Xin Cô Đừng Hiểu Lầm - Oneshot: Xin Cô Đừng Hiểu Lầm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Xin Cô Đừng Hiểu Lầm


Oneshot: Xin Cô Đừng Hiểu Lầm


Tôi là Tố Dung, hôm họp lớp cũ đại học, tôi vô tình gặp lại cậu bạn nổi tiếng năm đó. Cậu ta là Ngô Tấn Thanh, cũng là người mà tôi đơn phương 5 năm trước.

Chúng tôi hiện đang liên lạc qua lại với nhau rất thân thiết. Tối hôm qua, tôi vừa giới thiệu cậu ta vào công ty tôi làm việc. Cậu ta vui vẻ đồng ý và đảm nhiệm cái chức bảo vệ an ninh, nó khá hợp với cậu ta.

Tại công ty

Tôi đi xuống xe, nhìn thấy bóng lưng quen thuộc. Tôi tiến về phía bóng lưng ấy, nói lớn:”Tấn Thanh!” Tấn Thanh quay lại, cậu ta nhìn tôi, cười dịu dàng. Cậu thấy tôi cầm nhiều đồ, liền nói:”Để tớ cầm giúp!” Tôi thẹn thùng:”Ây da! Không sao không sao! Tớ tự cầm được!” Cậu ta giựt lấy cái túi xách của tôi, nghênh mặt:”Xì! Cậu giới thiệu cho tớ công việc khá thế này, tớ cầm giúp cậu cái túi xách còn chưa đủ để trả ơn nữa!” Tôi khẽ đỏ mặt, cậu ta từ khi nào mà chủ động thế nhỉ?

Hôm ấy, tôi thấy phần chấn hơn bao giờ hết. Tấn Thanh và tôi làm chung một công ty, thường xuyên gặp nhau, thường xuyên giao tiếp với nhau hơn,…tôi cảm thấy hai đứa tôi như đã thân nhau từ lâu vậy!

Trời đã tối, vì hôm nay nhiều việc nên tôi tăng ca về trễ. Đứng trước cổng côn ty, tôi uể oải:”Trời ạ! Giờ này còn xe đâu mà về…” Bỗng từ xa, chiếc xe phân khối lớn của Tấn Thanh chạy về phía tôi. Cậu dừng lại, đưa tôi cái nón bảo hiểm, khẽ cong môi:”Đi không?” Tôi đội nón bảo hiểm lên, leo lên xe.

Trên con xe ô tô, tôi nắm chặt vạt áo của Tấn Thanh. Cậu lấy tay tôi đặt vào eo cậu, nói:”Ôm chặt vào!” Tôi đỏ mặt, tim ơi! Đừng đập nữa a!!!

…..

Công việc của Tấn Thanh rất thuận lợi, tôi và cậu ấy thường xuyên qua lại với nhau. Buổi sáng, cậu ta qua nhà tôi, đưa tôi đi làm. Buổi trưa, chúng tôi cùng ăn cơm với nhau. Buổi tối, cậu lại đưa tôi về. Cứ thế, 1 tháng trôi qua…

Một hôm, tôi rủ cậu ta đi Bar với tụi bạn của tôi. Tửu lượng Tấn Thanh kém nên chưa được vài ly đã say mèm, tôi đành phải đưa cậu ta về.

Trên đường về, Tấn Thanh bỗng áp sát tôi vào tường, cưỡng hôn. Tôi đẩy cậu ta ra, mặt đỏ bừng. Cậu xoa đầu tôi, cười. Tôi không biết là Tấn Thanh có biểu cảm này. Cậu ấy…Trông rất hạnh phúc!

“Anh yêu em…Rất yêu em…” Cậu thì thầm bên tai tôi.

Tôi ngạc nhiên, ôm chặt lấy cậu ta:”Em cũng rất yêu anh!”

Sau đó, tôi thuê một phòng khách sạn cho cậu ta. Sáng ngày hôm sau, chúng ta vẫn nói chuyện bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Phòng ăn công ty

“Tấn Thanh! Tớ có chuyện muốn nói!” Tôi nhìn cậu ta, cười tủm tỉm.

“Tớ cũng có chuyện muốn nói!” Cậu ta nói.

“Vậy tớ nói trước nhé?” Tôi nói.

Tần Thanh gật đầu cái rụp. Tôi hớn hở:”Tối hôm qua…Cậu có nhớ gì không?”

“Tớ cũng không nhớ nữa…Nhưng nếu tớ có làm chuyện gì có lỗi thì cho tớ xin lỗi nhé!” Cậu ta gượng gạo.

Tôi “ồ” một cái, nói:”Thế…Cậu có thích ai không?”

Nghe tới đó, mặt Tấn Thanh đỏ ửng, tim tôi bỗng đập loạn. Tối hôm qua cậu ta nói yêu tôi, tôi nghe muốn rớt tim luôn ấy chứ! Tấn Thanh gãi đầu, nói:”Tớ có yêu một người…Rất yêu cô ấy!” Nói đến đây, cậu ta nở một nụ cười thật dịu dàng, một nụ cười mà trước đây tôi chưa từng thấy:”Cô ấy…Rất dễ thương! Nhìn có vẻ yếu đuối nhưng cô ấy lại có một trái tim rất mạnh mẽ! Rất thẳng thắn, rất chân thành,…Đối với tớ…Cô ấy như một thiên thần vậy! Trong sáng và rất thuần khiết…Là tất cả của tớ…!”

Tôi cúi mặt xuống, ấp ứng:”Thế…cô gái đó…là ai…?”

Tấn Thanh dựa lưng vào ghế, cậu hạnh phúc nói:”Cô ấy tên là Lâm Chu Diễm! Là cô bạn kính cận ngồi cuối lớp mình hồi đó ấy!”

Tôi đơ một hồi. Lâm Chu Diễm là con mọt sách ở lớp cũ của tôi. Hồi ấy, cô ta hay bị mọi người kì thị. Tôi còn nhớ hồi ấy, Tấn Thanh chính là người luôn bảo vệ cô ta…Tôi đập bàn, cau mày nói:”Tôi hôm qua cậu nói yêu tôi! Cậu còn hôn tôi nữa mà!?”

Tấn Thanh sầm mặt, giọng cậu ta trầm xuống:”Tố Dung! Không phải lúc nãy tớ có nói là nếu tối hôm qua tớ có làm việc gì có lỗi thì cho tớ xin lỗi mà đúng không? Cậu…Không hiểu sao?”

Tôi trợn con mắt:”Không! Không phải…Không phải cậu luôn quan tâm tớ sao!? Tụi mình rất thân nhau mà đúng không!? Còn nữa, cậu…Cậu còn đưa tớ đi làm rồi chở tớ về nè! Còn mang đồ giúp tớ! Còn hay xoa đầu và ủng hộ tớ! Còn…Còn…”

Cậu ta đứng phắt dậy, dùng ánh mắt lạnh tanh nhìn tôi, nói:”Có một điều cậu cần phải hiểu. Tôi đã có người yêu và tôi chỉ yêu mỗi mình cô ấy. Cậu đừng bao giờ lầm tưởng sự quan tầm bình thường của người khác là sự quan tâm đặc biệt đối với cậu. Bởi vì người đau đớn nhất chỉ có mình cậu mà thôi…Tố Dung!”

Tấn Thanh lấy trong túi ra một tấm thiệp đỏ chói, chìa ra trước mặt tôi, nói tiếp:”Chu Diễm và tớ sắp kết hôn! Mong cậu đến chung vui!”

Nói xong, cậu ta đi mất…

…..

“Điều mà tôi hối tiếc không phải là nghĩ cậu thích tôi mà là nghĩ sự qua tâm bình thường đó của cậu là đặc biệt. Ngô Tấn Thanh, Lâm Chu Diễm, chúc hai cậu hạnh phúc!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN