Xin Cạch Đàn Ông
Chương 18: Đường không lành đâu
Mưa rơi không ngớt xuống làng chúng tôi. Trời trút nước có lẽ đã hai ngày nay rồi, hễ trời mưa là đường làng vắng tanh vắng ngắt. Tôi buồn thiu, ngồi lì bên máy tính, trời mà mưa là y như rằng tôi buồn, thay vì viết, tôi rầu rĩ di chuột chạy khắp màn hình, bởi làm sao trả lời nổi các bức thư khi trời cứ mưa rả rích mãi. Mưa như vậy chỉ làm cho đường sá lầy lội. Đường lầy thì không ai thèm ngó ngàng đến tôi, chẳng có chuyện gì xảy ra. Cho nên khi hồi chuông đầu tiên vang lên, tôi không để ý. Đến hồi thứ hai tôi đứng phắt dậy, không dám tin. Bùn lầy thế kia mà có hai người lạ mặt đang đứng trước cổng nhà tôi – một người phụ nữ và một người đàn ông, khá trẻ và hoàn toàn xa lạ. Tôi trùm áo khoác lên đầu, ra mở cồng. Khi ra đến nơi, tôi ướt hết cả người vì chạy nhanh. Thấy vậy mấy người lạ thốt lên, lạy Chúa!
Thì ra, ngay phía trước đường ray, chiếc Fiat của họ đang đứng ì giữa vũng lầy mà người làng luôn biết tránh mỗi khi trời mưa, nhưng người lạ không biết nên đã lao vào đó. Cái hố này có đặc điểm hễ sa vào là xe không thể thoát ra được nữa, đương nhiên là lúc trời mưa. Tôi đã bị sa xuống đó hôm đến xem đất lần đầu. Cô gái và chàng trai sợ hãi, người ướt sũng, trông họ thật đáng thương. Họ không dùng điện thoại di động làm tôi thấy cảm tình. Họ chỉ nhờ tôi gọi điện, yêu cầu xe cứu hộ giao thông tới.
Tôi nhìn cô gái, tím tái từ đầu đến đầu gối vì dầm mưa, còn từ đầu gối xuống bàn chân thì bê bết bùn đất. Anh bạn đồng hành của cô ta chỉ bị ướt thôi. Tại vì cô gái đã cố hết sức đẩy chiếc xe này. Tôi không chịu nổi những người đàn ông bắt những người đàn bà của mình đẩy xe ra khỏi vũng lầy. Bản thân tôi có lần đã đẩy xe cho Cựu chồng. Những người đàn bà bên những người đàn ông kiểu như vậy khiến chúng ta chạnh lòng thương cảm, cho nên tôi đã mời hai người vào nhà uống trà, trước khi giúp cho xe của họ ra khỏi vũng lầy.
Chúng tôi chào hỏi và xưng tên. Họ bước vào. Tôi đi đặt nước, họ gọi điện đi đâu đó. Tôi bước vào phòng mang theo khay trà.
– Đừng cho nhiều đường như vậy, – anh chàng lạ mặt quát cô bạn đồng hành.
Cô gái rụt tay khỏi lọ đường, mặt đỏ bừng – đã lâu lắm rồi tôi không thấy ai đỏ mặt. Nếu như trước đó tôi đã có chút cảm tình với anh chàng kia, thì bây giờ chút cảm tình đó đã biến mất tăm.
– Đường không lành đâu, chị cũng công nhận như vậy phải không?
Phải, tôi công nhận như vậy, tôi cho một thìa rưỡi đường, tôi thấy thương cô gái xinh đẹp này, cô gái muốn làm cho cuộc đời mình thêm ngọt ngào một chút.
– Tại vì, chị biết không, – gã môn đệ của tôn giáo trà không đường nói tiếp, – phụ nữ dễ béo phì, vì thế Ania không nên uống trà đường, sẽ béo phị ra đấy. Em đã bảo cô ấy bao nhiêu lần rồi mà cô ấy cứ quen thói. Khi đến chỗ này em đã nói ngay: chúng mình sẽ bị sa lầy mất thôi. Thế mà cô ấy cứ bắt đi đến nhà bà dì. Và chúng em đã bị sa lầy, – anh chàng hớn hở nói. – Em nói có sai đâu.
Tôi liếc nhìn đôi chân ướt sũng của cô gái, họ để giày ngoài hiên nhà.
– Chắc chắn xe cứu hộ giao thông không sớm hơn một giờ nữa mới đến được chỗ cái hố này, –chàng trai vui vẻ nói tiếp. – Chị thật đáng quý, lại cho chúng em uống trà. Chị không có hàng xóm hay sao? Em đã bảo thời tiết như thế này thì chớ có ra khỏi nhà. Có một lần em cùng Ania đi Zakopany {Vùng rừng núi, một trung tâm du lịch ở phía Nam Ba Lan}, em vốn thích núi non và muốn leo núi, thế mà ngay khi còn trên xe lửa em đã biết chuyến đi sẽ không thành công, đôi khi con người ta linh cảm như vậy đó. Và ngay ngày đầu tiên Ania đã bị trẹo chân ở Kalatowki, em đã bảo trước, nhanh chân lên em, bởi trước lúc hoàng hôn chúng mình sẽ gặp chuyện không may, và chị thấy đó! – Máu đắc thắng vang lên trong giọng anh ta nghe thật nham hiểm. – Tai nạn đã xảy ra. Cả chuyến đi hỏng bét. Có đúng như vậy không nào, em yêu.
“Em yêu” gật đầu công nhận, cụp mắt nhìn xuống đất.
– Như vậy đó, đời cứ hành hạ con người ta. Chẳng dễ dàng gì. Bây giờ chúng em sẽ đợi, không biết vụ gọi xe cứu hộ này sẽ tốn bao nhiêu đây, rồi em sẽ phải chi khoản tiền đáng lẽ có thể dành dụm. Bọn cứu hộ giao thông chặt đẹp người ta trên mỗi bước đi, đúng vậy không nào?
Tôi không cảm thấy mình bị lừa đảo trên mỗi bước đi (quên Hirek rồi), nhưng cô Ania nhìn tôi bằng ánh mắt khiến tôi phải gật đầu.
– Trời thì mưa, mưa mãi thôi. Kiểu này sẽ rả rích suốt tuần cho mà xem, – gã đàn ông có vẻ hả hê. – Em hy vọng trời chỉ tạnh khi em bị sổ mũi. Năm kia em bị viêm phế quản, em cứ tưởng không bao giờ khỏi được, – mắt gã mơ màng.
Ania hắt hơi.
– Thế nhưng, ở đây chúng em quấy rầy chị, và theo kinh nghiệm thực tế của em thì sẽ còn phải đợi lâu. Thiên hạ có người còn chết ngắc ngoải vì đợi xe cấp cứu cơ đấy.
Trong vòng mười lăm phút tiếp theo chàng trai còn cho tôi biết, ngày tận thế dự kiến sẽ vào tháng Bảy, nhưng có vẻ như bị tính sai và đang đến rất gần rồi. Mưa sẽ kéo dài suốt mấy tuần tới, mùa hè sẽ nhanh chóng trôi qua, mùa đông nhất định nặng nề và sẽ làm khổ chúng ta. Anh ta sẽ bị viêm phổi, còn bộ chế hòa khí xe ô tô của anh ta chắc đã bị ngập nước rồi. Đường sá không đi lại được, Ania của anh chàng sẽ phát phì, còn anh ta luôn luôn nói, sẽ không có gì tốt đẹp cả đâu, và do vậy nỗi thất vọng không có cửa để tới với anh ta.
Nụ cười không biến khỏi gương mặt anh chàng. Nó tỏa ra kiến thức, ý thức, sự am tường thế giới và quy luật tự nhiên. Cô Ania ngồi cạnh anh chàng, khuôn mặt nhàu nhĩ, ánh mắt lo âu, tán thành và thụ động.
Khi anh chàng nhớ lại tất cả các trường hợp, như có kẻ không giúp đỡ người khác, không đến kịp thời, chậm trễ, thì trước cổng vang lên tiếng còi xe ô tô. Tôi đứng phắt dậy. Xe cứu hộ giao thông đã đợi ngoài đường.
– Họ đến rồi, – tôi khẳng định, nhẹ cả người.
– Nhanh thế kia ư? – Lần đầu tiên tôi nhận ra trên gương mặt anh chàng vẻ thất vọng. Ania nhoẻn cười, anh chàng im thin thít. Họ ra khỏi nhà.
Tôi đứng bên khung cửa sổ nhìn ra. Đằng Tây, mây đang nhường chỗ cho mặt trời. Từ phía Đông, cầu vồng vàng vọt chậm rãi bò ra. Những giọt nước rung rinh trên ngọn cỏ, mặt đất ướt loáng phản chiếu những tia nắng cuối cùng. Màn sương óng vàng dâng cao, bồng bềnh trôi.
Chiếc xe cứu hộ giao thông chạy qua trước, sau đó đến chiếc Fiat nhỏ. Chiếc Fiat làm nước bắn tung tóe, rơi rào rào. Với cái tội làm bắn bùn vào người đi đường, nhất định anh chàng sẽ gặp xúi quẩy cho mà xem, chẳng hạn bị người nào đó hắt nước vào trong xe do không vặn cửa kính. Hoặc là cảnh sát sẽ tóm được anh ta lái xe vượt tốc độ cho phép. Hoặc xe bị thủng lốp, bởi theo cách nghĩ anh ta, đời là đểu cơ mà.
Tôi chợt nghĩ, chính đời đểu cáng lại là niềm sung sướng đối với gã này. Anh ta luôn luôn trù tính đến những chuyện xúi quẩy, hắc ám. Không chút lạc quan, không chút vui mừng, không chút run sợ. Anh ta chỉ có nỗi thất vọng chẳng lấy gì làm dễ chịu – chẳng hạn, anh ta thất vọng vì chiếc xe cứu hộ giao thông kia đã tới quá nhanh. Tôi sẽ lấy làm mừng nếu như anh ta phải trả cho dịch vụ cứu hộ này một số tiền còn lớn hơn khoản anh ta cảm thấy bị chặt đẹp. Cầu cho anh ta rút cuộc cũng phải hứng chịu một cái gì đó từ cuộc đời này chứ
Ngày hôm sau, tôi ngồi vào máy tính và bụng bảo dạ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện đó.
Tôi đã trả lời mười hai bức thư buồn của mười hai bạn đọc gặp khó khăn, trong đó có cô bé mười ba tuổi muốn vay tòa soạn chúng tôi một ít tiền để bay sang Mỹ, vì cô bé bị điểm hai môn toán nên không biết về nhà phải ăn nói thế nào.
Có lẽ tôi phải liên lạc với trường của Tosia. Chẳng biết con gái tôi được điểm mấy.
Và tôi nghĩ thiên hạ đang có những gì họ muốn. Cho nên tôi không thương xót Ania nữa. Cô ta đừng có cho đường vào trà, khi có thể bị phát phì! Và sẽ chẳng bao giờ tôi kêu ca là mình khổ. Được cái may, tôi không có gã đàn ông nào bên cạnh.
Tôi dành Xanh Lơ lại sau cùng. Làm món tráng miệng.
Chị Judyta thân mến,
Chị đã thuyết phục được tôi, con gà của chị trong đêm Giáng sinh quả là tuyệt. Hay thật đấy. Tôi e rằng mình sẽ không bì kịp với những sáng kiến của bạn bè chị, thế nhưng tôi lại mong trở thành một trong bọn họ, nhất là khi tôi được biết qua thư của chị, chị đang yêu một người đàn ông hoàn toàn khác, người đã đến với chị từ miền xa. Hay đó chỉ là lãng mạn thi ca…
Lạy Chúa tôi, chuyện gì xảy ra vậy? Gà nào cơ?
Tôi nhìn vào màn hình – lạy Chúa – hai file bị gộp lại, tôi không thoát ra khỏi file của mình, lúc tôi đang điên tiết với Tosia, và tất cả các đoạn văn của tôi gộp nhau lại vào một bức thư, ôi cha mẹ ơi! Bức thư của tôi gửi cho cô gái nói về con ngựa trắng nối vào đoạn những hồi tưởng của tôi, và tất cả những thứ đó đã đến tay Xanh Lơ! Còn lũ mọt thì đến tay cô gái thất vọng về chuyện quà cáp.
Tôi sống để làm gì cơ chứ. Tôi thấy xấu hổ vì mình là một chuyên gia, là một người phụ nữ, là một người mẹ. Cứ bao nhiêu người phụ nữ, thì có một người bị lú lẫn như tôi thế này nhỉ? Bao nhiêu người nào?
Tôi chẳng có gì để mất cả. Tôi sẽ in lại bức thư gửi cô gái nọ, tôi sẽ viết thêm lời tạ lỗi – tôi đi đến tòa soạn.
Tổng biên tập hớn hở khi nhìn thấy tôi. Không một lời nào về âm hạch và sex. Ông ta yêu cầu tôi viết các tiểu phẩm vui, tình cảm, thân tình cho bạn đọc. Dưới dạng những bức thư. Một người khác sẽ tiếp quản mục thư. Vì “Judyta này, chị có thể sẽ viết cho đông đảo bạn đọc hơn, nhân tiện viết về những con mọt nữa.”
Và ông ta cười! Cười xong, ông ta tiếp:
– Và nhân tiện viết cho cả những người đàn ông bị vợ bỏ nữa.
Chân tôi khuỵu xuống. Có nghĩa là ông ta đã theo dõi toàn bộ thư từ! Phải chăng ông tổng biên tập chẳng còn việc gì khác để làm? Ông ta không phải lo công văn giấy tờ, chỉ đọc thư thôi hay sao? Kiểm tra tôi chăng? Định đuổi việc tôi chăng? Thế thì tại sao ông ta đề nghị tôi phụ trách hẳn một mục thường xuyên?
– Nếu cô định viết bài về sự cho và nhận, về việc nói chung thiên hạ quá chú ý tới tiền bạc, thế nhưng vẫn có những món quà từ trái tim, thì chúngt ôi ưu tiên in ngay.
Má tôi nóng bừng. Tôi cúi gằm. Ông ta đã đọc!
– Ngoài ra tôi muốn cô viết phóng sự. Hãy làm việc với trưởng ban. Bà ấy sẽ nói với cô rõ hơn.
Hoan hô!
Tôi trả lời bức thư mới nhất của Xanh Lơ. Thật là khó. Tôi không còn là một cô gái bé bỏng sợ trách nhiệm. Tôi không cho phép mình là đứa con nít ương ngạnh, tôi đã trưởng thành, một người đàn bà trưởng thành. Tôi phải nhớ điều này. Phải gánh lấy hậu quả của sự thụ động và vô tâm.
Thưa anh,
Do nhầm lẫn, anh đã nhận phải đoạn thư không dành cho anh. Vô cùng xin lỗi, xin anh bỏ quá cho, chuyện tương tự sẽ không bao giờ tái diễn, nhất là tôi đã thôi không còn phụ trách chuyên mục thư bạn đọc nữa.
Tôi xin cảm ơn anh về lời đề nghị kết bạn. Ngược lại với những mối quan hệ không mấy thành công của tôi trên một cơ sở khác với những người khác giới, tôi không thể phàn nàn việc không có bạn để vui vầy.
Xin gửi lời trân trọng thay mặt tòa soạn…
Tôi lại bị mất mặt trước một người đàn ông nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!