Xài Chung Hệ Thống Với Hotboy Trường
Chương 25: Mở Thư
Tác giả: Sơ Tán Ngân Hà
Edit: Hoàng Thượng + Khoai Tây
Băng Mật bị suy nghĩ của mình dọa sợ, nhanh chóng gạt bỏ ý tưởng bất khả thi này.
Đường Ngữ thấy Băng Mật liếc nhìn kẹo sữa trong tay, sau đó cậu bị hắn xoa đầu.
“!!!” Cậu ta đang xoa đầu tôi, cậu ta xoa đầu tôi, đầu tôi bị cậu ta xoa?!
Đường Ngữ sốc đến hóa đá, đỉnh đầu vẫn lưu luyến cảm giác bị Băng Mật xoa.
Cậu ngây ngốc nhìn chằm chằm vào mắt Băng Mật, muốn nhìn thử xem khi nãy có phải do cậu tưởng tượng không.
Băng Mật tránh ánh nhìn trắng trợn của cậu, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, cậu không sai, là tôi sai rồi.”
“Cậu đang nói cái gì đấy?” Chuyện vừa xảy ra khiến Đường Ngữ lúng túng.
Băng Mật đang xin lỗi cậu á?
“Là vấn đề của bản thân tôi,” Băng Mật rũ mắt, dừng một chút, “Gần đây tôi có chút không kiểm soát được cảm xúc của bản thân.
Cậu…!không cần tức giận.”
“Tôi không có giận,” Đường Ngữ kích động cầm tay Băng Mật, “Thật đó, tôi chỉ thấy hơi tủi thân à, nhưng vừa rồi lúc cậu nói xin lỗi, chút xíu tủi thân của tôi bị chó ăn hết rồi, bây giờ trong lòng như được sưởi nắng vậy đó.”
Thật ra lúc cậu xoa đầu tôi, tôi còn muốn cọ cọ, không phải cọ như cún, mà chỉ là đơn thuần cọ cọ thôi.
Nhưng Đường Ngữ xấu hổ, không dám nói mấy lời này.
Băng Mật nhìn nơi tay hai người chạm nhau, trái tim bị một thứ gì đó chạm vào, tan thành một vũng nước.
Hắn rút tay ra, nhưng trên tay vẫn cảm nhận được độ ấm Đường Ngữ lưu lại.
Tay tên nhóc này mềm mại y như bản thân cậu ấy vậy.
Đường Ngữ nghiêng đầu nhìn Băng Mật, nở một nụ cười xán lạn đáng yêu, ngón trỏ chọc chọc cổ tay Băng Mật: “Nói cậu nghe một tin tốt nè.”
Lúc này Băng Mật có chút không dám nhìn thẳng vào mắt Đường Ngữ.
Đôi mắt đó đang tỏa sáng, lại còn cười lên, ngoan ngoãn nằm ra đó, thật sự…!rất đáng yêu.
“Cậu nói đi.”
“Đêm qua tôi tăng ca để viết tên cậu 520 lần đó.” Đường Ngữ vừa nói vừa dùng tay tạo thành con số.
“Năm trăm…!hai mươi lần?” Băng Mật bị con số này làm cho kinh ngạc.
【Á á á, 520, ra đây chịu đòn đi! Ông đây viết 520 lần khi nào?! Cậu ta về nhà đọc thư là biết tao nói dối liền, đến lúc đó tao phải giấu mặt đi đâu?】Đường Ngữ tức muốn hộc máu.
Đờ mờ 520, nói dối cũng không thèm dùng não.
【Ký chủ, đừng trách tui, cậu vừa kích hoạt “Thẻ tha thứ”, là Thẻ tha thứ điều khiển cậu nói như vậy đó.】520 bày tỏ mình rất vô tội.
Đường Ngữ muốn lăn ra khóc lớn, hết cách rồi, sớm muộn gì cậu cũng phải chịu trách nhiệm vì lời nói dối này.
“Đúng…!Tôi viết từng nét một đó, bây giờ dù có nhắm mắt tôi cũng viết được đẹp cực kì luôn.”
“Vậy tôi có cần phải viết thêm 450* lần còn lại vào không?” Băng Mật.
*520 – 100 = 420 mà???? Ơ sao tác giả lại ghi 450??? Tác giả ngủ gật trong giờ toán à?
“Không cần không cần,” Đường Ngữ nhanh chóng ngăn cản, đổi đề tài: “Nhà tụi mình cũng gần nhau, bây giờ hẳn là đã gửi đến nhà cậu rồi, cậu về nhà là có thể nhìn thấy.”
“Ừ.” Băng Mật cười nhẹ.
“Cậu cười lên trông thật đẹp,” Đường Ngữ nhịn không được khen, “Cậu phải cười nhiều vào, còn trẻ đừng cứ suốt ngày căng cái mặt ra như thế.”
“Hôm nay chính cậu nói tại tôi quá đẹp trai nên bị người ta quấy rầy là đáng đời mà.
Nếu tôi còn hay cười, vậy chẳng phải sẽ càng bị nhiều người nhắn tin quấy rầy hơn à?” Tâm trạng Băng Mật đang tốt nên vặn Đường Ngữ một câu.
Ai ngờ Đường Ngữ thật sự nghiêm túc nghĩ về vấn đề này.
Cậu chống cằm, cẩn thận đánh giá Băng Mật, một lúc lâu sau mới nói: “Nói cũng đúng, vậy thì cậu thường xuyên cười với tôi thôi.”
“…” Băng Mật đang phán đoán độ nghiêm túc của những lời này.
Thật ra, lời này còn có ý nghĩa khác, không biết Đường Ngữ có nghĩ nhiều như vậy không.
Hắn tùy ý nói một câu, “Vậy nếu cậu quấy rầy tôi thì sao?”
Nói xong Băng Mật lập tức thấy hơi hối hận, vì hắn thấy mặt Đường Ngữ đang đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn ra được, bầu không khí xung quanh hai người trở nên xấu hổ một cách kỳ lạ.
“Tôi tôi tôi, tôi sẽ không quấy rầy cậu, cậu đừng có nói bậy.” Đường Ngữ dùng hai tay che đi khuôn mặt nóng bừng của mình.
Sao cậu có thể nói “Làm một pháo không?”, “Đi gay bar không?”
Tên lưu manh kia nói, đi gay bar để tìm bạn trai.
Ý~ mắc cỡ chết mất.
“Tôi đùa đó.” Băng Mật nói xong quay đầu đi.
Chữ trong sách và trên bảng không xiêu vẹo nữa, Băng Mật thở dài.
Bỗng nhiên, Nòng Nọc đằng trước quay lại, xòe tay trước mặt Đường Ngữ: “Trả tai nghe cho tao, tao muốn nghe tiếng Anh.”
“Ò.” Đường Ngữ bỏ tai nghe vào tay hắn.
Cái tai nghe kia bị thắt thành nút chết, hơn phân nửa là hỏng mất rồi.
“Á á á á! Đờ mờ, Đường Ngữ tao giết mày!” Nòng Nọc ném tai nghe đi, bóp cổ Đường Ngữ lắc kịch liệt.
Cái tai nghe bị thắt thành quả bóng lăn đến trước mặt Băng Mật.
Hắn duỗi tay đập bay cái tay đang túm lấy Đường Ngữ của Nòng Nọc.
Nòng Nọc bị cái đánh của Băng Mật làm cho ngơ ngác, không phải do đau, mà do thắc mắc tại sao lại gạt tay cậu ta ra? Cậu ta dạy dỗ con trai của mình, người ngoài xen vào làm gì?
Đương nhiên cậu ta chỉ dám giữ những lời này trong lòng.
Hơn nữa, đây không phải là lần đầu tiên Băng Mật lo chuyện bao đồng, lần trước Nòng Nọc ôm eo Đường Ngữ lắc, Băng Mật cũng ra tay.
Đường Ngữ sờ cái cổ bị bóp đến đỏ của mình, trợn mắt với Nòng Nọc: “Mày muốn chết à, không phải chỉ là tai nghe hỏng thôi à, bố mày đền cho mày.”
“Tai nghe của cậu hỏng rồi hả?” Hướng Tâm hỏi Nòng Nọc.
Nòng Nọc phẫn nộ gật đầu, trợn mắt nhìn Đường Ngữ.
Hướng Tâm gỡ tai nghe của mình xuống, đưa cho Nòng Nọc: “Dùng của tớ đi.”
“A?” Nòng Nọc được chiều mà sợ, nhận lấy tai nghe của Hướng Tâm.
Vừa nãy còn có bộ dáng như muốn giết người, bây giờ thì nhìn y như con chó Nhật, đuôi vểnh lên tận trời.
Đường Ngữ trợn trắng mắt, nói thầm một câu: “Toàn dựa vào bố đây hỗ trợ.”
Cậu cảm thấy vừa nãy Nòng Nọc dùng quá nhiều sức, cổ có hơi đau, chắc chắn là đỏ lên rồi.
Cậu ngửa đầu hỏi Băng Mật: “Cậu nhìn xem cổ tôi có đỏ không?” Băng Mật nhìn hầu kết của cậu, đúng là có hơi đỏ.
Sau đó hắn nhìn thấy hầu kết nhỏ của Đường Ngữ hơi động đậy, bản thân hắn cũng vô thức giật giật hầu kết.
“Có hơi hơi.” Băng Mật nói xong lại quay đi tiếp tục làm việc của mình.
Vừa nghe thấy Băng Mật nói “có hơi hơi” là Đường Ngữ liền nhe răng, nhanh chóng cầm cái gương nhỏ lên xem.
Quả nhiên, cậu nhìn thấy vài vệt đo đỏ trên cái cổ trắng nõn.
Cậu cau mày ngoẹo cổ nhìn, ngón tay trắng trắng gầy gầy vô tình chạm vào cổ.
Ngón tay trắng nõn và cổ phiếm hồng, hai loại màu sắc này hòa quyện vào nhau tạo thành một bức tranh vừa thuần khiết vừa sắc dục.
Cậu hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt của Băng Mật nhìn qua đây.
“Đừng có sờ, càng sờ càng đỏ, chờ một lát sẽ tự hết.” Băng Mật nói.
“Ò,” Đường Ngữ kéo kéo cổ áo, ngoan ngoãn không nhìn nữa.
Ây, mình nghe lời như vậy làm gì?
Bỗng nhiên 222 xuất hiện:【Thân ái, trừng phạt vừa nãy không trừ điểm, bởi vì sau đó cậu thành công dỗ Đường Ngữ bé nhỏ ngoan ngoãn, bây giờ độ hảo cảm của cậu ấy đối với cậu tăng vụt lên.
Theo số điểm lúc trước cậu đã đạt được, bây giờ có tổng cộng sáu điểm, có thể chọn Thẻ chức năng.】.
Truyện Hot
Băng Mật nhìn Thẻ chức năng trong không gian.
Sau khi thi giữa kỳ là họp phụ huynh, hắn biết lần này chắc chắn lại là Băng Vĩ Kiện đi họp.
Nhớ lại những buổi họp phụ huynh lần trước, lần nào Băng Vĩ Kiện cũng lên phát biểu những lời “hào ngôn tráng ngữ*” của mình, miêu tả sự xuất sắc của Băng Mật.
*豪言壮语 (hào ngôn tráng ngữ): lời nói hùng hồn.
Lần này Băng Mật hơi lo lắng, quay sang nhìn Đường Ngữ.
【Tôi chọn “Thẻ thay đổi ấn tượng”.】Băng Mật nói.
【Chắc chắn?】
【Chắc chắn.】
【Mãi mới tích được đủ năm điểm, lại đi chọn cái này?】
【Đúng】
【Được thôi】
Lúc này, điện thoại Băng Mật rung lên, hắn lấy điện thoại ra từ túi quần đồng phục, là Đường Ngữ đăng bài mới trong vòng bạn bè.
Hắn vừa mở ra liền thấy ảnh tự sướng Đường Ngữ đăng.
Trong ảnh, cậu nhóc đang bĩu môi phồng má, tay chống cằm, tròn mắt nhìn vào camera.
Caption: Vừa nãy đang vui ơi là vui, nhưng lại có một tên đầu heo túm cổ tui, làm tâm trạng tốt của tui biến mất tiêu.
Kha Đô bình luận: Có một con chó thắt tai nghe của ông đây thành một nút chết, lần sau mà lại cho chó mượn tai nghe thì tao là con heo.
Tên nhóc ấu trĩ trả lời: Đàn ông mà nhỏ mọn thì không lấy được vợ đâu!
Băng Mật cười nhẹ một tiếng, lại nhìn Đường Ngữ trong ảnh.
Mặc dù cậu nhóc trong ảnh không vui, nhưng vẫn vô thức thể hiện sự đáng yêu, làm trái tim người nào đó rung rinh.
Băng Mật ma xui quỷ khiến lưu ảnh lại.
Thật ra, trước đây hắn không sử dụng điện thoại nhiều, không lướt weibo*, không xem vòng bạn bè, không mong chờ thông báo từ ai, nhưng hình như bây giờ đã dần dần thay đổi.
*微博 (wēi bó) là mạng xã hội Trung Quốc, nhưng tác giả ghi là 围脖 (wéibó) đồng âm, nhưng có nghĩa là khăn choàng cổ.
Tui nghĩ là tác giả sai chính tả chứ hổng lẽ “xem cái khăn choàng cổ”?????
Sau khi thêm bạn Đường Ngữ, hắn mới bắt đầu sử dụng điện thoại nhiều hơn.
Đường Ngữ đang đấu khẩu với Nòng Nọc trên mạng thì thấy một quyển tổng hợp những câu hỏi làm sai được đẩy qua bàn mình.
“?” Đường Ngữ sửng sốt.
Băng Mật nói: “Tôi tổng hợp những câu hỏi cậu làm sai, đọc kĩ vào, mai tôi ra đề cho cậu luyện tập.”
“A…” Đường Ngữ làm bộ mặt rất đáng thương, chớp chớp mắt, “Không làm có được không, tôi dị ứng với môn toán.”
“Đừng có tỏ ra dễ thương.”
“Người ta không có tỏ ra dễ thương, người ta vốn dĩ đã dễ thương rồi mà.” Đường Ngữ mất hết liêm sỉ.
“…” Băng Mật khẽ cười một tiếng, “Vậy cậu có dị ứng với tôi không?”
Đường Ngữ lắc đầu.
“Cho nên đừng có làm loạn, cậu phải bổ sung kiến thức, thi giữa kỳ cố gắng tăng vài hạng.” Băng Mật nói.
“Phải thi giữa kỳ rồi á, nhanh vậy?” Đường Ngữ ngạc nhiên, cậu cảm giác học kỳ mới bắt đầu có mấy tuần mà.
Từ từ đã, Băng Mật đang quan tâm thành tích của cậu đấy à? Trong lòng cậu lại cảm thấy có chút ngọt ngào là thế nào? Băng Mật thật là tốt, hi hi.
Tại sao trước đây cậu không thấy điểm tốt của hắn nhỉ, lãng phí gần hai năm mới làm bạn với hắn.
Lại hết một ngày học tập mệt mỏi, hôm nay Nòng Nọc không níu kéo Đường Ngữ nữa, bởi vì biết con trai mình cứng như sắt*, có giữ cũng giữ không được.
*郎心似铁 (lang tâm tựa thiết): trái tim của một người cứng rắn và không dễ lay chuyển, giống như sắt vậy.
Hướng Tâm thấy Đường Ngữ và Băng Mật trước sau đi ra khỏi phòng học, bèn nói với Nòng Nọc: “Cậu có nhận ra gần đây quan hệ giữa Đường Ngữ bé nhỏ và Băng thần càng ngày càng tốt không?”
“Nhận ra, nhưng tớ có thể làm gì được bây giờ? Bây giờ tên nhóc kia không thích chơi với tớ nữa, cả ngày quấn lấy anh Băng, nó không có lương tâm cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.” Nòng Nọc phản đối.
Nhưng ý Hướng Tâm không phải là như vậy: “Tớ thấy thái độ của Băng thần có chút nuông chiều, cậu phát…”
“Gì cơ? Dùng từ nuông chiều thì không thích hợp lắm đâu?” Nòng Nọc thấy nó cứ kỳ kỳ thế nào.
Kha – thẳng nam sắt thép – Đô vĩnh viễn không thể hiểu được suy nghĩ của hủ nữ.
“Thôi quên đi.” Hướng Tâm bị hỏi thấy mà mệt.
Bên này hai nhân vật chính của cuộc bàn luận đã về đến nhà.
Băng Mật thả cặp sách xuống sô pha rồi ngồi xuống, chầm chậm mở bức thư trong tay ra.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng mở ra, cả quá trình cực kỳ thong thả.
Dường như hắn rất thích quá trình này nên mới mở thật chậm.
Hai phút sau, một góc giấy viết thư màu hồng lộ ra.
?
Băng Mật nhướn mày, chầm chậm rút thư ra khỏi phong bì, mở ra xem.
!
– —
Tác giả có lời muốn nói:
Hotboy trường: Ừm…!Giấy viết thư màu hồng, suýt nữa thì tưởng là thư tình.
– —
*Khoai Tây Xàm Xí: Hê hê tui hơi bị lừi á, nên giờ mới lết đến đây thoi.
Nếu hong phải Hoàn Thựn dọa giết tui thì tui cũm hong có lên edit nốt đâu hê hê.
Tui xin được phép bóc phốt tác giả chương này sai hơi bị nhìu lỗi “trính tã” nhớ, rồi còn tính sai nữa.
Chắc ngày xưa tác giả có thù gì với giáo diên dạy Tón ó.
01/02/2021
Hết chương 25..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!