Xin Chú Ý, Có Một Nhóc Con Rất Biết Làm Nũng - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
208


Xin Chú Ý, Có Một Nhóc Con Rất Biết Làm Nũng


Chương 13


Xin chú ý, có một nhóc con rất biết làm nũng

Trans: Ying Ying

Chương 13

Tống Nhiễm Niên không hiểu đêm nay Cố Trác Sâm bị làm sao, cậu chỉ cảm thấy lời này của anh nói ra thật đau lòng.

“Trác Sâm ca ca…” Tống Nhiễm Niên xoa xoa mặt Cố Trác Sâm, “Anh không cần nói đâu, em sẽ mãi luôn bên anh mà.”

“Tuy em vẫn còn trẻ con, nhưng em có thể đảm bảo mình sẽ bên nhau đến già. Em không sợ việc mình sống lâu hơn anh, em chỉ sợ cuộc đời em không có anh thôi.”

Lời nói của Tống Nhiễm Niên vừa dứt khoát lại vừa dịu dàng. Mạnh mẽ đánh thẳng vào tim Cố Trác Sâm, khiến trái tim đang đau đớn của hắn được xoa dịu.

Cố Trác Sâm ôm người vào lòng, cảm thấy sống mũi cay cay. Hắn trầm mặc hồi lâu, sau đó mới cúi người hôn cậu, nhẹ giọng hỏi: “Bảo bối đói bụng chưa? Anh đi nấu cơm cho em nha.”

Tống Nhiễm Niên lắc đầu, kéo tay Cố Trác Sâm vào nhà bếp: “Chiều nay em không có tiết nên được về sớm, nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên đã lên mạng search công thức nấu ăn!”

“Vậy là Niên Niên làm cơm cho anh hả?” Cố Trác Sâm mân mê tay Tống Nhiễm Niên.

“Dĩ nhiên rồi ạ!” Tống Nhiễm Niên đắc ý ra mặt, nhưng được một lúc lại ngại ngụng xoa xoa mũi, “Chỉ là hình dạng hơi khó coi một tí! Mùi vị thì em chưa có nếm thử, em muốn chờ anh về ăn cùng!”

Cố Trác Sâm phụ Tống Nhiễm Niên bưng đồ ăn ra bàn, đúng thật là hình dạng rất khó coi, cơm trong nồi còn chưa chín hẳn. Nhưng hắn thực sự cảm động, động viên cậu một câu: “Thoạt nhìn cũng không tệ lắm, để anh ăn thử xem.”

Tống Nhiễm Niên gật đầu, mong đợi nhìn Cố Trác Sâm đang gắp thức ăn đưa vào miệng: “Thế nào ạ?”

“Chẳng ra gì!” Cố Trác Sâm ăn ngay nói thật, kéo người Tống Nhiễm Niên để cậu ngồi lên đùi, sau đó chỉ chỉ vào lồng ngực của mình, “Tuy mùi vị của cơm chẳng ra gì, nhưng trong lòng anh cảm thấy rất vui.”

“Niên Niên à, sao em lại tốt như vậy hả?” Cố Trác Sâm vỗ vỗ eo Tống Nhiễm Niên, rồi vào nhà bếp làm cơm cho cậu, sau đó quay ra ăn hết đồ Tống Nhiễm Niên đã làm.

Ăn cơm xong, Cố Trác Sâm đi rửa chén, đứng xa như thế cũng vẫn nghe thấy tiếng Tống Nhiễm Niên đang chơi game cùng bạn học. Chắc là đang chơi rất high đây, giọng càng lúc càng to, thỉnh thoảng còn phun ra hai câu chửi bậy.

“Đệt! Sau cậu phế quá vậy! Hấp nó đi chứ!” Tống Nhiễm Niên không chú ý Cố Trác Sâm đang bước lại gần cậu, vẫn không ngừng la to, “Hấp nó! Hấp chết nó!”

“Tống Nhiễm Niên.” Cố Trác Sâm ngồi xuống cạnh cậu, liếc mắt nhìn, “Em muốn hấp ai?”

Tống Nhiễm Niên lập tức bình tĩnh lại, lấp liếm nói: “Không hấp không hấp! Em không có hấp ai hết!” Cậu vừa nói vừa dụi dụi đầu vào lòng Cố Trác Sâm, “Anh hấp em á!”

“Biết rõ là tốt.” Cố Trác Sâm nhìn máy tính của Tống Nhiễm Niên một lúc rồi nói, “Chơi với bạn tiếp đi!”

“Không chơi nữa!” Tống Nhiễm Niên khoe khoang với với bạn học bên kia: “Tôi chơi với bạn trai đây, cậu tìm người khác chơi chung đi!”

“Tụi mình chơi gì vậy em? Chơi trò người lớn hử?” Thấy Tống Nhiễm Niên chủ động như vậy, Cố Trác Sâm liền bế cậu vào nhà tắm, “Hấp em trong nhà tắm được không?”

Tống Nhiễm Niên đỏ mặt gật đầu: “Em rất thích được anh hấp ạ!”

Bên trong bồn tắm lạnh lẽo, Tống Nhiễm Niên nằm mà nổi hết da gà, cậu lắc lắc tay Cố Trác Sâm ra hiệu cho anh mở nước nóng.

Cố Trác Sâm điều chỉnh nhiệt độ nước hoàn hảo rồi bước vào bồn tắm. Tống Nhiễm Niên liền ngoan ngoãn ngồi lên đùi hắn.

Cố Trác Sâm mò tay ra sau Tống Nhiễm Niên, chuẩn bị cho chỗ đó ổn thỏa rồi xoa xoa eo cậu: “Niên Niên, hôm nay ngồi lên đi! Trác Sâm ca ca phẫu thuật suốt chín tiếng nên mệt mỏi quá rồi, thử tự mình động xem.”

Tống Nhiễm Niên cúi đầu nhìn, hai tay chống lên bụng Cố Trác Sâm chậm rãi ngồi xuống. Cậu mới ngồi được một nửa thì đã cảm thấy khó khăn, cắn môi nhìn Cố Trác Sâm: “Em…. Không ngồi hẳn xuống được, hơi đau….”

Cố Trác Sâm hôn Tống Nhiễm Niên một cái, chậm rãi nẩy lên. Hắn không dùng lực, động tác rất nhẹ nhàng. Cứ như vậy lập lại vài lần, Tống Nhiễm Niên quen dần, càng lúc ngồi càng sâu.

Đêm nay Tống Nhiễm Niên rất nghe lời, nhưng thể lực lại có chút kém, cậu không thể tự mình động, mong chờ nhìn Cố Trác Sâm cầu xin anh di chuyển.

“Vì em đã cầu xin nên anh sẽ chăm sóc phía sau của em thật tận tình.” Dứt lời, Cố Trác Sâm liền đặt Tống Nhiễm Niên dưới thân.

Tống Nhiễm Niên kêu rất to, dường như có thể nghe được tiếng vang dội về trong phòng tắm, khiến Cố Trác Sâm không muốn dừng lại. Cơ thể Tống Nhiễm Niên đã không còn chút sức lực, tùy ý Cố Trác Sâm thao túng, cậu vừa rên rỉ vừa khóc nức nở.

“Em kêu như thế ý muốn anh hấp em cả đêm à?” Động tác Cố Trác Sâm càng lúc càng nhanh, bàn tay nắm chặt lấy đùi Tống Nhiễm Niên, thậm chí còn để lại vết hằn đỏ.

Tống Nhiễm Niên đỏ mắt lắc đầu, ôm Cố Trác Sâm muốn xin tha. Ai ngờ lại bị Cố Trác Sâm trực tiếp hôn môi, khiến lời cầu xin không thể nói ra.

Thời điểm Cố Trác Sâm ôm Tống Nhiễm Niên về giường cậu đã khóc lóc không ngừng nói là đầu gối rất đau, Cố Trác Sâm liếc nhìn mới phát hiện hai gối cậu đỏ chót. Lúc nãy khi làm, Cố Trác Sâm đã để Tống Nhiễm Niên quỳ trong bồn tắm, giằng co tận mấy lần.

Hắn nhẹ nhàng xoa xoa giúp Tống Nhiễm Niên, hôn lên mỗi bên gối một nụ hôn: “Là anh không tốt, lần sau không dùng tư thế đấy nữa.”

“Anh hôn xong là hết đau!” Tống Nhiễm Niên kéo Cố Trác Sâm lại gần rồi tựa đầu vào vai hắn, “Em rất thích tư thế đó, thoải mái lắm! Nhưng lần sau mình làm trên giường được không anh? Trong bồn tắm cứng quá nên rất đau.”

“Tất cả đều nghe em.” Cố Trác Sâm ôm Tống Nhiễm Niên vào lòng chuẩn bị ngủ, dường như nhớ đến cái gì, qua một lúc lâu lại nói: “Niên Niên, hôm nay ba em tìm anh, ông đã biết hết chuyện của mình.”

Tống Nhiễm Niên ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ dụi dụi vào ngực Cố Trác Sâm: “Biết thì cứ biết thôi, em không sợ đâu!”

Cố Trác Sâm ôm chặt Tống Nhiễm Niên: “Ông cũng không nói gì, chỉ muốn anh nhắc nhở việc học của em, tránh sau này không đủ điểm tốt nghiệp.”

“Không có đâu nha! Cùng lắm thì em sẽ làm siêng đi nghe mấy buổi tọa đàm [*]!” Tống Nhiễm Niên chớp chớp mắt nhìn Cố Trác Sâm, “Em chỉ sợ sẽ về khá muộn, gặp anh trễ một chút thôi trong lòng liền rất khó chịu!”

[*] họp mặt để cùng nhau trao đổi ý kiến về một vấn đề nào đó.

Cố Trác Sâm hôn nhẹ lên đỉnh đầu Tống Nhiễm Niên: “Chờ em đủ hai mươi hai, chúng ta sẽ đi lãnh giấy công chứng, có thể giúp em giảm bớt số tiết nghe tọa đàm.”

Sau đó hắn hôn lên mắt rồi đến môi Tống Nhiễm Niên. Qua một lúc lâu, Cố Trác Sâm thâm tình cùng chân thành nói với cậu: “Niên Niên, anh muốn em hoàn toàn trở thành người của anh, không chỉ là người yêu mà còn là gia đình.”

Ôi ~ tôi rụng rời bởi câu cuối….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN