Xài Chung Hệ Thống Với Hotboy Trường
Chương 32: Chiều Chuộng
Tác giả: Sơ Tán Ngân Hà
Edit: Hoàng Thượng + Khoai Tây
Lúc ván oẳn tù tì cuối diễn ra, mọi người ai cũng cho rằng Đường Ngữ sẽ thắng tiếp, nhưng kết quả lại ngoài dự đoán.
Búa đối đầu với kéo.
“Băng thần, sao đến tận ván cuối cậu mới thắng vậy.”
“Hotboy lớp đánh cậu bốn lần, bây giờ đến lượt cậu đánh trả thật mạnh.”
“Đúng đúng đúng, khẽ tay khẽ tay.” Các bạn học vô lương tâm ồn ào.
“Không, phải cốc đầu.”
“Tét mông thì sao?”
Có người nói câu này xong, cả đám lập tức cười ầm ĩ.
Cho dù Đường Ngữ biết bọn họ chỉ nói ngoài miệng thôi, nhưng cậu vẫn nhịn không được mà nghĩ lung tung, xấu hổ đến nỗi đỏ cả tai.
Cậu biết Băng Mật sẽ không tét mông cậu, nhưng hắn có đánh mạnh hay không thì cậu không biết.
Có lẽ hắn sẽ đánh trả thật mạnh, nên cậu phải chuẩn bị tinh thần để chịu đòn.
“Đánh đi, tôi sẵn sàng rồi.” Đường Ngữ trông như tráng sĩ chuẩn bị hi sinh.
Băng Mật hơi mỉm cười, hắn nhìn Đường Ngữ từ đầu đến chân.
Thân trên là áo hoodie màu trắng thật dày in hình nhân vật hoạt hình ở ngực, ở dưới là quần thể thao ba sọc.
Cuối cùng, hắn lại nhìn vào gương mặt Đường Ngữ.
Đôi con ngươi trong trẻo kia đang nhìn hắn chằm chằm.
Bạn bè xung quanh ai cũng đang chờ Băng Mật ra tay nhưng vẫn đứng yên, cũng không dám thúc giục, đành phải đi giục Đường Ngữ: “Nhanh lên, sớm cũng bị đánh, mà muộn cũng bị đánh mà.”
“……” Đường Ngữ.
Bỗng nhiên, Băng Mật giơ tay, các bạn học lập tức kích động.
Đường Ngữ phòng bị nhìn chằm chằm cái tay kia, kinh hãi rụt đầu, thậm chí còn nhắm tịt mắt.
Nhưng Đường Ngữ không hề thấy đau, chỉ có đầu bị xoa thật nhẹ.
Cậu bỗng mở mắt ra ngơ ngác nhìn Băng Mật.
Cậu ta đang làm gì đấy? Sao lại không đánh mình?
Các bạn học đứng đơ ở đó mãi chưa hoàn hồn.
Thế nào?
Xoa đầu như thế cũng gọi là đánh à?
Mọi người ra vẻ “quần tôi đã cởi cả rồi mà cậu lại cho tôi xem cái này”, thất vọng cực kì.
Bọn họ muốn nhìn Đường Ngữ bị Băng Mật đánh, tốt nhất là bị đánh cho khóc luôn.
Cũng không phải họ ghét Đường Ngữ, chỉ là rất muốn nhìn Đường Ngữ bị đánh đến khóc, bởi vì như thế thì rất buồn cười, chỉ đơn giản là thỏa mãn tâm lý giỡn nhây thôi.
“Xì~”
“Chẳng vui gì cả.”
“Băng thần ơi, đây là mua bán lỗ vốn đó, cậu ta đánh cậu khắp nơi, cái cuối cùng cậu nên đánh mạnh một chút chứ.”
Đám bạn hung ác tàn bạo.
Tiết Oánh Oánh nhìn Băng Mật chầm chậm buông tay, ánh mắt vẫn luôn lạnh nhạt đó lúc nhìn Đường Ngữ lại trở nên ấm áp, thậm chí còn có chút nuông chiều, như thể xót không nỡ đánh.
Lòng bàn tay Băng Mật dường như còn vương lại độ ấm trên đầu Đường Ngữ.
Hắn thu lại ánh mắt để chẳng ai có thể nhìn thấy.
Hắn vốn đã định thua cả năm ván, nhưng lại không đoán được lần thứ năm Đường Ngữ sẽ ra cái gì, nên cuối cùng lại thắng vì đoán không trúng.
Ngay từ đầu, hắn chỉ muốn thua, chủ yếu là vì không muốn đánh Đường Ngữ.
Lúc mọi người ồn ào, hắn càng nhìn Đường Ngữ càng không xuống tay được.
Nhóc con vừa ngoan vừa mềm vậy sao có thể đánh được, ở nhà chắc chắn là cục cưng được nâng như nâng trứng…!
“Tôi biết rồi,” Nòng Nọc ra vẻ hiểu rõ, “Anh Băng của chúng ta lúc nào cũng rất ga-lăng, không đánh người bất kể nam nữ.”
Là vậy hả? Đường Ngữ cũng không rõ lắm.
Các bạn học lại cười nói một hồi, cho đến khi đĩa thức ăn cuối cùng được mang lên.
Mọi người ai cũng sốt ruột kích động, bởi vì đĩa đồ ăn cuối cùng sẽ quyết định ai là “Thiên Tú Chi Tử”, là người bị chọn phải lên sân khấu của quán ăn để biểu diễn.
Lại nhìn người đang biểu diễn trên sân khấu lúc này, độ kỳ quái trẻ trâu có thể khiến người khác chịu thua, mặt không dày thì đúng là không dám lên “biểu diễn” đâu.
“Lớp trưởng, nhiệm vụ gian nan này giao cho cậu.” Có người xúi Bùi Cẩn bưng đĩa lên.
Bùi Cẩn: “Tôi nói trước nhé, đến lúc đó dưới đĩa viết ai thì người đó đi lên, đừng có chơi xấu, cùng đừng đánh tôi đấy.”
Sau khi tiêm xong một mũi dự phòng, cậu ta xoa tay, bưng cái đĩa lên trong ánh mắt vừa hồi hộp vừa mong chờ của mọi người.
Sau đó, cậu nghiêng đầu nhìn, cuối cùng lại cười phá lên “Á há há há há”, suýt thì lật tung cả nóc nhà.
Đường Ngữ mệt tim quá không muốn yêu nữa: “…” Cả người đều thấy không ổn.
Bùi Cẩn buông tay nhìn về phía Đường Ngữ: “Đừng trách tao, tại số phận cả.”
“Nào, không sao, có phải một mình mày lên làm trò con bò đâu, chẳng phải vẫn còn có anh Băng à.” Nòng Nọc nói xong lại cười không dừng được.
Quả thật, có hai người “Thiên Tú Chi Tử”, nhiệm vụ dưới đĩa là —— Tom và Jerry biểu diễn “mèo bắt chuột”.
Kinh ngạc không, vui mừng không, bất ngờ không?
Nội tâm Đường Ngữ: Ông chủ ơi tôi cảm ơn ông!
Vốn dĩ một người nhục là đủ rồi, lại còn móa nó còn thêm Băng Mật nữa, thật sự quá là đủ.
Lại còn “mèo bắt chuột”? Ai là chuột?
Hu hu hu…!
Đường Ngữ khóc không ra nước mắt.
“Đừng sợ mà hotboy lớp, cậu là tên nhóc đẹp nhất lớp Bảy, sợ cái gì, đi lên mang vinh quang về cho lớp Bảy chúng ta đi há há há há…”
Nòng Nọc vỗ vai Đường Ngữ: “Con giai*, anh Băng không lên cũng không sao, tao lên với mày, tao làm mèo chạy theo bắt mày, hê hê hê.”
*儿砸 (Er zá) đọc gần giống 儿子 (Érzi) nên thường được dùng trong những trường hợp vui đùa.
Mọi người theo bản năng cho rằng Băng Mật sẽ không lên, suy cho cùng, không dễ gì mới đến được chỗ này, sao có thể nhìn thấy Băng Mật lên sân khấu với Đường Ngữ nữa?
Nòng Nọc nói xong, mọi người ai cũng nhìn sang Băng Mật, chỉ thấy hắn bình tĩnh nhấc đáy đĩa lên nhìn.
Vừa nãy mọi người đều đã nhìn rồi, chỉ có hắn ở một bên ngắm biểu cảm phong phú của Đường Ngữ mà không để ý rốt cuộc dưới đĩa viết gì.
Nhưng vừa nãy nghe Nòng Nọc nói, lại đọc lại yêu cầu dưới đĩa, hắn bỏ đĩa xuống, bình tĩnh nói: “Cái này chơi thế nào?”
Các bạn học: “???”
Nòng Nọc chân chó giải thích: “Thì là Tom bịt mắt bắt Jerry, thời gian là mười phút.” Vừa nói, cậu ta vừa chỉ vào sân khẩu.
Cái sân khấu đó cũng không lớn lắm, nhưng để bịt mắt mà bắt cũng hơi khó.
“Anh Băng, cậu không muốn lên thì tôi lên thay cậu.” Nòng Nọc nói, “Tôi hiểu Đường Ngữ nhất, tôi biết tiếng bước chân và mùi của nó, bịt mắt cũng sẽ bắt được rất nhanh.”
Đường Ngữ cũng nói: “Trò thiểu năng vậy cậu đừng lên.” Tốt nhất là đừng lên.
Băng Mật tưởng tượng đến cảnh Nòng Nọc túm lấy Đường Ngữ, tay cậu ta sẽ sờ vào Đường Ngữ là trong lòng hắn không thể thoải mái nổi.
Hắn ngước mắt nhìn sân khấu.
Tiết Oánh Oánh rất thích quan sát người khác, nhỏ thấy vẻ mặt Băng Mật bèn nhịn không được nói: “Băng thần, cậu không có ý nghĩ đó đâu đúng không?” Trẻ con như thế mà cậu cũng lên?
Băng Mật không trả lời Tiết Oánh Oánh mà đứng lên, dùng hành động thực tế để chứng minh cho mọi người thấy hắn muốn lên.
Bọn bạn bè kinh ngạc đến nỗi rơi cả cằm.
222: 【Thân ái, cậu tự giác quá, tui còn chưa kịp giao nhiệm vụ cậu đã đồng ý rồi.
Phải khen ngợi một chút.】
Băng Mật ra khỏi chỗ ngồi, nhận bịt mắt chị nhân viên đưa cho rồi nhìn Đường Ngữ, ý bảo hắn sẽ bắt được.
Đường Ngữ ngơ ngác gật đầu, ngoan ngoãn bước lên sân khấu.
Hai anh đẹp trai đứng trên sân khấu, một người đeo cài tóc tai mèo, một người đeo cài tóc tai chuột, vừa đáng yêu vừa đẹp trai, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Vốn dĩ khách trong quán ăn đã cười mệt rồi, nhưng vừa nhìn thấy trai đẹp lại lên tinh thần.
Người chủ trì cười bảo Băng Mật đeo bịt mắt lên, sau đó bắt đầu tính giờ.
Trong vòng mười phút nếu “mèo” bắt được “chuột” sẽ được cửa tiệm tặng một món quà tinh xảo, nếu không bắt được thì “chuột” sẽ được nhận quà.
Băng Mật đeo bịt mắt cũng vẫn đẹp trai.
Đường Ngữ nhìn sống mũi cao thẳng và đôi môi của hắn, cứ cảm thấy quá ảo diệu.
Băng Mật sao lại đồng ý chơi trò trẻ trâu như vậy? Ngay cả cậu cũng thấy ngại, Băng Mật lấy dũng khí từ đâu ra?
Lúc trước Đường Ngữ năn nỉ ỉ ôi xin được Băng Mật dẫn các bạn đến quán này ăn cơm, cậu đã rất thỏa mãn rồi, không ngờ giới hạn của Băng Mật còn có thể hạ thấp được, thật đáng kinh ngạc.
“Chạy mau! Lúc này còn mất tập trung?” Nòng Nọc ở dưới sân khấu vẫy tay bảo Đường Ngữ chạy, suýt thì bị Băng Mật bắt được.
Đầu ngón tay Băng Mật xẹt qua áo hoodie của Đường Ngữ nhưng không bắt được gì, lại ngửi được mùi kem bơ ngọt ngào.
Kỳ diệu ở chỗ, lúc hắn ăn kem bơ chỉ muốn nôn, nhưng chỉ cần nghĩ tới mùi kem bơ tỏa ra từ trên người Đường Ngữ là hắn cảm thấy vừa thơm vừa ngọt.
Nội tâm 222:【Chỗ này thêm làn đạn: tiêu chuẩn kép!】
Khóe môi Băng Mật khẽ cong nhẹ khiến rất nhiều nữ sinh ở dưới kích động kêu lên, điện thoại chụp tách tách không ngừng.
Người chủ trì: “Đã hết năm phút, cố lên!”
“Cẩn thận.” Đường Ngữ thấy Băng Mật đi ở mép sân khấu, sợ hắn sơ ý ngã xuống.
Tuy sân khấu không cao, nhưng trẹo chân cũng chẳng phải việc nhỏ.
Băng Mật nghe thấy giọng Đường Ngữ ở đằng sau sườn phải, bèn xoay người lại đi bắt.
Lần này, hắn túm được sợi dây trên áo hoodie, nghe thấy Đường Ngữ kêu “Oái” một tiếng, sợi dây kia đã bị Đường Ngữ rút lại.
Tuy sợi dây đã bị giật lại, nhưng trong tay hắn dường như vẫn còn xúc cảm của nó.
Hắn càng vuốt ve thì môi càng cong hơn.
Hắn thích cái trò chơi con nít này, nói đúng hơn, hắn thích cảm giác đuổi bắt Đường Ngữ.
Dưới sân khấu có nữ sinh nói với người bên cạnh: “Vì sao tớ cảm thấy chẳng thiểu năng chút nào, lại còn rất ngọt ngào?”
“Tớ cũng thấy thế, cậu không phải là người duy nhất đâu.”
“Nói ra có thể các cậu không tin, tớ vậy mà có cảm giác như đang ăn bánh gato vậy!”
“Tớ cũng thế!”
Trên sân khấu, Đường Ngữ nhảy trái nhảy phải, năm lần bảy lượt chạy thoát khỏi tay Băng Mật, cười đắc ý hở cả tám cái răng.
“Còn ba phút nữa.” Người chủ trì nhắc nhở.
Đường Ngữ đắc ý dào dạt, cái trò này thật sự không làm khó được cậu.
Băng Mật bịt mắt không bắt được cậu, quà tặng trăm phần trăm là của cậu rồi, há há há.
Đang đắc ý, Đường Ngữ lại nghe một nam sinh ở dưới sân khấu nói với người bên cạnh: “Lần trước người đóng vai “mèo” không cẩn thận ngã khỏi sân khấu, đến bây giờ vẫn còn đau chân đấy.”
“Đúng đúng đúng, ông chủ còn phải đưa tiền bồi thường.”
Đường Ngữ: “……”
Cậu nhìn mắt cá chân bị thương lần trước của Băng Mật, nhưng bị quần che khuất nên không thể thấy trực tiếp.
Cậu nhăn mày lo lắng, giương mắt nhìn, chầm chậm đến gần Băng Mật.
“Còn một phút.” Người chủ trì.
Dưới sân khấu ai cũng hô cố lên, nhưng Đường Ngữ chỉ đứng im nhìn Băng Mật, cũng chẳng nghe thấy Nòng Nọc kêu “chạy mau” khàn cả họng.
Bỗng nhiên, chưa đến một phút cuối cùng, mọi người nhìn “chuột” đứng bên cạnh “mèo”, bị mèo túm eo ôm lấy ngay lập tức.
“Hết giờ!” Người chủ trì.
“Quá là ngầu!”
“Á á á, phản kích!”
“Con “mèo” kia thật là đẹp trai, tôi thích!”
Băng Mật ôm Đường Ngữ xoay lưng về phía mọi người, thân hình cao lớn che khuất Đường Ngữ, khiến mọi người ở dưới không ai nhìn thấy mặt hai người.
Đường Ngữ cúi đầu nhìn eo mình bị một đôi tay mạnh mẽ ôm thật chặt.
Cậu quay lại nhìn, đôi mắt khiến người khác mê muội* kia đang bị bịt mắt che khuất, lại nhìn vào đôi môi dưới sống mũi cao.
*摄魂夺魄 (nhiếp hồn đoạt phách): bắt lấy linh hồn người khác
“Thình thịch ——” Trái tim cậu bỗng đập mạnh.
Trong khoảnh khắc đó, Đường Ngữ có một nỗi xúc động muốn hôn lên đôi môi kia.
Bỗng nhiên, Băng Mật mở miệng: “Bắt được cậu rồi.”
Âm thanh đó rất khẽ, nhưng dù xung quanh rất ầm ĩ thì cậu vẫn có thể nghe thấy, hơn nữa, bởi vì gần nhau mà hơi ấm phả lên gương mặt cậu, dường như có ma lực khiến cậu đỏ mặt ngay tức khắc.
“Tôi cố tình đó.” Đường Ngữ ghé vào tai Băng Mật nói.
Băng Mật cứng đờ, thật ra đằng sau còn một câu “cậu chạy không thoát đâu” chưa nói ra.
Hắn buông tay cởi bịt mắt, từ lờ mờ dần dần thấy rõ đôi mắt Đường Ngữ, bốn mắt nhìn nhau.
– —
Tác giả có lời muốn nói:
Hotboy trường: bắt được cậu rồi, cả đời cũng chạy không thoát được đâu.
Đường Ngữ bé nhỏ: Không chạy không chạy.
– —
*Khoai tây xàm xí: Chương này minh chứng cho câu nói cái gì có thể cai trứ trai thì khum thể.
And thêm một câu nữa, liêm sỉ khum là gì trước nhan sắc trai đẹp.
Nói chung là Đừn Ngữ mê trai còn Băng Mật thì nhụt qtqđ, bày đặt cậu không thoát được đâu hả=]]
Hoàng thượng: Trời ơi soft quá thở không nổi huhuhuhuhuhu
21/06/2021
Hết chương 32..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!