Xin Cạch Đàn Ông - Chương 25: Tôi nói dối chút xíu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
183


Xin Cạch Đàn Ông


Chương 25: Tôi nói dối chút xíu


Chiều tối Adam gọi điện. Anh bảo rằng nhớ. Tôi bảo tôi cũng vậy. Anh hỏi tôi có check mail hay không. Được thôi, tôi sẽ làm cho anh vui. Tôi nói rằng có, đã xem. Như vậy đó, tôi nói dối chút xíu, nhưng làm vậy liệu có hệ trọng lắm không? Sao anh cứ nằng nặc bắt tôi phải làm cái việc ngu ngốc ấy nhỉ? Tôi thử vào mạng, nhưng không được, thật đáng tiếc.

Adam đến. Anh ghì tôi chặt đến nỗi thiếu chút nữa thì xương sườn chui vào mỡ thừa cân của tôi.

– Em sao rồi? – anh hỏi ngốc nghếch.

– Tốt lắm, – tôi trả lời và ước ao anh đừng cho tôi là đứa trẻ sơ sinh.

Có điều đàn ông vốn không bình thường.

– Lạy Chúa, anh mừng quá! – và anh bắt đầu hôn tôi như chưa bao giờ được hôn.

Say đắm thế là còn ít, tôi biết ối chuyện có thể liên quan đến việc hôn nhau vân vân. Nhất là khi đã tiến xa.

– Em có muốn nói chuyện đó hay không nào?

Ngốc thật, tôi đang thấy anh vui cơ mà, anh cũng đang thấy tôi vui cơ mà, thế còn phải nói chuyện gì nữa nào! Chúng tôi đã có một buổi tối cực kỳ thoải mái. Chỉ ngủ hai tiếng rưỡi đồng hồ.

Ôi, mẹ ơi, giá mà mẹ biết được… Ôi bố ơi, con không nhớ…

Sinh nhật tôi! Mọi người đến đông đủ. Manka hớn hở đi cùng chàng, Grzesiek cùng Agnieszka, Krzysztof, nhà toán học, bạn gái thời thơ ấu và ba mươi tám người khác. Có cả cô gái cưỡi ngựa trắng nữa, cô bé qua lại suốt cả mùa hè và thường vẫy tay chào tôi. Ngay lập tức tôi nghĩ đến điều ước. Tôi sẽ không nói là gì đâu.

Adam chiếm được cảm tình của cả hội, anh rót rượu, trò chuyện tự nhiên với mọi người và công nhận tôi nói đúng, rằng hôm nay Ewa cực xinh! Như thế là quá đáng. Trong phần còn lại của tối nay tôi sẽ là một con chó cái ác độc, dữ tợn cho mà xem. Anh có thể phủ nhận cơ mà. Nhưng Adam, thay vì bực mình với những lời chế giễu của tôi về đề tài đàn ông, đã cười hô hố và tán dương một cách trơ trẽn tính hài hước của tôi. Quả là rất hay khi tôi đã không đồng ý tổ chức sinh nhật của tôi chỉ có hai người.

Tôi nhớ, Cựu chồng rất bực tôi khi tôi kể chuyện tiếu lâm cho bạn bè nghe, câu chuyện đại loại thế này: Một cô vợ đi cùng chồng đến gặp bác sĩ và ca cẩm: “Thưa bác sĩ, chồng tôi không chịu ngủ với tôi”. Bác sĩ bảo cô vợ ra đợi ngoài hành lang rồi nói với anh chồng: “Anh biết không, sẽ chẳng hay chút nào nếu anh không chịu ngủ với vợ anh, vì làm vậy vợ anh chết mất”. Anh chồng ra ngoài hành lang với vợ, cô vợ nhảy chồm lên và hỏi: “Sao, bác sĩ đã phán những gì với anh?” Anh chồng phẩy tay, nói: “Bác sĩ phán rằng, em chết là cái chắc!”

Cựu chồng không nói với tôi nửa lời ba ngày liền, vì tôi đã nói xấu anh ấy trước mặt mọi người.

Bực mình, tôi lục lại trí nhớ vốn không phục tùng tôi và kể câu chuyện tiếu lâm này. Tất cả mọi người cười. Còn Adam làm gì? Anh bước lại gần tôi, ôm lấy tôi một cách trơ trẽn rồi nói:

– Vậy thì em sẽ sống muôn đời!

Và thế là tất cả mọi người cười tôi!

Chưa hết, Grzesiek còn nói với Adam câu ngớ ngẩn như thế này:

– Cậu phải cẩn thận với cô ta, thợ thiến đấy.

Ôi, tôi lĩnh cả đống lời chê cười trong ngày sinh lần thứ ba mươi bảy của mình. Tôi bị xúc phạm. Như mọi khi, không ai chịu đứng ra bênh vực tôi. Tôi muốn vùng ra khỏi tay Adam, nhưng anh giữ chặt tôi, nhà xã hội học nói:

– Chính vì vậy mà mình quý cô bạn của cậu. Có điều mình không thuộc loại đàn ông cho phép thiến đi cái gì đó đâu.

Tôi vùng ra khỏi tay Adam và chạy vào bếp, tôi ghét cay ghét đắng anh ta. Còn anh ta đi theo tôi vào bếp, hôn tôi trước khi tôi có thể nói gì đó. Thô lỗ quá đi mất, ôi trời, sao anh ta lại hôn tôi, đồ quỷ, tôi đang có khách cơ mà, lẽ ra lúc này chúng tôi có thể chỉ có hai người với nhau, đàng hoàng uống sâm banh và làm gì tùy thích, khi nào họ ra về, họ đã ngồi nửa giờ đồng hồ rồi, nhìn chung con người ta không cảm nhận được thời gian, địa điểm, hành động, phản ứng, tại sao người đàn ông này lại tác động mạnh đến tôi như vậy, nói chung tôi không thích anh ta để tay trên ngực tôi, lại còn ghì chặt tôi, mọi người nhìn thấy kìa, vú tôi căng cứng thế này, thế nhưng anh đừng buông em ra, chỉ một chút nữa thôi, mà họ đang rất thoải mái vui vẻ với nhau, không cần chúng ta…

Ô, đúng… Quả là một lễ sinh nhật tuyệt vời.

Tôi thỏa thuận với Adam:

Hàng ngày tôi sẽ nấu ăn theo yêu cầu của anh, bởi quan hệ của chúng tôi là quan hệ bình đẳng, chúng tôi hỗ trợ nhau và thay phiên nhau.

Không có công việc chỉ dành cho đàn ông hoặc chỉ dành cho đàn bà. Nhưng Adam sẽ làm những công việc nặng nhọc, bởi tôi là phụ nữ.

Thỉnh thoảng Adam sẽ lau cửa sổ, còn tôi sẽ không đụng vào xe ôtô khi phải thay bánh, kiểm tra kỹ thuật, đẩy xe bị sa lầy. Tôi không phải dọn nhà tắm sau khi Adam dùng xong. Tôi sẽ không đụng vào máy cạo râu của anh, trừ phi máy của tôi hỏng.

Tôi có thể mặc chiếc áo sơ mi xanh của anh, vì tôi mặc hợp hơn anh, với anh chiếc áo này quá chật, nhưng anh sẽ không mặc đồ của tôi, chẳng hạn như: mấy đôi tất dày mua ở Zakopane. Và không bao giờ, nhưng là không bao giờ khi tôi chưa cho phép, đụng vào máy tính của tôi. Và không bao giờ được dối trá. Vì một sự thật tệ hại nhất thì vẫn tốt hơn một sự dối trá tốt đẹp nhất. Tôi không bao giờ muốn mình bị lừa dối nữa.

Adam cười mãi. Anh bảo tôi đàm phán cực tài – phải thế này, phải thế nọ, thế nhưng trong phụ lục của bản thỏa thuận thì lại viết tôi có thể làm khác đi thế này thế nọ, còn anh thì không.

Thứ Sáu tới anh sẽ chuyển hẳn về đây. Mang theo đồ đạc. Tạm thời chúng tôi quét vôi gian bếp, thợ chữa nước sẽ đặt lại bồn rửa bát, vì phải kê thêm cái bàn, đồ đạc của Adam sẽ cho vào phòng khách. Còn nhà của Adam sẽ cho thuê.

Thứ Năm thì xảy ra tai họa. Thế là xôi hỏng bỏng không. Tôi đã biết mà, đàn ông là vô vọng. Adam chẳng khác gì Cựu chồng của tôi. Còn tồi hơn cả Hirek. Tôi không muốn nói cho ai biết cả. Sẽ không bao giờ tôi tin một ai cả.

Giá như đêm thứ Năm, ngay sau khi dọn bếp, chúng tôi không sang nhà Ula và Krzys ăn đồ nướng thì mọi chuyện chắc đã khác. Nếu Krzys đặt cá lên lò nướng, thay vì món lườn gà, thì chắc tôi đã là một người đàn bà mắn phúc một cách vô tình. Cùng với những ảo tưởng. Thế nhưng, chúng tôi chuyển bàn ghế xong vào lúc mười giờ đêm. Krzys gọi điện và bảo rằng hai vợ chồng đang ngồi ngoài sân. Chúng tôi vẫn chưa có nước trong bếp vì ông thợ nước quên nối cái gì đó. Ống nối hay cút thì phải. Thế là Krzys gọi chúng tôi sang bên đó cùng ăn tối. Khi đặt lườn gà lên bếp nướng, Ula nói với Adam:

– Từ nay cậu sẽ nướng. Jutka là chuyên gia làm món thịt gà cực ngon. Chẳng hạn, thịt gà nấu dứa, thịt gà sốt vang, thịt gà xào mùi tây với mận khô, rắc hồ tiêu và món gà nhồi thịt băm…

– Giống con gà đêm Giáng Sinh chứ gì? – Adam nói như hỏi.

Ula không để ý đến câu nói này, nhưng đáng tiếc tôi lại để ý.

– Anh vừa nói cái gì vậy hả? – tôi hỏi. Giá lạnh tràn vào cái sân này, vào vườn tược của chúng tôi, cây cối, đồng ruộng, chim trĩ. Cả trần gian tê tái, lạnh thấu tận xương tủy tôi.

– Em muốn gì nào? – Nghe giọng tôi, mắt Adam mất đi vẻ dịu dàng. – Anh có thể không nói gì nữa…

Tiếc rằng, tôi không thể kiềm chế. Tôi không cần để ý đến việc Ula và Krzys đang ngồi bên cạnh. Tôi nhìn thẳng vào mắt Adam. Anh ta nhìn xuống đất.

– Tôi hỏi anh, anh vừa nói gì vậy? – giọng của tôi sắc đến nỗi có thể thái thịt ba chỉ thành những lát mỏng tang. – Con gà nào?

Krzys sực nhớ phải đi gọi điện ngay tức khắc cho ai đó, Ula cũng đứng dậy, để đặt nước pha trà ngay lập tức, vì bỗng dưng cô bạn khát nước kinh khủng.

Adam không nhìn vào mắt tôi. Mọi chuyện rõ như ban ngày. Anh ta đã lục lọi máy tính của tôi. Đã đọc tất cả. Tất cả các bức thư của tôi và các bài báo của tôi. Tất cả các tiểu phẩm của tôi. Các bức thư gửi Xanh Lơ. Nguyên tắc quan trọng bậc nhất của tôi đã bị vi phạm: anh ta dối trá. Con tim tôi đã vỡ làm đôi. Thậm chí thành triệu triệu mảnh. Làm sao tôi có thể chung sống với một người khi người này chưa ở với tôi mà đã lạm dụng lòng tin của tôi?

Tôi đứng dậy. Adam cũng đứng dậy. Ula và Krzysztof không gọi với theo chúng tôi. Tosia đã ngủ. Con Borys nhìn tôi rồi chui tọt vào gầm bàn bếp.

Tôi bảo với Adam rằng tôi bực mình, nhưng không sao. Rất tiếc tôi không thể cố chung sống với một người đàn ông lừa dối tôi. Rằng anh ta thừa biết, đây là điều tệ hại nhất anh ta đã gây ra cho tôi, bởi rốt cuộc anh ta đã nắm được đời tư của tôi. Rằng mọi chuyện khác tôi sẵn sàng tha thứ, nhưng dối trá thì không. Không, không, không! Một khi ở trong nhà của mình mà tôi không thể có quyền hành… rằng tôi không nghĩ nếu chúng tôi bắt đầu từ dối trá, thì… vân vân, vân vân.

Giọng tôi mỗi lúc càng nghẹn lại. Tôi có cảm giác chỉ lát nữa thôi là tôi tắc thở. Nói thêm một lời nữa thôi, rồi tôi chết.

Adam tiến lại gần tôi và nói:

– Anh sẽ giải thích tất cả cho em…

Thế là tôi nổi tam bành. Tôi nói rằng tôi ngấy đến tận cổ cái trò giải thích. Rằng tôi chỉ là một con người và tôi muốn được đối xử như một con người. Rằng anh ta đã phản bội tôi hơn bất kỳ ai trên thế gian này và không bao giờ tôi muốn nhìn thấy mặt anh ta nữa.

Và lúc đó, thay vì giải thích điều gì đó bất chấp mọi chuyện, lần đầu tiên anh ta cao giọng với tôi và hét lên:

– Anh biết mà, em vẫn mơ về gã hoàng tử cưỡi ngựa trắng quái quỷ nọ! Còn anh không phải là một gã hoàng tử quái quỷ như vậy! Không ai có thể thỏa mãn những kỳ vọng của em. Kể cả anh. Em không để cho anh nói, trong khi anh muốn nói hết với em, em không nhìn thấy gì cả ngoài cái rốn của mình. Có thể khi em đã bình tâm trở lại chúng mình sẽ nói chuyện. Anh nói thêm, chính em đã lừa dối anh, khi em bảo rằng em đã kiểm tra e-mail! Cho nên, khi nào em quyết định nói chuyện như hai người lớn với nhau thì hãy gọi điện cho anh!

Tôi vẫn còn đang nghĩ, anh ta sẽ không quyết định ra đi. Tôi không rời chỗ. Thế là cái kim trong bọc đã lòi ra. Anh ta sẽ quở trách tôi bằng chính những mơ ước và những lời thổ lộ của tôi trong những lá thư tôi gửi cho Xanh Lơ, và như đã biết, cũng là do nhầm lẫn mà gửi! Và đổ cho tôi đã điêu toa! Trong một chuyện nhỏ như vậy! Xin cạch đàn ông!

Và anh ta đã ra về!

Tôi ngồi như người bị liệt. Ula băng qua khoảng sân nhỏ đi vào nhà. Con Borys vẫn rúc dưới gầm bàn.

– Chuyện gì hành hạ cậu vậy? – Ula hỏi.

Tôi ra bếp lấy chai sâm banh mà tôi cùng Adam đã mua cho ngày mai. Bật nút. Tôi mang ra hai cái ly pha lê mua của một người Nga ở ngoài ga.

– Cạn ly đi, – tôi nói, rót sâm banh vào ly, – mình bắt đầu cuộc sống mới.

Rồi tôi khóc òa lên, tiếc thay. 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN