Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ - Chương 59: Nàng còn ở đây là được
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
19


Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ


Chương 59: Nàng còn ở đây là được


Sư Thiên Lũ phát hiện Sư Nhạn không thấy đâu, ban đầu cũng không cảm thấy có gì.

Sư Nhạn người này không có chí lớn, đối với tu luyện cũng hoàn toàn không để bụng thế nào, Sư Thiên Lũ nhìn ra là phế vật được chăng hay chớ, không cầu tiến. Cho dù ban đầu bị tẩy đi ký ức, cái gì cũng không nhớ rõ, cũng có loại lười nhác hồn nhiên thiên thành.

Bất quá cũng may, mấy năm nay nàng còn tính là nghe lời, lúc trước vì có thể hoàn toàn khống chế nàng, hai năm đầu nàng mất đi ký ức, hắn vẫn luôn không cho Sư Nhạn tiếp xúc với người khác, như vậy mới bồi dưỡng ra Sư Nhạn ỷ lại hai người bọn họ.

Nhưng nàng liên tiếp một ngày một đêm không trở về, Sư Thiên Lũ dùng bí pháp tìm nàng không thấy, thuật truy tung phóng ở trên người nàng cũng bị phá, Sư Thiên Lũ lúc này mới phát giác không đúng.

Hay là xuất hiện biến cố gì hắn không biết? Sư Thiên Lũ có dự cảm bất hảo, lập tức lệnh cho Sư Chân Tự đi tìm kiếm Sư Nhạn, ai ngờ lại biết được một tin tức làm hắn khó có thể tiếp thu. Sư Nhạn thế nhưng ở Đông thành, ở bên Tư Mã Tiêu mà bọn họ trăm phương nghìn kế muốn tránh đi.

Những năm gần đây người Sư gia may mắn còn sống sót bị Tư Mã Tiêu giết thất thất bát bát, người trong tay gia chủ Sư Thiên Lũ có thể sử dụng cũng không nhiều lắm, vì phòng vạn nhất không thể không một mình mang theo Sư Nhạn trốn tránh Tư Mã Tiêu truy tìm.

Vì che dấu tung tích Sư Nhạn, hắn bố trí rất nhiều thủ thuật che mắt, để người Sư gia còn lại đi nhiễu loạn tầm mắt Tư Mã Tiêu, dựa vào bố trí tinh diệu một lần lại một lần, lúc này mới có thể hoàn toàn hướng ánh mắt Tư Mã Tiêu đi chỗ khác, giấu Sư Nhạn đi gần mười năm.

Mà hắn tiêu phí nhiều thời gian cùng tâm lực nhân lực như vậy, kết quả thế nhưng là một hồi uổng phí.

“Chưởng môn, có lẽ Sư Nhạn đi đến bên Tư Mã Tiêu, vì có thể bị chúng ta ảnh hưởng nhiều năm mà động thủ với hắn, dù không giết được hắn, có thể làm bị thương hắn cũng tốt.” Sư Chân Tự cũng không muốn kiếm củi ba năm thiêu một giờ, chỉ đành an ủi chưởng môn đang có biểu tình khó coi như vậy.

Sư Thiên Lũ đương nhiên cũng muốn tin tưởng có khả năng này, nhưng hắn ở chung với Sư Nhạn nhiều năm như vậy, có thể không hiểu biết nàng sao? hắn vì cái gì chậm chạp không dùng vũ khí bí mật Sư Nhạn này với Tư Mã Tiêu? Đơn giản chính là không tin nàng sẽ dựa theo mình muốn mà làm việc.

“Mặc kệ thế nào, phải nhanh điều tra rõ tình huống Sư Nhạn ở Đông thành hiện giờ.”

“Vâng, chưởng môn.” Sư Chân Tự hỏi: “Chúng ta có nên âm thầm liên lạc với Sư Nhạn hay không?”

Sư Thiên Lũ trầm khuôn mặt suy tư một lát, nói: “hiện giờ quyền chủ động đã không còn nắm giữ ở trong tay chúng ta, Tư Mã Tiêu chỉ sợ đang chờ chúng ta chui đầu vào lưới, Sư Nhạn một khi trở lại bên hắn, rốt cuộc chúng ta không thể động vào nàng. Vũ khí sắc bén vốn thuộc về chúng ta, hiện giờ chỉ sợ đã không có tác dụng bao lớn.”

Sư Thiên Lũ nghĩ đến đây liền cảm thấy khí huyết mình cuồn cuộn, thậm chí có dấu hiệu nhập ma.

Mấy năm nay Tư Mã Tiêu thật sự là khinh người Sư gia quá đáng, nếu ban đầu Sư Thiên Lũ còn nghĩ có thể khôi phục Sư gia, trọng chấn Canh Thần Tiên Phủ, giết chết Tư Mã Tiêu, nhưng tới bây giờ, hắn chỉ nghĩ có thể tận lực bảo tồn huyết mạch Sư gia, tạm gác lại ngày sau Đông Sơn tái khởi.

Chỉ sợ đến cơ hội Đông Sơn tái khởi Tư Mã Tiêu cũng không chịu lưu lại cho bọn hắn.

Sư Thiên Lũ và Sư Chân Tự cũng không ở Hạc Tiên Thành lâu, phát hiện Sư Nhạn mất tích không bao lâu, Sư Thiên Lũ lập tức chuyển dời ra ngoài Hạc Tiên Thành. Chờ đến khi phát hiện Sư Nhạn về Đông thành của Tư Mã Tiêu, hắn càng dứt khoát liên tiếp lui sâu vài toà thành, trốn trong mấy tòa thành phía nam Ma Vực.

không thể không nói Sư Thiên Lũ mười phần hiểu biết Tư Mã Tiêu. Bọn họ rời đi không lâu, Tư Mã Tiêu đã phái người tới Hạc Tiên Thành. Nhóm người này tốc độ đặc biệt nhanh, vẫn không thể bắt được cáo già xảo quyệt Sư Thiên Lũ.

Lần này là Đại Hắc Xà mang theo đội ngũ, hơn mười ma tu tu vi tới cấp bậc ma tướng đi bắt, người tuy không nhiều lắm, cũng có thể chính diện đối cứng với Sư Thiên Lũ.

Đại Hắc Xà đối mặt với Tư Mã Tiêu là vẻ mặt manh xuẩn, đối mặt với người chăn nuôi Sư Nhạn có hơi thở chủ nhân cũng phi thường thiên nhiên. Nhưng đối mặt với những người khác, nó thiên nhiên là biến thành thiên nhiên hung tàn. Đặc biệt là người có hơi thở Sư gia, mấy năm nay cũng không biết nó đã cắn chết bao nhiêu.

Nó nhạy bén với hơi thở, luôn có thể làm nó ở trong quá trình đuổi bắt người Sư gia như cá gặp nước. Ở Hạc Tiên Thành không tìm được tung tích Sư Thiên Lũ, Đại Hắc Xà dùng bộ não cũng không lớn lắm tự hỏi xong, cảm thấy hiện tại mình trở về khả năng sẽ bị chủ nhân cẩu bức mắng, vì thế nó chỉ có thể chơi xấu, đi theo ma tướng khác vòng xuống ba thành Xích Lao ở phía nam trước.

Bởi vì một câu của Tư Mã Tiêu, hiện giờ ba tòa thành phía nam thừa thãi Xích anh quả đang bị ma tướng Đông thành vây quanh che trời lấp đất, phỏng chừng không được bao lâu sẽ bị thu vào dưới trướng Đông thành.

Mấy năm nay bước chân Tư Mã Tiêu thu phục Ma Vực đã là thế không thể chống đỡ, cơ hồ ai có chút đầu óc đều biết, hắn thống nhất Ma Vực bị chia năm xẻ bảy lâu dài này đã trở thành xu thế tất yếu.

Toàn bộ ma tướng Đông thành ở Ma Vực đều làm mộng đẹp thống nhất Ma Vực, sau đó đi theo ma chủ Tư Mã Tiêu này cùng nhau đánh vào tu chân giới. Nhưng ma chủ Tư Mã Tiêu của bọn họ hiện giờ không có hứng thú đánh địa bàn, một lòng chỉ nghĩ đến đạo lữ mất trí nhớ mất mà tìm lại.

Bởi vì Sư Nhạn cho dù không nhớ rõ chuyện trước đây, cũng hoàn toàn không bài xích thái độ của hắn, cho nên Tư Mã Tiêu đối với chuyện Sư Nhạn mất trí nhớ kỳ thật cũng hoàn toàn không quá để ý, thậm chí cảm thấy như vậy còn rất thú vị.

Nàng thường xuyên ở trong lòng não bổ một ít cốt truyện và trường hợp kỳ kỳ quái quái, mỗi lần đều có thể chọc cười Tư Mã Tiêu, hơn nữa nàng còn không có phản ứng là vào lúc nàng có cảm xúc kịch liệt hắn có thể nghe được tiếng lòng nàng, cho nên thường xuyên ở trong lòng không hề cố kỵ mà mắng hắn hoặc là khen hắn, nói chút câu kỳ kỳ quái quái không bờ bến, những thứ này đều thật thú vị.

Nhưng mấy ngày nay, Tư Mã Tiêu hỏa khí siêu lớn, quẫy cho Đông thành cũng không được an bình.

hắn vì cái gì tức giận? Bởi vì Tư Mã Tiêu đã biết mấy năm nay Sư Nhạn từng giết không ít người, vì thế giận không thể át —— lúc trước hắn cưỡng bách nàng giết người một lần, bộ dáng nàng bị ác mộng liên tục đến nay còn nhớ rõ, hơn nữa nàng còn khóc thành như vậy. Lúc ấy hắn đáp ứng không để nàng giết người nữa, ý tứ là không chỉ chính hắn sẽ không bức nàng giết người, cũng sẽ bảo đảm ngày sau nàng không cần giết người.

Nhưng hiện tại thế nào? Nàng bị bắt học được giết người.

Sư Nhạn nói về chuyện mình giết người, ngữ khí thường thường, đôi mắt một chút cũng không đỏ, không có ý tứ muốn khóc, tựa hồ cũng không sợ hãi.

Tư Mã Tiêu: Ta giết Sư Thiên Lũ!

Trong lòng hắn sinh ra thiên đại lệ khí, đốt ma tướng Chi Hồn thị tới cáo trạng thành một đám bụi.

Là ma tướng Chi Hồn thị này đến bẩm báo hắn, nói Chi Hồn thị có hai chuẩn ma tướng bị Sư Nhạn giết, hy vọng có thể đưa ra một cách trả lời, Tư Mã Tiêu mới biết được Sư Nhạn giết người.

Chi Hồn thị là họ lớn ở Ma Vực, còn là gia tộc lâu đời ở Đông thành, khó tránh khỏi tự giác có tự phụ, hơn nữa bọn họ tu vi cao, ma tướng nhiều, Tư Mã Tiêu ngại phiền toái trọng dụng một ít người bọn họ, làm cho ma tướng Chi Hồn thị này có chút phiêu, bị kẻ nào đó dụng tâm kín đáo muốn thử người, liền tới đây sờ mông lão hổ.

Tư Mã Tiêu đốt người thành một đống tro cốt, chiếu vào trên sắc mặt xanh mét của gia chủ Chi Hồn thị.

“Cầu ma chủ tha thứ!” Vị gia chủ Chi Hồn thị này tu vi rất cao, không nói hai lời mà chỉ có bồi tội.

Vốn dĩ, Ma Vực chính là cá lớn nuốt cá bé, người đã chết còn hỏi vì cái gì? Nào có vì cái gì, bị giết chính là mình vô dụng, nếu không phục, có thể giết thì giết bằng được, nhưng hiện tại người động thủ được ma chủ che chở, bọn họ không động nổi, đương nhiên cũng chỉ có thể thôi, câm miệng là được.

Đạo lý này, tất cả mọi người đều biết, chỉ luôn có người cảm thấy có thể không tuân thủ quy củ.

Sư Nhạn đã nhiều ngày ở bên Tư Mã Tiêu, nhìn nam nhân trẻ tuổi giống như con mèo điên, ngẫu nhiên còn có vẻ rất đáng yêu, không giống Tư Mã Tiêu trong miệng người khác, cũng không chuẩn xác nắm rõ hắn nổi tiếng khắp nơi vì hung tàn thô bạo. Mãi đến lúc này, nàng mới kiến thức được cái gọi là Tư Mã Tiêu ‘tàn nhẫn độc ác’ là thế nào.

Tư Mã Tiêu người này hoàn toàn bất đồng với Sư Nhạn, là một nam nhân động bất động là phải bạo khởi giết người, hắn quá mức mẫn cảm đối với mạo phạm và ác ý của người khác. Sư Nhạn có đôi khi nhìn hắn còn cảm thấy, vị đại lão này một mình có thể bao trọn suất diễn bạo quân và sủng cơ. Có thể làm yêu giống sủng cơ, cũng có thể táo bạo giống bạo quân.

Bởi vì nhất thời không cao hứng, hắn quyết định giết tộc Chi Hồn cho hả giận. Sư Nhạn thậm chí không biết vì sao hắn tức giận như vậy.

Nàng vốn dĩ không nên nói chuyện, đại ma vương không cao hứng muốn giết một đám ma tu Ma Vực, vậy cùng nàng có quan hệ gì. Với nàng xem ra là giống đế vương cổ đại muốn giết người, tuy được xưng là bởi vì nữ nhân, nhưng trên thực tế cũng không có quan hệ gì với nữ nhân. Chủ yếu vẫn là phát tiết chính hắn phẫn nộ, tìm về mặt mũi mình mà thôi. nói như vậy, nàng khuyên cũng vô dụng.

Nhưng lúc nàng đi ra Bạch Sơn lâm ngoài thành tản bộ, một đám già trẻ phụ nữ và trẻ em Chi Hồn thị chạy tới quỳ một đám lớn, ai ai khóc thút thít, đều là những người nếu ở kiếp trước ngồi xe công cộng sẽ được nhường chỗ, bộ dáng khóc kêu mười phần đáng thương. Người chết ở nơi không nhìn thấy lại còn không có quan hệ với mình thì không dễ xúc động nhân tâm, nhưng nói ở trước mắt liền khó tránh khỏi làm người ta cảm thấy không đành lòng, cho nên Sư Nhạn vẫn quyết định nói một lời vì bọn họ.

Chỉ nói một câu.

“Nếu ngươi không tức giận, bớt giết người Chi Hồn thị được không?” Sau khi trở về nàng nói với Tư Mã Tiêu.

Tư Mã Tiêu tức giận nhìn nàng một hồi lâu, nói: “Nếu nàng không muốn giết, vậy thì quên đi.”

Nam nhân này lúc trước còn hung tàn mà muốn tiêu diệt gia tộc người ta lại phi thường khoan dung mà vuốt tóc nàng, nói: “Nếu nàng không muốn giết những người khác, chỉ muốn giết hai huynh đệ đó cho hả giận, ta có thể cho bọn hắn sống lại, sau đó là giết bọn hắn một lần.”

Sư Nhạn: “???” Sống lại rồi lại giết? Nàng chưa từng nghe thấy thao tác xấu hổ như vậy.

Nhưng loại chuyện này, Tư Mã Tiêu không phải làm lần đầu tiên, mấy năm trước hắn giết người Sư gia nhiều như vậy, mà một ít người Sư gia còn chưa dùng hết cơ hội gửi hồn đầu thai cả đời một lần, cho nên bọn họ lao xao được thân nhân hoặc bạn tốt cứu sống lại. Tư Mã Tiêu không cản trở mà chờ bọn họ sống lại rồi, đi tìm đến nhất nhất giết bọn họ một lần nữa.

Từ trước Thái Huyền phong linh khí dư thừa trong Canh Thần Tiên Phủ, hiện giờ không ai dám đến, chính là bởi vì nơi đó có cây cột treo đầy đầu người Sư gia, rất nhiều là hai cái đầu xâu vào nhau, đó chính là sống lại rồi bị giết, giết hai lần.

Sư Thiên Lũ mang Liêu Đình Nhạn đi khiến hắn tìm không thấy, Tư Mã Tiêu liền đem toàn bộ đầu người Sư gia bị giết chết treo ở chốn cũ của bọn họ, làm người Sư gia thậm chí không dám đến nhặt xác, chỉ có thể mặc cho bọn họ phơi thây hoang dã.

Sư Nhạn không biết chuyện này, nàng tìm ra trọng điểm, xoay người ngồi dậy: “Người đã chết còn có thể sống lại!”

“Có thể giúp ta làm sống lại một người sao?” Sư Nhạn gấp không chờ nổi hỏi.

Tư Mã Tiêu đối với nàng thực tốt, cơ hồ là muốn gì cho nấy, nhưng Sư Nhạn trừ ăn uống, cũng không yêu cầu hắn cái gì, chỉ coi mình là cọng hành tây sai chủng loại, cứ cẩu qua ngày là được, đây là lần đầu tiên nàng minh xác muốn cầu hắn chuyện gì.

“Ta có một bằng hữu tên là Hồng Loa, đối với ta thực tốt, ngươi có thể để cho nàng sống lại sao?”

Tư Mã Tiêu nói đến chuyện làm sống lại người khác thì ngữ khí tùy ý, hiển nhiên cũng không cảm thấy đây là việc bao lớn. hiện giờ nghe Sư Nhạn nói, hắn tự nhiên đáp ứng.

“Chỉ cần nàng muốn, đương nhiên ta sẽ làm được cho nàng, bất quá là việc nhỏ mà thôi.”

Sư thị dùng gửi hồn đầu thai, là thoát thai từ cấm thuật Tư Mã thị sử dụng lúc trước, từ một vị tiền bối Tư Mã thị sáng chế.

Dùng xác chết hoặc là sự vật mà người đã chết sinh thời thường dùng, gọi ra tử hồn hoàn chỉnh, dùng bí thuật tẩy đi tử khí, dùng linh khí đặc thù bao phủ, phong nhập vào bên trong linh thai còn chưa sinh ra, người dựng thai lại nuốt vào một viên Hoàn Hồn Đan trân quý, người này sinh ra rồi sẽ có được ký ức đời trước, cũng kế thừa cảm tình đời trước, sống lại một lần bất quá cảm thấy mình phảng phất giống như một hồi đại mộng.

Bình thường chuyển thế đầu thai, trong ba hồn bảy phách, ký ức chủ và cảm tình trong một hồn một phách sẽ tiêu tán vào thiên địa, còn lại hai hồn sáu phách cũng sẽ gột rửa rách nát ở bên trong luân hồi, dung hợp cùng hồn phách khác, biến thành một hồn phách mới hoàn chỉnh, tái thế đầu thai. Cho nên luân hồi chuyển thế phần lớn không tìm được người hoàn chỉnh kiếp trước, chỉ có phương pháp gửi hồn đầu thai này bất đồng, là thuật nghịch thiên chân chính.

Tư Mã thị chuyên ra loại đồ vật nghịch thiên này, có lẽ đây cũng là nguyên do cả tộc bọn họ bị hủy diệt.

Tư Mã Tiêu đáp ứng rồi, thực nhanh liền giải quyết việc này. Thuật gửi hồn đầu thai tốt nhất là yêu cầu người có thai bị gửi hồn có một tia liên hệ huyết mạch với người chết. Nhưng Hồng Loa không có thân thích, chỉ có thể phí chút công phu tìm người dựng dục tương dung nhất với hồn phách nàng. Trùng hợp là, người đó chỉnh là từ Chi Hồn thị.

Người tộc này đoạt tính mạng nàng, cũng từ người tộc này cho nàng sinh mệnh mới.

Chi Hồn thị tránh thoát một kiếp, bởi vì việc này sửa lại sợ hãi lúc trước, hỉ khí dương dương, Chi Hồn thị chủ càng bảo đảm tuyệt đối đối đãi tốt người sắp sinh ra Hồng Loa.

“Nếu thực sự có ngươi nói trọng sinh gì đó, vừa sinh ra là có ký ức và trí lực hiện tại của ta, ta khẳng định sẽ không hỗn thành cái bộ dáng quỷ này! Ít nhất thống lĩnh một tòa thành làm ma chủ!” Hồng Loa khi nói chuyện phiếm cùng nàng, nghe nàng nói đến mấy thứ trọng sinh, xuyên qua này, rất có hứng thú nói rõ nhiều.

Sư Nhạn nhớ bộ dáng lúc ấy nàng đập bàn liền muốn cười.

“Cao hứng như vậy?” Tư Mã Tiêu nhìn tươi cười trên mặt Sư Nhạn.

Sư Nhạn cũng cho hắn một cái cười: “Đúng vậy, những năm gần đây nàng ấy là người duy nhất thật tình với ta.”

Tư Mã Tiêu vén một chút tóc bên tai nàng, đạm thanh nói: “Ta cũng từng thật tình đối đãi với nàng, chỉ là nàng không nhớ rõ.”

“không nhớ rõ cũng không sao, nàng còn ở đây là được.”

Nàng mất đi ký ức, là cho hắn một giáo huấn, giáo huấn về sơ sẩy tính mạng nàng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN