Xe Bus Ma
Chương 15: Ký Ức Bỏ Quên
Tóm tắt chương trước: Cao Phong sau khi thanh tẩy ma nữ Thuý Quỳnh ở rạp chiếu phim và thay mặt Thuý Quỳnh tặng quà cho Thành Đạt thì lại nằm mơ thấy ký ức đã mất mười hai năm trước.
Cao Phong mười tuổi vô tư chạy nhảy chơi đùa trong sân.
Đứng trước cửa lớn có hai người đang đứng nhìn cậu với ánh mắt trìu mến nhưng buồn bã khó tả. Bọn họ là cha và mẹ của Cao Phong, ông Nguyễn Văn Phụng và bà Nguyễn Thị Loan. Ông Phụng lúc này ba mươi sáu tuổi nhưng bề ngoài lại chỉ khoảng hai lăm hai sáu, trẻ hơn bà Loan cùng tuổi đứng bên cạnh rất nhiều.
Bà Loan nhìn Cao Phong rồi lại nhìn chồng mình, bà hỏi:
“Mình nhất định phải đi à? Ông nội cũng sang làng bên trừ tà rồi, những người có thể trừ tà được đều đã đi hết, nếu mình đi thì ai sẽ bảo vệ thằng Phong đây?”
Ông Phụng hiểu được nguyên nhân bà Loan lo lắng, ông nhẹ nhàng vỗ vai bà:
“Không hiểu tại sao gần đây mấy làng xung quanh làng chúng ta ma quỷ xuất hiện rất nhiều, thậm chí lũ yêu quái cũng bén mảng tới, trên tỉnh cũng tương tự. Làng bên xuất hiện yêu tinh hạc đen, nếu tôi không nhanh qua đó thì đừng nói làng bên mà cả làng ta cũng không có ai sống nổi. Bà đừng lo, ông nội thằng Phong xong việc ở làng Thương Châu chắc cũng sắp về tới nơi rồi, hơn nữa ông nội đã đặt một kết giới ở nhà chúng ta, ma quỷ cấp cao cũng không vào được. Bà nhớ phải luôn trông chừng nó, không được để nó rời khỏi nhà dù chỉ một bước. Nhớ chưa?”
Bà Loan nhìn ông Phụng lại nhìn Cao Phong rồi mím môi gật đầu:
“Tôi nhớ rồi. Ông đi cẩn thận đó!”
Nhìn bóng lưng vững chãi đó bước đi trong ánh hoàng hôn, không hiểu tại sao lòng bà Loan lại nổi lên bất an không tên, bà có cảm giác người chồng mà bà yêu thương sẽ không trở về được nữa.
Chắc là do bà suy nghĩ nhiều thôi, trên đời này ai có thể đánh bại được ông ấy chứ?
Ông Phụng mỉm cười bước lại xoa đầu Cao Phong, cậu vô tư hỏi:
“Cha đi đâu vậy cha?”
“Cha có việc phải sang làng bên, con ở nhà nhớ nghe lời mẹ, đừng có đi chơi lung tung nhớ chưa?”
“Con nhớ rồi. Cha về nhớ mua quà cho con, con muốn ăn bánh cốm Quý Thạnh.”
Làng của Cao Phong là Mỹ Khê, làng nên cạnh là Quý Thạnh, làng này này có món bánh cốm đặc sản rất ngon, ai sang làng này chơi đều mua về làm quà cho họ hàng.
“Bánh cốm Quý Thạnh chứ gì? Khi về cha sẽ mua thật nhiều bánh cốm cho con.”
Ông Phụng đi rồi bà Loan bắt đầu dọn dẹp nhà cửa và nấu bữa trưa, đi đâu bà cũng dắt Cao Phong theo. Cao Phong từ nhỏ đã là mục tiêu của ma quỷ, cả gia tộc họ Nguyễn mười năm nay luôn cố gắng bảo vệ cậu khỏi nanh vuốt của bọn chúng. Lúc này những người biết trừ tà trong gia tộc đều sang những làng khác nên trọng trách nặng nề này giao lại cho bà Loan.
Bà Loan đang cắm cúi thổi lửa nấu cơm thì đột nhiên một luồng khói đen từ đâu bay tới chui vào mũi và tai bà, bà chỉ kịp “a” lên một tiếng rồi ngã lăn ra bất tỉnh, Cao Phong đứng cạnh hoảng hốt lay bà:
“Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ sao vậy! Mẹ…”
Đúng lúc này một giọng nói vang lên, giọng nói này như một đứa trẻ khoảng mười mấy tuổi:
“Phong ơi, đi ra đây chơi với tớ nào!”
“Phong ơi, ra đây! Đi ra đây nào!”
Cao Phong nghe thấy giọng nói này hai mắt đột nhiên trắng dã, cơ thể như người mất hồn từ từ bước ra khỏi nhà bếp, hướng theo cổng chính mà đi tới.
Bàn chân không của Cao Phong cuối cùng cũng bước ra khỏi cổng chính, cũng là bước ra khỏi kết giới mà ông nội cậu đã hao tốn công sức để giăng lên.
“Đúng rồi! Phong! Đến đây chơi với bọn tớ nào! Ở đây vui lắm!”
Cao Phong hoàn toàn mất tự chủ cứ đi theo giọng nói từ ngoài đường lớn vào tận rừng sâu cách nhà cậu khoảng mười mấy ki lô mét, càng vào sâu trong rừng không khí càng u ám, trăng non đã lên, tứ bề dần dần tối đen như mực, chim kêu vượn hú rợn tóc gáy.
Đột nhiên trước mặt Cao Phong xuất hiện một người đàn ông trung niên gầy gò, trên lưng đeo một gùi đầy ắp cây cỏ, có lẽ là người trong làng đi hái thuốc. Cao Phong hai mắt trắng trợn bất ngờ trở về bình thường, một cậu nhóc mười tuổi mở mắt ra lại ở trong rừng sâu hoang vu đương nhiên phải sợ hãi, cậu nhìn quanh rồi bật khóc:
“Mẹ ơi! Mẹ ơi!”
Người hái thuốc kia vội vàng chạy lại hỏi han:
“Cháu tên gì? Cháu ở làng nào sao lại đi lạc vào tận đây? Để chú đưa cháu về.”
Cao Phong bù lu bù loa:
“Cháu tên Phong ở làng Mỹ Khê, cháu cũng không biết tại sao mình lại ở đây nữa. Chú ơi chú chú dẫn cháu về với cha mẹ cháu với…”
Người hái thuốc xoa đầu Cao Phong nói nhẹ:
“Chú ở làng Quý Thạnh cạnh làng cháu, để chú dẫn cháu về…”
Làng Quý Thạnh đang bị một con hắc hạc tinh quấy phá, giờ này không ai dám ra đường chứ đừng nói là lên núi hái thuốc. Cao Phong lúc đó còn nhỏ nên không nhận ra điểm bất thường này.
Cao Phong ngoan ngoãn gật đầu, người hái thuốc cầm tay cậu dắt đi, người hái thuốc nói dẫn cậu về làng nhưng dường như càng lúc ông ta càng dẫn cậu đi sâu vào rừng hơn. Cả hai vừa đi vừa trò chuyện, người hái thuốc nói:
“Chú không ngờ cháu còn nhỏ vậy mà dám đi vào đây, khu rừng này có rất nhiều yêu ma quỷ quái. Và chú cũng không ngờ…”
“Mày lại tỉnh dậy sớm như vậy, nhãi ranh!”
Cao Phong giật mình, bàn tay nhăn nheo đang nắm tay cậu chuyển màu xám xịt, trên cánh tay xuất hiện mười mấy con mắt đỏ ngầu cùng những cái miệng đầy răng nanh lởm chởm.
Khuôn mặt hiền lành của người hái thuốc chảy dài xuống, mọc thêm sáu con mắt, má phải của ông ta mọc ra bốn năm cái đầu nhỏ cả nam lẫn nữ, có đầu trọc lóc có người tóc dài xoã dài ghê rợn. Cơ thể người hái thuốc phình to ra gấp hai rồi gấp ba lần, quần áo rách toạc để lộ ở trước ngực và bụng là hàng trăm thân người đang lúc nhúc dòi bọ, có người la hét có người đang than khóc, càng nhìn càng kinh hãi. Sau lưng người hái thuốc lại mọc ra tám nhánh xương trắng hếu rẽ nhiều nhánh như cành cây, mỗi nhánh là các bàn tay đầy móng vuốt.
Cao Phong tuy chỉ mới mười tuổi nhưng dù sao cũng là cháu đích tôn của dòng họ trừ tà có tiếng cả nước, kẻ đứng trước mặt cậu nếu không phải là ma thì cũng là yêu quái, những cái đầu trên cơ thể của hắn không phải linh hồn bị nuốt chửng thì cũng là người sống bị ăn thịt. Cậu cố gắng dùng bàn tay nhỏ bé thoát khỏi bàn tay ma quỷ nhưng vô dụng:
“Thả ra… thả tôi ra… đồ ma quỷ…” Cậu chỉ có thể yếu ớt la hét mà thôi, sức lực nhanh chóng bị rút cạn.
Người hái thuốc bật cười khoái trá, giọng cười của ông ta giống như một trăm giọng nói khác nhau cùng lúc nói cùng một câu:
“Nhãi ranh, cơ thể tối thượng “Thiên Ân” quý báu không thua gì Phật môn kim thân đang ở trước mắt ta sao có thể thả ngươi ra? Yên tâm, sau khi chiếm được thân thể ngươi thì ta sẽ ăn linh hồn ngươi thật ngon miệng!”
Ông nội! Cha! Chị hai! Cứu con với! Những lúc thế này cậu bé chỉ có thể cầu cứu ai đó đến cứu mình mà thôi.
Nhưng chẳng có ai xuất hiện, chẳng ai nghe thấy lời cầu xin của cậu cả.
“Mở cửa ra! Đừng cứng đầu nữa, hãy dùng đến ta đi, ngươi sẽ có được sức mạnh rung chuyển trời đất!”
Lại là giọng nói này, lúc bảy tuổi khi gặp nguy hiểm cậu cũng từng nghe được giọng nói quái lạ này. Tuy chỉ là giọng nói nhưng cậu lại có thể cảm nhận được sức nóng như ngọn lửa dưới mười tám tầng địa ngục, mỗi lần nghe thấy giọng nói bí ẩn này cậu lại cảm thấy vô cùng bất an.
Sau lưng Cao Phong đột nhiên xuất hiện ba con mắt lớn, mỗi con mắt đều đang bốc cháy ngùn ngụt ngọn lửa màu trắng xanh. Ba con mắt này chỉ có Cao Phong mới thấy được, người hái thuốc dù là hồn ma cấp cao cũng không thấy được.
“Đừng sợ hãi, đừng để bóng tối nuốt chửng lấy cậu. Cậu là ánh sáng, cậu là hy vọng, đừng bao giờ đánh mất bản thân mình!”
Một giọng nói khác nhẹ nhàng và trầm ấm vang lên, một đoá hoa sen bảy màu toả hào quang rực rỡ, trung hoà đi cái nóng như thiêu như đốt từ ba con mắt.
Cao Phong không hiểu, thực sự không hiểu nổi. Từ lúc biết nhận thức ma quỷ luôn tìm đến cậu, bọn chúng ai cũng muốn cơ thể của cậu, bọn chúng luôn miệng nói cậu có Thiên Ân. Thiên Ân là cái gì? Rồi ba con mắt lửa, hoa sen bảy màu, những thứ kỳ lạ liên tiếp xuất hiện, rốt cuộc thì…
“Rốt cuộc thì ta là thứ gì vậy?” Cao Phong hỏi hoa sen bảy màu, vô tình hỏi một câu mà cậu bé mười tuổi cứ thắc mắc mãi.
Ba con mắt lửa bật cười khanh khách:
“Ngươi là ai? Ngươi là sự trừng phạt của ông trời đối với nhân gian tràn đầy tham lam và sự xấu xa! Ngươi! Là đại diện của huỷ diệt và tận thế! Ngươi! Là tội lỗi lớn nhất của loài người…”
Hoa sen bảy màu nhanh chóng cắt ngang lời ba con mắt lửa:
“Cậu là ân điển của trời cao với chúng sinh, cậu là hy vọng của bản thân lẫn mọi người. Nhớ lấy, cậu là hy vọng…”
“Cậu còn có họ mà!”
Đúng vậy, Cao Phong còn có một người ông là thầy trừ tà mạnh nhất cả nước.
“Roẹt!” Một tia sáng màu vàng loé lên, bàn tay của người hái thuốc đứt đôi, Cao Phong đang dùng sức thoát ra giờ mất lực giữ lại nên ngã lăn xuống nền cỏ.
Tia sáng vàng thì ra là một thanh trường kiếm, đốc kiếm hình đầu hổ trắng, trên lưỡi kiếm khắc bốn chữ “Sơn Hà” và “Sát Thát”, thanh kiếm chém đứt tay người hái thuốc lượn một vòng rồi lao đến đâm vào ngực ông ta, cơ thể đồ sộ của người hái thuốc bị một thanh kiếm nhỏ bé đánh văng ra sau cả mấy mét.
Thanh kiếm sau khi đánh lui người hái thuốc liền bay đến lượn quanh Cao Phong, như muốn bảo vệ cậu. Cậu nhận ra thanh kiếm này, nó có tên là Nam Quốc Sơn Hà, pháp bảo của ông nội cậu.
Ngoài bùa chú thì thầy trừ tà có các pháp bảo để trừ ma, pháp bảo có thể là các loại vũ khí như kiếm, đao, thương… hay các đồ vật khác như chuông, gương, tiền xu… Các pháp bảo đã được yểm bùa chú hoặc linh lực, có năng lực đặc biệt để tiêu diệt ma quỷ ngoài ra còn có pháp bảo là các vũ khí mà các danh tướng thời xưa sử dụng, những vũ khí này trải qua nhiều trận chiến, gϊếŧ nhiều kẻ địch nên sát khí và tử khí rất nặng, ma quỷ vừa nhìn thấy thôi cũng kinh sợ.
Nam Quốc Sơn Hà Kiếm của ông nội Cao Phong vốn là của một vị tướng thời Lý, năm đó vị tướng này trên bờ sông Như Nguyệt nghe bài thơ Nam Quốc Sơn Hà của Lý Thường Kiệt, lòng yêu nước sôi sục nên đã khắc hai chữ “Sơn Hà” lên thân kiếm.
Vào thời Trần trong trận chiến chống lại quân Mông Nguyên, Nam Quốc Sơn Hà Kiếm được một vị tướng khác sử dụng, vị tướng kiên trung này không chỉ khắc hai chữ “Sát Thát” lên tay mình mà còn khắc lên cả thân kiếm, đáng tiếc vị tướng này vì bảo vệ vua tôi nhà Trần mà bị kẻ địch chém đầu.
Pháp thuật mà ông nội Cao Phong vừa dùng gọi là phi kiếm, dùng ý nghĩ và linh lực để điều khiển kiếm tấn công kẻ địch, nghe nói với những người linh lực cao có thể phi kiếm đánh bại kẻ địch ở khoảng cách xa đến mấy trăm mét. Tuy nhiên phi kiếm rất khó tu luyện, chỉ những thầy trừ tà cấp cao mới luyện thành.
Kiếm đến người đến, bên cạnh cậu xuất hiện một cụ già khoảng sáu mươi tuổi râu tóc bạc phơ, khuôn mặt hiền từ, mặc một chiếc áo bà ba sờn rách.
Người này chính là Nguyễn Phúc, ông nội của Cao Phong, gia chủ của gia tộc trừ tà nổi tiếng nhất Việt Nam đồng thời cũng là một trong bốn thầy trừ tà mạnh nhất Việt Nam lúc bấy giờ. Ông Phúc mỉm cười nhìn Cao Phong:
“Cháu đừng khóc, đã có ông ở đây rồi!”
Cao Phong cực kỳ tin tưởng ông nội mình, nghe ông nói vậy lập tức nín ngay, chỉ cần ông cậu ở đây thì dù có bao nhiêu yêu ma hay quỷ quái mạnh mẽ đến đâu cũng chẳng đáng sợ. Ông nội trong mắt Cao Phong là một thầy trừ tà mạnh mẽ và bất bại, không ma quỷ nào mà ông không chiến thắng được.
“Ông ơi…” Ông Phúc mỉm cười xoa đầu Cao Phong rồi quay sang nhìn người hái thuốc nói:
“Không ngờ ở nơi này lại xuất hiện một ác linh hơn nữa còn là tứ cửu ác linh, ta thấy ngươi không đơn giản chỉ vì Thiên Ân của cháu ta, rốt cuộc mục đích thực sự của ngươi là gì?”
Ác linh là những hồn ma sống lâu trên dương thế, hấp thụ oán hận và xấu xa, nhân tính hoàn toàn biến mất, trở nên tàn ác, ăn linh hồn người sống, gϊếŧ hại người sống. Một hồn ma khi ăn đủ một trăm linh hồn sẽ trở thành ác linh. Tứ cửu ác linh lại càng đáng sợ hơn, tứ cửu là cửu thiên cửu bách cửu thập cửu tức là nó đã hấp thụ được chín ngàn chín trăm chín mươi chín linh hồn, chỉ cần hấp thụ thêm một linh hồn nữa sẽ trở thành ác quỷ.
Nếu là ác quỷ thì dù là thầy trừ tà cũng chỉ là mà miếng mồi ngon cho nó mà thôi, nghe nói muốn trừ ác quỷ thì có thể dùng thần khí là những vũ khí được các vị thần thuở xa xưa truyền lại.
Người hái thuốc bật cười, tất cả đầu người trên cơ thể nó cũng đều cười theo, cả vạt rừng rung chuyển theo tiếng cười của ông ta:
“Ha ha ha! Tao nhận ra mày, thằng nhãi ranh Nguyễn Phúc! Nghe nói mày là một trong mười người mạnh nhất lịch sử gia tộc họ Nguyễn đáng nguyền rủa! Muốn biết mục đích thực sự của tao? Đánh thắng tao mày sẽ có câu trả lời!”
Những hồn ma khác tấn công Cao Phong cũng chỉ vì cơ thể đặc biệt của cậu nhưng tứ cửu ác linh này dường như còn có mục đích khác, hơn nữa ông ta biết khá rõ về ông Phúc cũng như có mối thù hận không đơn giản với nhà họ Nguyễn. Ông Phúc thấy có chút không ổn, nhưng lúc này an toàn của cháu ông mới là ưu tiên hàng đầu, ông cần phải tiêu diệt ác linh này càng tốt.
Hơn nữa nếu đã là vận mệnh thì không thể tránh được.
Ông Phúc vung tay, mười tám lá bùa bay lên không trung tạo thành một vòng tròn, những lá bùa này đều chỉ có một kí hiệu là một lưỡi tầm sét, đây là loại bùa cao cấp nhất gọi là bùa Thiên Lôi, tay còn lại của ông điều khiển Nam Quốc Sơn Hà Kiếm phóng vào giữa vòng tròn bùa đồng thời hô lớn:
“Thiên Lôi – Giáng!”
Thông thường các thầy trừ tà muốn thi triển bùa chú phải đọc thần chú nhưng ông Phúc từ lâu đã ở cảnh giới cao nhất của thầy trừ tà nên khi dùng bùa chú chẳng cần phải niệm chú rườm rà.
Mười tám lá bùa Thiên Lôi tan biến hóa thành mười tám tia sét đồng loạt phóng về phía Nam Quốc Sơn Hà Kiếm, thanh kiếm hoá thành một tia sáng xanh lam phóng về phía người hái thuốc.
Người hái thuốc sau lưng tuôn ra hàng trăm cánh tay hòng chộp lấy Nam Quốc Sơn Hà Kiếm nhưng Sơn Hà Kiếm lúc này tràn đầy sấm sét, những cánh tay của hắn ta chưa kịp chạm vào đã bị sét đánh nổ tung toé, hắn đau đớn rống lên vội vàng lùi lại. Nam Quốc Sơn Hà Kiếm đột nhiên biến mất rồi trong nháy mắt vô số tia sáng xanh lam đan xen nhau liên tục chém vào cơ thể to lớn của người hái thuốc, cơ thể ông ta bị chém thành hàng trăm mảnh, chỉ còn lại phần đầu và thân trên.
Hiệu quả của bùa Thiên Lôi sắp hết, ông Phúc muốn một đòn kết liễu nên nhắm vào đầu người hái thuốc nhưng mũi kiếm còn cách trán ông ta khoảng mười cen ti mét thì không di chuyển được nữa. Cơ thể người hái thuốc toả ra khói đen, một cánh tay đen sì chui ra khỏi đống thịt chộp lấy Nam Quốc Sơn Hà Kiếm mà không bị sét đánh bị thương.
“Quả nhiên…” Ông Phúc không hề lấy làm ngạc nhiên.
Phần đầu và thân của người hái thuốc tách ra, bên trong chui ra một khối màu đen sì, khối đen này hình dáng và kích thước như một người trưởng thành nhưng trên trán có hai sừng dài và hơi cong, miệng có răng nanh nhọn lộ ra ngoài, tay chân đều có móng vuốt. Ông Phúc thở dài:
“Quả nhiên ngươi là ác quỷ chứ không phải tứ cửu ác linh bình thường.”
Ác quỷ là sinh vật của địa ngục âm phủ, tương truyền ác quỷ hình tướng hung dữ, nước da màu đỏ, trên đầu có sừng, toàn thân đầy lửa, có nhiệm vụ trừng phạt những linh hồn có tội, la sát, dạ xoa hay a tu la cũng thuộc ác quỷ. Ác quỷ do linh hồn con người hoá thành thì lại có nước da màu đen, màu đen này đại diện cho mặt tối và những gì xấu xa nhất của con người.
Người hái thuốc bật cười, nụ cười của hắn lúc này the thé khó nghe. Hắn ta vứt Nam Quốc Sơn Hà Kiếm sang một bên:
“Nguyễn Phúc, hãy chiêm ngưỡng cơ thể cùng sức mạnh hoàn mỹ của tao, kiếm của mày không thể đâm thủng da thịt của tao, mày bây giờ lấy gì để chống lại tao đây?”
Ông Phúc không hề sợ hãi, ông hai tay bắt ấn trước ngực, bình tĩnh hô lên:
“Có chứ, vì ta vẫn còn bọn họ. Ra đây, âm binh Bình Lệ Nguyên!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!