Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Chương 7: Hamster leo cầu thang
Những kẻ đã hi sinh ở hai phái đa số là tự dâng mình tới cửa. Số còn lại là do sơ ý phạm phải điều kiện tử vong, bị vị sư tổ ngày nào cũng lượn lờ quanh đây lấy mạng, cả Tam Thánh sơn giờ như một trò chơi sinh tồn cỡ lớn, trăm người đối đầu với một tên sát nhân.
hiện tại chỉ còn lại năm mươi người ngày nào cũng phải thấy cảnh kẻ cạnh mình chết đi, đối mặt với lưỡi hái của cái chết, ai trông cũng tiều tụy xác xơ. Các nàng không biết lúc nào mình sẽ gặp phải tên sư tổ giết người như ma kia rồi chết trong tay y.
Ở đây mấy nàng không thể vận linh lực, muốn chống cự cũng không nổi. Hơn nữa kẻ các nàng phải đối mặt là sư tổ, chỉ sợ dù có linh lực đi chăng nữa thì đối với y, các nàng cũng chỉ như con tôm con tép, điều này càng làm mọi người áp lực hơn.
Tư Mã Tiêu rất nhạy cảm với cảm xúc của con người, sợ hãi, chán ghét, ghen tị, tham lam… Những cảm xúc tiêu cực đó, y dễ dàng cảm nhận được, hơn nữa cộng thêm cái khả năng đặc biệt của Tư Mã thị – chân ngôn chi thệ, gần như kẻ nào cũng bị lột trần trước mắt y.
“Con không dám đi gặp sư tổ đâu, sư thúc, ngài tha cho con đi!”
Mộc Nghê Sanh – người chỉ đạo mọi người giờ phút này sắc mặt rất khó coi, nói với nữ tử khóc sướt mướt đang quỳ trước mặt mình: “Ngươi đang nói cái gì vậy, chẳng phải lúc trước chính ngươi xin được đến đây phụng dưỡng sư tổ sao?”
Mặt nữ tử kia đầy hối hận: “Con không muốn nữa, sư thúc, con sợ lắm. Có phải sư tổ đã nhập ma rồi không? Nếu không vì sao ngài lại tàn sát những đệ tử trong tông môn như chúng ta dã man như thế. Ngài ấy có thể giết vài vị sư thúc sư tỷ, rồi ngài cũng sẽ giết luôn cả con mất!”
Tận mắt nàng trông thấy hai vị sư tỷ vì định trốn khỏi Tam Thánh sơn mà nổ thành hai bãi máu ở trên nền ngọc thạch rộng lớn. Ở đây kẻ có thể làm vậy ngoài sư tổ ra làm gì còn ai nữa, y luôn giết người một cách bừa bãi như vậy, chắc chắn là y đã ra tay. Vị sư tổ tàn nhẫn như thế, không hề giống hình tượng sư tổ trong lòng nàng.
Thấy sự sợ hãi trong mắt nàng ta, Mộc Nghê Sanh đen mặt vung tay áo lên: “Nếu sợ hãi thì không cần phải theo ta nữa. Ta sớm đã nói rồi, ta đến đây là vì sư tổ. Ngày nào ngài còn chưa tiếp nhận ta thì ngày đó ta sẽ không bỏ cuộc. Lũ nhát cáy các ngươi ngay cả mấy khảo nghiệm như này thôi mà đã không chịu nổi, sao đủ tư cách lọt vào mắt xanh của ngài!”
Mộc Nghê Sanh là hậu bối đời đầu của chưởng môn, nàng biết được nhiều thứ hơn các kẻ khác. Bởi vì thiên tư thông minh, từ nhỏ Mộc Nghê Sanh đã lớn lên dưới gối chưởng môn, được ngài ấy tự mình dạy dỗ, bởi vậy nàng luôn thấy chưởng môn rầu rĩ ngóng về phía Tam Thánh sơn. Từ nhỏ nàng đã biết trong Tam Thánh Sơn có một vị sư tổ, sự tồn tại của y liên quan đến tồn vong mấy chục vạn năm của Canh Thần Tiên phủ, mà nàng lại chính là người được chưởng môn đặc biệt dạy dỗ vì vị sư tổ này.
Chưởng môn hi vọng một ngày nào đó nàng sẽ trở thành đệ tử của sư tổ, cho dù không thể trở thành đệ tử của y, chỉ cần được ở lại phụng dưỡng y thôi cũng được.
“Nếu con được sư tổ coi trọng thì Canh Thần Tiên phủ ta sẽ có cơ may được cứu. Nếu không, sợ là Canh Thần Tiên phủ rồi sẽ tan tành trong tay y.” Chưởng môn từng nói với nàng như thế.
Qua lời kể của chưởng môn, Mộc Nghê Sanh biết được Từ Tàng sư tổ là huyết mạch của tộc Phụng Sơn, biết được sự tồn tại của y là cấm kị, biết được thảm kịch y đã từng gây ra, biết được tính tình của y, nàng tự tin rằng mình hiểu sư tổ hơn bất kì kẻ nào ở nơi đây.
Trong suy nghĩ của nàng, giờ nàng đã được sư tổ đối đãi đặc biệt hơn nhiều. Trong những ngày qua, sư tổ thường sẽ ra tay giết người, ngay cả đối thủ lớn như Vân Tịch Nguyệt cũng bị giết chết, chỉ có mình nàng là còn sống. Ngày nào nàng cũng đến tòa tháp trung tâm kia, chờ đợi sư tổ trước cánh cửa không bao giờ được mở ra.
Nàng đã từng thấy sư tổ rất nhiều lần, nhưng nàng không vội tiến đến nịnh nọt, mà là dùng lòng thành của mình làm sư tổ cảm động, để y thấy được thành ý của mình.
Chưởng môn đã từng nói, trước mặt vị sư tổ này, muốn che dấu ý đồ của mình cũng vô dụng. Nàng chỉ có thể dùng trạng thái khiêm nhường nhất, thành kính nhất phơi bày lòng thành của mình ra cho y thấy. Mộc Nghê Sanh làm theo, sau đó nàng phát hiện, sư tổ không hề khát máu như trong suy nghĩ của kẻ khác, y sẽ không tùy tiện giết người. Người y giết hẳn đã phải gây ra chuyện gì đó, mà nàng, nàng không có những tâm tư như thế, sư tổ dù có trông thấy nàng quỳ gối dưới tháp thì cũng chưa một lần ra tay với nàng, y chỉ thích coi nhẹ hết thảy.
Càng ngày Mộc Nghê Sanh càng chắc chắn về suy nghĩ của mình, chỉ cần nàng tiếp tục kiên trì, rồi đến một ngày nào đó sư tổ sẽ động lòng.
Những người vốn kiên trì giống nàng giờ đây đã không còn muốn đến tháp trung tâm chờ đợi với nàng nữa. Chỉ vì mỗi khi thấy thấy mấy nàng ta, sư tổ sẽ trở nên mất kiên nhẫn, thỉnh thoảng còn ra tay giết một hai người. Cứ thế, dần dần chẳng còn ai dám mạo hiểm, chỉ còn mình Mộc Nghê Sanh là vẫn ngày ngày kiên trì.
Hôm nay, nàng như thường lệ đi đến tháp trung tâm, thẳng lưng quỳ trước cánh cửa đóng chặt.
Khi Liêu Đình Nhạn mang tâm trạng buồn khổ khi phải đi làm vào thứ hai của một xã súc tới tháp trung tâm, thì thấy lớp trưởng của nữ đoàn trăm người đang quỳ ở đó, thỉnh thoảng còn hô: “Đệ tử đến đây phụng dưỡng sư tổ, xin sư tổ hãy tiếp nhận đệ tử.”
Liêu Đình Nhạn: “…” không hổ là dũng sĩ, nàng đây còn hận không thể biến thành vô hình luôn, vị đại lão này lại còn chủ động tìm đến chỗ của vị tổ tông mưa nắng thất thường này, tố chất tâm lý không biết phải cao đến cỡ nào. Chẳng trách người ta lên đến tận chức lớp trưởng, cái tư tưởng giác ngộ này đúng là không chỉ để đó cho vui.
Nàng mà đổi được cho nàng ấy thì hay rồi, để cho người ta tới hầu hạ tổ tông hộ.
Nhưng mà nàng cũng chỉ dám nghĩ thế thôi, việc này không đến lượt nàng quyết định. Tổ tông bảo nàng đến, dù có là đến chịu chết thì nàng cũng phải bò tới. Thế gian này là độc ác như thế đấy, kẻ muốn thì không được, kẻ không cần thì lại có.
Tiếng bước chân của nàng làm vị đại lão kia chú ý, đại lão quay đầu nhìn nàng, ánh mắt đang chân thành như lửa phút chốc tràn đầy khinh thường.
“Ngươi còn chưa chết cơ à.”
Liêu Đình Nhạn vốn còn muốn chào hỏi, giờ thì nghỉ luôn. Chẳng hiểu mấy người này nghĩ gì nữa, mỗi lần nhìn thấy nàng là lại nói câu này. Chết? không có đâu, nàng còn cố được một ngày nữa.
Nhìn nàng bước đến cửa lớn của tháp trung tâm, mắt Mộc Nghê Sanh thoáng chút kinh ngạc, ngay sau đó là đầy trào phúng. Dù cho kẻ này có thể sống đến tận bây giờ, hôm nay sợ là cũng táng thân nơi đây. Nàng không gọi Liêu Đình Nhạn lại, chỉ lặng lẽ chờ xem nàng ta chết thế nào.
Mấy ngày qua tất cả những người tùy tiện đến gần tháp trung tâm đều chết hết, có thể chờ đợi ở nơi này chỉ có một mình nàng. Trong lòng Mộc Nghê Sanh thấy hơi đắc ý.
Liêu Đình Nhạn chậm chạp lê bước đến cổng chính, cảm thấy bối rối, mặc dù tổ tông bảo nàng đi làm, nhưng thẻ nhân viên cũng chưa đưa nàng, giờ cổng đóng không vào được.
Nàng thầm nghĩ giờ mà bỏ về ngủ thì không biết hậu quả gì sẽ xảy ra, cuối cùng vẫn giơ tay gõ cửa.
Đằng sau vang lên tiếng cười đầy giễu cợt của Mộc Nghê Sanh. Tháp trung tâm của sư tổ là nơi ngươi cứ gõ cửa là được vào sao.
Cửa mở.
Nhìn Liêu Đình Nhạn bình tĩnh đi vào trong cánh cửa đó, nụ cười khinh thường đầy ngạo mạn trên mặt Mộc Nghê Sanh phút chốc cứng đơ.
Sao lại thế này? Nàng ta đi vào được? Cánh cửa kia cứ gõ là mở được ra ư? Chẳng phải là sau khi Vân Tịch Nguyệt đến chọc giận sư tổ thì cánh cửa này đã không mở ra nữa sao! Tiểu đệ tử vừa nãy kia, vì cái gì mà nàng ta lại vào trong được?
Mộc Nghê Sanh nghĩ đến những người đã chết mấy ngày qua, lại nghĩ đến Liêu Đình Nhạn vừa mới vào trong ngay dưới mắt nàng, ánh mắt như muốn nứt ra, nàng đứng phắt dậy chạy về phía trước.
Vốn tưởng rằng mình là đặc biệt, lại đột ngột bị kẻ khác phá vỡ, nàng làm sao có thể chịu được. Lúc này nàng muốn theo vào trong, để xem xem rốt cuộc Liêu Đình Nhạn kia đang làm cái trò gì.
Ngay khi nàng chạm đến cánh cửa của tháp trung tâm, tức khắc Mộc Nghê Sanh hét thảm một tiếng, nổ thành một bãi máu.
Két.
Liêu Đình Nhạn rùng mình quay đầu lại, hình như vừa nãy em gái ở ngoài hét lên một tiếng đấy hả? Thế nhưng cửa cũng đã khép vào, nàng không thấy cảnh bên ngoài nữa.
Tổ tông mặt lạnh tanh đứng trên cầu thang như hồn ma thấy biểu cảm của Liêu Đình Nhạn, cười nhạt: “Kẻ đứng ngoài đã chết.”
“Ngươi biết vì sao ta lại giết ả không?” Y quay người bước lên bậc thang, Liêu Đình Nhạn chỉ có thể nuốt nước bọt, gian nan bám theo.
“Những kẻ ta giết, đa số đều là những kẻ có dã tâm đầy ngu xuẩn trông rất chướng mắt, nên ta giết hết. Nhưng kẻ vừa nãy không như thế, cái gì ả cũng không có… một con rối được tỉ mỉ bồi dưỡng ra, đương nhiên chẳng có cái gì cả. So với những kẻ tham lam liếc mắt là biết được, ta còn ghét những con rối đã bị mất đi cả đâu óc lẫn linh hồn này hơn, ngay cả giết thôi cũng thấy lười, thế nhưng ả ta ồn ào quá, khiến ta thấy hơi phiền phức.”
Chẳng biết vì sao y lại thích thú kể cho Liêu Đình Nhạn nghe mấy cái này, lại còn tự xuống dẫn nàng leo cầu thang, trông bộ dáng rất hiền hòa.
Lần đầu tiên Liêu Đình Nhạn tới đây, chỉ leo đến năm tầng lầu thôi là hết đường. Nhưng lần này khi đi theo tổ tông, nàng cứ leo mãi leo mãi, bò đến tận tầng thứ mười hai rồi mà còn chưa đến nơi.
Mệt mỏi quá, mệt thành chó luôn rồi, cái cơ thể yếu đến cỡ này mà còn tự xưng là người tu tiên à?
sự sợ hãi khi phải đối mặt với tổ tông và cảm giác buồn nôn khi nhìn thấy hiện trường giết người giờ đây đã bay biến hết sau khi leo xong mười hai tầng lầu, chẳng còn thừa lại chút gì. Lúc này nàng chỉ thấy rất mệt, sắp thăng luôn rồi. Đứng ở đây còn khó chịu hơn là chịu trận ở bên ngoài.
Bước chân của tổ tông ở đằng trước vẫn rất nhẹ nhàng, ngay cả liếc cũng không thèm liếc một cái, Liêu Đình Nhạn víu lấy lan can học dáng rùa bò theo, thỉnh thoảng lại ngẩng mặt lên nhìn bóng lưng của tổ tông, tóc của y buông lơi, vừa đen vừa dài, quần áo vẫn là cái bộ hồi trước.
Liêu Đình Nhạn có phần nghi ngờ từ trước tới nay y không thay quần áo bao giờ, nếu là như thế, chẳng phải vạt áo kéo lê trên mặt đất sẽ đầy bụi sao? Quần áo màu đen quả là chịu bẩn tốt.
Đúng lúc này Tư Mã Tiêu quay lại nhìn nàng một cái.
Liêu Đình Nhạn căng cơ mặt, chờ đã, y có buff nói thật, hẳn là sẽ không có thuật đọc tâm đúng không? Giờ nàng thấp thỏm y như lần đầu tiên đi phỏng vấn sau khi ra trường hồi xưa.
“Lá gan của ngươi hôm nay không to như hôm qua nhỉ, sợ đến thế cơ à.”
Liêu Đình Nhạn lau mồ hôi, thầm nghĩ vẫn ổn, vẫn là hôm qua sợ hơn nhiều. Hôm nay toát nhiều mồ hôi thế này không phải do sợ, chủ yếu là thấy mệt thôi.
“Ngươi sợ lắm sao?”
Liêu Đình Nhạn cảm giác miệng mình không thể khống chế được, trả lời: “không sợ lắm, là do leo cầu thang mệt quá.”
Cái con Khỉ này lại dùng buff nói thật! Cái buff này giờ cứ thấy có câu nghi vấn là bắt người ta phải trả lời sao!
Vẻ mặt của Tư Mã Tiêu bỗng đầy quái dị.
“Mệt ư?” Chỉ với ngần ấy tầng? Người của Ma Vực yếu đến mức này cơ à.
Liêu Đình Nhạn thấy được sự khinh thường hiện rõ trên mắt của tổ tông. Cảm xúc rõ ràng và dễ hiểu thế này, đây vẫn là lần đầu nàng trông thấy.
Leo thêm năm tầng nữa, Liêu Đình Nhạn hoàn toàn tê liệt. Nàng còn tưởng mình sẽ bị tổ tông mất kiên nhẫn xử lý, thế nhưng vị tổ tông như thấy hứng thú đứng chờ ở bên cạnh, dường như muốn xem nàng có thể bò được mấy tầng nữa.
Liêu Đình Nhạn chậm chạp leo lên cầu thang, cảm thấy vị tổ tông này y như mấy người rảnh rỗi xem hamster trèo cầu thang vậy.
Cuối cùng cũng leo được đến tầng hai mươi hai. Chỗ này vẫn là một không gian rất trống trải, hơn nữa lại bị đóng kín. Thứ làm người khác phải chú ý nhất trong phòng là ngọn lửa màu đỏ đang bốc cháy trên một đóa hồng liên. Ánh lửa bùng lên, chiếu sáng cả không gian.
Tác giả:
Sau này phải lắp thang máy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!