(*) thoát phấn hay thoát fans = Fan-off : ý không còn là người hâm mộ của 1 ai đó nữa.
Edit + Beta: Tris
Trình Tấn không để ý tới cô làm loạn liền nhấc chân rời đi, Trình Trạch cũng không biết nên giải thích như nào, có nhiều việc hắn cũng mới biết gần đây, chỉ là thấy em gái kích động sợ dẫn tới vây xem nên thấp giọng an ủi: “Tiểu Na, nơi này không phải chỗ thích hợp nói chuyện.”
Trình Na cảm thấy khó thở, làm sao nguyện ý nghe lời hắn nói, cô xoay người muốn đi tìm Trình An hỏi cho rõ ràng, Trình Trạch trực tiếp ngăn cản cô: “Tiểu Na, đừng nháo, hiện tại công ty đã loạn thành một đoàn, đừng gây thêm rắc rối nữa được không?”
Trình Na còn muốn nói gì đó, vừa thấy thang máy tới Trình Trạch liền kéo cô đi vào, Dương tổng quyết tâm muốn rời khỏi Trình thị, hắn không dám tưởng tượng sau này không có bà công ty sẽ thành bộ dạng gì?
____________
Gặp lại cô Hứa Thiệu Huy rất là kích động, nhìn thấy bộ dạng cô giả vờ cứng cỏi, hăng hái anh liền cảm thấy đau lòng, trách không được ngày đó ở bên đường cô che chở cho đứa bé bị người ta coi là con riêng như vậy, thì ra cô cũng từng đeo trên lưng thân phận đó.
Phòng bệnh cạnh phòng Dương Huệ lúc này cũng có một người đi ra, vừa rồi Khang Tây Triết tính toán ra ngoài, nhưng mà nhìn thấy người Trình gia anh lại quay trở về, anh không có đóng cửa, bởi vì anh đoán được người ở cách vách là ai.
Mấy ngày nay anh vẫn luôn suy nghĩ xem nên tìm cơ hội nào để tiếp tận cô, nghe nói tác giả gốc của《 Túy Như Yên 》là bạn cô, anh liền nhận bộ phim này.
___________
Hứa Thiệu Huy nhìn số phòng bệnh của Dương Huệ, sau đó lại đi hỏi thăm một chút tình huống của bà, một lúc sau anh cầm báo cáo kiểm tra của bà về đây. Vì không phải bác sĩ của phòng này, giờ đi vào thì thật có chút đột ngột, đứng ở ngoài phòng bệnh nghĩ nghĩ một chút anh trở về gọi bác sĩ Tào – điều trị chính của bà lại đây.
Bác sĩ Tào lật xem báo cáo kiểm tra rồi đưa ra kết luận: “Từ bản báo cáo có thể thấy tình trạng cơ thể của Dương nữ sĩ không có vấn đề lớn, lần này chính là mệt mỏi quá độ cùng cảm xúc bị dao động mạnh dẫn tới việc ngất xỉu, hai ngày nay quan sát cẩn thận. Về sau ngàn vạn lần không nên tức giận cùng mệt nhọc, nhớ đến bệnh viện kiểm tra định kỳ, còn có phải kiêng ăn nữa, những đồ ăn có tính kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá mức đều không thể ăn.”
Những điều này chỉ là lời nói bình bình, nhưng lần này Trình An phá lệ nghe nghiêm túc. Báo cáo kiểm tra này tuy rằng cô xem không hiểu hoàn toàn, nhưng đại ý thì vẫn hiểu, nghe lời bác sĩ nói cô lại đem báo cáo xem qua một lượt, khóe miệng cô vểnh vểnh lên, cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi, trời mới biết hôm qua cô lo lắng đến mức một đêm không ngủ.
Nói xong mấy cái vấn đề này liền có thể đi rồi, bác sĩ Tào nhìn qua Hứa Thiệu Huy bên người mình đang nhìn chằm chằm vị tiểu thư xinh đẹp đứng cạnh giường bệnh, liền hiểu, trách không được bảo ông nhất định phải kéo cậu đến đây cùng, cứ tưởng rằng cậu muốn khiêm tốn học tập, hiện tại xem ra ý của Túy Ông không phải là rượu (*) a.
(*) “Ý của Túy Ông không phải là rượu”: chỉ “ý không ở trong lời”
Tuy rằng thời gian bác sĩ Hứa ở bệnh viện không dài, nhưng nhân duyên không tồi, y thuật cũng rất lợi hại, xem hai người bọn họ trai tài gái sắc còn rất xứng đôi, bác sĩ Tào cố ý giúp đỡ một phen: “Còn có một số việc cần chú ý, tôi để ở văn phòng, làm phiền tiểu thư Trình cùng tôi đi xuống lấy.”
Trình An nghe vậy theo ông ra cửa, Hứa Thiệu Huy cũng đi theo, chưa đi được vài bước, bác sĩ Tào lấy cớ phải đi kiểm tra phòng bệnh, liền nhờ Hứa Thiệu Huy hỗ trợ dẫn người đi lấy đồ.
“Trình An tiểu thư thật sự xin lỗi, hôm đó tôi không phải cố ý lỡ hẹn!” Suốt cả đoạn đường, Trình An đều không nói gì, lấy được đồ rồi còn thấy vị bác sĩ này đi theo cô, cô còn đang cảm thấy có chút kỳ quái, nghe anh ta nói một câu cô lại càng thấy kỳ quái hơn.
“Vị bác sĩ này, anh có phải nhận nhầm người rồi hay không?” Trình An đảm bảo, cô thật sự chưa từng thấy qua anh, hơn nữa cô cũng không có bạn là bác sĩ a.
“Trình tiểu thư không nhớ rõ tôi?” Hứa Thiệu Huy trên cơ bản đã có thể khẳng định.
Trình An nghĩ nghĩ, quả thật là không có ấn tượng gì, xem anh một thân áo blouse trắng, nàng nhíu nhíu mi: Anh ta là bác sĩ, sẽ không phải là đối tượng xem mắt Trần Nhã giới thiệu cho cô chứ?
“Thật xin lỗi, tôi bị mù mặt. Ngài là bác sĩ Hứa?” Trình An hiện tại có chút không xác định, lại nói không biết thì thật không tốt, chỉ có thể căng da đầu dò hỏi một chút.
Hứa Thiệu Huy nghe vậy thì cười, lúc ấy Trần Nhã có nói một câu, nói cô là cái tiểu mơ hồ, nếu không cũng không bảo bọn họ mang hoa đi xem mắt, trong khi hai người rõ ràng là đã gặp qua. Giờ gặp lại, Hứa Thiệu Huy chân thành xin lỗi: “Đúng là tôi, ngày hôm đó là tôi sai, thật sự rất xin lỗi.”
Trình An đối với ánh mắt đặc biệt thành khẩn của anh, có chút không biết làm sao, xua xua tay vừa muốn nói “Không có gì” liền thấy một cậu nhóc học sinh đi tới.
“Bác sĩ Hứa, bà cháu em muốn xuất viện, bà nói muốn đi cảm ơn ngài!” Nhìn đến người đứng đối diện anh, cậu liền cười cười mở miệng: “Chị gái này, bác sĩ Hứa là người tốt, ngày đó vì đưa bà nội của em tới bệnh viện, mới không thể đến chỗ hẹn đúng giờ.”
Nói xong, cậu bé kia có chút khó xử mà gãi gãi đầu hướng Hứa Thiệu Huy nói xin lỗi, ngày đó vì nhìn thấy trên ghế phụ của bác sĩ Hứa có hoa hồng cậu liền hỏi một câu, Hứa Thiệu Huy là vì muốn dời đi lực chú ý của họ, liền kể việc xem mắt ra. Cậu vừa rồi nghe trộm được bác sĩ Hứa nói xin lỗi chị gái này, liền lập tức nghĩ đến sự việc ngày hôm đó, cũng không biết là có nhận sai người hay không?
Nếu thật sự nhận sai người thì quá xấu hổ. Có phải hay không sẽ phá hỏng việc của bác sĩ Hứa cậu, có chút co quắp xoa xoa tay, đi cũng không được mà ở lại cũng không xong.
“Tiểu Đào cậu về trước đi, tí nữa sẽ có hộ sĩ mang hai bà cháu đi làm thủ tục xuất viện.”
Hứa Thiệu Huy không nghĩ tới cậu sẽ đột nhiên xuất hiện, cái này làm anh thấy có chút ngượng ngùng. Tiểu Đào thực thông minh, thấy bác sĩ Hứa không có phủ nhận, đại khái là cậu đoán đúng rồi, chị gái này thật xinh đẹp, trước khi xoay người đi cậu còn nói một câu: “Chị gái, anh ấy thật sự rất tốt, nếu không phải vì chúng ta, anh ấy sẽ không đến trễ, chị lại cho anh ấy thêm một cơ hội đi.”
Không phải chứ, Trình An còn không rõ, như thế nào liếc mắt một cái liền nhìn ra cô là đối tượng xem mắt của anh ta? Chẳng lẽ trên mặt cô còn viết hai chữ “hận gả” không thành sao?
Vì giảm bớt xấu hổ, chờ Tiểu Đào đi rồi, Hứa Thiệu Huy mỉm cười mở miệng: “Ngày đó là lỗi của tôi, một lần nữa làm quen lại một chút.” Nói xong anh duỗi tay tay phải ra: “Xin chào, Hứa Thiệu Huy.”
“Xin chào, Trình An!” Trình An vươn tay nắm tay anh một chút, rốt cuộc thì anh cũng vừa giúp cô. Nhưng mà sao cảnh này cô thấy quen thế nhỉ?
“Chúng ta trao đổi phương thức liên lạc được không? Tôi là bác sĩ của bệnh viện này, về sau có gì cần giúp đỡ có thể gọi cho tôi.” Hứa Thiệu Huy nói rất chân thành, Trình An nghĩ nghĩ liền gật đầu, chỉ là cô vừa muốn mở miệng đọc số điện thoại liền nghe được phía sau có người gọi tên cô: “An An.”
Cô tưởng phòng mẹ xảy ra chuyện, cuống quít chạy tới nhìn, thấy không có vấn đề gì mới yên tâm, lúc này cô đang nghĩ nghĩ xem bọn họ đã gặp qua ở đâu, nếu nói là hôn lễ của Trần Nhã, chẳng lẽ anh là chàng phù rể kia sao? Cô tuy không nhớ rõ mặt anh, nhưng mà nghe âm thanh cũng có chút ấn tượng.
Cô có thể nhớ tới anh, Hứa Thiệu Huy thật cao hứng, muốn mở miệng nhắc lại thì điện thoại cô vang lên, cô muốn đi nhận điện thoại, Hứa Thiệu Huy cũng còn một ca phẫu thuật, đàng phải về phòng trước, biết phòng bệnh mẹ cô ở đây, về sau bọn họ còn nhiều cơ hội gặp mặt.
Điện thoại là Trần Nhã gọi tới, cùng cô giải thích lý do tại sao ngày đó Hứa Thiệu Huy đến trễ: “An An, mình thật sự cảm thấy anh ta khá tốt, cậu nghiêm túc suy xét một chút đi, nếu nguyện ý, mình lại sắp xếp cho hai người gặp mặt.”
“Không cần đâu, bọn mình vừa mới gặp qua rồi.” Trần Nhã lại nói nói gì đó, Trình An cũng không chú ý nghe, cô đang cảm thấy phía sau có người nhìn chằm chằm mình, hiện tại ở trong bệnh viện cũng không quá an toàn, ngắt cuộc gọi với Trần Nhã cô vừa quay đầu liền nhìn thấy An Triết đứng ở đằng sau.
Tay cô giơ điện thoại lên làm bộ gãi gãi đầu, rồi lại yên lặng thả xuống, thật là, tại sao anh lại ở chỗ này, lại còn dùng ánh mắt đầy ai oán đấy nhìn cô?
“Thần tượng, thật là đúng dịp!” Trình An giơ tay cong cong ngón tay chào hỏi. Ha ha…… Không đến bảy ngày gặp hai lần, thật là khéo a.
“Mẹ tôi đổ bệnh, ở phòng 703.”
A? Trình An không rõ anh có ý gì. Đầu cô quay quay vài vòng, cuối cùng chậm rãi suy nghĩ cẩn thận: Ý của anh có phải hay không muốn nói là, mẹ anh bị bệnh nên anh mới ở bệnh viện, bọn họ gặp nhau cũng không phải trùng hợp.
Không khéo thì không khéo đi, Trình An cũng không muốn phát sinh tai tiếng gì đó với thần tượng. Nghĩ đến đây, cô nhìn nhìn xung quanh, bệnh viện sẽ không có cẩu tử (*) gì đó chứ?
(*) cẩu tử hay chó săn = Paparazzi: Phóng viên hay những kẻ chuyên theo chân người nổi tiếng để chụp ảnh, săn tin tức,…
Nhìn vẻ mặt cô đầy sự khẩn trương, Khang Tây Triết nhịn không được mở miệng: “Đừng sợ, không có ai.” Nói xong anh tiến lên một bước, vừa vặn đứng trước cửa sổ, ngoài cửa sổ vân đạm phong khinh (*), ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào gương mặt tuấn tú của anh, anh rất thích cảm giác này, nếu vươn hai tay ra còn có thể chạm vào cô. Đương nhiên, anh không thể làm vậy.
(*) Vân đạm phong kinh: gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, ý chỉ thời tiết đẹp.
“May quá.” Trình An buông tay đang vỗ nhẹ ngực xuống. Không có ai thì tốt rồi, thời điểm vừa rồi anh tiến lên một bước làm cô thấy sợ hãi, anh là thần tượng hàng thật gía thật, cô cũng có thể giả làm fans nha. Nghĩ đến anh cần không gian riêng tư, Trình An nhấc chân chuẩn bị rời đi.
“An An tiểu thư thật sự không nhớ ra tôi sao? Một chút ấn tượng đều không có sao?”
Cô vừa mới bước bước đầu tiên, tiếng An Triết liền vang lên lần nữa; muốn nói không ấn tượng cũng không đúng, ngày đó gặp được anh, cô kêu một tiếng “Chồng trước”, hai người đều cảm thấy xấu hổ, người khác quen biết anh đều là hài hước mà trêu đùa, anh nghe xong cũng không phản ứng gì. Ngược lại cô cùng anh không quen biết, trò này không đùa được, cho nên cô nhớ lúc đấy sắc mặt anh rõ ràng không tốt.
Chỉ là nghe ý tứ của anh không giống ám chỉ lần trước thì phải, trước đó cô chỉ biết anh là ngôi sao, trong đời sống quả thật không có quen biết, chứ nói gì đến ấn tượng, bởi vậy cô chắc chắn mở miệng: “Không có.”
Khang Tây Triết nhìn bộ dáng kiên định của cô bỗng nhiên cười: Không có? Rất tốt, về sau tôi sẽ làm cô chậm rãi nhớ lại.
Trình An có chút nghi hoặc, hắn đây là làm sao vậy, chẳng lẽ bọn họ trước đây đã từng gặp qua? Cô độc thân từ trong bụng mẹ hơn 20 năm, không phải năm nay vận đào hoa của cô tới chứ, nếu không cũng không gặp được nhiều cực phẩm như vậy, cả ngày đối mặt với con người thịnh thế mỹ nhan (*) như này, trái tim nhỏ bé của cô thật chịu không nổi!
(*) Mỹ nhan thịnh thế: Là lời khen dành cho một người đẹp rạng ngời, mỹ nhan là nhan sắc đẹp, thịnh thế có nghĩa là tuổi trẻ hưng thịnh, nghĩa rộng là trong giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời (NGUỒN: Lấy trong truyện “Nuôi chiều” chương 74)
“Vậy là tốt rồi.” Khang Tây Triết nói xong câu này xoay người đi trước cô một bước.
Một câu này của anh đánh gãy ảo tưởng của cô, nhìn bóng dáng anh rời đi, Trình An yên lặng lắc lắc đầu. Ai, không đúng, người này không phải nhìn thấy bộ dáng hoa si của cô liền ghét bỏ cô chứ?
Trình An có chút tức giận, hắn đây là có ý gì? Không quen biết mới đúng a, bọn họ vốn là người xa lạ, vốn không quen biết là được rồi!
Hắc, mình lại không phải anti-fan, càng không phải fan tư sinh (*), cũng sẽ không tiết lộ tin tức của hắn, cần đến mức này sao? Thạt là, minh tinh thì rất giỏi à, cắt, thoát phấn!!!
(*) fan tư sinh: fan cuồng, có hành động quá khích, bám đuôi, xâm phạm đời sống riêng tư của nghệ sĩ
Trở lại phòng bệnh, Trình An vẫn còn một cục tức, cô nhắn Wechat cho Đinh Quả một tin:『 Mình quyết định thoát phấn, về sau An Triết chính là chồng trước! 』
Nhận được tin, Đinh Quả có chút không thể hiểu được, cô vốn đang tính nói cho An An《 Túy Như Yên 》ngày mai khởi động máy, đạo diễn nói với cô tùy lúc đều có thể đến thăm ban.
Cho rằng cô lại say mê người khác, Đinh Quả liền không hỏi nhiều, dù sao các cô cũng ở chung thành phố, 《 Túy Như Yên 》cũng quay chụp ở đây, chờ lúc nào đó rảnh rỗi, cô liền mang An An đi phim trường xem, “Chồng trước” diễn vẫn có thế nhìn một cái nha.