Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ - Chương 24: Nội phủ và ngoại phủ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
178


Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ


Chương 24: Nội phủ và ngoại phủ


Vảy của Đại Hắc Xà bóng loáng lạnh lẽo, nằm ở trên, tựa như chiếu ngủ, Liêu Đình Nhạn nằm liệt trên đó hít gió còn cảm thấy rất thoải mái.

Nhưng người anh em hắc xà này đặc biệt thích một ít xó xỉnh, cái gì mà khe núi, kẽ đá, hang động của loài động vật nào đó đào ra, phía dưới tràn đầy lá cây rụng hư thối, nó chỉ thích chui vào những ngóc ngách như thế.

Liêu Đình Nhạn tử tế là một con rái cá da lông bóng loáng, bị nó chở đi ra ngoài một vòng, lông cũng rối loạn.

Hắc xe này nàng chịu không nổi, Liêu Đình Nhạn dùng móng vuốt cào rơi lá cây cọng cỏ trên đầu, lại vuốt thẳng lông bị xù trên chân, xúc cảm đã không còn như tơ lụa. Mắt thấy Đại Hắc Xà lại muốn trườn xuống dưới thác nước chơi, Liêu Đình Nhạn lập tức chuẩn bị nhảy xe.

“Đứa nhỏ ngốc, ta say xe, không cùng chơi với ngươi, tự ngươi đi chơi đi.” Liêu Đình Nhạn vỗ vỗ đại xà, vươn móng vuốt vẫy vẫy, trước khi Đại Hắc Xà vọt vào thác nước, cả người rái cá tung lên, bay vào trong đại điện.

Nàng nằm bay, nàng đã có chút tâm đắc đối với phi hành và khống chế, đang nghiên cứu học tập trong mộng. Thế giới huyền huyễn cái gì cũng có thể, mọi vọng tưởng hẳn là nên dũng cảm nếm thử.

Bay đến chủ điện, Liêu Đình Nhạn nghe thấy một loạt tiếng mắng: “Nhiều ngày như vậy cũng chưa thả ta ra, ngươi có bản lĩnh thì cứ đặt ta ở trong thân thể a, ngươi không muốn sống nữa, xem ta có thiêu chết ngươi không!”

Giọng trẻ con rất quen thuộc, đây không phải ngọn lửa nhỏ táo bạo thô tục sao? Từ lúc ra khỏi Tam Thánh sơn, nàng cũng chưa nhìn thấy ngọn lửa này.

Nàng lơ lửng ở ngoài cửa sổ, nhìn thấy trong điện có thêm một ao nước xanh biếc cùng ngọn lửa hồng liên, Tư Mã Tiêu đứng ở bên cạnh. Chỉ là, không đúng a, ngọn lửa này lá gan trở nên quá lớn, còn dám mắng Tư Mã Tiêu, dáng vẻ lúng túng trước kia đâu?

Mới vừa nghĩ như vậy, nàng liền nhìn thấy ngọn lửa đang bành trướng bỗng nhiên co lại, Tư Mã Tiêu dùng nước trong bích hồ bọc lấy ngọn lửa. Mỗi lần ngọn lửa đụng phải nước liền đau, bởi vậy lúc này nó lớn tiếng khóc nháo lên, “Ta không mắng, không mắng còn không được sao! Trước kia ngươi chỉ tưới ta, giờ lại càng phát rồ! A! Đau chết mất!”

Liêu Đình Nhạn: “……” Kỹ năng mới này, hình như là nàng dùng để đắp mặt nạ, tổ tông học ngay dùng luôn, thật sự học siêu nhanh.

Ngọn lửa bị ngược đãi, mặc kệ cầu xin khóc nháo thế nào Tư Mã Tiêu đều không để ý tới nó, nó độc ác lên, tiếp tục hung ác mắng chửi người: “Ngươi kẻ điên thối tha này, ta chết ngươi cũng chết, ta bị thương ngươi cũng đau, tưới ta như vậy, ngươi mẹ nó chính mình không có cảm giác sao! Ngươi sao còn không chết đi a! Lão tử giết ngươi! Chờ lão tử thoát khỏi khống chế của ngươi, việc thứ nhất chính là thiêu chết ngươi!”

Tư Mã Tiêu nhốt nó ở trong quả cầu nước, cười lạnh: “Ta nhìn thấy ngươi liền khó chịu, ta khó chịu ta phải làm cho mình dễ chịu.”

Ngọn lửa khóc cầu trong chốc lát, mắng to trong chốc lát, là đứa nhãi con thay đổi thất thường, Tư Mã Tiêu từ đầu tới chân mặt mũi táo bạo trào phúng, hai bên đều có dáng vẻ hận không thể lập tức làm chết đối phương.

Liêu Đình Nhạn mạc danh cảm thấy, bọn họ giống như một đôi cha con ghét nhau như chó với mèo.

“Ngươi còn biết trở về.” Tư Mã Tiêu bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía cửa sổ.

Liêu Đình Nhạn ghé vào trên khung cửa, nghĩ thầm, ngữ khí của người làm cha sao lại thế này???

“Ngươi lại đây, tưới nước cho nó.” Tư Mã Tiêu ném xuống một câu, tay áo vung lên đã đi rồi.

Liêu Đình Nhạn chậm rì rì bay tới ngọn lửa, giữ khoảng cách an toàn quanh mình, ngọn lửa kia nhận ra hơi thở của nàng, bắt đầu mắng trước: “Lại là ngươi! Sao ngươi biến thành cái dạng ngu xuẩn này. Ta cảnh cáo ngươi, chó săn của Tư Mã Tiêu! Nếu ngươi dám tưới nước cho ta, ta liền thiêu chết ngươi!”

Nó mắng nửa ngày, không thấy Liêu Đình Nhạn có động tĩnh gì, không khỏi nghi hoặc nói: “Sao ngươi không tưới nước vào ta?”

Liêu Đình Nhạn: “…… Bởi vì ta tương đối lười, không muốn làm việc?”

Ngọn lửa nhảy một chút, “Ngươi dám không nghe lới Tư Mã Tiêu, ngươi không sợ hắn giết ngươi sao?”

Liêu Đình Nhạn lấy cái đệm ra, nằm lên đó, tâm nói, cái câu uy hiếp giết ta này, thật không đáng sợ như vậy, nếu uy hiếp đánh gãy tay chân, rút gân, lột da, cắt thịt, loại phương pháp trừng phạt rất đau đó, đối với ta càng có tác dụng.

Thấy nàng thật sự không động thủ tưới nước, ngọn lửa thoáng bành trướng một ít, xoa eo, “Ngươi rất có ánh mắt, là sợ ta uy hiếp đi!”

Liêu Đình Nhạn: “Đúng đúng đúng ta sợ ngươi đốt lông của ta, ngươi có thể an tĩnh một chút, không quấy rầy ta tu luyện sao?”

Ngọn lửa: “Ngươi rõ ràng là đang ngủ, ngươi cho rằng ta không nhìn ra! Ngươi cái đồ quỷ lười này!”

Liêu Đình Nhạn: “Ta là đang nghiên cứu tu luyện trong mộng.”

Ngọn lửa: “Ta trước nay không nghe nói tới, trong mộng tu luyện như thế nào?”

Liêu Đình Nhạn: “Chờ ta nghiên cứu ra rồi nói cho ngươi.”

Ngọn lửa hừ một tiếng: “Ta biết cũng vô dụng, ta cũng sẽ không nằm mơ…… Cũng không đúng, ta đã có một giấc mơ, chỉ có lúc Tư Mã Tiêu nằm mơ ta mới có thể nằm mơ, nhưng đã lâu hắn cũng chưa ngủ một giấc, hắn không nằm mơ, ta cũng không mơ.”

Liêu Đình Nhạn: “…… Kỳ thật nằm mơ thực ảnh hưởng giấc ngủ.”

Ngọn lửa hung hãn, còn thực khinh thường, “Khí tức của ngươi đã đến Hóa Thần kỳ, sao vẫn còn buồn ngủ.”

Liêu Đình Nhạn: “Trước kia mộng tưởng của ta là lúc không làm việc thì có thể ngủ đủ giấc, hiện giờ ta đang thực hiện mộng tưởng, ngươi không hiểu tâm tình của ta.”

Liêu Đình Nhạn: “Thôi ngươi đừng nói chuyện nữa, ta bắt đầu ngủ.”

Ngọn lửa ồn áo nháo lên: “Ta không, ta không! Dựa vào cái gì ta bị Tư Mã Tiêu khi dễ thành như vậy, nữ nhân của hắn còn muốn ngủ ngon ở trước mặt ta! Ta muốn trả thù!”

Liêu Đình Nhạn:…… Đầu gấu thật sự thiếu giáo dục, Tư Mã Tiêu cái đồ không con cái này, cứ dùng cách thức giáo dục bằng xử phạt về thể xác là thật sự có vấn đề.

Nhờ ngọn lửa ban tặng, Liêu Đình Nhạn lại học sử dụng một kỹ năng mới —— cách âm.

Nàng học được hai loại cách âm, một loại là mang nút bịt tai, cắt đứt chính thính lực của mình, tựa như đeo nút bịt tai đi ngủ, thế giới một mảnh yên tĩnh. Quá an tĩnh, Liêu Đình Nhạn có vẻ khó ngủ, cho nên nàng áp dụng phương pháp thứ hai, làm cái lồng cách âm che chắn ngọn nguồn tạo ra tạp âm ô nhiễm, lúc này đã tốt hơn nhiều rồi.

đang mơ mơ màng màng, Liêu Đình Nhạn cảm thấy có người ngồi xổm trước mặt, trên người còn có cảm giác không được tự nhiên vi diệu, thật giống như bị người ta không ngừng khều lông mi, thực phiền. Nàng trợn mắt nhìn, là Tư Mã Tiêu kéo râu nàng. Rái cá có râu, mấy cái lông màu trắng, Tư Mã Tiêu đang động vào râu nàng.

nói thật, tổ tông này và ngọn lửa tạp âm ô nhiễm bên kia về phương diện phiền người thật là cùng một mạch đi ra, trình độ phiền người không phân cao thấp.

“Ta bảo ngươi tưới nước cho nó, sao không tưới?” hắn hỏi.

Liêu Đình Nhạn: “…… Rót một chút.”

Tư Mã Tiêu: “Ngươi đang gạt ta.”

Liêu Đình Nhạn: “……” Đúng vậy đó.

Tư Mã Tiêu ý vị không rõ mà hừ một tiếng, thế nhưng cũng không nói cái gì, chỉ xách nàng lên đi ra ngoài.

Bên ngoài trời đã tối, hắn một đường đi thẳng ra, bước nhanh như điện chớp, một tay túm rái cá, một tay bóp vỡ tất cả những con rối bên đường.

Liêu Đình Nhạn: “???” Ngươi làm gì? Con rối đó dù không có sinh mệnh, không có tinh thần thì cũng là người máy có trí năng, ngươi thịt bọn họ thì có thể được vui sướng sao?

Tư Mã Tiêu không buông tha, phá hỏng tất cả toàn bộ con rối trên Bạch Lộc Nhai, lại tìm bắt Đại Hắc Xà còn đang len lỏi trong núi đuổi theo bạch lộc, nhét nó vào Bạch Nhạn Phi Các trên bầu trời.

Đại Hắc Xà đột nhiên bị bay lên trời cao: “?”

Tư Mã Tiêu: “Ngươi đợi ở chỗ này.”

Làm gì, đây là luân phiên nhốt nhân viên của công ty lại sao? Liêu Đình Nhạn phát hiện hôm nay tổ tông hình như có vẻ khó chịu.

Liêu Đình Nhạn trở lại Bạch Lộc Nhai, mắt nhìn bầu trời, phát hiện thân ảnh hắc xà trên Bạch Nhạn Phi Các có vẻ rõ ràng. Tư Mã Tiêu mang theo nàng đi ra ngoài Bạch Lộc Nhai, hắn dùng thuật pháp súc địa thành thốn, Liêu Đình Nhạn cảm giác tốc độ tăng mang đến áp lực thật lớn, da lông giống như bị xốc bay ra. Cảnh sắc trước mắt biến thành một mảnh kỳ quái.

Tốc độ của hắn cực nhanh, Liêu Đình Nhạn trước kia từng được sư phụ Động Dương chân nhân mang theo bay đi, cảm thấy tốc độ của Tư Mã Tiêu so với ông ấy ít nhất nhanh hơn một ngàn lần.

Chỉ một lát, Liêu Đình Nhạn nhìn thấy lâu vũ đèn đuốc sáng trưng, vô số đệ tử mặc quần áo tương tự tụ tập cùng một chỗ, còn thấy có người đang luận bàn trên vách núi. Phong cảnh lướt qua đều thành những tấm phim đèn chiếu.

Liêu Đình Nhạn hơi hiểu ra lúc trước vì sao hắn muốn xử lý những cái con rối đó. hắn đại khái là muốn đi làm chuyện gì.

Tư Mã Tiêu rốt cuộc dừng lại, trước mặt bọn họ có một tòa đại thành phồn hoa, Liêu Đình Nhạn thấy trên cửa thành có huy ấn Canh Thành Tiên Phủ, nơi này hẳn là vẫn thuộc về Canh Thần Tiên Phủ, nhưng đã không phải nội phủ, mà thuộc về ngoại phủ bên ngoài.

Canh Thần Tiên Phủ rộng lớn vô biên, nội phủ là nơi các đại gia tộc sinh sống, đầy đủ các loại linh khí tu luyện, còn là địa bàn của nội đệ tử, còn lại ngoại phủ là tiểu gia tộc phụ thuộc tạo thành nơi tụ cư như một quốc gia, phần nhiều là các gia tộc đã từng là đệ tử của Canh Thần Tiên Phủ, nhiều thế hệ sinh sống phát triển, thậm chí còn có rất nhiều bá tánh bình thường chuyển nhà tới đây tìm kiếm che chở.

Toàn bộ Canh Thần Tiên Phủ tựa như một gốc cây đại thụ, thành trì lớn nhỏ bên ngoài đó, chính là lá cây mọc trên cây.

Liêu Đình Nhạn đã từng nghe các tiểu đồng Thanh Cốc Thiên nói về tình huống thế giới này, nhưng bọn họ không biết quá nhiều, cho nên nàng cũng chỉ cái biết cái không.

một tòa thành trì lớn như vậy, sẽ có một tu sĩ Nguyên anh kỳ tọa trấn, bất quá bọn họ bình thường cũng không xuất hiện, trừ phi thành trì gặp phải nguy hiểm cực lớn mới có thể ra tay, ngày thường chỉ có mấy tu sĩ Luyện Khí, Trúc Cơ giữ gìn trị an trong thành.

Ngoại phủ rốt cuộc không so được với nột phủ nơi cái loại Nguyên anh đi rầm rộ đầy đất, ở chỗ này cấp bậc của mọi người đều rất thấp, cho nên Tư Mã Tiêu tiến vào, hoàn toàn không có bất kì băn khoăn gì, hắn trực tiếp từ cửa thành của người ta, dẫm lên đầu tường vượt qua, tu sĩ bên trong thành không một ai có thể phát hiện ra hắn.

Tuy rằng tu sĩ trong thành cấp bậc thấp hơn, nhưng náo nhiệt thì chỗ khác không thể so sánh, có thể nói là nơi náo nhiệt nhất Liêu Đình Nhạn gặp kể từ khi tới thế giới này. Hơn nữa là cái loại náo nhiệt phố phường nhân gian của phàm nhân này nàng vẫn rất quen thuộc, làm nàng nhớ lại cảnh tượng trước kia, sau khi tan tầm cùng về nhà với các đồng nghiệp, đêm xuống ăn bữa tối trên đường, lập tức cảm thấy có chút thân thiết.

Tư Mã Tiêu vào thành rồi, ngược lại đi dạo lang thang không có mục tiêu, hắn đi ở trên đường, những người khác không nhìn thấy bọn họ, cũng vẫn không tự giác mà tránh ra.

Liêu Đình Nhạn từ trước xem phim cổ trang, cảm thấy ban đêm nhất là ban đêm hiện đại thật náo nhiệt, bất quá bây giờ nàng được mở mang tầm mắt, cái thế giới tu tiên huyền huyễn này, ban đêm thế nhưng so với xã hội hiện đại còn náo nhiệt hơn, bởi vì nơi này không chỉ có có nhân loại náo nhiệt.

trên đường dùng để chiếu sáng không chỉ có đèn bình thường, còn có các loại đồ vật cổ quái hiếm lạ mà Liêu Đình Nhạn chưa từng thấy, như là một cửa hàng ven đường, trên cờ phướn treo đèn năm màu là dùng thứ gì như vỏ sò cắt ra, phản xạ ra quang mang vô cùng sáng ngời lộng lẫy; bên đường treo đèn đường hình cầu tỏa sáng hư hư thực thực, Liêu Đình Nhạn phát hiện chúng nó biết mở miệng ăn sâu nhỏ bị ánh sáng hấp dẫn tới, thế nhưng còn sống.

Còn có một quầy thịt có đứa bé béo tròn chơi đùa trước cửa, trong tay cầm cái gì nhìn như con mắt, bên trong ‘ con mắt ’ đó bắn ra ánh sáng, Liêu Đình Nhạn cảm thấy giống đèn pin.

Tư Mã Tiêu đi đến trước mặt tiểu mập mạp đó, cầm lấy ‘ đèn pin ’ trên tay hắn, nhìn chăm chứ, đại khái có vẻ hứng thú, bình tĩnh cầm lấy, tiếp tục đi về phía trước.

Tiểu mập mạp đang chơi vui vẻ, đột nhiên phát hiện món đồ chơi của mình mạc danh bay ở giữa không trung, càng bay càng xa, đôi mắt cũng trợn tròn, quay đầu khóc kêu vào trong tiệm: “Cha, quang nhãn của con bay mất! không còn nữa!”

Tiểu mập mạp sau đó oa oa khóc lên, cha hắn ở trong phòng mắng hắn: “Khóc cái rắm a, lần sau lại mua cho con!”

Liêu Đình Nhạn bò lên vai Tư Mã Tiêu, nhìn khuôn mặt tiểu bạch kiểm của hắn, thầm nghĩ, tổ tông đoạt đồ chơi của trẻ con, thật sự giống như vai ác điển hình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN