Xin Chào Tiểu Thư Gián Điệp - Chương 21 + 22 + 23 + 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Xin Chào Tiểu Thư Gián Điệp


Chương 21 + 22 + 23 + 24


“Ôi trời ơi, tỉnh rồi, tỉnh rồi, Lượng Lượng tỉnh rồi! Phó Thần, mau đến đây, Phó Thần…”

Khẽ hé mắt ra, ánh sáng chói nhức đến mức tôi phải nhắm mắt lại, bên tai truyền đến giọng nói ầm ĩ của mẹ. Ngay lập tức bóng người xung quanh xúm lại, âm thanh gần xa ồn ào khiến tôi đau đầu.

Dượng Alan thốt lên: “God bless!”

Phi Ca hô lên: “Tỉnh rồi, tỉnh rồi, Phó Thần, Phó Thần…”

Sau đó lại nghe thấy tiếng Đông Tử hét lên: “Khang Ca, sư tỷ tỉnh rồi! Sư tỷ tỉnh rồi!”

Tôi mơ màng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng có thể khẳng định tôi chưa chết. Có tiếng bước chân vội vã đi đến, chấn động đến mức đầu tôi đau như búa bổ, khó có thể cưỡng lại cơn buồn ngủ đang kéo tới. Tôi nhắm mắt lại, bên tai vang lên một giọng nói trầm ấm cổ vũ tôi: “Lượng Lượng, đừng ngủ nữa! Tỉnh lại đi em, em có thể làm được mà!”

Đúng thế Khang Tử Huyền, em có thể. Em phải tỉnh lại để thực hiện lời hứa với anh. Anh phải tin em, Phương Lượng Lượng em là một người nói được làm được.

Chỉ là một động tác mở mắt nhỏ nhưng lại giống như trèo đèo lội suối, gian khổ ấy có lẽ chỉ có bản thân mình hiểu được. Sau khi vượt qua sự khó chịu lúc mắt mới gặp ánh sáng, tôi vui mừng thấy từng gương mặt quen thuộc. Nhìn sang bên trái, mẹ tôi đang lau nước mắt, Phi Ca khóe mắt rưng rưng, Thạch Đầu vui mừng như phát điên, Phó Thần trên người choàng chiếc áo blouse trắng, đang cúi người nghiêm nghị kiểm tra mí mắt tôi.

Cảm thấy tay phải bị một bàn tay lớn ấm áp nắm lấy, tôi chầm chậm xoay cái cổ cứng ngắc sang phải, bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm như đại dương của anh, trong ánh mắt anh ngập tràn hình ảnh của tôi. Râu của anh hình như rất lâu rồi chưa được cạo, đầu tóc bù xù, tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh trong bộ dạng lôi thôi như thế này. Thấy tôi nhìn, anh mím môi không nói lời nào rồi nắm chặt bàn tay tôi như sợ tôi chạy mất. Tôi cười yếu ớt với anh, cảm thấy tay anh xoay một vòng đan vào mười ngón tay tôi.

Nhìn ánh mắt thiết tha của mọi người xung quanh, trong lòng tôi như có một dòng nước ấm áp từ từ trôi qua, linh hồn lơ lửng trên không cuối cùng đã về vị trí cũ. Có lẽ bị sự hóm hỉnh của ông trời truyền nhiễm, tôi nhếch mép cười với mọi người, học câu cửa miệng của nhân vật chính trong bộ phim nào đó: “Hi, I’m back!”

“Hiệu trưởng Dương đâu? Thầy ấy… không sao chứ? Tôi bị thương không có liên quan gì đến thầy, thầy muốn tìm đến cái chết, lúc giành đao là do tôi lỡ tay đâm trúng.”

Nhớ tới ngọn nguồn sự việc, tôi sợ cảnh sát truy vấn trách nhiệm với hiệu trưởng Dương. Dù còn rất yếu nhưng ngay sau khi tỉnh lại tôi vẫn cố giải thích và hỏi han tình hình về thầy. Mọi người lại nhìn nhau, đồng loạt im lặng.

Mẹ tôi định nói lại thôi, sau đó nhìn lướt qua Phi Ca. Phi Ca ấp a ấp úng, ánh mắt trốn tránh. Thạch Đầu sau khi liếc nhìn Phi Ca một cái cũng ngậm chặt miệng. Tôi đành quay sang Đông Tử, cậu ta nhún vai. Trong lòng có cảm giác không ổn, tôi đành dùng ánh mắt lo lắng hỏi Khang Tử Huyền. Anh có vẻ không vui: “Hai ngày nay anh chỉ lo cho em, sao lo nổi cho người khác!”

Tôi kinh ngạc: “Hai ngày?”

Phó Thần im lặng nãy giờ nhẹ nhàng vén áo bệnh nhân của tôi kiểm tra vết thương rồi nói nhẹ nhàng: “Em hôn mê hai ngày một đêm rồi.”

Sau khi tỉnh lại, nhìn thấy bạn trai cũ, sự ngạc nhiên đã qua đi, nhưng tôi vẫn thấy ngại ngùng. Tôi nào biết mình bị đưa vào bệnh viện nơi anh ta làm việc, lại còn trở thành bệnh nhân của anh ta, nói không chừng cũng chính anh ta đã làm phẫu thuật cho tôi. Bạn trai cũ, bạn trai hiện tại đều vây quanh mình, tôi cẩn thận quan sát hai người. Bọn họ đều mặt mũi nghiêm túc, ánh mắt không nhìn nhau, cảm giác cả hai đều coi đối phương là vô hình.

Tôi thở dài, bản thân vừa tha được cái mạng nhỏ về từ cõi chết, trong nháy mắt lại thành nhân bánh quy. Ông trời đùa bỡn tôi thành quen rồi, có điều bây giờ tôi nằm trên giường chỉ còn sót lại nửa mạng sống. Tôi mắt nhắm mắt mở, hai tai không nghe ngóng gì chuyện xung quanh, đánh một giấc dài là xong.

Tôi ngủ một giấc, khi tỉnh lại đã là tám tiếng đồng hồ sau. Tôi đã được chuyển đến phòng bệnh đơn khoa ngoại, mẹ tôi đuổi mấy người đàn ông đi ngủ. Sau khi tôi xảy ra chuyện, có lẽ bọn họ chưa lúc nào chợp mắt. Phó Thần gật đầu đi ra, mấy người khác thì nhất định không chịu đi, có điều Đông Tử vẫn bị Đặng Lũng kéo đi. Thạch Đầu và Khang Tử Huyền thì ngủ ở ghế sô pha phòng bệnh, có vẻ hai người vừa đặt lưng xuống là ngủ ngay, dù đã ngủ say nhưng lông mày Khang Tử Huyền vẫn nhíu chặt.

Tôi đã hồi phục được một phần sức lực, ít nhất có thể cố gắng ngồi dậy được. Tôi nghe mẹ và Phi Ca kể một mạch những chuyện xảy ra sau khi tôi bị hôn mê.

Phi Ca tay ôm ngực, khuôn mặt sợ hãi nói: “Lượng Lượng, lần này cậu đúng là đến Quỷ môn quan dạo chơi một chuyến đấy biết không. Nguy hiểm, quá nguy hiểm, nhát dao đó gần thêm mấy centimet nữa là đâm vào tim rồi! Cậu có biết chỉ mấy centimet nghĩa là gì không? Mẹ kiếp, cậu suýt chút nữa thì xong rồi! Ôi, nghĩ đến là sợ muốn chết… Mình nghe cô y tá phòng cấp cứu nói, khi xe cấp cứu 120 chuyển cậu tới, cả người cậu toàn máu, nhuộm đỏ cả xe. Ai cũng nói cậu không cứu được nữa rồi, may mà có Phó Thần. Tên đó vừa nhìn thấy cậu, mặt mũi xanh mét. Nhờ phúc anh ta, chỉ trong thời gian ngắn nhất đã triệu tập được chuyên gia giỏi nhất của bệnh viện đến làm phẫu thuật cho cậu, không ai dám trì hoãn dù chỉ một phút. Cái mạng nhỏ này của cậu, một nửa là do anh ta nhặt về cho. Hai ngày một đêm cậu hôn mê, anh ta nửa bước cũng không dám rời, làm cô em họ của cậu giận lắm…”

Phi Ca liếc nhìn người đàn ông đang say giấc trên sô pha nói nhỏ: “Còn cả anh ta nữa. Anh chàng này cũng khiến mình rất cảm động. Không phải anh ta đang ở Mỹ sao? Không biết ai thông báo mà buổi tối ngày thứ hai cậu hôn mê, anh ta đã đến rồi. Lúc đó mình đang đi ở phía hành lang, oa, nhìn thấy anh ta chạy như điên vào, mắt đỏ vằn lên. Lúc đó, mẹ kiếp Lượng Lượng à, cậu không phải đang nằm như công chúa Bạch Tuyết sao? Ui trời ơi, lần đầu tiên mình nhìn thấy một người đàn ông đau lòng như vậy. Mình ngu ngốc đến mức còn tưởng người lạ chứ. Mình nói: “Anh gì ơi có phải đi nhầm phòng rồi không?” Anh ta liền quay lại hỏi mình: “Cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì phải không?”. Ôi, ánh mắt ấy làm mình hồn xiêu phách lạc, mình đến giờ vẫn còn nhớ. Thấy anh ta đau lòng đến vậy, mẹ kiếp, mình thực sự cho rằng cậu sắp đi thật rồi. Lượng Lượng, cái đồ xui xẻo nhà cậu khiến người ta lo quá, mấy người chúng mình bị cậu làm cho ngã ngựa cả rồi…”

Mẹ tôi sụt sịt khóc: “Phương Lượng Lượng, kiếp trước có phải mẹ nợ con không? Còn ai khổ hơn Lâm Hải Nghi tôi không hả? Vất vả lắm mới kết hôn rồi có thai, kết quả chẳng vui vẻ được mấy ngày thì chồng chết, trở thành quả phụ… Cứ nghĩ rằng đến già có thể hưởng phúc vài ngày, thế mà trái lại, nửa đêm điện thoại kêu inh ỏi, mợ con nói: “Hải Nghi à chị mau về ngay, trong nhà xảy ra chuyện rồi!”… Chân mẹ mềm nhũn ra, trong lòng nghĩ ở nhà thì có thể xảy ra chuyện gì? Ông bà ngoại đều khỏe mạnh, mẹ lại lo lắng cho cái đồ không đáng lo như con. Kết quả đúng là con, con cứ nằm đó, trên mặt còn đeo mặt nạ dưỡng khí. Mẹ gọi con, con không thưa. Mẹ rất muốn đánh con đấy. Mẹ hận, hồi đó sao mẹ lại đi yêu ông bố quỷ quái của con. Cả đời mẹ đã bị hủy hoại trong tay ông ấy rồi… Mẹ hận chết hai người họ Phương các người, một già một trẻ cố tình gây khó dễ cho mẹ. Mẹ cô không đối xử tốt với cô hay sao? Suýt chút nữa cho rằng cô sắp đi cùng ông bố đáng ghét của cô rồi, hu hu hu…”

Thấy mẹ khóc đến đứt gan đứt ruột, dượng Alan đứng bên đưa khăn giấy cho bà. Trong lòng bứt rứt, tôi thì thầm: “Mẹ, con xin lỗi!”

Mẹ tôi tiếp tục sụt sịt lên án tôi: “Lúc con chưa tỉnh lại mẹ đã tự hỏi có phải con hận mẹ tái hôn nên tìm cách trừng phạt mẹ. Nếu con nghĩ như vậy thì mẹ của con sẽ quay về ly hôn với Alan ngay lập tức. Phương Lượng Lượng, con còn giày vò mẹ như vậy, mẹ cũng không muốn sống nữa, hu hu hu…”

Dượng Alan lịch thiệp nghe không hiểu tiếng Trung, hoàn toàn không biết mẹ tôi đang có ý định ly hôn với ông, cứ đứng bên dịu dàng khuyên nhủ: “Honey, Mary will gonna be fine, don’t cry…”[1]

[1] Em yêu, Mary sẽ ổn thôi, em đừng khóc…

Tôi thở hắt ra: “Mẹ, mẹ đang nói lung tung gì thế?”

Mẹ tôi dùng ánh mắt ai oán hung hăng lườm tôi: “Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không phải mẹ cô. Người khác làm mẹ có đáng thương như tôi không? Con gái đi ra mắt nhà bạn trai rồi nhưng mẹ nó thì vẫn mù mờ không hay biết gì, có đạo lý ấy sao? Ôi ôi…”

Mẹ tôi khóc lóc, dượng Alan đứng bên lóng nga lóng ngóng, chân tay rối lên không biết xảy ra chuyện gì. Tôi bất lực nhìn ông ấy, cảm thấy rất đau lòng.

Alan nói với mẹ bây giờ tôi đang bị thương nặng, không nên để tinh thần tôi bị kích động. Mẹ tôi lúc này mới ảo não thừa nhận vừa rồi căng thẳng không kiềm chế được, sau đó giận dỗi đi xuống rửa mặt với dượng Alan. Phi Ca ghé sát tai tôi, hất hất cằm về phía Khang Tử Huyền trên ghế sô pha: “Lúc cậu hôn mê, bà ngoại anh ta đến thăm cậu, ngây ra một lúc. Hai hôm nay đồ ăn của bọn mình đều là do bà ngoại anh ta sai người mang đến. Phương Lượng Lượng, cậu được đó, nhanh như vậy đã dỗ bà già đến độ không thể thiếu đứa cháu dâu này rồi!”

Tôi lườm Phi Ca một cái: “Chẳng phải đều là học từ cậu đó sao?”

Phòng bệnh yên tĩnh trở lại, có thể nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ của Thạch Đầu. Phi Ca nhìn túi truyền dịch, ngáp mấy cái. Tôi dùng ánh mắt làm bút vẽ, tinh tế miêu tả lại thân hình cường tráng của Khang Tử Huyền lúc ngủ say, sau đó dùng trái tim cảm nhận tình cảm ấm áp xung quanh mình. Nhớ tới lần trước cô đơn lúc bị ốm, đột nhiên tôi muốn cười lớn. Cơ thể tôi tiếp tục đau đớn như trước rồi đỡ dần, cơn buồn ngủ ập đến, tôi mãn nguyện nhắm mắt lại.
—–
Lúc tôi tỉnh lại thì ngoài trời đã tối đen. Tôi yếu ớt mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy là Khang Tử Huyền dưới ánh đèn râu ria đầy mặt, ánh mắt sầu muộn, điểm thêm vài phần gợi cảm vào khuôn mặt nho nhã hàng ngày của anh. Lúc này trong phòng không còn ai khác, nhìn thấy tôi tỉnh lại, anh cười vui mừng, khẽ cúi người hôn lên trán tôi: “Người đẹp ngủ trong rừng cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!”

“Anh đợi em rất lâu rồi, bây giờ em là của anh!”

Tôi cũng cười, giơ tay xoa cái cằm lún phún râu của Khang Tử Huyền, nhăn mặt làm bộ ghét bỏ: “Râu của hoàng tử dài rồi, đâm vào mặt đau quá!”

Khang Tử Huyền nhìn tôi đăm chiêu rồi chống tay cúi thấp người xuống, cố ý để chiếc cằm cọ nhẹ vào mặt tôi khiến hơi thở của anh bao quanh tôi. Anh khẽ nói bên tai tôi: “Anh vừa đi là em đã gặp chuyện rồi, em là cô gái hư nhất trên thế giới này!”

Giọng khàn khàn, tôi nhìn anh cười: “Đúng vậy, có điều bây giờ anh hối hận cũng không kịp nữa rồi!”

Anh cúi đầu chạm nhẹ vào môi tôi một cái, trong mắt chất chứa tình cảm: “Không kịp rồi, kể từ lần đầu nhìn thấy em, số trời đã định anh phải gắn chặt lấy cô gái hư này cả đời. Nhưng vì không thể thiếu em nên anh cam tâm tình nguyện.”

“Nhìn anh đáng thương như vậy, đứa con gái hư em đây có thể suy nghĩ hối cải làm một con người mới.”

“Tiểu thư, nếu được như thế thì tại hạ đây vô cùng cảm kích.”

Tôi và Khang Tử Huyền đang nói những lời có cánh thì ngoài cửa có tiếng động. Phó Thần mặc chiếc áo blouse trắng đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy hình ảnh ám muội trong phòng bệnh, vẻ mặt anh ta tỏ ra rất ngượng ngùng. Nhìn thấy ánh mắt anh ta, Khang Tử Huyền cũng trở nên lạnh lùng hẳn. Phó Thần quay người định đi, tôi liền vội vàng đẩy Khang Tử Huyền: “Em muốn ăn hoa quả, anh ra ngoài mua cho em đi!”

Biết tôi muốn bảo anh đi ra, Khang Tử Huyền nhìn tôi sâu sắc nói: “Anh ở ngay bên ngoài.”

Sau đó anh đứng dậy gật đầu với Phó Thần coi như chào hỏi. Hai người chạm vai lướt qua nhau, tôi cảm thấy có một cơn gió lạnh nổi lên.

Trong phòng bệnh lạnh lẽo, tôi và Phó Thần im lặng nhìn nhau một lúc. Chuyện cũ giống như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, lại cũng giống như đã trôi đi rất xa, dần dần trở thành quá khứ. Mà quá khứ là mối liên hệ duy nhất giữa hai chúng tôi. Bác sĩ Phó làm công việc kiểm tra đơn giản, anh ta nói: “Em sẽ bình phục nhanh thôi!”

“Cảm ơn!” Tôi mỉm cười với anh ta, lúc này tôi và anh ta chỉ có mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân.

Anh ta ngồi xuống, nhìn tôi một lúc không nói gì. Lúc này giữa chúng tôi là mối quan hệ giữa hai người đã từng yêu và chia tay nhau.

Cả hai chúng tôi đều có chút lúng túng. Tôi khẽ cười phá tan bầu không khí trầm lặng: “Nghe Phi Ca nói nhờ có anh cái mạng này của em mới giữ được. Phó Thần, bây giờ anh đã là ân nhân cứu mạng của em rồi.”

Tôi cười lém lỉnh: “Chỉ đáng tiếc em không thể lấy thân báo đáp!”

Phó Thần cười gượng gạo: “Lượng Lượng, đã muộn rồi đúng không?”

“Đúng thế, chúng ta đều đã gặp được người khác.”

“Ha, đúng thế, thế giới này đúng là thay đổi nhanh quá! Thoáng một cái, bên cạnh chúng ta đều đã có người mới rồi.”

“Phó Thần, đột nhiên em nghĩ cô gái 18 tuổi Vương Bảo Xuyến[1] học hành gian khổ đúng là một con gấu trúc.”

[1] Nhân vật trong truyền thuyết chờ đợi chồng là Tiết Bình Quý suốt 18 năm. Dù gặp nhiều trắc trở nhưng cuối cùng hai người vẫn chứng minh được tình yêu chân thành và chung thủy của mình, vượt qua mọi định kiến để tạo dựng một hạnh phúc bền lâu.

“Sao em lại nói vậy?”

Tôi trầm ngâm nhìn lên trần nhà: “Em cho rằng em có thể đợi được anh, ít nhất có thể đợi rất lâu, nhưng hóa ra không làm được. Em không đợi được anh, nhưng lại gặp được anh ấy.”

Phó Thần cúi đầu cười bên tai tôi: “Không, là hai chúng ta không có duyên, đợi đến lúc anh quay lại tìm em, thì bên cạnh em đã có người khác.”

Tôi cười bất đắc dĩ, nhìn anh ta chăm chú: “Anh biết mà, Duy Nhất rất thích anh. Cô ấy rất biết cách chăm sóc người khác.”

“Anh biết!”

Phó Thần gật đầu, nháy mắt khiêu khích: “Vì vậy, lấy vợ chọn cô ấy là thích hợp nhất!”

“Ha, ghét nhất cách so sánh của cánh đàn ông các anh. Em nói cho anh biết, em cũng có thể lấy được chồng.”

“Đúng thế, anh không hề nghi ngờ gì.”

Sau khi Phó Thần đi, Khang Tử Huyền mặt mũi cứng ngắc ngồi lại bên tôi. Tôi hỏi anh đang khó chịu điều gì, anh rầu rĩ trả lời: “Có người đàn ông nào xui xẻo như anh không? Chỉ có thể giương mắt nhìn tình địch quang minh chính đại lật áo bạn gái mình, lại còn không thể thốt ra lời nào.”

Tôi không nhịn được liền bật cười. Cười nhiều quá khiến vết thương đau một trận đến nỗi mặt tôi lập tức nhăn lại. Khang Tử Huyền lo lắng, đứng dậy định đi gọi bác sĩ.

Tôi giữ anh lại: “Không sao đâu.”

“Thật chứ?”

“Thật mà, là do lần đầu tiên nhìn thấy anh đáng yêu như vậy nên em buồn cười đến nỗi tức cả ngực.”

“Được, vậy anh không nói nữa, em ngủ thêm chút đi!”

“Mẹ em và mọi người đâu hết rồi?”

“Bọn họ cũng mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi.”

“Mẹ em nhìn thấy anh có phản ứng thế nào?”

“Đã gọi anh là A Khang rồi, em nói xem là phản ứng gì?”

“Cũng đúng, mẹ em sao có thể không thích anh được. Mẹ thích nhất là những anh chàng đẹp trai.”

“Đúng vậy, mẹ em đã bị anh chinh phục ngay từ ánh mắt đầu tiên.”

“Sao có thể? Có thể chinh phục mẹ em ngay từ ánh mắt đầu tiên là… À đúng rồi, em gây ra họa lớn như vậy, liệu Hoa Tiên Tử có không thích em không?”

“Không thích em thì mỗi ngày đã chẳng sai dì Liên mang canh đến cho em. Lát nữa bà sẽ đến thăm em.”

“Hoa Tiên Tử đáng yêu nhất!”

“Em cũng là Một Đồng đáng giá nhất!”

Sau mấy ngày nằm viện, tuy cũng có lúc sốt cao nhưng xét một cách tổng thể thì tôi đang dần dần hồi phục. Điều đau khổ chính là mẹ cứ ép tôi uống canh tẩm bổ. Tôi nôn hết ra, bà lại tiếp tục ép. Mấy lần tôi lén năn nỉ Khang Tử Huyền, Phi Ca, thậm chí cả dượng Alan đưa mẹ tôi ra, cả ba người một mực lắc đầu. Tôi nói tôi sắp uống đến phát điên rồi, Phi Ca nói: “Lượng Lượng, đừng có mơ! Đó là canh báo thù của mẹ cậu, cậu không muốn uống cũng không được!”

Tôi hoàn toàn nín lặng.

Lão Đàm dẫn theo Lý Phóng, còn có cả Tiểu Mạnh, coi như đại diện các đồng nghiệp trong Cục đến thăm tôi. Lão Đàm ngồi một lúc, thái độ hoà nhã, không phê bình gì. Tôi nằm đó không dám thở mạnh, nhiều lần cân nhắc vẻ mặt ông ta thì cảm thấy ông ta lấy tâm trạng “chỉ tiếc không nung sắt thành thép” đến thăm tôi, còn trong lòng ông ta có chút quan tâm nào hay không, tôi thấy đáp án là chắc chắn có.

Lúc lão Đàm dẫn Tiểu Mạnh đứng dậy định đi, từ dưới lớp chăn tôi thò tay ra kéo áo Lý Phóng. Đôi mắt nhỏ của Lý Phóng đảo một vòng, sau đó nhanh chóng tìm cớ ở lại. Tôi tách những người khác ra để Lý Phóng có thể kể cho tôi nghe mọi chuyện, khoảng thời gian này mọi người đều tránh nhắc đến chuyện hiệu trưởng Dương. Trong lòng tôi mơ hồ có một dự cảm không lành. Nửa đêm tôi không ngủ được, trong đầu chỉ toàn hiện lên đôi mắt tuyệt vọng của thầy hiệu trưởng, khuôn mặt xám xịt nhìn tôi buồn bã đau thương, luôn miệng cầu xin tôi tha thứ, thầy chỉ mong được giải thoát. Trong lòng tôi đã chuẩn bị tâm lý.

Lý Phóng nói: “Lượng Lượng, thầy hiệu trưởng cũ của cô đã đi rồi.”

“Là ông ấy đã gọi 120. Một ngày sau, chúng tôi tìm thấy những công cụ đó ở văn phòng. Chúng tôi tìm ông ấy, không ngờ ông ta đã treo cổ tự tử ở nhà và để lại một di thư, thú nhận chuyện bản thân bị ép làm khuôn tiền giả. Khuôn đã bị Hải Thần Hội lấy đi, ông ta tự cảm thấy tội lỗi quá nặng, nên không có dũng khí sống tiếp. Nhưng ông ta giữ lại một đống đầu mối cho chúng ta, có nó, vụ án này dễ phá hơn rất nhiều. Cục trưởng cũng không gây khó dễ được với lão Đàm. Thực ra Lượng Lượng à, cuối cùng tôi đã nhìn ra, lão Đàm của chúng ta bảo vệ cô rất nhiều. Ông ấy hiểu cô tìm hiệu trưởng Dương để khuyên ông ta tự thú, dù gì thì người cũng đã đi rồi, may mà cũng là hiệu trưởng đức cao vọng trọng, vì con cái mà bị ép đến bước đường cùng. Lão Đàm chỉ thị chúng tôi xử lý vụ này như vậy… À, hôm qua là lễ truy điệu của hiệu trưởng các cô, có nhiều học sinh của ông ấy đến, đúng là đệ tử khắp thiên hạ. Mặc dù con trai không có mặt nhưng có nhiều học sinh như thế đến tiễn ông ấy đi nốt chặng đường cuối cùng, ông ấy cũng có thể nhắm mắt…”

Tôi gật gật đầu, chẳng trách cả ngày hôm qua không thấy mặt mũi Phi Ca đâu, lúc đến phòng bệnh thăm tôi thì mắt đỏ mọng như quả đào hỏng, sau đó miễn cưỡng cười đùa với tôi.

Bất giác hai hàng nước mắt chảy xuống thấm đẫm cả chiếc gối, trong lòng trống rỗng, tôi không dám nghĩ nhiều, chỉ muốn khóc. Nước mắt giống như con ngựa đứt dây cương, muốn cầm mà không cầm được, cuối cùng phát ra thành tiếng nức nở.

“Lượng Lượng, cô đừng khóc nữa! Tôi bảo này, đừng khóc, tôi sợ nhất là nước mắt phụ nữ.” Lý Phóng luống cuống, Phi Ca và mẹ tôi ở ngoài cửa nghe thấy liền vội vàng chạy vào.

Tôi gạt nước mắt, buồn bã nhìn Phi Ca: “Phi Ca, có phải mình đã sai?”

Phi Ca cũng khóc: “Lượng Lượng, cậu không sai. Nếu mình là cậu, mình cũng làm như vậy, có lẽ còn không làm tốt bằng cậu.”

“Nhưng thầy mất rồi, có lẽ mình đã ép thầy…” Tôi khóc càng dữ hơn. Vết thương đau nhói tôi cũng không quan tâm, không để ý, tôi chìm đắm trong sự đau đớn cùng cực.

Mẹ tôi lau nước mắt cho tôi, đau lòng nhìn tôi: “Ông bà ông vải ơi, con đừng khóc nữa, vết thương lại bị ảnh hưởng mất. Đó là số của thầy, đã phạm pháp thì chung quy không thoát được. Nhờ con, khi thầy chết còn có thể giữ gìn danh tiếng cả đời, đổi lại là người khác, thầy đã sớm chết không nhắm nổi mắt. Tóm lại, thầy ấy có thể yên lòng ra đi rồi…”

Lúc ra về, Lý Phóng còn nói một câu: “Lượng Lượng, cô biết vì sao thầy của cô bị gọi là Long Ca không?”

Tôi đẫm nước mắt nhìn anh ta, cắn môi lắc lắc đầu.

“Tên tiếng Trung của ông ấy lúc ở Thái là Dương Miên Tống, sau đó quay về Trung Quốc muốn bắt đầu cuộc sống mới nên đổi tên thành Dương Tân. Nhưng… cuộc đời mà, muốn tái sinh lại cũng khó.”

Tôi khóc càng dữ dội, khóc như không còn là chính mình.

Mấy ngày sau đó tôi chìm đắm trong sự đau khổ về cái chết của thầy hiệu trưởng, chẳng buồn trò chuyện với ai, có lúc hối hận muốn đánh chết bản thân mình, có lúc lại cảm thấy không có gì hối tiếc. Cứ như vậy tôi mâu thuẫn với chính bản thân mình. Mọi người biết tôi không thoát ra được chuyện này nên khổ tâm khuyên nhủ, tôi cũng chỉ biết đờ đẫn gật đầu. Khang Tử Huyền nói: “Nếu được làm lại lần nữa, em vẫn sẽ làm như vậy thôi.”

“Còn về những chuyện khác, đó là sự lựa chọn của ông ấy. Em đã cố gắng hết sức rồi.”

Lúc anh nói hết câu, ánh mặt trời chói mắt ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào phòng khiến mặt đất có sắc vàng nhàn nhạt, tôi bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn một chút. Quá trình phục hồi đau khổ kéo dài hết ngày này đến ngày khác, may mà có rất nhiều người ở bên cạnh, nên tôi cũng không thấy nhàm chán.

Đông Tử thường đến lúc trời nhá nhem tối, đôi lúc đi theo sau còn có tên đô con Đặng Lũng vẻ mặt lém lỉnh nhìn tôi, nhưng tôi không quan tâm đến anh ta lắm. Chuyện của hai con người này, tôi không còn sức để quan tâm nữa. Nhìn nét mặt Đông Tử cũng không thấy có dấu hiệu bị ép buộc, có lúc cậu ta còn có thể to tiếng vài câu với tên đô con Đặng Lũng.

Thạch Đầu ba ngày hai lần qua trông tôi, có lúc đi cùng cô bạn gái xinh xắn. Cậu ta đến thăm thật ra cũng chẳng làm gì nhưng dù sao ghế sô pha ở phòng bệnh khá lớn, có thể cuộn người lại ngủ cả ngày. Cậu ta còn ngủ nhiều hơn người đang dưỡng bệnh là tôi. Hỏi vì sao có thể ngủ như vậy, cậu ta nói hai ngày nay đám học sinh cấp ba tốt nghiệp mặc sức vui chơi, kéo cậu ta đi ăn rồi đi karaoke thâu đêm.

Tôi đờ đẫn gật đầu, vừa uống bát canh mẹ nấu vừa nghĩ tới khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của một cậu thiếu niên.

Điều bất ngờ là tối hôm ấy tôi nhìn thấy Giang Ly. Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng, sự thờ ơ che mắt người khác khiến người ta cảm thấy không dễ gần. Thực ra, chỉ sau khi tiếp xúc với cậu ta mới có thể phát hiện đây là một chàng trai ngoài lạnh trong ấm, ẩn dưới vẻ ngoài trẻ trung là một trái tim nóng bỏng.

Cậu ta cầm một bó hoa cẩm chướng lớn đứng trước cửa, ánh mắt hơi lo lắng vì lúc này Khang Tử Huyền đang đút táo cho tôi. Nhìn thấy cậu ta, tôi suýt chút nữa phun hết cả nước táo ra.

Tôi nhìn Khang Tử Huyền, cười hì hì nói: “Em muốn uống nước hoa quả, hay là anh đi mua một ít đi!”

Đây đã trở thành cái cớ quen thuộc khi tôi muốn đuổi anh đi. Anh trừng mắt nhìn tôi tức giận, gặm miếng táo đang bón dở cho tôi rồi đi ra ngoài. Miệng tôi cong lên, một người đàn ông đẹp trai như vậy, dù tức giận cắn táo cũng đẹp đến nao lòng.

“Hoa rất đẹp!” Tôi cười mỉm nhìn cậu thiếu niên. “Rất xứng với bà cô già tôi đây!”

Giang Ly đặt bó hoa xinh đẹp xuống rồi cúi nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo: “Nghe nói chị suýt chết?”

Có lẽ đã quen với việc cậu thiếu niên này luôn lấy vẻ ngoài kiêu căng để che giấu sự quan tâm trong lòng, nên tôi nói đùa: “Đúng thế, nhưng tôi vẫn luyến tiếc mấy cậu nhóc đẹp mã các cậu. Sao có thể chết trong luyến tiếc được, thế là tôi lại quay về làm tai họa nhân gian.”

“Chị đúng là tai họa!” Cậu ta ngồi xuống, thẳng thắn nói ra sự thật.

Nghĩ đến chuyện nửa năm nay quanh tôi xảy ra không biết bao chuyện không thể tưởng tượng được, tôi gật đầu đồng tình: “Đúng, tôi đúng là một tai họa!’

Im lặng một lúc, tôi hỏi: “Giang Ly, cậu có hận tôi không?”

Cậu ta cười mỉa: “Hận chị? Mấy bà cô già các chị cứ tự cho mình có số đào hoa.”

“Cái gì chứ, đợi cậu già rồi cậu sẽ hiểu tâm trạng người già. Thứ quý giá nhất của đời người là tuổi thanh xuân.”

“Phải!”

“Vì vậy cậu biết không, tôi rất cảm ơn cậu!”

“Cảm ơn tôi?”

“Đúng thế. Một Phương Lượng Lượng 24 tuổi biến thành Giản Mỹ Đạt 18 tuổi mỗi ngày cuốn lấy anh chàng đẹp trai cũng 18 tuổi, lại được trải qua tuổi thanh xuân nhiệt huyết một lần nữa.”

“Phải!”

“Vì vậy, Giang Ly, đừng hận tôi được không?”

“Được… nhưng tôi sẽ nhớ kỹ chị!”

“Ghi nhớ Giản Mỹ Đạt hay là Phương Lượng Lượng?”

“… Giản Mỹ Đạt. Phương Lượng Lượng chỉ là một người xa lạ.”

Lúc sắp ra về, Giang Ly quay đầu nhìn tôi một cái, định nói gì đó lại thôi. Đợi đến khi ra đến cửa, cuối cùng cậu ta cũng nhíu mày quay lại gọi tôi: “Phương Lượng Lượng!”

Tôi “hả” một tiếng.

Vẻ mặt lo lắng, cậu ta do dự một lúc lâu, cuối cùng hỏi: “Sao lại có thể có một cảnh sát nằm vùng ngu ngốc như chị nhỉ?”

Nghe câu hỏi như vậy, tôi trợn mắt há miệng không nói nên lời.

“Vì vậy sau này cô ấy sẽ không làm cảnh sát nằm vùng nữa.” Phía sau Giang Ly vang lên giọng nói trầm ấm, Khang Tử Huyền nhìn tôi cười khiêu khích.

Tôi tỏ ra tức giận. Anh ấy bước vào, nghiêm túc nói: “Cảnh sát Phương, vì hoà bình thế giới, sau này xin em đừng làm điệp viên nữa được không? Em đúng là cảnh sát tồi nhất mà anh từng gặp!”

Tôi tức giận, tôi kích động, tôi muốn khóc, thế là cắn răng căm giận nói: “Được!”

Khang Tử Huyền nở nụ cười hài lòng. Nhìn thấy trên tay anh đúng là hai túi hoa quả lớn đủ để ăn tám đến mười ngày, tôi kinh ngạc hỏi: “Anh đi mua thật à?”

Giờ đến phiên anh lườm tôi: “Đề phòng nhỡ lần sau em lại muốn đuổi anh đi.”

Ngoài cửa sổ ánh trăng dịu dàng như nước, tiếng nước róc rách như tiếng hát ca, hoa tươi bên cửa sổ nở rất đẹp. Có lẽ lại là một đêm đầy mộng ảo tuyệt vời nữa.
——–
Khi càng ngày càng dần rời xa tuổi thanh xuân, tôi lại muốn viết một vài câu chuyện về tuổi trẻ, cho dù tình tiết những câu chuyện ấy không hề liên quan đến cuộc sống của tôi. Nhưng khi chìm đắm vào việc viết nên câu chuyện của người khác, tôi giống như được quay về quá khứ, cảm nhận được những thứ mới mẻ vẫn chưa rời xa mình, vì thế cũng cảm thấy rất vui vẻ.

Nhiều năm sau đó, cuối cùng tôi cũng trải nghiệm được niềm vui nho nhỏ khi làm nhà văn.

Lúc còn trẻ cũng có rất nhiều ý tưởng vớ vẩn, như: muốn học Micheal Jackson[1] ném ô đi rồi nhảy múa trong mưa, muốn đứng trên núi Minh Sa nhìn Đôn Hoàng[2] lúc mặt trời lặn, muốn một chàng trai sẽ mỉm cười nhìn tôi… chớp nhoáng qua cửa sổ. Nhiều năm qua đi, những ý tưởng vớ vẩn đó vẫn chỉ là những ý tưởng, chưa bao giờ thành sự thật. Tuổi trẻ của tôi bình dị nhưng vẫn rất hạnh phúc!

[1] Ca sĩ, nhạc sĩ, ngôi sao giải trí nổi tiếng của Hoa Kỳ, được mệnh danh là Ông hoàng nhạc Pop.

[2]. Thị xã thuộc địa khu Tửu Tuyền, tỉnh Cam Túc, Trung Quốc.

Lúc viết xong câu chuyện này, tôi vừa chat video với một người bạn xong. Nhiều năm trước chúng tôi cùng ngồi chung trên giường ký túc xá nói chuyện học hành, nói chuyện con trai con gái, nói đến khi cảm xúc thăng hoa thì hét ầm lên rồi khoa chân múa tay. Nhiều năm sau đó, cô ấy đã ở bờ bên kia Thái Bình Dương, chúng tôi giờ đã chững chạc hơn và vẫn luôn luôn nở nụ cười trên môi.

Đến giây phút đó tôi mới nhớ lại quãng thời gian đẹp đẽ tuổi trẻ, nhớ lại khuôn mặt ngốc nghếch nhiều năm trước của bản thân, vì thế mà viết truyện thành nghiện. Hi vọng nam chính và nữ chính trong câu chuyện có thể dũng cảm hơn tôi, kiên cường hơn tôi, dẻo dai hơn tôi, làm được những việc mà cả đời tôi chỉ có thể nghĩ ra mà không thể thực hiện được.

Hạnh phúc của tôi nhỏ bé bình dị, tôi khát khao có được một thứ gì đó rất mạnh mẽ, rất mãnh liệt. Tôi đã gửi gắm sự mãnh liệt đó vào Phương Lượng Lượng.

Phương Lượng Lượng là một cảnh sát chìm có rất nhiều khuyết điểm, ví dụ như rất bốc đồng, không hề có chuẩn mực. Cũng chính vì bốc đồng nên cô ấy đã mắc phải sai lầm lớn, và nhờ vậy mà cô ấy đã gặp được một chàng trai.

May mắn thay, đó là một người đàn ông tốt!

Phương Lượng Lượng trong câu chuyện này là một người may mắn. Cô gặp được một người có đôi mắt biết cảm nhận cái đẹp. Anh ta nhìn ra được tâm hồn xinh đẹp đằng sau lớp trang điểm dày cộm của cô ấy, ngay cả lúc cô ấy cư xử thô lỗ hay khi cô nói một đằng làm một nẻo. Người như anh ấy luôn có thể ép cô nộp vũ khí đầu hàng, giải thoát chính mình.

Yêu một người đàn ông như thế, trước nay đều không phải một việc khó. Một người bạn của tôi vẫn nói: “Dù là một cô nàng có tuổi nhưng khi đứng trước mặt người đàn ông mình yêu thì vẫn luôn là một cô gái nhỏ, muốn được vòng tay ấm áp ôm lấy mình, lắng nghe những lời chân thành từ trái tim. Không cần quá lãng mạn, chỉ cần có anh ở bên cạnh là đủ rồi.”

Tôi muốn viết về một cô gái như vậy. Đó là một cô gái bình thường, đã từng chịu bi thương, đau khổ, hoang mang và cũng từng được nếm trải sự ngọt ngào. Cô ấy có tuổi thơ không quá hạnh phúc, nhưng vẫn có được tình yêu như bao người khác. Bạn nam của cô ấy không nhiều, hai ba người là được. Bạn gái của cô ấy không nhiều, một người là đủ. Tình yêu cũ không nhiều, một mối tình là được, mới yêu thật lòng một lần nhưng đủ để ấm áp một đời.

Cũng giống như tất cả những người sống ở đô thị, cô ấy hiểu được cảm giác đơn độc, cũng từng lừa dối người khác, rồi tự dằn vặt và cảm thấy đau khổ. Cô ấy làm tất cả mọi thứ để hoàn thành mọi việc một cách tốt nhất, nhưng lại không có được kết quả mà cô ấy mong muốn. Cuộc sống gột rửa tội lỗi cho cô ấy một lần rồi lại một lần nữa, nhưng Phương Lượng Lượng cuối cùng vẫn là Phương Lượng Lượng. Cô ấy cuối cùng vẫn lương thiện như vậy, vì thế mà được sắm vai nữ chính.

Tuổi trẻ của tôi đã đi qua nhưng tôi vẫn hy vọng được tiếp tục viết về nó. Chúng ta đều là những nữ chính trong câu chuyện của chính mình, rồi một ngày nào đó, hạnh phúc sẽ đến gõ cửa.

Xin chào những cô gái, mong các bạn sẽ mãi là những bông hoa buổi sớm, đắm mình trong tiết trời tuyệt đẹp và tỏa ngát hương thơm mê người!

=====Ngoại truyện về Khang ca==========
“Ken, anh có đang nghe em nói không?”

Tina ngồi đối diện chớp chớp đôi lông mi cong dài khẽ cất tiếng hỏi thăm, tôi mới định thần lại, gật đầu rồi nói: “Anh vẫn đang nghe đây.”

Nói thật lòng, tâm trạng tôi lúc này đang treo ngược cành cây.

Trong tưởng tượng của mình, tôi luôn cho rằng đàn ông và phụ nữ gặp lại nhau sau một năm chia tay, vốn dĩ phải im lặng, trầm mặc nhiều hơn là thân thiện, gần gũi; thế nhưng loại logic này hiển nhiên không hề thích hợp với người con gái California thời thượng, gợi cảm đang ngồi trước mặt tôi. Cô ấy vẫn cứ nóng bỏng như lửa, thành thật, thẳng thắn, muốn nói gì muốn làm gì cũng không bao giờ che giấu. Đây cũng là một trong những đặc điểm mà tôi thích nhất ở cô ấy.

Sau một năm cọ sát trên các sàn diễn ở Châu Âu, cô ấy lại càng toát lên vẻ đẹp tự tin từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, vô cùng thu hút, quyến rũ.

Nhìn vào người phụ nữ tóc vàng mắt xanh trước mặt, tôi bất giác nhoẻn miệng cười, tâm tư lúc này đã phiêu dạt trên mặt biển Thái Bình Dương, nhớ đến người con gái Phương Đông với đôi mắt đen lanh lợi ấy.

Tôi biết trước nay cô ấy đều không thích nói lời thật lòng, suy nghĩ và lời nói của cô ấy là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, muốn hiểu thấu được trái tim của cô ấy nhất định phải nhìn vào đôi mắt kia!

Đôi mắt của cô ấy dường như biết nói.

Mỗi khi đang ấp ủ một dự định xấu xa nào đó là đôi mắt to tròn của cô ấy lại không ngừng lay chuyển, liếc trái liếc phải, chứ chẳng dám nhìn thẳng vào mắt bạn.

Có lẽ chính cô ấy cũng không biết rằng, cứ mỗi khi nói dối, cô ấy sẽ nói rất nhiều. Đôi mắt không biết nói dối cùng cái miệng lúc nào cũng nghĩ một đằng nói một nẻo ấy không ngừng liến thoắng, đáng yêu đến mức khiến tôi muốn bật cười nhưng lúc nào cũng chỉ có thể giả vờ trưng ra biểu cảm tin sái cổ để phối hợp với câu chuyện của cô ấy. Nhìn thấy nụ cười đắc ý vì nghĩ mình đã lừa được người thành công của cô ấy, một góc nào đó trong trái tim tôi bỗng dưng ngứa ngáy, hỗn loạn vô cùng.

Cũng giống như mấy hôm trước, vị cảnh sát họ Phương ấy rầu rầu rĩ rĩ tiễn tôi tới sân bay, đôi mắt tròn nhìn quanh một hồi, rồi đột nhiên hung hăng nâng cằm tôi lên hỏi: “Nói, anh có hái hoa dại bên ngoài hay không?”

Tôi đương nhiên biết rằng con nhím đang xù lông trước mặt mình thực ra chỉ là một con cừu non nhát gan mà thôi. Thế là ngay giữa sân bay tấp nập người qua lại, tôi đã nói ra một câu được coi là lãng mạn nhất trong cuộc đời mình: “Em là bông hoa duy nhất trong thế giới của anh.”

Bộ dạng ngơ ngẩn của cô ấy lúc đó thực sự khiến cho trái tim tôi xốn xang rạo rực hết cả lên, cho nên, tôi đã chẳng thể nào kiềm chế được, ngay giữa chốn phi trường đông đúc tạp nham cũng hành động giống như các đôi tình nhân khác khi phải chia xa một thời gian, dùng nụ hôn chan chứa tình cảm nói cho cô ấy biết rằng, tôi đã chẳng thể nào rời xa cô ấy dù chỉ một bước.

Tôi vẫn chờ đợi một ngày nào đó, cô ấy cũng có thể chủ động dùng nụ hôn của mình để nói với tôi rằng, cô ấy cũng không thể rời xa tôi được.

“Ken, anh còn độc thân không?”

Tina, cô gái xinh đẹp như búp bê Barbie đang ngồi trước mặt tôi thẳng thừng hỏi, cô ấy không hề giống với những người phụ nữ cổ điển khác, trước tiên sẽ hỏi bạn rằng: “Gần đây anh sống thế nào?”, những câu mà bản thân muốn hỏi, Tina không bao giờ vòng vo tam quốc, mà chọn phương thức đơn giản trực tiếp nhất theo kiểu Phương Tây.

Tôi nhấp một ngụm rượu vang, mỉm cười rồi gật đầu nói: “Không, anh đã có bạn gái rồi.”

Tina mỉm cười nhún vai, nâng ly rồi nhã nhặn lên tiếng: “Ồ, thật là vui mừng khi cả hai chúng ta đều đã tìm được hạnh phúc cho riêng mình!”

Tôi mỉm cười, cũng nâng ly lên, cụng ly cùng người con gái mà tôi đã từng yêu thương, vì quá khứ đã trở thành hồi ức giữa chúng tôi, cũng là vì tương lai mà cả hai đều đang mong mỏi.

“À, Ken, bạn gái của anh là người nước nào?”

Ánh mắt Tina tràn đầy hiếu kỳ, đặt dao đĩa trong tay xuống, đưa khuôn mặt trái xoan đến gần chỗ tôi, chớp mắt đầy gợi cảm rồi nói: “Giữa em và cô ấy, ai xinh đẹp hơn?”

Người phụ nữ có đẹp đến mấy, cho dù có là một siêu mẫu đầy sức hút trên sàn catwalk thế giới, vẫn cực kỳ quan tâm đến vấn đề “ai là người xinh đẹp hơn”, cho dù đã chẳng còn yêu nhau nữa nhưng vẫn không muốn thua kém người đến sau.

Tuy rằng tâm lý thích so sánh bẩm sinh của phụ nữ ấy khiến tôi không vui, nhưng tôi vẫn mỉm cười nhắc nhở cô ấy: “Tina, trong cuộc sống của em bây giờ chắc chắn không hề thiếu những lời tán thưởng mà.”

Người phụ nữ đối diện không hề hài lòng với đáp án vừa nhận được, mặt thoáng chút thất vọng, rồi phong tình vạn chủng đưa tay lên nghịch ngợm mấy lọn tóc vàng của mình: “Ồ không, Ken, đối với phụ nữ chúng em mà nói, những lời tán thưởng từ đàn ông mãi mãi là không đủ, huống hồ anh còn là người đàn ông mà em đã từng yêu.”

Tina đột nhiên lại ghé sát vào tôi với bộ dạng thần bí: “Ken, em nhớ rằng em đã từng nói với anh, phụ nữ sẽ trở nên xinh đẹp vì lời tán thưởng của đàn ông.”

Người phụ nữ xinh đẹp trước mặt chu đôi môi mọng gợi cảm lên, tỏ vẻ bất mãn: “Thế nhưng, Ken, anh lúc nào cũng rất keo kiệt lời khen.”

Tôi không nhịn được bật cười thành tiếng, cảm ơn Tina vì đã nhắc nhở tôi một chuyện.

Bây giờ nghĩ lại, hình như tôi chưa từng khen ngợi cô ấy, kể từ lần đầu tiên gặp gỡ, tôi chỉ toàn bới móc những điểm chưa hoàn thiện trên người cô ấy. Lúc ban đầu là nói thật lòng, còn sau đấy là bởi vì muốn trêu chọc khiến cô ấy phải tức giận thở phì phì, đôi mắt lúng liếng sống động không che giấu nổi sự phẫn nộ, nhìn chẳng khác nào một chú sư tử nhỏ đang ngứa ngáy mà không biết phải làm thế nào.

Từ trước tới giờ tôi chưa từng nói cho cô ấy biết rằng, thực ra cô ấy có một đôi mắt rất quyến rũ, vừa đen lay láy lại vừa thuần khiết, thi thoảng đôi mắt đó lại trở nên mơ màng vì chủ nhân đang mải tập trung suy nghĩ điều gì đó. Những lúc như vậy, trông cô ấy chẳng khác nào một chú cún con bị lạc đường, vừa đáng yêu lại vừa ngây thơ, tới mức khiến người ta chỉ muốn cắn cho một miếng, rồi lại muốn ôm thật chặt vào lòng, không để cho cún con ấy phải tiếp tục lưu lạc thêm nữa.

Đôi mắt to tròn gắn trên gương mặt trái xoan xinh xắn, mũi hay miệng cũng đều khiến cho người ta phải yêu phải thích, nếu như mái tóc ấy dài hơn một chút, cái tính thô lỗ bướng bỉnh kia bớt đi một chút xíu, chắc chắn sẽ trở thành một cô gái nhỏ hết sức ngọt ngào, dễ thương.

Đáng tiếc cô ấy lại không như vậy, cô ấy là Phương Lượng lượng với tính cách tự do nổi loạn đã ăn sâu vào máu, cho dù thi thoảng có để lộ ra đôi chút dịu dàng nữ tính cũng không nói lên được điều gì. Cô ấy không bao giờ muốn làm một người phụ nữ chỉ biết núp sau lưng đàn ông.

Thế nhưng điều này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp ngọt ngào của cô ấy.

Chẳng trách cấp trên lại phái cô ấy thâm nhập vào trường học làm gián điệp! Tết hai bím tóc, sau đó dùng giọng nói ngọt ngào của mình kêu tôi một tiếng “chú”, giọng nói trong trẻo đó đã khiến trái tim tôi tan chảy.

Tôi thường ngẫm nghĩ trong bất lực, tôi biết làm gì với một người phụ nữ nghịch ngợm, tâm tư bất định như vậy chứ?

Cô ấy là một cá thể đầy mâu thuẫn, có rất nhiều khuyết điểm, ví dụ như thường thích nói dối, nói bậy, nghĩ một đằng nói một nẻo, mẫn cảm, rất hay mềm lòng, quá nóng nảy, tự cho mình là thông minh, lúc thấy chuyện bất bình thì cực kỳ to gan, còn trong chuyện tình cảm lại vô cùng nhút nhát. Cô ấy chính là người phụ nữ xinh đẹp và mâu thuẫn nhất mà tôi từng gặp.

Cô ấy tuyệt vời như vậy đấy!

Tôi cực kỳ yêu cái sự lương thiện, thuần khiết, nóng nảy nhưng cũng hết sức yếu mềm trong cô ấy, thậm chí ngay đến câu nói tục “mẹ kiếp” mà cô ấy buột miệng nói ra mỗi lúc tức giận vì không cãi nổi với người ta mà tôi vẫn cảm thấy tuyệt diệu vô cùng!

Tôi là một thợ săn, tôi thích những con mồi hay lẩn trốn. Tôi không biết trong rừng sâu liệu có thật sự tồn tại cái định luật này không: đến một ngày nào đó, người thợ săn sẽ phải lòng chính con mồi của mình, dù có chết cũng không chịu giao nó cho gã thợ săn khác.

Tôi nghĩ mình chẳng thể nào buông tay ra được.

Con mồi đáng yêu của tôi tuy rằng đôi lúc có hơi mơ màng, nhưng thực ra cô ấy lại rất cẩn trọng, tôi muốn chơi trò đuổi bắt với cô ấy, để cô ấy tiêu hao hết năng lượng mà mình có, sau đó ngoan ngoãn tự nguyện chạy đến bên tôi.

Tôi muốn cô ấy lựa chọn đi về phía mình.

“Ken, anh thay đổi rồi, trước đây anh không hay cười như vậy.” Tina dùng mấy ngón tay được sơn màu đỏ chót gõ lên mặt bàn, nhìn tôi bằng ánh mắt khó tin rồi nói: “Ken, trước kia anh là một người đàn ông lạnh như băng, nói thật lòng, vẻ lạnh lùng ấy của anh thực sự khiến em vừa yêu vừa hận đó. Nào, mau nói cho em biết, người phụ nữ ấy là ai?”

Bộ dạng hứng thú của Tina khiến tôi bật cười, có lẽ khi chia tay chúng tôi đều không quá yêu đối phương, cho nên hôm nay mới có thể tự nhiên mở rộng tấm lòng mà tán gẫu về tình cảm của hai bên như vậy. Nghĩ tới đây, trái tim tôi trầm hẳn, nhớ đến ánh mắt thoáng chút thấp thỏm lo âu của cô ấy khi gặp lại tình cũ, trong lòng cảm thấy không vui lắm.

“Cô ấy là người Trung Quốc, chỉ là một cô gái Phương Đông bình thường mà thôi.”

“Ồ? Cô gái Phương Đông? Vậy cô ấy có đôi mắt dài hẹp giống Hoa Mộc Lan hả?”

“Không, đôi mắt của cô ấy vừa to tròn vừa xinh đẹp. Lúc ban đầu, thứ thu hút anh nhất chính là đôi mắt ấy.”

Tina xua tay nói: “Ken, thôi dừng lại đi! Em thực sự không chịu nổi bạn trai cũ khen ngợi người yêu mới trước mặt mình. Em là một người phụ nữ nhỏ nhen mà.”

Tôi không mấy để tâm, mỉm cười buông lời tán thưởng: “Tina, em vẫn luôn đáng yêu như thế!”

Người phụ nữ ngồi đối diện đau lòng nhún vai một cái, đôi mắt chớp chớp liên tục, nhìn tôi với vẻ đáng thương rồi nói: “Thế nhưng anh đã yêu người khác mất rồi.”

Tôi cụng ly cùng cô ấy: “Bất cứ người đàn ông nào cũng đều yêu em hết, tiểu thư quyến rũ ạ!”

Tina ngẩng cao khuôn mặt xinh đẹp cao ngạo, cất tiếng cười sảng khoái, khiến cho những người đàn ông xung quanh bất giác đưa mắt nhìn. Cô ấy vừa cười vừa nói: “Ừm, Ken, anh luôn khiến cho người khác phải ngạc nhiên! Đáng tiếc là em chỉ đã từng có được anh, em thực sự ghen tị với cô gái Trung Quốc kia.”

“Anh cũng rất ghen tị với người đàn ông sắp có được em mãi mãi đó.”

“Ken, anh đang lưu luyến em sao?”

“Không, Tina, anh đang chúc phúc cho em.”

“Được thôi, cảm ơn lời chúc phúc của anh!” Người phụ nữ trước mặt mỉm cười, bộ dạng thướt tha, chớp chớp đôi mắt to tròn của mình rồi nói thêm: “Ken, em vẫn cảm thấy rất hiếu kỳ, nói cho em biết, anh với cô ấy đã quen nhau như thế nào? Anh biết không, dạo này em đang đi thu thập câu chuyện tình yêu của một trăm đôi nam nữ, anh cũng biết là em tốt nghiệp trường đại học Yale mà.” Tina giơ ngón trỏ lên búng một cái rất dứt khoát, phong thái xinh đẹp rạng ngời lại tràn đầy tự tin: “Gần đây một tờ báo đang muốn mời em viết bài chuyên đề.”

Tôi không nói gì.

“Mau nói đi, Ken, anh phải biết rằng lúc đầu em đã tốn bao nhiêu là công sức mới có được một cuộc gặp gỡ tuyệt vời với anh. Nói cho em biết, người phụ nữ đó đã làm thế nào mà chinh phục được tảng băng giá lạnh như anh vậy? Là một cuộc gặp gỡ định mệnh phải không? Hả?”

Tôi mỉm cười chán ngán, thực sự không biết phải giải thích thế nào cho người phụ nữ đang không ngừng vặn hỏi trước mặt về chuyện giữa tôi với người con gái ấy.

Thực ra thì đó không phải là một cuộc gặp gỡ tuyệt vời, sau khi mọi chuyện xảy ra, tôi đã cảm thấy thật hối hận vì chẳng hiểu tại sao lại ra tay cứu giúp cô gái hộp đêm nói năng lung tung, hành động ngang tàng đó, còn cô ấy thì hay rồi, sau khi tỉnh rượu, hoàn toàn quên luôn cả tên của tôi.

Tôi đã từng nghiễm nhiên cho rằng, ở một nơi mà đàn ông hoàn toàn làm chủ, điều khiển được phụ nữ như hộp đêm, bất kỳ cô gái nào cũng đều hy vọng được bay lên cành cao làm phượng hoàng, cũng sẽ mềm mỏng, dịu dàng nghênh tiếp đàn ông, cũng giống như quy luật xã hội hiện tại, nam nữ thành thị ai cũng có nhu cầu của riêng mình.

Vì vậy, vào lần đầu tiên nhìn thấy một người phụ nữ say khướt, chân nam đá chân chiêu tiến về phía mình, theo bản năng, tôi cảm thấy vô cùng phản cảm.

Thế nhưng hành vi cử chỉ của cô ấy lại hoàn toàn khác biệt với những cô gái hộp đêm ăn mặc hở hang, lẳng lơ gợi tình mà tôi gặp hàng ngày. Thứ tư duy nhảy cóc, thô lỗ và có phần quái dị ấy, rồi cả đôi mắt to tròn đã được trang điểm kĩ càng luôn không ngừng lay chuyển kia, vẫn cứ để lại cho người đối diện một ấn tượng sâu sắc.

Đó là một đôi mắt biết lừa người, cho nên khi cô ấy bảo cô ấy tên là Hồ Ưu Ni, tôi lập tức tin ngay.

Một cô gái hộp đêm say rượu phát điên, đây chính là đánh giá của tôi về cô ấy sau lần gặp đầu tiên này.

Có lẽ những lời nói của cô ấy khi say rượu khá kì lạ, hành vi, cử chỉ cũng khác thường, một cô gái điên cuồng như vậy bỗng nhiên lại xuất hiện trong đầu tôi là chuyện hoàn toàn không thể tưởng tượng được, rất ít người có thể khiến cho tôi lúng túng như vậy, không biết nên khóc hay nên cười nữa.

Hôm đó đáng lẽ ra tôi phải đi coi mắt người phụ nữ mà bà ngoại đã sắp xếp từ trước. Tôi không muốn gặp nên thoái thác rằng phải làm việc với Martin, không thể nào rời khỏi công ty được, thế nhưng bà ngoại vẫn không chịu, gọi điện bắt tôi nhất định phải tới.

Tôi dập điện thoại xong, quay người liền gặp được cô ấy vừa bước ra từ nhà vệ sinh.

Bây giờ nghĩ lại, nếu như không có cuộc gọi đó của bà ngoại, tôi và cô ấy có lẽ sẽ chỉ khẽ lướt qua nhau, chẳng đọng lại chút kí ức nào trong tâm trí của đối phương.

Sau khi về nước, bà ngoại vẫn luôn nhiệt tình chuẩn bị hôn nhân đại sự cho tôi. Bà đã lớn tuổi rồi, khó khăn lắm mới tìm được một việc đáng vui mừng như vậy nên bận lên bận xuống, tôi cũng đành mắt nhắm mắt mở để bà tùy ý sắp đặt. Trong lòng tôi thầm nghĩ, tất cả mọi việc mà bà ngoại làm lúc này đều sẽ chẳng đạt được kết quả mỹ mãn, bởi vì tôi vẫn cố chấp cho rằng, lần gặp gỡ đầu tiên giữa tôi với người phụ nữ của cuộc đời mình chắc chắn sẽ không diễn ra trên chiếc bàn ăn, theo phương thức xem mặt cổ hủ.

Tôi làm việc luôn yêu cầu phải hiệu quả, nhưng tuyệt đối không tán thành cái hiệu suất đấy trong hôn nhân.

Đôi nam nữ hoàn toàn xa lạ, cộng thêm một chút thúc đẩy của men rượu, cô ấy bước về phía tôi, dung mạo vốn có bị lớp phấn son dày cộm che khuất. Cô ấy nhìn tôi một hồi rồi lên tiếng: “Này, mau cởi áo khoác ra, tôi lạnh quá!”

Một cô gái trong bộ dạng bé nhỏ yêu kiều mà mở miệng ra lại nói năng lưu manh, lỗ mãng như vậy.

Lúc đó tôi đã quay đầu đi mất, thế nhưng khi nghe cô ấy nói: “Anh chịu cởi áo khoác ngoài cho tôi, tôi sẽ nói cho anh biết tên tôi là gì.” không hiểu tại sao tôi bỗng dừng lại như ma sai quỷ khiến vậy.

Tôi nói, tôi đã nhớ cô rồi.

Lần gặp gỡ thứ hai đã tới rất mau, giọt nước mắt nhanh chóng được gạt đi, gương mặt nhăn nhở thi thoảng lại lộ ra chút bi thương, và cả những lời nói dối rất thiếu kinh nghiệm đó, khiến tôi lặng lẽ cảm nhận được rằng, cô ấy không chỉ đơn giản là một cô gái làm việc trong hộp đêm.

Cô ấy giống như một chiếc hộp không bắt mắt nhưng có nội dung vô cùng phong phú, mà mỗi nội dung trong đó chưa bao giờ khiến tôi phải thất vọng. Tôi hấp tấp muốn khám phá xem bên trong chiếc hộp ấy rốt cuộc chứa đựng những gì, cô ấy đã thành công trong việc khơi gợi lên tính tò mò trong tôi.

Buổi tối hôm đó, cô ấy đã thực sự tức giận, thậm chí còn chẳng thèm cãi nhau với tôi nữa. Tôi đoán rằng, cô ấy thực sự không muốn bận tâm đến tôi nữa.

Nếu như cuộc điện thoại đầu tiên cô ấy gọi cho tôi đã nằm trong dự tính, thì hai ngày sau đó, cô ấy đã khiến tôi thực sự thất vọng.

Cô ấy không đi tìm tôi, tôi cũng tìm không ra cô ấy.

Cho nên, khi cô ấy bỗng vô duyên vô cớ từ chức, lại còn có thông tin là bị mắc bệnh máu trắng nữa, tôi như bị ma đưa lối quỷ dẫn đường đến trước cửa nhà cô ấy, trong lòng thầm mắng bản thân chẳng khác nào một đứa trẻ choai choai mới lớn, không ngờ lại đi động lòng trước một cô gái làm việc tại hộp đêm, nhưng tay vẫn nhấn chuông gọi cửa. Lúc đó, tôi tự nhủ, mình sẽ nhấn chuông đúng năm lần, nhấn xong nhất định sẽ đi khỏi đây, quên hết tất cả mọi thứ liên quan đến cô ấy.

Lần thứ nhất, cửa vẫn đóng im lìm.

Lần thứ hai, cửa vẫn đóng chặt.

Lần thứ ba, cửa không động đậy.

Lần thứ tư, cửa vẫn ở vị trí cũ.

Lần thứ năm, cánh cửa vẫn không có gì thay đổi.

Nhưng vào lúc tôi quay đầu bước đi, cánh cửa đột nhiên được mở ra.

Người con gái có đôi mắt to tròn đang đứng đằng sau cánh cửa sững sờ một lúc, hốt hoảng chớp chớp mắt, thật giống với hình tượng thuần khiết trong tưởng tượng của tôi. Đây là lần đầu tiên tôi được chiêm ngưỡng dung nhan của cô ấy khi không có lớp trang điểm dày cộm. Vào khoảnh khắc đó, tôi biết mình sẽ không thể nào rời đi được nữa.

Câu chuyện của chúng tôi đã bắt đầu theo cách mà ngay chính bản thân tôi cũng không tài nào hình dung ra được như thế đấy!

Một người em họ của bạn tôi trong lúc cao hứng ở PUB đã hát một bài rất hay có tên là “Chinh phục”.

Tôi không thể không thừa nhận, có một cô gái, chỉ cần ba đêm thôi đã chinh phục được tôi rồi.

Tôi rất cảm tạ bản thân mình vì đã không làm trái với lời trái tim mách bảo, bắt đầu hành trình chinh phục cô ấy.

Khóe miệng không kìm được bất giác cong lên, tôi cười với Tina: “Đó là một câu chuyện rất dài và cũng rất tuyệt vời!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN