Xài Chung Hệ Thống Với Hotboy Trường - Chương 28: Cậu Tương Tư Nhỏ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
76


Xài Chung Hệ Thống Với Hotboy Trường


Chương 28: Cậu Tương Tư Nhỏ


Tác giả: Sơ Tán Ngân Hà
Edit: Hoàng Thượng + Khoai Tây
Nguyễn Lị lại đi đến trước bàn Đường Ngữ, Đường Ngữ tức giận trừng Nòng Nọc, ánh mắt đó như muốn nói “mày đi chết đi cho tao”.

Đường Ngữ đã từ chối các bạn một lần rồi, nếu lại từ chối tiếp, sợ rằng mọi người sẽ đàm tiếu.

Vào lúc cậu đang khó xử, bỗng nhiên bên cạnh có người lạnh nhạt nói: “Cách xa bàn tôi chút.”
Vô số ánh mắt đổ dồn về phía Băng Mật, thấy ánh mắt hắn lạnh lùng, khuôn mặt tuấn tú góc cảnh không biểu cảm, không, phải nói là sắc mặt không tốt, nguyên người ghi rõ cấm xía vào.

Bình thường Băng Mật rất lạnh lùng, chưa ai thấy hắn mất bình tĩnh, nhưng mà một khi nổi cơn thịnh nộ thì còn đáng sợ hơn lúc lão Mã tức giận.

Nếu tức giận* có màu sắc, vậy màu của Băng Mật hẳn phải là màu đen.

*Tức giận tiếng Trung là sinh khí, ở đây tác giả chơi chữ ý là nếu sinh khí thì khí Băng Mật sinh ra có màu đen.

Câu đó có lực uy hiếp lớn tới mức khiến cho ánh mắt của tất cả học sinh trong phòng học trở nên khác thường.

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Lị thấy Băng Mật tức giận nên có hơi hoảng, nhưng nếu nghĩ kĩ lại câu đó thì Băng Mật cũng đâu có bảo tất cả đều phải tránh ra.

Nghĩ như vậy, Nguyễn Lị tránh bàn Băng Mật, đặt đồng phục lên trên bàn Đường Ngữ: “Đường Ngữ bé nhỏ…”
“Đừng có để quần áo bẩn đụng vào bàn tôi.” Băng Mật ghét bỏ nhìn tay áo đồng phục của Nguyễn Lị, bởi vì cái tay áo đó đụng vào một góc nhỏ bên bàn hắn.

Mấy lời này là nói với Đường Ngữ, Đường Ngữ ngẩn ra, nhanh chóng kéo cái tay áo về chỗ mình.

Nguyễn Lị đứng một bên lại không thể tin nổi, Băng Mật nói áo của nhỏ bẩn?!
Nhưng sau đó có một câu nói tát vào mặt nhỏ còn đau hơn.

Đường Ngữ nhíu mày nhìn Nòng Nọc nói: “Tao không thích nhỏ, sao phải vẽ cho nhỏ chứ?”
Ẩn ý là: Tao chỉ vẽ cho người tao thích.

Nòng Nọc trợn mắt: “Đường Ngữ, mày muốn ế hết đời đấy hả?!”
Ông đây vất vả lắm mới kéo cho mày được một đóa hoa đào, vậy mà mày lại vứt nó đi!
Không cứu, không cứu nữa, uổng* cho gương mặt đẹp trai của mày.

*白瞎 (bạch hạt): mù trắng, nghĩa là lãng phí, uổng phí.

Nguyễn Lị tức đến nỗi đỏ bừng mặt, cảm giác như bị người khác đùa giỡn.

Nhỏ cầm lấy áo đồng phục, lúc xoay người tóc nhỏ quất vào mặt Nòng Nọc, khiến Nòng Nọc đơ cả người.

Mấy bạn lớp khác kia che miệng cười, xem ra dưa này ăn rất ngon.

Mọi người xô đẩy nối đuôi nhau ra ngoài.

Phòng học của lớp Bảy trong nháy mắt vắng hẳn đi, Nòng Nọc sờ sờ khuôn mặt bị tóc quất vào, cảm thấy vừa nãy Nguyễn Lị cố tình làm vậy nên hơi tủi thân.

Cậu ta đã làm gì sai?
Chuông vào học vang lên, mấy con khỉ con nhanh chóng về chỗ lấy sách giáo khoa ra.

Bên mặt bị tóc quất phải của Nòng Nọc đỏ lên, cậu ta quay đầu nói với Đường Ngữ: “Mày là đồ não heo, ở trong toàn là trà sữa hả? Ông đây tạo cho mày cơ hội tốt như vậy mà mày không nắm lấy, lại còn hại tao bị tóc quất vào mặt.

Sau này mày có phải chó độc thân hay không thì mặc kệ, cho mày FA đi!”
Cậu ta nói xong tức thì giận quay đi, rất ra dáng mặc kệ con mình.

Ai ngờ “con nít FA” kia lại nghịch ngợm ném đồ linh tinh vào đầu Nòng Nọc: “Mày cút đi, ai nói với mày là tao crush Nguyễn Lị, giật dây làm loạn sẽ bị sét đánh đấy!”
“Mày là cái đồ con trai bất hiếu, tuyệt giao!” Nòng Nọc nhặt “ám khí” (cục tẩy) lên ném trả Đường Ngữ.

Ai ngờ cậu ta canh lệch, ném trật, cục tẩy rơi xuống ngay tay Băng Mật.

Đường Ngữ thò tay lấy như thể chưa có chuyện gì xảy ra, đúng lúc này Băng Mật cũng cầm lấy.

Ngón tay hai người đồng thời đè lên cục tẩy nho nhỏ, da thịt chạm vào nhau.

Cả hai người đều cảm nhận được độ ấm của đối phương khiến đầu ngón tay nóng lên.

Hai người đồng thời ngước lên, bốn mắt chạm nhau, gần đến mức cả hai có thể thấy rõ hình bóng của mình phản chiếu trên tròng mắt của đối phương.

Không khí bỗng trở nên dính ngậy, ngọt ngào nhẹ nhàng như kẹo bông gòn.

Trái tim hai người đồng thời rung động.

Đường Ngữ rụt tay lại như bị phỏng, né tránh cái nhìn nóng như lửa của Băng Mật.

Đôi mắt cậu hoảng loạn chớp liên tục, hai tai lặng lẽ đỏ bừng.

Băng Mật quyến rũ như rượu vậy, càng ủ càng thơm.

Người thường chỉ uống một hớp sẽ say, mà Đường Ngữ còn uống hàng ngày, từ lâu đã say đến mức không còn biết đêm nay là đêm nào, nhưng cậu vẫn nghĩ mọi người đều say chỉ còn một mình cậu tỉnh.

Phản ứng này Băng Mật thấy khá dễ thương, hắn nhìn cục tẩy, trên ngón tay vẫn còn độ ấm của Đường Ngữ, sự xao động kia mãi không chịu tan đi.

“À thì…!trả cục tẩy cho tôi.” Đường Ngữ cúi đầu không dám nhìn Băng Mật, chỉ xòe tay trước mặt hắn.

Băng Mật thả cục tẩy nhỏ vào tay Đường Ngữ, cậu theo bản năng định cầm đi, nhưng Băng Mật lại lấy lại như thể đang trêu cún, khiến Đường Ngữ chỉ nắm được không khí.

“Cậu…!trả cho tôi.” Đường Ngữ giơ tay giành lại.

“Cậu trả lời câu hỏi của tôi đi rồi tôi trả.” Băng Mật nhét cục tẩy vào túi quần.

“Hỏi gì cơ, hỏi Toán thì tôi không biết trả lời đâu.” Đường Ngữ nói một cách cực kì nghiêm túc.

Băng Mật khẽ cười rồi nhìn vào mắt cậu: “Cậu tương tư Nguyễn Lị thật à?”
“…” Đường Ngữ lúng túng nhìn Băng Mật, cậu vốn tưởng là câu hỏi linh tinh gì thôi, không ngờ lại là vấn đề này, làm cậu bỗng nghẹn họng.

Từ từ đã, vấn đề là, tại sao Băng Mật muốn hỏi mấy chuyện kiểu này?
Băng Mật thực sự quan tâm việc cậu tương tư ai à?
Đường Ngữ ngơ ngác nói: “Không có.”
Băng Mật im lặng nhìn cậu, cũng không định trả lại cục tẩy, chỉ lặng lẽ nhìn, như thể muốn nghe một câu đảm bảo.

Đúng lúc bộ não trái nho của Đường Ngữ hoạt động tốt, vậy mà bắt được tín hiệu của Băng Mật, hai người dò cùng một kênh.

Đường Ngữ vội vã nói: “Thật sự không có mà, tuyệt đối không có đâu, tôi thề là không có! Tất cả là do thằng cháu trai kia ăn không nói có, tin tôi đi mà.”
Đường Ngữ nói xong mới cảm thấy hình như có gì đó sai sai, tại sao cậu phải giải thích rõ ràng với Băng Mật như vậy? Quan trọng là, Băng Mật cứ một hai bắt cậu phải giải thích rõ ràng để làm gì?
Lúc này Băng Mật mới vừa lòng, cười nhẹ ném cục tẩy vào tay Đường Ngữ.

Đường Ngữ thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại bị một câu nói của Băng Mật dọa sợ.

Băng Mật: “Cậu…!sao cậu hay đỏ mặt vậy?”
“…” Cậu hay đỏ mặt à?
Câu hỏi này khiến Đường Ngữ bối rối, sao cậu không biết mình hay đỏ mặt nhỉ?
Đờ mờ, có khi nào trong lúc vô tri vô giác mình thường xuyên đỏ mặt trước mặt Băng Mật không?
Nhục quá…!
Trong phút chốc Đường Ngữ bỗng á khẩu không biết phải trả lời thế nào, đành vụng về đánh trống lảng: “Không có mà, chắc là cậu nhìn nhầm rồi, à, đúng rồi, tôi chỉ đăng một bài lên vòng bạn bè thôi, sao lại có nhiều người tìm tôi vẽ tranh thế nhỉ…”
Thật không thể hiểu nổi, vừa đến trường đã có một đống người nhìn bức tranh đằng sau áo cậu, vừa vào lớp đã có học sinh lớp khác đến nhờ cậu vẽ tranh.

“Cậu không biết ai đăng ảnh của cậu lên diễn đàn à?”
“Hả? Chính là tên ngốc nói tôi muốn bán tranh á, đánh cho nó một trận.” Đường Ngữ oán hận nói.

Nòng Nọc ngồi đằng trước hắt xì một cái rõ to.

Băng Mật mở diễn đàn của trường ra, nói: “Cậu đọc đi, chính là cái đầu tiên trong mục tám nhảm đó.”
“Để ông đây xem xem nào.” Đường Ngữ móc điện thoại ra mở diễn đàn lên, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy không phải là bài được ghim, mà là một bài đăng về Băng Mật ở bên dưới bài ghim, lực chú ý của cậu bị nó dời đi.

!
Khi đã hiểu rõ nội dung bài đăng đó, mắt Đường Ngữ trợn lớn như chuông đồng, “hễ có Băng Mật thì sẽ có Đường Ngữ,” quan trọng là nội dung ngập tràn mùi gay.

Nhục quá, bản thân cậu cũng không biết mình thân mật với Băng Mật đến vậy luôn á?
Mấy cái người này thật là biết ảo tưởng.

Tai Đường Ngữ lại vô thức đỏ bừng lên, cậu ngó Băng Mật, thấy hình như hắn cũng không nhìn thấy gì, vội vàng ấn mở bài được ghim kia.

Đờ mờ, hóa ra người khởi xướng là cái tên Nòng Nọc hèn hạ!
Một quyển sách đập cái “bộp” lên gáy Nòng Nọc, đánh Nòng Nọc ngu luôn.

Cậu ta dùng vẻ mặt thật-không-thể-tin-được quay lại trừng Đường Ngữ: “Mày điên hả?”
“Tao vẫn còn tỉnh táo lắm, mày là đồ khốn nạn, xóa bài đăng đi nhanh lên, mười phút sau tao mà thấy vẫn còn là mày chết với tao!” Đường Ngữ giơ nắm đấm với cậu ta.

Giây tiếp theo, hai người dùng sách “đánh nhau”, lớp trưởng Bùi Cẩn nhanh chóng chạy đến úp sọt từng người một, lúc này hai người mới chịu đàng hoàng lại.

“Tuyệt giao!” Nòng Nọc.

“Tuyệt giao thì tuyệt giao!”
“Ai làm hòa trước thì người đó làm cháu!”
“Mày vốn dĩ đã là cháu tao rồi!”
Thôi xong, con thuyền tình bạn đã tan nát*, nói lật là lật.

Hai người lại bắt đầu “đánh nhau”, lớp trưởng không tin không trị được hai tên nhóc này.

*千疮百孔 (thiên sang bách khổng): nhiều lỗ, bị hỏng, bị phá hoại nặng nề.

“Kha Đô, đưa vở sửa bài của cậu cho tôi kiểm tra.”
Chỉ một câu nói bâng quơ không nặng không nhẹ đã khiến cả người Nòng Nọc héo, lập tức ủ rũ, nào còn bộ dáng hung tợn như hồi nãy.

Cậu ta dùng ánh mắt siêu cấp đáng thương nhìn Băng Mật.

Nòng Nọc: “Anh Băng ơi, em chưa làm xong mà, lần sau được không?”
“Không được, ngay bây giờ.” Băng Mật một chút cũng không thèm nhìn.

“Há há há há há” Đường Ngữ cười đau cả bụng.

Dáng vẻ đần độn kia của Nòng Nọc khiến cậu không thể nhịn cười, “Há há, đừng tỏ vẻ đáng yêu giả bộ đáng thương, Băng Mật không xiêu lòng đâu.”
Nòng Nọc trợn mắt liếc Đường Ngữ một cái, nghẹn một bụng tức mà đi lấy bài sửa.

Bùi Cẩn vỗ vai Băng Mật: “Đại ca đúng là đại ca, đàn em bái phục.”
Giờ đọc bài buổi sáng vẫn tiếp tục, Đường Ngữ cười nói: “Cảm ơn nha bạn cùng bàn.”
Băng Mật liếc cậu một cái: “…”

“À…!đúng rồi, cậu có…” Tay trái đang cầm điện thoại của Đường Ngữ đổ mồ hôi.

Cậu muốn hỏi Băng Mật có nhìn thấy bài đăng ngập tràn tình trai kia không, nhưng lại không nói nên lời, cứ có cảm giác như đang bảo Băng Mật đi xem đi, vậy chẳng phải là giống như câu nói lạy ông tôi ở bụi này à.

Cậu do dự gần một phút mà không nói nổi câu thứ hai.

Băng Mật cứ nhìn vào ánh mắt mờ mịt của cậu, biết cậu đang rất căng thẳng bèn hờ hững nói: “Thấy rồi.”
“Ơ?” Cậu ta biết mình đang hỏi cái gì à?
Đường Ngữ lúng túng nhìn Băng Mật.

“Cậu biết tôi định hỏi cái gì á?”
“Biết,” Băng Mật quay lại đọc sách của mình, lông mi của hắn rũ xuống, “Không sao đâu.”
“Ò…” Đường Ngữ cảm thấy hơi thất vọng, chuyện mình thấy mờ ám, Băng Mật lại không thấy vậy, lại khiến mình giống như có tật giật mình, mà Băng Mật lại phóng khoáng vô tư.

Nói thật, cậu không hy vọng Băng Mật có thái độ dửng dưng như vậy chút nào.

Chuông tan học vang lên, mấy con khỉ con chuẩn bị lao vào nhà vệ sinh thì lão Mã đã đứng ở cửa lớp.

“Khụ khụ,” lão Mã giả bộ ho vài cái, ý bảo tụi nhóc im lặng, sau đó tiếp tục, “Nói các trò nghe một tin tốt này.”
“Tin tốt gì ạ?”
“Tổ chức đi chơi mùa thu hả thầy?”
“Chuẩn bị lễ hội nghệ thuật ạ?”
“Hay là chuẩn bị cho đại hội thể thao mùa thu ạ?”
Các bạn học ai cũng rất mong chờ, nhưng nhìn vẻ mặt của lão Mã thì hình như không có ai đoán đúng hết.

Đường Ngữ nhìn Băng Mật: “Có phải…!là về cậu không?”
– —
Tác giả có lời muốn nói:
Đường Ngữ bé nhỏ: Cảm ơn nha bạn cùng bàn.

Hotboy trường: Cậu nói lại xem?
Đường Ngữ bé nhỏ:…!Cảm ơn nha bạn trai.

Hotboy trường: Ngoan.

– —
*Khoai Tây xàm xí: Úi cúi cùng tui cũng lết được đến đây ròi hê hê.

Tui tính hong xàm xí ròi nhưng mà do Hoàn Thựn nói quá nên tui quyết định xàm xí luôn.

Chiện là chương này Băng Mật hong có miếng lim sỉ nào luôn á trời=]]] Cố tỏ ra lạnh lùng nhưng mà trong lòng là cả ngàn con ngựa chạy rần rần.

Tui muốn gặm Đường Ngữ huhu, mụi người đừng cản tui.

13/06/2021
Hết chương 28..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN