Xí Hoang Nghi Thượng - Chương 116: PN 2: Đã lâu không gặp thân thích 07
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Xí Hoang Nghi Thượng


Chương 116: PN 2: Đã lâu không gặp thân thích 07


Phiên ngoại 2: Đã lâu không gặp thân thích 07

Ép một người vốn hiền lành như Hồng Kỳ phải nói ra những lời cay nghiệt đó, trình độ khiến người ta ngứa mắt của bộ ba nhà họ Phó xem ra sắp đạt tới mức thượng thừa rồi.

“À, nghe nói con trai các người vẫn đang thất nghiệp hả?”

“Đúng đấy đúng đấy, cậu, cậu có thể giúp nó không?” Bác gái cả mới giây trước còn dữ như cọp cái, giây sau đã hóa thân thành bà mẹ dịu hiền chịu khổ chịu nhục vì con.

“Tất nhiên là có thể, chỉ cần con trai bà còn ở thành phố G ngày nào, tôi đảm bảo ngày ấy cậu ta vẫn không tìm được việc. Thế nào, tôi tốt quá đúng không?” Lý Chí khoái trá quan sát sắc mặt dần tái nhợt của bác gái cả.

Chiêu này dã man thật! Đây là tiếng lòng của tất cả mọi người có mặt trong phòng. Phổ Thông nhác thấy Phó Thanh Hoa có vẻ không cam lòng, ả ắt đang bày mưu tính kế đây mà, y bèn đi về phía ả, “chát” một cái, bên mặt còn lại của Phó Thanh Hoa cũng không thoát khỏi kiếp sưng vù như đầu heo.

Ra tay xong, Phổ Thông còn nhếch mép khinh khỉnh, “Đang suy tính gì đấy, có cần tôi phụ một tay không?”

Hồn vía của Phó Thanh Hoa đều bị Phổ Thông tát văng ra ngoài, một lúc sau mới lóc cóc chạy về. Ả ôm mặt, run bần bật, “Không, không cần.” Phó Thanh Hoa chẳng hiểu sao, trong ba người, đám du côn kia chỉ chăm chăm chọn mình ả làm “con gà” để giết gà dọa khỉ. Không thể không nói, kế sách của địch quá tuyệt vời, bằng chứng là anh cả và chị dâu của ả đã sợ muốn són ra quần, co lại thành một đống kia kìa. Nước cờ này tính sai quá, cứ tưởng Hồng Kỳ dễ bắt nạt, không ngờ phía sau nó lại có nguyên một băng xã hội đen, xem ra đứa cháu này cũng không phải dạng vừa đâu.

Có lẽ là do quá lâu không thấy mặt nhau, ấn tượng của các bác các dì trong nhà đối với Hồng Kỳ chỉ dừng lại ở mức “một thằng nhóc yếu rớt”, thế nên lúc đầu bọn họ mới dám hùng hổ như thế. Những kẻ chuyên ỷ mạnh hiếp yếu rốt cuộc cũng có ngày bị “kẻ yếu” ức hiếp lại. Ba người mặt xám mày tro, lóng nga lóng ngóng không biết phải làm gì bây giờ?

“Còn không mau cút?” Phổ Thông đá vào mông Phó Hồng Bang, ba người giật mình, nhao nhao kéo cửa cuốn, ba chân bốn cẳng chạy mất dạng. Lần này xui quá đi mất, trộm gà không được còn mất nắm gạo!

“Chơi đủ chưa?” Hồng Kỳ liếc Lý Chí đang cười đau cả bụng.

“Tàm tạm.” Lý Chí quệt nước mắt ứa ra vì cười quá dữ dội.

“Vui quá ha? Tôi thì mệt muốn chết rồi đây này.” Phổ Thông thả người ngồi phịch xuống ghế sa lông, “Chắc sau lần này, bọn họ sẽ không dám đến nữa đâu.” Y vừa phát hiện ra một điều, vai “đại ca” khó diễn thật đấy, nói gì làm gì cũng phải cân nhắc từng li từng tí, chỉ sợ hớ một cái là bao công sức liền đi tong.

“Quên nữa, cái hình xăm này đâu ra thế? Lúc đầu anh với Ngô Trung lề mề cái gì mà mãi mới chịu xuất hiện vậy?” Lý Chí hứng thú hỏi, hình xăm này nhìn chất lừ thật, chắc gã cũng phải đi làm một cái quá.

“Cái này hả?” Phổ Thông kể lại. Hồi chiều, nhân lúc Hồng Kỳ còn đang ngủ trưa, y ra ngoài sắm ít đạo cụ cho vai diễn “đại ca giang hồ”. Y thấy mấy tay anh chị trên TV đều xăm trổ đầy người, y không dám xăm thật, đành đi mua một tấm hình xăm dán, loại có thể giữ được tận ba ngày ấy. Nào ngờ, y còn chưa kịp hóa trang thì mấy người kia đã xông vào rồi. May mà có Ngô Trung dán giúp, nếu một mình y làm thì có mà tới sáng mai. Vì phải hong khô hình xăm, nên y với Ngô Trung mới ra trễ như vậy.

“Thông minh đấy.” Lý Chí vươn tay định sờ sờ hình xăm trên người Phổ Thông, nhưng bị y tránh đi.

Hồng Kỳ thấy bạn trai bị người ta sàm sỡ, hắn lập tức nhảy xổ tới chắn giữa Phổ Thông và Lý Chí, “Cậu có tiền mà, tự mua, tự dán đi. Lúc đó muốn sờ thế nào cũng được, chả ai cấm.”

Lý Chí bĩu môi, vấn đề là không phải là có tiền hay không, mà là vị nào đó không cho phép!

“Hình xăm dán à? Có thể cân nhắc.” Ngô Trung nhìn ánh mắt u oán của Lý Chí mà dở khóc dở cười, tên này là chuyên gia rảnh rỗi sinh nông nổi, thứ gì cũng đòi thử.

Phổ Thông không có sở thích khoe thân, nhất là trên người y vẫn còn một cái hình xăm trông hết sức hầm hố, bởi vậy y lập tức mặc áo vào. Kế hoạch lần này có hơi khác một chút, vốn định dùng Phổ Thông đe dọa những người kia, sau lại phải mượn đến thân phận của Lý Chí. Có điều, căn cứ vào ánh mắt của những người đó lúc tháo chạy, thì hình tượng “đại ca” của Phổ Thông cũng dọa bọn họ sợ vỡ mật rồi. Chỉ cần không lộ ra, những thân thích kia tạm thời sẽ không dám đến gây sự với Hồng Kỳ nữa đâu.

Đến khi kiếm đủ tiền rồi, hai người họ sẽ mua một căn nhà riêng, lúc đó sẽ không còn phải lo lắng những chuyện như này nữa.

“Cho tôi xin ít chân gà mang về nhé. Đồ ăn ngon mà ít quá, lần sau nhớ làm nhiều nhiều chút nha”, chợt Lý Chí quay sang Phổ Thông, “Đúng rồi, cái hình xăm dán gì đó anh mua ở đâu thế?”

“Cậu cứ đến hỏi mấy tiệm bán đồ chơi ấy, dù gì thứ này cũng là đồ chơi cho mấy đứa con nít mà.” Phổ Thông cùng Hồng Kỳ đi tiễn bọn Lý Chí.

Một ngày nữa lại trôi qua, gió êm sóng lặng. Phó Liên gọi báo cho Hồng Kỳ, bác cả, bác gái cả và Phó Thanh Hoal lúc đi hùng hổ bao nhiêu, lúc về yểu xìu bấy nhiêu, ba người chụm lại cùng thở ngắn than dài, nhưng có cạy miệng thế nào, họ cũng nhất quyết không chịu kể rõ sự tình. Nghe vậy, Hồng Kỳ mới nhẹ nhõm thở phào.

Chuyện này coi như đã giải quyết xong, có điều hệ quả thì vẫn còn. Hai ngày qua, mỗi lần muốn ra đường là Phổ Thông phải tròng vào người cái áo dài tay, trời thì nóng như đổ lửa, khỏi cần nói cũng biết y khổ đến mức nào.

Tuy nhiên cái này cũng không tính là gì, việc làm y đau lòng nhất chính là Hồng Kỳ không cho y đụng vào hắn! Tại sao à? Hồng Kỳ bảo là, mỗi lần nhìn thấy hình xăm trên người Phổ Thông, hắn lại tụt cả hứng, làm mọi cách mà Tiểu Kỳ vẫn không thể ngóc đầu lên. Hắn còn hứa, khi nào hình xăm phai hết, hắn sẽ bù đắp cho y.

“Em khổ quá mà!” Tuy rất muốn, nhưng dù sao Phổ Thông cũng không phải “đại ca” thật, vì thế y không nỡ ép buộc Hồng Kỳ, chỉ có thể nhẫn nhịn, nhịn hoài nhịn mãi, nhịn muốn điên rồi đây này!

Hồng Kỳ đẩy Phổ Thông vào nhà tắm, cắt ngang bài ca tố khổ của y, “Rồi rồi, anh biết “đại ca” nóng lắm rồi, vào trong đó dội nước lạnh cho mát đi.”

Đợi Phổ Thông lê từng bước chán chường vào nhà tắm rồi, Hồng Kỳ mới quay sang chuẩn bị giường chiếu. Thật ra hắn không sợ hình xăm của Phổ Thông, tuy hắn có hơi không thích thứ đó thật, nhưng nếu nó xuất hiện trên người Phổ Thông thì hắn lại không ghét tí nào, thậm chí còn cảm thấy rất hợp nữa là đằng khác. Hắn nói như vậy, mục đích là để Phổ Thông tiết chế bớt.

Thằng nhóc này ỷ vào chuyện hắn cưng chiều y mà mặt dày đòi hỏi vô độ, có lúc làm đến mức hôm sau hắn không thể xuống nổi giường, đặc biệt là sau khi chuyển tới nơi này, y càng lúc càng coi trời bằng vung. Vì bảo vệ thận của cả hai, hắn quyết định phải nghỉ ngơi hai ba ngày. Từ đây đến lúc già, hắn với Phổ Thông còn nhiều thời gian chung chăn chung gối lắm, tiếc gì vài ngày ngắn ngủi.

“Em tắm xong rồi, anh vào đi.” Phổ Thông bước ra, trên người chỉ quấn độc chiếc khăn tắm.

“Đồ ngủ anh để ở kia nhé.”

“Em biết rồi. Hôm nay trời nóng ghê, em mặc cái áo dài tay kia mà mồ hôi mồ kê đầm đìa, chắc cũng phải sụt mất mấy cân rồi đấy.”

“Rồi rồi, nhớ sấy tóc đó.”

“Dạ.”

Dặn dò xong, Hồng Kỳ mới vào nhà tắm. Dòng nước mát lạnh từ vòi hoa sen cuốn trôi đi mệt mỏi của một ngày, tắm một phát, cả người khoan khoái hẳn ra. Hồng Kỳ bôi một ít sữa tắm lên người, bắt đầu kỳ cọ cơ thể, xong rồi thì chuyển sang vệ sinh “chim nhỏ”, sau đó quen tay mò đến phía sau. Chợt hắn sửng sốt, ngày trước, mỗi lần đi tắm, hắn đều rửa sạch cả mặt trước lẫn mặt sau, bởi vì hầu như đêm nào Phổ Thông cũng đè hắn ra, lúc hưng phấn còn liếm liếm phía sau của hắn nữa.

Hồng Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu, coi bộ thằng nhóc kia sắp tới cực hạn rồi, đêm nay hắn không thoát khỏi kiếp bị ăn đâu. Thế là Hồng Kỳ vẫn vệ sinh phía sau, hắn đâm hai ngón tay vào, khẽ tách ra để dòng nước có thể vào sâu bên trong. Dần dần, động tác cọ rửa của Hồng Kỳ biến chất, chẳng biết từ lúc nào, hai ngón tay của hắn chậm rãi kéo ra đâm vào, mô phỏng động tác giao hợp.

Đột nhiên Hồng Kỳ bừng tỉnh, hắn đang làm gì vậy nè?! Hồng Kỳ rút tay lại, phía sau co rút một cái, mặt hắn đỏ bừng lên vì giận dữ và xấu hổ. Hắn sợ đến mức không dám đụng vào phía sau một lần nào nữa.

Tất cả là tại thằng nhóc chết bầm kia! Hồng Kỳ mất hứng, qua quýt tắm cho xong rồi mặc quần đi ra ngoài. Phổ Thông đã ngồi sẵn trên giường, khóe môi treo nụ cười bất cần đời, hai chân tùy ý bắt chéo, tay chống ra sau làm trụ, con rồng đen trên khuôn ngực rắn chắc của y trông dữ tợn như sắp nhảy bổ ra đến nơi.

Hồng Kỳ thấy Phổ Thông này có chút xa lạ, hắn hơi căng thẳng ngồi xuống giường, Phổ Thông lập tức xáp lại đòi lau tóc cho hắn, vừa lau vừa dỗi, “Sao anh tắm lâu quá vậy?”

Thế này mới là Phổ Thông của hắn chứ. Hồng Kỳ yên tâm xích lại gần Phổ Thông, “Anh muốn tắm kỹ chút ấy mà”, còn lâu hắn mới khai ra cái chuyện xấu hổ hắn vừa làm trong nhà tắm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN