiện tại “binh” đang lo lắng đầy đầu.

520 bảo cậu phải hoàn thành nhiệm vụ trong hôm nay.

Vấn đề là, bình thường cậu và Băng Mật giết nhau bằng ánh mắt còn nhiều hơn lời nói, cuộc đối thoại chưa bao giờ dài hơn năm phút đồng hồ, làm thế nào mà hoàn thành được nhiệm vụ gian khổ “Tám nhảm” trong vòng mười phút được?
Cậu không làm được mà…!
Cậu cau mày nhăn nhó, nhìn xuống tấm gương nhỏ trước mặt.

Cái gương hình vuông nhỏ bằng một phần ba bàn tay, nắp gương nhét vào chỗ trống giữa mấy cuốn sách nên bị treo ngược lại.

Vừa nhìn thấy bản thân “buồn bực” vẫn đầy khí chất “thịnh thế mỹ nhan”, tâm trạng Đường Ngữ liền tốt lên một chút, sau đó giả vờ cười một cái, tâm trạng lập tức tốt hơn nhiều.

Ngoại trừ Băng Mật, cậu chính là người đẹp nhất lớp Bảy.

Người đẹp không thể nói không làm được!
Đường Ngữ rút cái gương nhỏ ra, không biết cái dây thần kinh nào bị chập mà đưa gương soi Băng Mật ngồi cách đó không xa.

Trong gương phản chiếu bóng hình hắn đẹp trai ngời ngời ngồi viết bài.

Người kia thậm chí không thèm nghe lão Mã sửa đề, người ta không nghe giảng cũng có thể thi được hạng nhất.

Đường Ngữ cảm thấy mình chua như một trái chanh.

“Con trai ơi?” Nhân lúc lão Mã đang viết bài lên bảng, Kha Đô quay đầu lại.

Đường Ngữ sợ tới mức run cả tay, chột dạ mà cất cái gương đi, nhíu mày nhìn cậu ta.

Kha Đô ngồi đằng trước Đường Ngữ, dù cậu ta rõ ràng là cao hơn Đường Ngữ, phải đến mét tám, mét chín, nhưng mà cậu ta nói với lão Mã rằng mình học Ngữ Văn không tốt, phải học hỏi đại biểu môn Ngữ Văn.

Lão Mã cho rằng tuy đây là lớp tự nhiên, nhưng môn Văn cũng không thể kém, nên đồng ý cho hắn ngồi lên đằng trước một hàng.

Thật ra Đường Ngữ biết, Kha Đô crush Hướng Tâm, cho nên mới tìm cớ tiếp cận.

Đường Ngữ tức giận rồi: “Mở miệng nói.”
Kha Đô thấy Đường Ngữ cả người viết chữ “có tật giật mình”, híp mắt: “Vừa nãy mày mới làm chuyện xấu gì đó?”
“Không cần mày quan tâm.” Đường Ngữ chột dạ cất gương.

*Ở chỗ này gốc là “要泥寡” (Yào ní guǎ) nghĩa là “muốn bùn quả”, đọc gần giống “要你管” (Yào nǐ guǎn) nghĩa là không cần mày quan tâm.

Kha – thẳng nam sắt thép – Đô vĩnh viễn không thể hiểu thế giới nội tâm của Đường – gay bẩm sinh – Ngữ.

Kha Đô chủ yếu là muốn nói về chuyện vừa nãy: “Mày hãy cứ chịu thua Băng Mật đi.

Cậu ta là đại biểu môn Toán, là học trò cưng của lão Mã.

Lúc nãy mày chụp ảnh tập thể làm mặt quỷ, ổng phát hiện không chừng lại bảo Băng Mật chỉnh mày chết.”
“Bố mày không phải là lần đầu tiên bị Băng Mật chỉnh, sao phải sợ? Nói là nói mày đó, đừng có hướng khuỷu tay ra ngoài, mày đây còn không phải là sợ bị bố mày liên lụy sao?” Đường Ngữ không thèm nhìn hắn.

Tại sao cái gì cậu cũng phải chịu thua Băng Mật, tại sao không phải Băng Mật chịu thua cậu? Tại sao Băng Mật không bị trói định với hệ thống “Oan gia”?
Nếu Băng Mật là người bị trói định với hệ thống, vậy người phải cúi đầu theo đuổi cậu là hắn!
Há há há há há, hình ảnh đó, nghĩ tới là thấy sướng đến nỗi chịu không nổi.

Nhưng nhìn lại hiện thực thì cậu cũng chỉ có thể mơ mà thôi.

Lòng tốt lại bị xem thành lòng lang dạ thú, Kha Đô chỉ thiếu điều ấn thằng nhóc Đường Ngữ này vào bài thi mà chà, cậu ta căm giận nói: “Tao biết mày vừa mới soi gương, nhưng cho dù mày một ngày soi một trăm lần, thì Băng Mật vẫn cứ đẹp trai hơn, không phải sao?”
Quả là vua chân tướng.

“Mày…” Đường Ngữ đang muốn chửi cậu ta thì lão Mã đã quay người, giận dữ gì đó đành phải nuốt xuống bụng.

Kha – tiện nhân – Đô như là có mắt sau gáy, nhanh chóng quay đầu lại.

Kẹo trong miệng Đường Ngữ cũng ăn hết rồi, cậu nhìn bảng đen có treo cờ thưởng phía sau lưng qua cái gương nhỏ.

Tiêu rồi, cậu còn phải chịu đựng trò đùa này trong một thời gian dài nữa, nếu không nhanh chóng thích ứng, người nghẹn chết chính là cậu.

Tuần trước trường cho nghỉ quốc khánh, cậu cùng Kha Đô về nhà.

Cả hai vừa mua trà sữa xong liền thấy Băng Mật ở bên đường phía đối diện.

Băng Mật vẫn luôn chói mắt như vậy, cho dù là mặc đồng phục trắng xanh giống mọi người, nhưng chỉ cần thoáng nhìn qua bóng lưng liền biết được đó là một anh chàng cao to đẹp trai.

Đường Ngữ đang âm thầm cà khịa Băng Mật, bỗng thấy hắn nhấc chân một cái, đá văng vật thể lạ cách mấy cm trên đầu một cô bé.

Vật thể lạ “rầm” một cái vỡ nát trên mặt đất, khiến mọi người xung quanh kêu lên kinh ngạc.

Mọi người lúc này mới kịp phản ứng, vừa rồi cái chậu hoa này rơi xuống, nhằm ngay đầu cô bé này mà rơi.

Nếu không phải Băng Mật đưa chân đá một cái, cô bé đã bị đập chết.

Đường Ngữ cũng ngạc nhiên, lơ đãng hút trà sữa.

Vừa nãy cậu quên bảo chị gái bán hàng đừng bỏ trân châu vào, bây giờ suýt bị sặc chết, cậu khom lưng ho khù khụ.

Bỗng nhiên, cô bé vừa được cứu khóc “oa” một tiếng, trông bé có vẻ chỉ đang học lớp 2 nên người xung quanh vội chạy tới an ủi.

Cô bé bị mọi người vây quanh, không thấy anh đẹp trai cứu bé bèn khóc lóc hỏi: “Anh trai kia là ai vậy ạ?”
Vừa nãy Băng Mật thấy cô bé đã an toàn liền rời đi, không có ý định an ủi gì đó, giống như hắn chỉ là tiện chân cứu người.

Một giọng nói cà lơ phất phơ truyền đến: “Lôi Phong*.”
*Lôi Phong là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc.

Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc.

(Wikipedia)
Kha Đô cười đến run cả vai, vịn vai bạn học, tiếp lời: “Băng – Lôi Phong – Mật.”
Có một dì vỗ Kha Đô một cái: “Nói chuyện đàng hoàng.”
Đường Ngữ lúc này mới phun được cục trân châu nghẹn trong họng ra, mặt cũng đỏ phừng phừng.

Cậu thề lần sau nhất định phải nhớ dặn chị bán hàng không bỏ trân châu.

Cậu trả lời cô bé: “Cậu ta tên Băng Mật, học trường Phục Cao, lớp 11-7.”
Cô bé chớp đôi mắt ướt nhòe nhoẹt, cắn cắn môi dưới, nhỏ giọng khẽ nói cảm ơn cậu.

Kha Đô ấn vai Đường Ngữ: “Mày nói rõ vậy với con bé làm gì?”
Hai người đi tiếp, Đường Ngữ đẩy móng heo của cậu ta: “Vừa rồi thuận miệng nói, không được à.”
Lúc đó quả thật chỉ là thuận miệng.

Đường Ngữ cũng không ngờ người Băng Mật cứu lại là con gái của thị trưởng.

Càng không ngờ cô bé sẽ tặng cờ thưởng.

Đường Ngữ chua như một trái chanh, vì sao những điều tốt đẹp lúc nào cũng đến với Băng Mật? Chẳng lẽ vừa kiêu ngạo vừa lạnh lùng thì tích được nhiều đức hạnh?
Trong lớp học, mắt cá chân của Băng Mật đột nhiên đau đớn.

Hắn dừng tay viết bài, cúi đầu nhìn xuống chân.

Mắt cá chân của hắn trong quần đồng phục màu trắng xanh bị băng lại.

Chẳng có ai để ý xem chân hắn bị làm sao, chỉ có bản thân hắn biết được, lúc ấy hắn bị một mảnh nhỏ của chậu hoa làm cho bị thương.

Chuyện đã qua lâu rồi, vết thương cũng không còn chảy máu, hôm nay tại sao lại đau? Hắn nhíu nhíu mày.

Lúc đó hắn định đẩy cô bé ra, nhưng như thế sẽ mất vài giây.

Không chừng trong vài giây đó cũng có thể xảy ra chuyện, nên hắn chỉ có thể nhanh chân đá văng cái chậu hoa.

Người cần cứu thì đã cứu được rồi, nhưng lại làm bản thân bị thương.

Hắn vốn dĩ cũng không cần cái cờ thưởng này, có cũng được mà không có cũng không sao.

Chỉ có điều Đường Ngữ có thành kiến quá sâu với hắn.

Quên đi, đối với người không quan trọng, họ nghĩ thế nào cũng được.

Hiểu lầm thì hiểu lầm, có thành kiến thì có thành kiến, ghét thì ghét.

Dù sao thì còn một năm nữa là tốt nghiệp rồi, đến lúc đó cả hai đều được giải thoát, sau đó đường ai nấy đi, cũng sẽ không gặp lại.

Lại nói sau này có gặp nhau ngoài đường, hai người bọn họ sẽ cực kỳ ăn ý mà làm bộ không quen biết.

Ăn ý…!
Lúc này Đường Ngữ và Băng Mật đồng thời nhìn về phía đối phương, giữa hai người chỉ cách Bùi Cẩn.

Đúng là ăn ý.

Bùi Cẩn đang tập trung nghe giảng thì nhận ra trong không khí có tia lửa, mà cậu ta ở chính giữa của đống tia lửa đó.

Ngay lập tức, cả người Bùi Cẩn cứng đơ.

Cậu ta đã đã làm gì sai? Tự dưng bị hai bông hoa này coi như bia thịt mà ngắm?
Nòng Nọc, cứu mạng!
Nòng Nọc là biệt danh của Kha Đô, ngoại trừ Đường Ngữ ngày ngày gọi cậu ta là cháu trai, đại đa số bạn học đều gọi cậu ta là Nòng Nọc.

Đương nhiên, “nòng nọc” lúc này không thể nghe thấy tiếng lòng của Bùi Cẩn.

*柯都 (kē dōu) là Kha Đô và 蝌蚪 (kēdǒu) là con nòng nọc đọc gần giống nhau.

Đường Ngữ nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của Băng Mật thì trong lòng có một vạn câu cmn lướt qua như đạn mạc.

Cậu trước hết dời mắt, vì nhiệm vụ chưa hoàn thành, tạm thời không chấp hắn.

Nếu nói đến ân oán của bọn họ, thì phải bắt đầu từ khi tập huấn quân sự năm lớp 10.

Lúc đó là ngày tập huấn quân sự thứ tám, rất nhiều học sinh được nuông chiều từ bé đã chịu không nổi, hiển nhiên bao gồm cả Đường Ngữ.

Cậu đích thị là được người nhà nâng trong lòng bàn tay mà lớn, chưa bao giờ phải chịu tội như vậy.

Khi cả tâm và thân đều bị tổn thương nặng nề, não cậu tự dưng nhảy ra một ý tưởng táo bạo.

Có lẽ đây là tâm lý “Chó nóng nảy cũng muốn nhảy tường.”
Sau đó cậu nói cho Kha Đô bé bỏng nghe kế hoạch của cậu.

Hai người dựa theo kế hoạch mà ăn ý xin huấn luyện viên nghỉ bệnh nửa ngày, lặng lẽ ăn dưa hấu ướp lạnh ở góc tường rào của trường.

Dưa hấu này đặt mua anh trai giao hàng, lúc giao tới đã được cắt sẵn.

Mặt tường bên này ít người qua lại cỏ lại nhiều, cũng coi như là một nơi ẩn nấp.

Hai người bọn họ cho rằng kế hoạch này là thiên y vô phùng (trăm ngàn sơ hở)*, vui mừng ngồi xổm gặm dưa hấu.

Kết quả là, chưa ăn được bao nhiêu đã thấy một soái ca vóc dáng cao lớn mặt không biểu cảm, mặc đồng phục rằn ri đi qua.

Hai người ngay lập tức sợ tới mức không nhúc nhích nổi.

*Ngoặc đơn này là tác giả để, không phải editor thêm vào để giải thích thành ngữ đâu nha.

Lúc đó Đường Ngữ chưa nhớ rõ mọi người trong lớp, nhưng cái mặt của Băng Mật đẹp trai như vậy, cậu đi học ngày đầu tiên đã nhớ kỹ.

Khi đó cậu không quen biết Băng Mật, chỉ cho rằng hắn chỉ là không thích nói chuyện cười đùa mà thôi, còn nghĩ hắn là một người dễ nói chuyện.

Băng Mật nhìn hai tên tên ngốc đang ngồi xổm, bước chân vững vàng đi tiếp.

Nhưng mà Kha Đô lại bị dọa, ngay tập tức vứt miếng dưa hấu, nhanh chân bỏ chạy.

Đường Ngữ vừa chớp mắt thì đồng phạm đã biến mất.

Đường Ngữ: “……”
Bất ngờ không, ngạc nhiên không, vui mừng không?
Tình nghĩa anh em chắc có bền lâu?
Đường Ngữ thấp thỏm, cậu sợ Băng Mật chạy đi mách huấn luyện viên, vì thế cậu khẽ la lên: “Hey, anh đẹp trai, lại đây tránh nóng đi.”
Anh đẹp trai?
Như một lẽ hiển nhiên, Băng Mật giả vờ không nhìn thấy, tiếp tục bước đi.

Nhưng hành động này trong mắt Đường Ngữ là Băng Mật đang làm cao.

Cái loại “chảnh chó” này, không thông đồng làm bậy với cậu, vậy chắc chắn là đang định đi mách giáo viên.

Không ổn tí nào.

Nếu mà bị huấn luyện viên ma quỷ kia biết là cậu chết chắc.

Hoặc ngăn cản Băng Mật, hoặc kéo theo Băng Mật chết chung.

Băng Mật bỗng nhiên bị Đường Ngữ cản lại dâng một miếng dưa hấu đến trước mặt, hắn liền theo phản xạ có điều kiện mà né, nhíu mày hỏi: “Làm gì?”
“Uầy, cậu ăn một miếng đi, chỉ một miếng thôi” Đường Ngữ dụ hắn cắn một miếng.

Chỉ cần cắn một miếng, vậy thì bọn họ sẽ là cá mè một lứa, à không, là đồng đội cùng chiến tuyến.

Nếu hắn không ăn, vậy hắn chính là kẻ thù.

Băng Mật sống bao nhiêu năm cũng chưa thấy ai mặt dày như vậy.

Hắn không quen biết người này, vì sao lại bắt hắn ăn dưa hấu?
Miếng dưa hấu này có vấn đề à?
Băng Mật không chịu ăn.

Hắn không tin người này có thể làm gì hắn.

Đường Ngữ sốt ruột, cậu cảm thấy người này dầu muối gì cũng không ăn, y như một quả đậu cô ve, khó nói chuyện, chảnh đến mức hết thuốc chữa.

Cậu túm lấy quần áo Băng Mật không cho hắn đi cáo trạng, mềm không được thì cứng: “Cậu có ăn hay không? Có tin tôi…”
“Đường Ngữ, trò đang làm gì!?” Một giọng nói mười phần trung khí phá tan tình cảnh này, đánh thẳng vào con tim bé nhỏ yếu ớt của Đường Ngữ.

Đường Ngữ vừa quay đầu lại thì thấy huấn luyện viên ma quỷ đang đi tới, ĐANG-ĐI-TỚI!!!!
Mà đứng đằng sau huấn luyện viên là Kha Đô đang run bần bật.

Trong khoảnh khắc, Đường Ngữ liền hiểu, tên Kha Đô ngu ngốc này đã bị huấn luyện viên bắt được, có bao nhiêu chuyện đều khai hết ra.

Kha Đô đúng là xứng với giải thưởng người bạn tốt nhất của năm.

Trên sân thể dục, dưới ánh mặt trời chói chang, toàn thể học sinh lớp Bảy đứng chỉnh tề, đối diện là ba người bị mắng đang làm “Chú mục lễ”*.

*Chú mục lễ:

Đời này Băng Mật chưa bao giờ mất mặt như lúc này, tất cả đều là nhờ Đường Ngữ tặng cho.

Hắn đến giờ vẫn không hiểu tên này bị chập cọng dây thần kinh nào, tự dưng bắt hắn ăn dưa hấu.

Cũng nhờ Đường Ngữ ban tặng, Băng Mật bây giờ đã biết hóa ra cậu là bạn cùng lớp của mình.

Huấn luyện viên mạnh bạo phê bình ba người họ, sau đó lại hỏi: “Biết sai chỗ nào rồi chứ?”
Đường Ngữ: “Báo cáo huấn luyện viên, đã biết!”
Huấn luyện viên: “Nói đi.”
Đường Ngữ: “Báo cáo huấn luyện viên, lúc ăn dưa hấu không nên rủ thêm Kha Đô, cũng không nên để Băng Mật phát hiện!”
Huấn luyện viên: “…” Ông hít sâu một hơi, tức giận mức đến giọng cũng lạc đi “Trò lặp lại lần nữa?”
– —
Tác giả có lời muốn nói:
Thằng nhóc đẹp trai nhất lớp Bảy: Khai giảng lâu như vậy rồi mà cậu không biết tôi là bạn cùng lớp hả?
Hotboy đẹp trai nhất trường: Đừng hỏi, thế giới của trai đẹp cậu không hiểu đâu.

Thằng nhóc đẹp trai nhất lớp Bảy: Đồ khoai tây chiên*!!!
*Khoai tây: Đại khái là tra nam ó mọi người, nhưng mà có nhắc đến một trong hai editor nên mình để nguyên ha=3

Kẹo sữa đại bạch thỏ Đường Đường ăn~~~~
– —
Khoai tây xàm xí: Lúc tui và Hoàng Thượng đọc chương này cười muốn lộn ruột, chỉ muốn đợi hai đứa bọn nó yêu nhau xem ra sao thôi á.

Không hiểu sao chương này edit nhanh gấp đôi bình thường luôn.

Chuyện phải kể nữa là, lúc edit đến đoạn Đường Đường ăn dưa hấu bị bắt ấy, tui nói với Hoàng Thượng là nếu như Mật Mật không mặt lạnh rồi Kha Đô không chạy đi, không chừng ba đứa ngồi ăn dưa hấu kết tình huynh đệ xã hội chủ nghĩa.

Vậy mà Hoàng Thượng nó lại sạc tui, bảo là không thì làm gì có chuyện cho mày đọc.
24/06/2020
Hết chương 2.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN