Xin Chào, Tiên Sinh Của Tôi
Chương 1.
Tiều An Khắc cố gắng chạy nhanh đến công ty, mái tóc buộc cao trên đầu để lộ ra chiếc cổ trắng nõn thấm đẫm mồ hôi.
Đến được dưới cổng công ty, cô liếc nhìn đồng trên cổ tay liền thở phào, thật may. Bước chân nhanh chóng bước vào thang máy công ty bấm lên tầng.
“Tiểu Hung Dữ, không phải cậu nhờ tôi xin nghỉ à ?” :Vừa bước chân vào phòng làm việc, cô bị một chàng trai với mái tóc trắng thời thượng, một thân hàng hiệu khoác vai đung đưa tờ giấy nghỉ phép trước mặt, cô có thể thấy tên mình trên đó.
“Đường Hoàng, lỗ tai nào của cậu nghe tôi nhờ xin nghỉ hả?” :Trừng mắt nhìn hắn, cái tên hổn đản này, không phải tại hắn cô cũng không phải chạy trối chết như vậy.
“Hmm… Cả hai lỗ đấy. Nhìn xem, nữ quái ký duyệt luôn rồi này còn nói rằng trừ tiền lương một ngày.”
“Cái tên khốn khiếp này, đêm qua cậu bắt tôi và Nha Nha an ủi cái kẻ thất tình như cậu tôi chưa tính. Cậu không nói tôi một tiếng còn dám thay tôi xin nghỉ ? Ngon thì đem tiền lương một tuần ra đền bù cho tôi, không tôi xé xác anh ra cho A Cầu nhà tôi ăn.”
Cô tức giận nhéo lỗ tai trái của hắn, mắt trừng lớn tay còn lại nắm chặt.
“Đau… Đau … Tiểu Hung Dữ bình tĩnh…. Á … nhẹ tay … tôi đưa mà … nhẹ tay thôi.”
Tiếng la của Đường Hoàng vang vọng khắp phòng. Tới khi lỗ tai của hắn đỏ ửng lên cô mới buôn ra nắm lấy cổ áo.
“Chuyển tiền nhanh chóng, không tôi liền chặt cậu.”
Giơ hai tay đầu hàng, Hắn nhanh chóng lấy điện thoại cắn răng chuyển tiền cho cô không dám chần chừ. Điện thoại “Ting” một tiếng, cô cầm lên nhìn mới hài lòng buông tay. Cười vui vẻ.
“Tiểu Hung Dữ, tôi chỉ đùa một chút thôi mà, đau lắm đấy.” :Xoa xoa cái tai bị nhéo, hắn nhìn cô uất ức.
“Cậu ức lắm à, tin tôi rút luôn tháng lương của cậu không hửm ?”
“Đừng, tuyệt đối không được.”
“Vậy mau biến về chổ của cậu.”
Đường Hoàng quay lưng đi được vài bước liền bị cô gọi lại: “Khoan, sao cậu xin nghỉ dễ thế, Nữ Quái đó không làm khó à ?”
Hắn lắc đầu: “Lúc tôi đưa đơn chỉ nhìn chút liền ký không làm gì cả.”
Nhíu mày một cái rồi xua tay bảo hắn về chổ, đem túi về chổ của mình rồi đi tìm Nữ Quái. Đứng trước cửa đưa tay gõ vài cái.
“Vào đi.”
Nghe được lệnh cô liền nhanh chóng đẩy cửa đi vào: “Trưởng phòng Vân, tôi đến xin rút lại giấy xin nghỉ.”
Vân Y Tường ngước nhìn cô bằng anh mắt sắc bén đáp: “Lý do.”
“Hoàng Đường không nói tôi tự ý giúp xin nghỉ phép. Tôi không xin nghỉ.”
“Đơn đã ký, không thể rút lại. Tôi sẽ trừ tiền lương một ngày của tên kia bù cho cô. Hôm nay cô cứ nghỉ đi.”
“Vâng, trưởng phòng.”
Cô có chút ngạc nhiên, Nữ quái hôm nay sao dễ nói chuyện vậy nhỉ, không chần chừ lâu cô xoay người bước ra khỏi phòng. Về chổ lấy túi sách rồi ra về
“Đi chơi một lát rồi về vậy.”
Chậm rãi bước đi, băng qua từng con đường đến trước quán cafe quen thuộc cô đẩy cửa bước vào, đến trước quầy cô gọi cho mình một cốc capuchino nóng, chờ một lúc cầm trên tay chiếc ly cô tìm một chổ gần cửa sổ ngồi xuống.
Ngồi được một lúc thì có một chiếc BMW i8 dừng trước cửa tiệm. Bước xuống xe là một chàng trai có mái tóc đen bóng khoát trên người một bộ âu phục màu xanh đen nhìn qua có lẽ chẳng hề rẻ. Người kia tỏa ra khí chất vương giả, cao cao tại thượng người trong quán chỉ dám nhìn một chút liền cảm thấy sợ hãi cúi đầu.
Bước vào quán quay đầu liếc một vòng khắp quán, xoay người hướng phía cô đi tới cuối cùng dừng trước mặt cô.
“Chúng ta kết hôn đi.” :Lục Ngạn Hạo nhìn chằm chằm Tiệp An Khắc
Cô nhìn một lượt vòng quanh không thấy ai gần mình nhíu mày nhìn chàng trai trước mặt: “Anh bảo tôi ?”
“Đúng.” :Anh nhìn cô gương mặt không hề chuyển biến. Ngồi xuống ghế đối diện cô.
“Vị Tiên Sinh này, tôi không biết anh.” :Hắc tuyến chảy xuống, cô nhìn chằm gương mặt lạnh tanh của anh.
“Tôi biết em là được.” :Không đổi sắc mặt anh nhìn cô đáp
“Anh là ai ? Lại còn muốn cùng tôi kết hôn ?” Cô giật giật khóe môi nhìn người trước mắt, tên này không phải kẻ điên chứ.
“Lục Ngạo Hàn, vị hôn thê của em.”
“Lục Ngạo Hàn !!!! Không, anh là tên lừa gạt mới đúng.” :Cô liếc mắt nhìn anh.
“Có kẻ lừa gạt nào dám lấy tên tôi ra lừa gạt hử ?” :Anh nhíu mày nhìn cô, lấy trong túi ra một chiếc thẻ đẩy tới trước mặt cô.
Cô cầm lấy xem, lật qua lật lại. Ngước nhìn anh lại nhìn cái Chứng Minh Nhân Dân. Cứ vậy lặp đi lặp lại chục lần
Thật sự là Lục Ngạo Hàn !
“Vợ của tôi, em tin rồi chứ.” :Anh nhìn cô gái trước mắt cứ nhìn anh rồi lại cúi xuống nhìn thẻ bộ dáng vô cùng dễ thương, anh muốn cười nhưng cố kiềm chế lại.
“Đừng gọi bừa, tôi chưa kết hôn.” :Cô trừng mắt nhìn
“Sau vài phút nữa thì là đúng rồi.” :Anh nhìn cô, sau đó đứng lên bước tới gần cô bế ngang cô bước ra khỏi cửa hàng.
“Anh bị điên à ? Tên khốn khiếp nhà anh thả tôi xuống. Tên hổn đản thần kinh mau thả tôi xuống.” :Giật mình mất mấy giây, cô vùng vẫy phản kháng.
“Đừng quấy, nếu không muốn tôi hôn em.” :Sắc mặt anh trầm xuống gằng giọng nói.
“…”
Cô im lặng nhìn anh, cô sợ thật sự. Thần khinh tên này có vấn đề, không nên chọc, không chỉ hôn anh ta có thể sẽ chặt cô ra đem ăn.
Anh cười nhẹ nhìn cô ngoan ngoãn trong lòng mình bước đến ghế phụ xe liền bế cô cho ngồi vào trong thắt dây an toàn cho cô rồi vòng về phía ghế lái mở cửa ngồi xuống rồ ga chạy đi.
Lục Ngạn Hạo thật biết cô nghĩ gì, anh sẽ không ngần ngại liền “ăn” cô ngay lập tức.
“Khoan, anh chở tôi đi đâu ?” :Ngồi trên xe một lục cô mới giật mình, liếc nhìn anh.
“Cục Dân Chính.” :Chậm rãi lái xe, quay qua nhìn cô một cái chậm rãi nói ba chữ.
“Dừng xe tôi muốn xuống. Tên thần kinh có vấn đề anh, cho tôi xuống xe, tôi không muốn kết hôn.” :Cô phản khán kịch liệt đòi anh dừng lại
“Em được lựa chọn hửm ?” :Anh liết nhìn cô.
“Hoàn toàn có quyền.”
“Hộ khẩu ba mẹ em đưa tôi rồi. Em thật sự không còn lựa chọn.”
Lục Ngạo Hàn đưa tay xoa đầu cô, cười mỉm: “Chúng ta kết hôn ba năm, sau ba năm em muốn ly hôn tôi sẽ không cản. Ba năm đó tôi nuôi em.”
“Tôi có thể tự nuôi mình.”
“Lục Ngạn Hạo tôi quyết, lý do gì đều biến thành vô hiệu.”
“…” Cô bất lực nhìn rồi rơi vào trầm tư.
Cô không quen anh, cũng chưa từng gặp anh, nhưng anh lại cho cô cảm giác có chút thân quen và tin tưởng. Có lẽ cô muốn thử một lần, kết hôn thì kết hôn, kết hôn rồi không bị ba mẹ bắt ép đi xem mắt nữa cũng tốt. Được sung sướng ba năm cũng là quá lời đi.
…
Xe dừng trước cửa cục dân chính, cô cùng anh đồng thời bước xuống xe. Cùng bước vào cục dân chính. Đến trước bàn đăng ký, cô nhìn anh điền thông tin của mình, chữ của anh rất đẹp từng nét cứng rắng. Anh điền xong cô liền điền thông tin của mình rồi ký tên.
“Mời hai vị đi qua phía bên kia chụp ảnh.” :Cô gái nhận đơn xong đưa tay chỉ về một chổ. Anh ôm eo cô bước về phía đó. Một lát sau, cô cầm hai quyển sổ đỏ trên tay có chút thẫn thờ.
Cô đã kết hôn rồi !
Lục Ngạo Hàn nhìn cô đưa tay kéo cô ôm vào lòng. Hôn nhẹ lên trán cô: “Chúc mừng em lên chức Lục phu nhân.”
“Không được đụng chạm.” :Cô đẩy anh ra lùi về sau cách anh một đoạn. Gương mặt ửng đỏ ngước nhìn anh.
“Nghĩa vụ vợ chồng, em không tránh được. Về nhà thôi.” :Anh cười kéo cô bước đi, mở cửa giúp cô rồi lên xe chạy về biệt thự.
Trên đường đi cô cứ nhìn anh không chớp mắt, như muốn đem tất cả về anh lột trần ra cho cô biết. Cô càng nghĩ càng không hiểu, một ngư ưu tú như anh vì sao lại muốn cùng cô kết hôn. Một người trên thương trường như anh không màn lỗ mà tình nguyện nuôi cô ba năm.
Vì thích cô sao ?
Không thể, cô chưa từng quen biết anh.
Cứ trầm tư như vậy đến khi tiếng của anh vang lên bên tai: “Khắc Khắc, tới nơi rồi.”
Cô bước xuống xe, nhìn biệt thự tráng lệ của anh. Căn biệt thự được thiết kế theo phong cách hiện đại, có các cửa sổ bẳng kính sát đất. Khu vườn được chăm chút tỉ mỉ, từng khóm hoa phong phú đan xen vô cùng bắt mắt.Cô nhìn chăm chú khám phá từng chổ mình nhìn qua, cô là một nhà thiết kế. Đối với cái đẹp cô không thể rời mắt.
“Tôi với anh ngủ riêng đúng không ?” :Cô ngẩn đầu hỏi anh, anh mắt mong chờ anh nói “Đúng”
Anh nhìn ánh mắt mong chờ của cô, nhàn nhạt đáp: “Ngủ chung.”
“Vậy tôi sẽ không ở đây.” :Vừa dứt lời, cô xoay người muốn rời đi.
“Đồ dùng của em tôi chuyển về đây cả rồi.” :Anh khoanh tay nhìn cô cười.
“Không thể nhanh như vậy.”
“Em không tin năng lực của công ty chuyển nhà nhưng tuyệt đối đừng nghi ngờ năng lực bức người của tôi. Ngoan, chúng ta ngủ chung.”
“Có thể ngù chung, nhưng không làm việc kia được không ?”
“Việc gì ?” :Anh hiểu ý cô nhưng vẫn muốn hỏi lại trêu chọc cô. Mặt cô mỏng.
“Việc mà vợ chồng nào đều làm.” :Cô nhỏ giọng cúi đầu nói. Mặt đã một mản hồng nhạt nhàn.
“Người khác làm được sao chúng ta sao lại không làm?”
“Tôi không muốn.”
“Không chọc em nữa, tôi đồng ý với em. Vào nhà, ngoài trời lạnh.” : Anh cười vui vẻ gật đầu, anh không vội dù gì cô cũng là của anh, sớm muộn cũng là bị anh ăn vào bụng. Anh ôm eo cô chậm rãi bước vào nhà.
Cô muốn kéo bàn tay đang dặt bên hông mình ra nhưng càng kéo anh càng ôm chặt, cô bắt lực mặt kệ anh ôm cô.
Cuộc sống hôn nhân của cô đã bắt đầu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!