Xin Cạch Đàn Ông - Chương 14: Mức endorphin
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Xin Cạch Đàn Ông


Chương 14: Mức endorphin


Hôm qua, lúc ở tòa sạn về, tôi thấy nhà cửa toang hoang, cái cào bị quẳng sang bên cạnh, cổng vẫn khóa chặt. Tôi bước vào nhà – chắc con Borys lại muốn ra ngoài. Và một quả bất ngờ! Trên bàn thấy đặt hai mươi zloty và mảnh giấy: “Chị Judyta ơi, – tôi căm ghét cái tên tôi và những rắc rối vớ vẩn do nó đẻ ra – chúng tôi cần gọi điện, có người mách nhà chị có máy, thế là chúng tôi vào đây, chúng tôi để lại chỗ tiền này, vì chiếc NYSA của chúng tôi bị hỏng ở ngoại ô Bydgoszcz nên chúng tôi đã phải làm phiền.”

Tôi không hiểu gì cả, ai đã gọi điện bằng máy của nhà tôi. Các nhà láng giềng không ai nhận cả. Con Borys thì tôi không thể ép nó nói được lời nào.

Tôi cảm thấy rất khó chịu trong người. Có lẽ viêm phế quản. Tôi không thể đến phòng khám của bác sĩ được, vì xa. Chẳng ai nhớ đến tôi, chẳng ai giúp đỡ tôi. Tôi mà ở nhà Agnieszka và Grzesiek thì hai vợ chồng đã chăm sóc tôi. Và đứa cháu gái chắc đã sà vào. Và thằng bé nghịch ngợm chắc ở nhà. Sẽ có người pha trà cho tôi. Còn bây giờ tôi phải tự lết quanh nhà. Tosia đi tham quan ngoại khóa tận Krakow.

Trong nhà lạnh lẽo, tôi làm món bánh mì kẹp thịt ngon lành – tiếc thay, tôi mà ốm thì ăn lại thấy ngon – và tôi quay lại giường. Hôm nay tôi sẽ tự chiêu đãi mình bữa tiệc tivi.

Như thế là đã vượt qua mọi giới hạn!

Tôi không bực mình trước cảnh, trong suốt bốn mươi phút liền một ông nom dễ thương, đề nghị một cô hãy chọn cái nằm dưới mũ hình trụ, chứ không phải cái ở trong ô cửa nhỏ, và rồi ông này đưa tiền cho cô kia. Tôi xem chương trình giải trí trên truyền hình. Tôi hiểu – trò giải trí này có thể bổ ích cho một tế bào nào đó trong não bộ, nếu trong não bộ có tế bào cần trò giải trí.

Bản tin không làm tôi kích động khi người ta lại chiếu cảnh hạ một tên mafia tại thành phố Poznan, không, tin này chẳng bổ ích gì, theo tôi nghĩ, đó là tin thương mại. Trên tất cả các kênh đã chiếu cảnh này đến lần thứ bảy.

Cái này thì không liên quan trực tiếp gì đến tôi, bộ phim truyền hình nhiều tập Luz Maryza, giống hệt như một bộ phim có tiêu đề hoàn toàn khác, luôn kết thúc vào lúc một anh chàng da đen có bộ ria mép tuyệt vời, thân trên để trần, trên đó thấy một mớ lông đen khêu gợi, hôn một người đàn bà đẹp, mặc bộ váy dài, khuy ngực không cài, nhìn thấy một cái rãnh khoái lạc giữa bầu ngực, toàn bộ cảnh đó được một camera cố định quay, lúc đó cửa hé mở… và các dòng chữ chạy trên màn hình.

Không, sao tôi lại phải bực mình vì những chuyện này? Tuần vừa rồi đã có một cảnh y hệt như vậy trong tập phim thứ sáu trăm năm mươi tám.

Lông, lông, lông. Tôi không vùng lên chống lại những cái kết thúc khô khốc mà tôi kiên quyết phản đối. Phải chăng điều này có liên quan đến chuyện tôi không phải là người đàn bà có chồng?

Tôi không hề phản đối khi một cô nàng nào đó liên hồi kỳ trận bê cà phê vào tận giường cho một anh chàng. Việc của cô ta. Và trên cái nền đó, một người rầu rĩ hát, ngày mới phải được bắt đầu như vậy. Jola hãy đi mà bắt đầu một ngày như vậy. Về chuyện này ý tôi khác. Những cái gạc mà tôi phải dùng và dùng cho đến khi tôi có thể thay không làm tôi bực mình. Tôi không nổi cáu trước đề nghị mua loại xà phòng bột đặc biệt để tôi có thể giặt và giặt mãi. Cứ như tôi không có việc gì khác để mà làm! Thế nhưng, lạy Chúa rủ lòng thương, tại sao tôi lại phải bận tâm đến những thứ bám dưới gờ bệ xí của tôi chứ? Tại sao? Ngay lúc đang ăn? Ngay lúc đang xơi món bánh mì kẹp thịt ngon lành? Liệu có ai nghĩ rằng quảng cáo có tác động đối với những người phụ nữ như tôi? Rằng quảng cáo làm tăng cung cầu!

Quảng cáo chỉ có thể làm cho cuộc sống thêm nặng nề. Nhất là đối với người đang ốm như tôi. Kẻ bị bỏ mặc làm mồi cho số phận. Không ai thèm đoái hoài. Tôi mà chết thì chẳng ai biết đâu. Đến nỗi tôi cứ nằm đó rồi bốc mùi. Thêm nữa, tôi không có dù là một chút thức ăn giúp tăng mức endorfin trong não bộ và nâng đỡ tinh thần. Một mẩu nhỏ sôcôla có thể đem cho đời tôi chút xíu ngọt ngào cũng không có. Một mẩu nho nhỏ thôi.

Không có.

Tại sao mức endorfin của tôi lại sụt giảm như vậy? Các phân tử vô hình, hữu ích, làm cho cuộc sống dễ chịu? Tại sao không có ai mang cho tôi dù chỉ là một mẩu sôcôla?

Tuy nhiên đó lại là một ngày cực kỳ dễ chịu. Tôi phải ghi lòng tạc dạ những gì tổng biên tập của tôi nói. Đừng vội khen một ngày khi mặt trời chưa lặn.

Khi tôi cứ nằm và nằm mãi, còn tivi gí tôi xuống cái gờ bệ xí kia – thật kinh tởm, thì Hrabia, một bác sĩ thú y rất đáng mến và cũng là bạn thân của tôi gọi điện. Lúc nào anh ta cũng phải lòng một ả nào đó. Nhưng không phải tôi.

Tôi ho vào ống nghe và thế là anh ta nói luôn:

– Ôi, cô em lại bị viêm họng mất rồi.

Không đầy một giờ sau, anh ta mang thuốc đến. Anh ta biết tôi cần loại thuốc gì. Vì thú vật cũng có khi bị viêm họng. Anh ta mang đến cho tôi suất ăn trưa do anh ta tự nấu đựng trong giỏ mây, một số viên thuốc không tốt, nhưng nói chung là ổn, nước cam, trứng gà. Anh ta hỏi có phải anh ta được gọi đến để TH. Không cần phải đoán như thế nghĩa là gì. Tức là Tiêu Hủy. Đây là từ viết tắt quen thuộc của các bác sĩ thú y. Có nghĩa là nếu không thể chữa lành bệnh cho con vật thì phải tiêu hủy thôi.

Thời nay, đa phần đàn ông áp dụng TH. Họ là những người biến vợ già (có nghĩa là những người vợ đẹp và chín chắn) thành búp bê Barbie nhựa, và cần hết sức nhẹ nhàng với con búp bê này, bằng không silicon dễ bị chảy ra. Tuy vậy, Hrabia bảo rằng anh ta không hại những người đàn bà tội nghiệp như vậy. Tôi mừng vì điều đó. Tôi có cơ hội dọn sạch dưới gờ bệ xí của tôi. Đương nhiên là sắp tới đây.

Bằng giọng dễ thương tôi nói lần đầu tiên tôi nhìn thấy Hrabia cầm trứng.

Anh ta bắt tôi nuốt – ngay trước mặt! – tất cả các viên thuốc to đùng, chỉ thiếu chút nữa là tắc thở. Rồi anh ta pha aspirin với vitamin C và bắt tôi uống. Thật kinh khủng!

Sau đó anh ta bắt tôi ăn bữa trưa – mì ống với thịt và xa lát, những thứ anh ta đựng trong hộp thủy tinh. Rau diếp trộn sơ qua. Tôi cảm thấy rất tuyệt vời. Tiếp nữa anh ta bắt tôi lên giường nằm rồi tự tay rửa bát đĩa. Tôi đắn đo, thỉnh thoảng có nên ốm lấy một lần không nhỉ.

Ula gọi điện cho tôi và hỏi tại sao các cửa sổ nhà tôi đều đóng kín như vậy. Tôi có còn sống hay không. Hrabia đã ra về. Ula sang, mang cho tôi hai chiếc kẹo, loại giống như trên tivi, rắc dừa, tôi phủi đi (phủi giấu cô ấy), vì tôi không thích dừa. Ula hỏi, bác sĩ tới chưa. Khi được biết Hrabia vừa ở đây, cô bạn thở dài:

– Đúng rồi, ai chữa nổi cho cậu nếu không phải là anh chàng bác sĩ thú y.

Cũng may tôi ốm, tôi khỏi phải hiểu mọi điều.

Mẹ tôi gọi điện, lo lắng khi biết tôi ốm, thế nhưng tôi nói với mẹ, bác sĩ đã đến thăm bệnh và mọi chuyện đều ổn. Tôi không nói là bác sĩ thú y.

Bố tôi gọi điện, mẹ tôi đã gọi cho bố bảo rằng bác sĩ đã đến nhà tôi, và bố tôi, nếu con muốn bố có thể cho vài lời khuyên v.v..

Mẹ tôi gọi điện và hỏi tôi có cần gì không, hay là mẹ đến.

Tiếp nữa bố tôi gọi điện, mẹ tôi đã gọi cho bố, bảo rằng bố có thể đến, và hỏi tôi có cần gì không, thì bố sẽ gửi qua mẹ, mặc dù nếu tôi hỏi bố có thể cho tôi lời khuyên…

Sau đó tôi gọi điện cho mẹ, bảo mẹ khỏi phải đến, vì có Ula đang chăm sóc tôi.

Bố tôi lại gọi điện, mẹ tôi đã gọi cho bố, bảo rằng bố không đến nữa, và bố có trà, bánh bích quy và cà phê cho tôi, tôi ốm thì tiện thể đưa hết cho tôi. Vì bố vừa đi siêu thị Makro về.

Makro là một cửa hàng tiện ích, nơi mọi người mua những thứ mà ở cửa hàng khác người ta thậm chí không thể nghĩ ra là sẽ mua và mua rất nhiều, theo số lượng bán buôn. Bố tôi thỉnh thoảng đến Makro và mua, chẳng hạn một thùng lạc tẩm mật ong để rồi phân phát cho mọi người suốt hai năm sau đó.

Hoặc phải tới một container trà để rồi lại cũng đem phân phát cho mọi người.

Hoặc một thùng phomát mà ở cửa hàng cạnh nhà bố tôi cũng có, có điều nếu ở cửa hàng gần nhà, bố tôi chỉ mua một gói phomát tươi là đủ.

Đằng nào thì bố cũng đang có một thùng phomát. Hạn sử dụng đang hết từng ngày và lượng phomát đang tồn tỉ lệ nghịch với lượng bố tôi chế biến.

Thằng em tôi, nó mà từ tận cùng thế giới trở về thì sẽ cùng đi với bố tôi tới Makro và cũng sẽ mua buôn như bố. Bút chì chẳng hạn. Mỗi gói một trăm cái. Ai cần đến một trăm cái bút chì làm gì?

Tôi ngồi vào máy tính làm việc. Có điều liều thư hôm nay làm tôi hết hơi. Không biết báo chúng tôi đã có bài nào về tình dục hay chưa? Lá thư đầu tiên về dương vật.

Kính thưa tòa soạn,

Năm nay em mười lăm tuổi, lúc “cương” chim của em hơi bị lệch về bên trái. Liệu sau này em có gặp phiền toái gì không?

Làm sao tôi biết được? Tôi sẽ gọi điện cho tất cả các bạn trai của tôi, hỏi họ về dương vật. Rồi họ sẽ bảo tôi là con cuồng dâm cho mà xem. Nhưng hóa ra chim có thể cong. Chim thường bị cong.

Bác sĩ thú y Hrabia hỏi:

– Thằng bé mang con chim trong ống quần nào?

Tôi là ai nhỉ, nhà tiên tri chăng? Cái mang trong ống quần hả? Nghĩ mà xem, đã ở tuổi này rồi mà tôi còn hiếu kỳ kia đấy.

Hubercie thân mến,

Chị vừa mới tiến hành một cuộc phỏng vấn nghiêm túc với một số đàn ông, trong đó có một anh bác sĩ.

Tôi không viết là thú y.

Chim có thể cong về bên này hoặc bên kia. Nếu em mang chim phía ống quần trái thì đó có thể là hậu quả của việc mang chim thiên về một bên hoặc chim bị đè, bị ép, tuy nhiên không nhất thiết. Chỉ trong ảnh khiêu dâm thì ta mới thấy chim thẳng như vậy thôi. Đa phần đàn ông có chim bị lệch, điều này không gây khó khăn gì trong sinh hoạt tình dục. Nếu em quá lo lắng thì hãy đến ngay phòng khám cho bác sĩ kiểm tra chim của em, hoặc đề nghị bác sĩ giới thiệu em đến…

Đã là ngày thứ ba không nhận được tin gì của Hirek. Tôi chẳng biết chuyện gì đã xảy ra. Chốc chốc tôi lại kiểm tra hộp thư điện tử – không ăn nhằm gì. Không ai gọi điện thoại đến được, vì tôi không thể nối máy, mà đằng nào thì điện thoại cũng bận. E-mail sao mà chán thế không biết.?

Krzys bật mí khoảng bốn giờ sáng vào Internet rất dễ. Thế thì tôi thích người đưa thư đến buổi trưa. Tưởng tôi không có nhiều thư chắc!

Chị Judyta thân mến,

Chị đã trả lời thư của bạn gái em, nhưng chính em cũng có vấn đề chị ạ. Thế này, em rành mọi chuyện về người có chửa v.v… mặc dầu em còn trinh, vì em đang là nữ sinh lớp mười một trung học phổ thông. Thế nhưng em muốn biết, nếu ngồi lên đùi con trai thì có chắc chắn là sẽ không có chửa hay không? Nếu bạn ấy mặc quần “Levi’s”?

Còn hay hơn cả tivi. Hơn cả phim Luz Maryja. Hơn cả cuộc thi về đề tài mũ. Tôi không hiểu. Anh bạn trai kia mặc chiếc quần này lúc nào? Trước khi cô gái ngồi hay sau đó?

Ania thân mến,

Em và bạn trai mà vẫn mặc nguyên quần áo thì chửa không đe dọa các em đâu. Thế nhưng, rồi đây nếu em định ngồi lên đùi bạn trai em khỏa thân và cả em nữa cũng trần chuồng thì chị không chịu trách nhiệm đâu nhé.

Em vẫn còn thời gian để đi tới quan hệ tình dục và đoạn tái bút thiếu mạnh dạn của em bảo rằng em vẫn còn trinh không làm chị ngạc nhiên. Thật là tuyệt. Thế nhưng, trước khi bước vào cuộc sống tình dục, em hãy đến gặp bác sĩ phụ khoa để bác sĩ chỉ bảo cho em các phương cách an toàn cho sức khỏe…

Lạy Chúa, Tosia đi tham quan rồi! Cô bé này cùng lứa tuổi với Tosia!story_text_center”>o O o

Tosia đi tham quan về.

Nom không có vẻ biếng ăn. Nhưng có thể tôi nhầm. Tôi phải cảnh giác.

Ngay ngoài cửa con gái tôi đã nói nó sẽ xăm mình, vì đang là mốt. Một con bướm! Trên vai!

Tôi lo lắng. Tôi hét toáng lên, không được làm thế, mẹ thà chết còn hơn.

Tosia phản ứng ra sao? Nó nhìn tôi rồi nói:

– Cơ thể con thuộc sở hữu của con, con thích làm gì thì con làm. Con của các người không thuộc sở hữu của các người…

Ai đã từng nghe điều vô lý tương tự bao giờ chưa! Và tại sao nó lại lục lọi máy tính của tôi? Tôi rất ghét chuyện này!

Tại sao không phải con gái người khác xăm mình? Tại sao, tôi hỏi, khôg phải một đứa con gái khác thích chơi trội, thích mốt và tự làm nhục mình như vậy!

Kính thưa tòa soạn,

Làm thế nào để tôi vượt qua chuyện con gái xăm mình? Nó bảo rằng, là…

Thưa chị,

Cái quan trọng nhất là làm cho con gái ý thức được đó là biểu hiện quậy phá của tuổi trẻ. Đừng điên đầu vì chuyện này. Đúng là thân thể con gái của chị là thuộc sở hữu của nó. Tôi rất hiểu chị, tuy nhiên chị không thể có tác động vào việc con gái chị làm gì với bản thân nó. Một khi nó học khá và không gây phiền – xăm mình không phải là điều bất hạnh, ma túy thì ngược lại.

Điều quan trọng là con gái chị phải xăm mình tại một cơ sở an toàn và đảm bảo vô trùng, sạch sẽ, chứ không phải làm chui. Việc chị một mực cấm đoán chỉ có thể dẫn tới chỗ con chị càng dứt khoát trong quyết định của mình mà thôi. Hay hơn cả có lẽ là chị nên trò chuyện với con về hậu quả sau này, về mốt vốn không ngừng thay đổi, về chuyện cơ thể con chị sẽ còn lớn, rồi chuyện da dẻ bị căng ra. Biết đâu, sau hai năm nữa, con bướm đẹp bây giờ sẽ trở nên kinh khủng…

Kính thư, thay mặt tòa soạn…

Tôi muốn có đứa con không xăm mình. Tốt nhất là ngoan nết.

Gã ta không gọi. Nhớ.

Tosia từ bỏ chuyện xăm mình. Ơn Chúa. Tôi phát biểu mấy câu ủng hộ. Thật là tuyệt vời, bạn bè không ép được nó. Tôi tự hào về con gái. Nó biết chăm lo cho bản thân.

Hôm nay Tosia đã từ Warszawa về. Đeo khuyên trên mũi. Cứu tôi với!

Ula sang. Cô bị sốc. Đứa con gái thứ hai của cô có một hình xăm nhỏ, rất mảnh trên vai. Tôi tận mắt thấy. Hoàn toàn không đến nỗi tồi. Không phải như cái khuyên. Tôi đâm sợ khi nghĩ thầm, chuyện gì sẽ xảy ra khi mẹ tôi đến chơi nhà.

Mẹ tôi gọi điện và hỏi có gì mới không.

Chẳng có gì.

Ngoài hình xăm. Bên nhà Ula. Và chiếc khuyên. Đeo trên mũi. Ở nhà tôi! 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN