Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ - Chương 31: Phục rồi phục rồi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ


Chương 31: Phục rồi phục rồi


Hình dạng tư duy thần hồn cũng không phải cố định, như Liêu Đình Nhạn lúc này giống một đám mây trắng mềm mại, cho nên nàng chỉ có thể trôi.

Thần hồn Tư Mã Tiêu đang điêu tàn, Liêu Đình Nhạn nhìn đóa hoa thần hồn của hắn đã sắp rụng, định đi vớt những ‘ cánh hoa ’ đó. Nàng kéo thần hồn của mình ra một chút, hứng mảnh thần hồn đang rơi xuống. Mảnh thần hồn đó rơi lên mây trắng làm đầu óc Liêu Đình Nhạn phát ngốc, cảm giác như bị điện giất, tê tê giống như có chỗ nào cọ vào, phi thường kỳ quái.

Còn có một loại cảm xúc mặt trái buồn chán theo ‘ cánh hoa ’ truyền tới, Liêu Đình Nhạn cảm thấy mình phải xem một bộ phim khó hiểu, thật khó chịu.

Nàng tiếp tục đi vớt, mỗi khi vớt được một mảnh, loại cảm giác tê dại cổ quái này càng rõ ràng hơn một chút. Tuy rằng thần hồn ở trong tư duy người khác, nhưng vẫn tồn tại cảm giác đối với thân thể, nàng liền phát hiện thân thể của mình không có sức lực, chân mềm, còn có chút đau đầu.

Phỏng chừng là di chứng, vào địa bàn người khác cũng không phải dễ như vậy.

Nhưng mà tới cũng đã tới.

Nàng cẩn trọng vớt hơn một nửa, còn một bộ phận không phải nàng không muốn vớt, mà là những cánh hoa đó tựa như đã khô héo tiêu tán, cho nên nàng chỉ có thể mang theo chỗ còn lại bay lên trên, bay tới trung tâm tư duy là một viên cầu sáng ảm đạm. Viên cầu sáng này chính là nội hạch của thần hồn, nếu nội hạch này cũng tiêu tán, người thật sự sẽ hồn phi phách tán.

Liêu Đình Nhạn không biết nên làm cách nào dính những mảnh nhỏ thần hồn lại cho hắn, đành thử coi mình là một khối băng dính, bọc những mảnh nhỏ thần hồn đó dán vào nội hạch, nghĩ có thể chờ xem chính nó bám vào trở lại hay không.

Khoảnh khắc nàng dán lên đó, có một trận đau nhức trong đầu.

Sau đó là một trận run rẩy đáng sợ.

Cụ thể mà nói chính là vừa sướng vừa đau. Đau là bởi vì thần hồn Tư Mã Tiêu quá mức sắc bén, dù không có ác ý, nhưng hắn vô ý thức tản mát ra lệ khí, sát gần vào cũng đồng loạt có phản ứng lên thần hồn của Liêu Đình Nhạn, hơn nữa là loại đau rất khó nói rõ ràng, không phải đau như bị chọc một đao, càng như là lúc tắm kỳ cọ quá dùng sức, toàn thân đều có cảm giác đau rát.

Còn sướng…… Cái này càng không thể nói.

Tóm lại ở dưới tình huống này, Liêu Đình Nhạn bỗng nhiên phản ứng lại, đây là chuyện thế nào.

Làm một phàm nhân bình thường, nàng ở thế giới này vẫn luôn không khắc sâu nhận thức, cho nên lúc trước muốn vào tư duy người khác, nhìn thấy thần hồn, nàng cũng không nghĩ nhiều. Nhưng hiện tại thân thể có phản ứng rõ ràng nói cho nàng, hành vi này của nàng, về đạo lý kỳ thật có thể gọi là “thần hồn giao hòa”, càng đơn giản giải thích chính là “tri kỷ”, thông tục hơn, có thể nói là hành vi tu sĩ …… song tu.

…… Nhân sĩ tu tiên chơi cao cấp như vậy sao! Thế nhưng thật sự có cái thứ này sao!

Liêu Đình Nhạn tâm tình kích động, kích động này vì nàng cường căng thần trí mắng một câu “XXX”, liền tiêu biến trong khoái cảm phi thường không hài hòa, cái gì cũng không nhớ nổi.

Liêu Đình Nhạn trước kia là xã súc độc thân, đương nhiên cũng xem qua không ít truyện người lớn, video ngắn gì đó, chỉ chưa từng gặp được người muốn cùng làm thao tác thực chiến, tuy trong các tác phẩm miêu tả có vẻ rất sung sướng, nhưng theo bạn bè và đồng nghiệp chửi bới, loại chuyện này kỳ thật cũng không sướng như trong tưởng tượng, dùng câu của một chị gái nói chính là —— “Còn không sướng bằng tự mình dùng ngón tay.”

Nhưng hiện tại, nàng xem như hiểu rõ cái gì gọi là thần hồn điên đảo. Đó là trong thời gian rất lâu nàng cũng không nhớ rõ mình là ai, ở nơi nào, muốn làm cái gì, chỉ cảm thấy mình cùng một người khác dây dưa bên nhau, thân mật không thể phân tách, chia sẻ cảm xúc của đối phương, còn cảm thụ một ít mảnh nhỏ tâm tình và ký ức, như là đồng hồ cát rơi cát xuống.

Nàng giống như bị cái gì bao vây lại, ở trong một không gian cùng một thân thể khác, mỗi một tấc da thịt đều lây dính hơi thở đối phương ……

Thần hồn giao hòa, bên tu vi thấp sẽ càng dễ dàng không chịu nổi, đến điểm tới hạn, thần hồn sẽ trở lại thân thể của mình.

Liêu Đình Nhạn nằm liệt trên ghế, dư vị cả người run rẩy tê dại chưa tiêu. Nàng mặt đỏ tai hồng —— không chỉ có mặt, toàn thân đều đỏ, mở mắt thở dốc không nổi. Chân mềm đứng dậy không nổi, tay cũng mềm, một ngón tay cũng không động đậy. Miễn cưỡng khôi phục trong chốc lát, hơi giật giật, lại cảm thấy một trận run rẩy.

Nàng vô lực nâng tay lên che mặt một phen, giống một trung niên trượt chân, đầy mặt tràn ngập mỏi mệt và tự bế.

“XXX! Ta mẹ nó……”

“Ngươi mẹ nó!”

“A ——”

Cũng không biết phải nói cái thao tác ngốc bức này như thế nào, nàng tự mình đưa tới cửa, sau đó ngủ Tư Mã Tiêu? Đây hẳn xem như là ngủ đi?

Nếu hắn tỉnh, có thể lập tức cho nàng một chưởng hồn phi phách tán hay không?

Liêu Đình Nhạn sợ tới mức không chút do dự đạp Tư Mã Tiêu một cái xả giận. Dù sao hắn không tỉnh, khẳng định không biết, xả giận trước lại nói.

Loại thời khắc nguy hiểm này, ngọn lửa thực không có nhãn lực kiến giải mà xuất hiện, ngữ khí của nó rất là hưng phấn: “Ta đã nói ngươi có thể mà, tình huống hiện tại của hắn ổn định hơn rất nhiều, ngươi lại nỗ lực mấy lần là được!”

“Lại nỗ lực mấy lần?” Liêu Đình Nhạn dùng biểu tình táo bạo nhất đời này nhìn ngọn lửa đầu gấu. một lần nàng đã cảm thấy mình chết đi sống lại, lại còn đến mấy lần?

Ngọn lửa không hề phát hiện, còn đang nói: “A, hắn còn chưa khôi phục, vẫn chưa tỉnh lại, đương nhiên ngươi lại phải đi vào giúp hắn. Bất quá thật đúng là không nhìn ra, ngươi thật là có khả năng, ta cho rằng ngươi xông vào như vậy, thần hồn nhiều ít cũng bị hao tổn, hiện tại xem ra chẳng những không bị hao tổn, còn được chỗ tốt.”

Liêu Đình Nhạn: lúc trước son sắt nói tuyệt đối có thể được, tuyệt đối không có việc gì chính là đồ đầu gấu nào? đã biết gia hỏa này không thể tin nổi.

“Câm miệng, ngươi cái đồ đầu gấu này!” Liêu Đình Nhạn nói.

Ngọn lửa oa oa kêu lên, “Oa các ngươi song tu rồi cũng lây nhiễm tính xấu của đối phương sao!”

Cá mặn táo bạo, dập tắt lửa tại chỗ. Liêu Đình Nhạn chụp cho nó một cái cách âm, đỡ ghế dựa đứng lên, lại đỡ tường đi ra ngoài, không thèm nhìn Tư Mã Tiêu đang hôn mê. không thể nhìn, nhìn chính là tự bế.

Liêu Đình Nhạn tự bế một giờ, đi tắm rửa, ăn đồ ăn, uống nước trà, ở bên hồ ngắm núi ngắm nước, tự bế không nổi nữa, con người nếu quá thoải mái, tâm tình rất khó hậm hực.

Kỳ thật, cũng không phải rất khó tiếp thu, sướng vẫn là rất sướng, người trưởng thành có sinh hoạt tình dục cũng không sai. hiện tại cả người nàng thậm chí tràn ngập một loại siêu thoát sau khi sung sướng.

Được rồi, hiện tại vấn đề duy nhất chính là lo lắng Tư Mã Tiêu khó chịu, tỉnh lại rồi làm ra một chưởng hủy thiên diệt địa với nàng. Nghĩ đến cảm xúc trong toàn bộ quá trình, Liêu Đình Nhạn lại không sợ nữa, thậm chí còn có chút bành trướng mà cảm thấy Tư Mã Tiêu có phải rất thích mình hay không.

không được, quá mức bành trướng, nhân sinh tam đại có ảo giác thứ nhất là “Chắc chắn đối phương thích mình”, tám chín phần mười là tự mình đa tình.

Đại Hắc Xà ngu ngốc chơi nước ở trong hồ, không hề phát hiện đồng sự của mình sắp thăng cấp thành lão bản nương, Liêu Đình Nhạn cũng không phát hiện.

Nàng nghỉ ngơi một ngày, lại lần nữa bị ngọn lửa gào thét bay vào nội phủ của Tư Mã Tiêu. Nếu không thì làm sao bây giờ, cứu người cứu được một nửa rồi ném xuống mặc kệ sao? Vẫn là câu nói kia, cứu đã cứu, không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ, nếu không thì còn không phải là càng thoát không ra.

Cái gọi là trước lạ sau quen, Liêu Đình Nhạn bay tới bên ngoài tư duy của Tư Mã Tiêu, giống như trước đơn giản đi vào, cảm giác thuận lợi như là cầm vé vào cửa vậy. Tư duy của Tư Mã Tiêu so với hôm qua tốt hơn một chút, mảnh đất khô cạn rạn nứt vẫn là dáng vẻ kia, ngọn lửa cũng còn đó, chỉ nhỏ hơn, trong không khí mùi máu tươi phai nhạt rất nhiều, hơi thở áp lực tiêu tán không ít, chủ yếu là thần hồn của hắn không còn điêu tàn.

Song tu hiệu quả thật sự tốt.

Tình hình trong tư duy là trạng huống tâm lý và thân thể buông lỏng, chỗ này hoang vu đáng sợ như vậy, cho thấy tình huống của Tư Mã Tiêu không ổn. Liêu Đình Nhạn cảm nhận được thống khổ, bất quá là một phần vạn cảm giác của Tư Mã Tiêu, giống cát bị lọc rơi ra cho nàng.

Liêu Đình Nhạn lần thứ hai tiến vào, làm bài tập tiếp, đối với việc này đã hiểu biết hơn không ít. Nàng lại lần nữa duỗi mình ở trên thần hồn phát ra quang mang, cảm nhận được cảm giác đau đớn quen thuộc, nhịn không được nghĩ, nếu trải qua thời khắc trăm ngàn lần thống khổ như vậy, mặc dù là ai đại khái cũng sẽ nổi điên, nhưng Tư Mã Tiêu càng nhiều thời gian chỉ có vẻ tối tăm lại phiền chán, mà rất ít lộ ra vẻ mặt thống khổ.

Cũng không biết hắn đã quen hay là giỏi che dấu thống khổ này.

Liêu Đình Nhạn: không ổn, thế nhưng sinh ra một tia trìu mến. Thanh tỉnh lại đi, vị này chính là tổ tông có lót nền năm trăm tuổi, giết người so với uống nước còn đơn giản hơn!

Nhưng cùng với thần hồn người ta dây dưa bên nhau, quá mức thân mật, phảng phất như trở thành một thể, hoàn toàn không dậy nổi một chút sợ hãi hoặc là cảm xúc khác, chỉ cảm thấy an tâm và vui sướng.

Lại một lần toàn thân nhũn ra mà tỉnh táo lại, Liêu Đình Nhạn xử lý mình một chút, ngồi ở mép giường nhìn Tư Mã Tiêu một hồi lâu.

Kỳ thật lúc trước nàng cũng chưa nghiêm túc nhìn xem dung mạo hắn thế nào, ấn tượng về hắn vẫn luôn lưu lại ở lần đầu tiên gặp mặt. Lúc ấy nàng thấy thi thể tỷ muội bên cạnh ngã xuống, máu tươi dính lên váy và tay mình, thật sự mồ hôi lạnh cũng chảy xuống. Sau đó lại nhìn thấy hắn càng ngày càng giết nhiều người hơn, sợ hãi với hắn ngược lại không sâu như trước, đến bây giờ hình như hoàn toàn không sợ nữa.

Cho dù nói không chừng hắn tỉnh lại sẽ nổi bão, nói thật, cũng không có cách nào sinh ra cảm giác khẩn trương.

Tóc của hắn thật đen, sờ thật mềm, cái loại mềm mại tinh tế này, không quá phù hợp với con người hắn, dung mạo hắn kỳ thật cũng đẹp, nói hắn tiểu bạch kiểm cũng không sai, chỉ là thời khắc hắn không cao hứng, khí thế có vẻ rất dọa người, ngược lại làm người ta không chú ý mặt hắn trông như thế nào, mũi rất cao, môi rất mỏng, vốn có màu đỏ tươi bởi vì mất máu quá nhiều biến thành nhạt, đây đại khái là sắc thái tươi sáng duy nhất trên người hắn.

Ngọn lửa nói ít nhất phải giúp hắn dung hợp tu dưỡng ba lần mới có thể thức tỉnh, Liêu Đình Nhạn rất yên tâm lớn mật mà quan sát hắn, còn động vào mặt hắn.

Vành tai ngoài ý muốn có thịt, sờ còn khá tốt.

Liêu Đình Nhạn nhéo nhéo, thấy đôi mắt đen nhánh của Tư Mã Tiêu mở ra.

Nàng thu hồi tay, động tác vô cùng tự nhiên kéo chăn mỏng vừa mới đổi, che khuất cổ hắn, lộ ra một cái biểu tình “vấn đề này ta rất khó giải thích với ngươi, bởi vì ta chỉ là một con cá mặn thôi”.

Kỳ thật trong lòng đang nhục mạ ngọn lửa đầu gấu, gia hỏa này thật sự không đáng tin cậy! Uổng cho nàng lúc trước còn xem ở giọng nói trẻ con đáng yêu, không tưới quá nhiều nước cho nó!

Tư Mã Tiêu ngồi dậy, chăn mỏng từ trên người hắn chảy xuống, lộ ra lồng ngực trắng nõn. Nam nhân này chỉ cần vừa mở mắt ra, mặc dù thân thể suy yếu như thế nào, cũng không giống người bệnh, tùy thời tùy chỗ đều có thể đi qua đi lại. hắn vươn tay với Liêu Đình Nhạn, biểu tình nhìn không ra có gì tức giận.

Liêu Đình Nhạn yên lặng đặt tay mình lên, giờ này khắc này, nàng chân thành hy vọng mình vẫn là rái cá, không cần đối mặt Tu La tràng như vậy.

Tư Mã Tiêu cầm tay nàng, kéo nàng đến mép giường. Sau đó hắn ôm Liêu Đình Nhạn nằm xuống, một tay vỗ về tóc nàng, một tay ôm eo nàng. Lẳng lặng nằm nửa ngày cũng chưa có động tác gì, cảm xúc không cao hứng hàng năm cũng không có, là bình tĩnh nàng chưa từng gặp.

Liêu Đình Nhạn: Ta có ảo giác giống như muốn yêu đương cùng người ta.

Tư Mã Tiêu ôm nàng trong chốc lát, dán cái trán lên trán nàng, đôi mắt đen nhánh tới gần nàng, lúc đối diện với nàng, phảng phất trở thành một lốc xoáy, ý thức Liêu Đình Nhạn có chút mơ hồ, bất tri bất giác tư duy đều bị mở ra.

Hai người lúc trước hơi thở giao hòa, quen thuộc thần hồn đối phương, tư duy của nàng cũng chưa chống cự đã mở ra. Như là hai quả cầu nhỏ bị hấp dẫn, dán vào nhau, dung hợp nhau.

Cảm giác so với hai lần trước càng thêm kịch liệt, trong nháy mắt cơ hồ đoạt đi toàn bộ ý thức của Liêu Đình Nhạn.

Trước khi nàng mất đi ý thức, cảm giác cổ mình bị ngón tay lạnh lẽo khẽ nhéo nhéo, ấn cho cả người nàng đều run rẩy, thanh âm Tư Mã Tiêu nói ở bên tai: “Lúc trước nàng làm cái gì vậy, đây mới là tri kỷ.”

Liêu Đình Nhạn: Ta XXX! [chửi bậy]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN