Xí Hoang Nghi Thượng - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Xí Hoang Nghi Thượng


Chương 20


“Vậy anh thích thể loại gì?” Hai mắt Phổ Thông lấp lánh nhìn Hồng Kỳ.

“Không nói cho cậu đâu. Mà này, sau này đừng mua sách về cho tôi nữa, nếu muốn đọc tôi sẽ tự đi thuê, rẻ lắm, có hai hào một quyển à.” Hồng Kỳ sợ Phổ Thông vì làm mình vui mà chỉ thu mua mỗi sách cũ, vậy thì chẳng tốt chút nào.

“Ha ha.” Phổ Thông sờ đầu, nếu Hồng Kỳ đã nói thế thì thôi vậy. Nhưng nếu sau này lỡ có gặp người bán sách cũ, y vẫn sẽ mua.

Buổi tối, Hồng Kỳ và Phổ Thông, mỗi người chỉ mặc một cái quần đùi, nằm ườn trên giường.

“Xích lại đây, tôi đấm bóp cho.” Hồng Kỳ nhổm dậy. Hắn mới ra ngoài một ngày mà cả người đã rệu rã, xương cốt đau nhức, so ra thì Phổ Thông ngày nào cũng dãi nắng dầm mưa, chắc chắn sẽ đuối hơn nhiều.

“Hồng ca, không cần đâu…” Phổ Thông xoay người muốn tán gẫu với Hồng Kỳ, nhưng chưa kịp làm gì thì lưng đã bị Hồng Kỳ đạp một cái, mặt úp vào gối.

“Không cần ngại. Nào, thả lỏng đi.” Hồng Kỳ nhấc cái chân đang dẫm lên người Phổ Thông ra, quỳ xuống cạnh y, đặt tay lên bả vai cứng ngắc như đá tảng của y, bắt đầu xoa bóp.

Hồng Kỳ thử ngắt mạnh mấy cái, thấy Phổ Thông đã hơi thả lỏng mới đổi thành xoa nắn, “Đau không?”

Phổ Thông quay mặt sang chỗ khác, “Anh muốn nghe lời thật lòng hay lời giả dối?”

“Tất nhiên là lời thật lòng rồi!”

“Chẳng khác gì gãi ngứa.” Phổ Thông ăn ngay nói thật. Lưng y chuyên vác nặng, thành ra da lưng còn dày hơn da trâu, chút lực của Hồng Kỳ chẳng thấm vào đâu cả.

“Biết rồi!” Hồng Kỳ trừng mắt. Tiểu tử này dám khinh hắn yếu? Được lắm, ta sẽ cho ngươi biết tay! Hồng Kỳ đứng dậy, chuyển sang hình thức xoa bóp bằng chân, dùng sức nặng của cơ thể ép lên bắp thịt của người bên dưới.

“Ừm, rất tốt.” Phổ Thông nhắm mắt lại, rên hừ hừ. Hồng Kỳ trố mắt nhìn y, không đau hả, da gì dày dữ vậy trời?

Chân Hồng Kỳ tới tới lui lui trên lưng Phổ Thông, từ bả vai chuyển xuống eo, Phổ Thông thoải mái đến mức sắp ngủ quên luôn. Hồng Kỳ thấy thế, ngồi xổm xuống, bắt lấy bả vai y.

“Hồng ca?” Xoa bóp trên người đột nhiên dừng lại, Phổ Thông khó hiểu nheo mắt. Hồng Kỳ chợt giơ chân lên, ngồi vắt qua eo Phổ Thông.

“A!”

“Sao thế? Đau hả?” Hồng Kỳ hơi nhổm dậy, hồi nãy hắn ngồi xuống nhẹ lắm mà?

“Không sao, chỉ hơi bất ngờ tí thôi à.” Phổ Thông thành thật trả lời.

“Anh nặng nhiêu cân vậy?” Phổ Thông quay đầu nhìn Hồng Kỳ, y hơi nâng người lên, dù đang mang một người đàn ông trưởng thành trên lưng, động tác của y vẫn nhẹ như không. Hồng Kỳ cảm thấy bản lĩnh đàn ông bị sỉ nhục trầm trọng.

“Không phải là tại tôi nhẹ, mà là do eo lưng cậu cứng quá đó!” Hồng Kỳ lườm Phổ Thông cháy mắt, “Nằm cho vững vào, chưa xong đâu.”

“Vâng.” Phổ Thông ngoan ngoãn nằm sấp trở lại.

“Cậu đã nghe qua thái thức xoa bóp chưa?” Hồng Kỳ cười quái dị, tiếc là Phổ Thông không nhìn thấy.

“Hở, đó là cái gì?” Phổ Thông hỏi lại.

“Giờ cậu sẽ biết.” Hồng Kỳ chống hai tay lên lưng Phổ Thông làm điểm tựa, hơi nhổm người, mông sượt qua sượt lại trên eo y.

Khụ, thái thức xoa bóp là hình thức xoa bóp, mà lúc tiến hành người xoa bóp, là nữ, sẽ dùng phần mềm mại nhất của mình phục vụ cho khách. Chẳng qua Hồng Kỳ là đàn ông chính hiệu, trước sau đều là đồng bằng, nên hắn thay bằng mông.

Người Phổ Thông lập tức cứng đờ, “Hồng ca, anh…”

“Im nào!” Hồng Kỳ cũng cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng nghĩ đến Phổ Thông, hắn lại cắn răng làm tiếp.

Mặt Phổ Thông đỏ bừng như trái cà chua, toàn thân căng cứng không dám thả lỏng. Trước giờ y chưa từng để ý đến cái mông của Hồng Kỳ, không ngờ lại mềm như vậy…

Hồng Kỳ dùng mông mát xa cho Phổ Thông từ eo đến mông, càng làm càng cảm thấy không đúng, sao cơ thịt người này càng lúc càng cứng rồi?

“Thả lỏng cái coi!” Hồng Kỳ gào lên để che giấu sự ngượng ngùng của mình.

“Hồng ca…” Phổ Thông hết nhịn nổi xoay người, Hồng Kỳ không ngồi vững bị hất sang một bên, vừa vặn ngồi đè lên đùi Phổ Thông.

Hai người đùi sát bên đùi, Hồng Kỳ cúi đầu, vô tình nhìn thấy thân dưới căng như túp lều của Phổ Thông. Quần đùi không đủ lớn để che hết vật kia.

Hồng Kỳ hoang mang dời mắt đi.

“Hôm nay đến đây thôi. Chúng ta đi ngủ nhé?” Tim Phổ Thông đập bình bịch, vì quá căng thẳng nên không để ý đến tình trạng bên dưới, thấy Hồng Kỳ quay mặt đi cứ tưởng hắn đồng ý, nên chồm sang kéo tay hắn, y phải nắm tay hắn mới ngủ được.

“Cậu muốn làm gì?!” Hồng Kỳ lắp bắp hỏi.

“Thì đi ngủ chứ gì.” Phổ Thông vò đầu, giờ y chỉ mong tắt đèn mau một chút, ngủ một giấc bình ổn tâm tình.

“Hả, à, ừ…” Hồng Kỳ gật đầu, “Tôi đi tắt đèn.” Hồng Kỳ đứng dậy tắt công tắc, lại nằm xuống bên cạnh Phổ Thông. Con sâu ngủ Hồng Kỳ tối đó trằn trọc mãi.

Phổ Thông cũng chẳng dỗ mình vào giấc được. Mắt y cứ mở thao láo, thân dưới trướng đến phát đau, nhớ thương cái mông của Hồng Kỳ, nó mềm quá, không biết bóp vào sẽ như thế nào nhỉ…

“Sao thế?” Chợt cảm thấy người bên cạnh ngồi dậy, Phổ Thông vội hỏi.

“Đi WC, cậu đi không?” Hồng Kỳ hỏi Phổ Thông.

“Không có nhu cầu.”

“Vậy tôi đi một mình.”

Hồng Kỳ ra ngoài, cẩn thận đóng cửa phòng lại.

Phổ Thông thở phào nhẹ nhõm. Y kéo góc chăn che hạ thể, luồn tay vào quần nắm lấy anh em mình. May mà lúc nãy Hồng Kỳ không phát hiện ra, nếu không thì y xấu hổ chết mất.

Phổ Thông vừa canh cửa vừa xoa nắn thân dưới cứng rắn, không tự chủ được lại tưởng tượng ra cái mông của Hồng Kỳ. Y không biết mình bị làm sao, quá kỳ quái!

“Hô…” Tay Phổ Thông tăng tốc, phải kết thúc nhanh thôi, nếu không Hồng Kỳ trở lại thì nguy.

Gió lạnh thổi vù vù trong WC cũng không làm dịu nổi cơn nóng của Hồng Kỳ. Hắn căng thẳng nhìn ra cửa, may mà Phổ Thông không đi theo, sau đó mới yên tâm móc lão nhị đanh vểnh cao ra, vuốt từ gốc đến ngọn, phải tốc chiến tốc thắng, không Phổ Thông tìm tới thì chết.

Hai người một ngoài một trong thi nhau tuốt súng. Hồng Kỳ tới trước, trong cơn cao trào buộc miệng rên một tiếng, may mà âm thanh không lớn lắm, trong phòng chắc chắn không nghe được.

Phổ Thông vẫn chưa bắn được. Y nhích người đến chỗ Hồng Kỳ nằm, tham lam cảm thụ chút hơi ấm và mùi hương còn vương lại của hắn, tăng nhanh tốc độ, điên cuồng ảo tưởng đến cái mông mềm mại kia, cuối cùng cũng bắn.

Hồng Kỳ vào phòng, quần đùi bị dính thứ chất lỏng kia khiến hắn ảo não không thôi. Hắn nằm xuống giường, thôi miên bản thân mau ngủ đi, căn bản không để ý đến mùi lạ trong phòng.

Phổ Thông bắn xong đúng lúc Hồng Kỳ trở lại, sợ đến không dám lộn xộn, đến khi xác định Hồng Kỳ đã ngủ, y mới dám lấy giấy lau tinh dịch dính trên phân thân và đùi mình.

Giờ y không dám đi giặt quần vì sợ Hồng Kỳ phát hiện, nên mai y sẽ cố dậy sớm xử lý việc này.

Hai người kinh hồn bạt vía, đồng thời cũng vui mừng vì đối phương không nhận ra điều dị thường, nhưng lại không cảm thấy hành vi của mình có gì đó sai sai, ngoại trừ chút ngượng ngùng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN