Xin Hãy Đặt Cạnh Anh Ấy Một Tiêu Dật - Chương 30: Tôi là thương nhân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Xin Hãy Đặt Cạnh Anh Ấy Một Tiêu Dật


Chương 30: Tôi là thương nhân


Tiêu Dật vừa mới tắt điện thoại nằm xuống ghế sô pha ngả lưng một chút thì bên ngoài cửa phòng liền truyền tới tiếng gõ cửa khiến cho Tiêu Dật ở bên trong cũng phải căng thẳng không dám lên tiếng, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa nữa truyền tới, Tiêu Dật chắc chắn được một điều rằng người ở bên ngoài không phải là Trình Kiệt, nếu là hắn thì hắn đã chẳng phải gõ cửa chính căn phòng của mình làm gì rồi. Bởi vì Tiêu Dật hiện tại ăn mặc không được đúng cho lắm cho nên cậu không muốn gặp mặt người khác, bất kể là thư ký Tiểu Khiết người đã biết cậu ở trong căn phòng này đi chăng nữa cậu cũng không muốn gặp, nếu như cậu không lên tiếng nói thì khẳng định ngoài Trình Kiệt ra sẽ không ai dám tự tiện tiến vào căn phòng này cả, dù sao đây cũng là phòng làm việc của tổng giám đốc, không phải ai muốn cũng có thể vào được.

Có điều Tiêu Dật lại tính sai một bước, cánh cửa kia thế nhưng lại từ từ chậm rãi được đẩy ra, cả một quá trình đó đều vô cùng chậm rãi nhưng nó lại chẳng thể còn đủ thời gian để cho cậu có thể ngồi dậy trốn vào một góc nào đó. Tiêu Dật nằm ở trên ghế sô pha mở lớn hai mắt nhìn người bước vào, không nhìn thì không sao, vừa nhìn liền có chút đau đầu, người tới lại là Bối Ni. Bối Ni so với Tiêu Dật cũng bất ngờ không kém, cô ta phải đứng thất thần một lúc mới có thể khẽ cử động khóe môi mấp máy, nhưng cả một quá trình đó vẫn không thể phát ra được bất cứ lời nói nào. Tiêu Dật trước vẫn là ngồi thẳng dậy, đưa tay chỉnh lại áo choàng tắm trên người một chút, cảm giác của cậu lúc này chẳng khác nào bị người ta đi bắt gian vậy.

Không biết khoảng thời gian trôi qua bao lâu Bối Ni mới đóng cánh cửa kia lại rồi lớn tiếng nói:

“Cậu ở chỗ này làm cái gì hả?”

Tiêu Dật cũng bị quát đến giật nảy cả mình, trước sau vẫn không biết nên trả lời như thế nào mới phải, vì thế vẫn là im lặng ngồi ở trên ghế sô pha. Bối Ni bước thêm ba bước nữa chỉ thẳng tay về phía Tiêu Dật quát lớn:

“Cậu ăn mặc thế này là sao?”

Tiêu Dật cảm thấy chuyện đã quá rõ ràng rồi, cậu có muốn viện cớ cũng không biết nên việc cớ sao cho hợp lý, hơn nữa xem vị thế của cậu và Bội Ni bây giờ, có lẽ cậu vẫn là hơn Bối Ni một bậc thế cho nên hẳn là không cần phải quá mức nhún nhường cô ta, lại nghĩ đến ngày hôm nay người phụ nữ này kiên quyết đổ tội cho cậu, khiến cho cậu phải đi bộ một quãng đường dài ở ngoài trời nắng thì tâm tình của Tiêu Dật lại càng không vui hơn:

“Cô đến có việc gì hay không? Trình Kiệt đi họp rồi!”

Bối Ni đương nhiên biết là Trình Kiệt đã đi họp, vừa mới rồi ở bên ngoài gõ cửa chính là muốn xác định xem Trình Kiệt còn đang trong phòng hay không mà thôi. Cô muốn nhân lúc khi Trình Kiệt đi họp về sẽ thấy mình đã cởi sạch chờ hắn, đến khi Trình Kiệt bước tới sẽ cực lực dính sát hắn, xem thái độ của Trình Kiệt hôm nay trong tâm hắn hẳn là vẫn còn lưu luyến cô, nhưng mà bây giờ mở cửa ra liền thấy Tiêu Dật thản nhiên mặc áo choàng tắm ngồi ở ghế sô pha thoải mái như vậy, thật khiến cho người ta phải bất ngờ ngã ngửa:

“Cậu đến đây làm cái gì, ai cho phép cậu đến đây?”

Tiêu Dật im lặng một chút, một chút sau liền thản nhiên hỏi lại một câu thế này:

“Cô vì sao lại tới đây? Trình Kiệt cũng không có nói với tôi là cô sẽ tới đây!”

Tiêu Dật không phải là người hiền lành, nếu như cậu là một con thỏ nhút nhát ngây ngô thì cậu đã chẳng ngay từ đầu có ý định tiếp cận Trình Kiệt rồi, đừng tưởng Tiêu Dật mỗi lần đứng ở bên cạnh Trình Kiệt luôn luôn run rẩy luống cuống liền cho rằng cậu yếu đuối, chẳng qua chỉ là mức độ uy hiếp từ trên người Trình Kiệt tỏa ra quá lớn mà thôi, đối với một cô gái như Bối Ni trước mặt đây không đủ làm cho cậu có một chút run sợ nào.

“Kiệt để cho cậu tới đây sao?” Bối Ni trợn lớn hai mắt

Tiêu Dật lại giả bộ nhìn xuống phía dưới của mình một chút, ý muốn đang khoe khoang rằng trên người mình hiện tại đang mặc cái gì. Tiêu Dật tựa lưng vào ghế sô pha phía sau nhàn nhạt đáp:

“Cô nói xem, tôi cũng không phải là có quyền hành lớn như cô, thích vào chỗ nào liền có thể vào. Trình Kiệt không cho phép tôi vào đây, tôi còn có thể vào hay sao?”

Bối Ni trừng mắt nhìn Tiêu Dật:

“Cậu nhanh cút khỏi chỗ này cho tôi, đừng để đến khi Kiệt về nhìn được bộ dáng này của cậu”

Bối Ni là đang nghĩ Tiêu Dật cũng giống mình, cũng muốn nhân cơ hội Trình Kiệt đi họp ở trong phòng cởi sạch đợi hắn. Tiêu Dật khẽ mỉm cười, nụ cười này muốn có bao nhiêu đểu giả liền có bấy nhiêu đểu giả, hơn nữa trong giọng nói còn xen lẫn vài tia xấu xa:

“Trình Kiệt còn nói tôi ở chỗ này ngủ một giấc đợi anh ấy về, nhưng mà cô bây giờ tới rồi xem ra cũng không thể ngủ nữa”

Bối Ni lục túi xách của bản thân, vừa làm vừa nói:

“Cậu có rời khỏi chỗ này không thì bảo, tôi sẽ gọi điện cho người quản lý nghệ sĩ thực tập để cho họ đuổi cổ cậu ra khỏi chỗ này”

Người quản lý nghệ sĩ thực tập là Khương La chỉ sợ cũng không đủ năng lực đuổi cổ cậu đi được, nhưng mà Tiêu Dật lại không muốn người trong công ty biết mối quan hệ của cậu với Trình Kiệt, để cho Bối Ni biết chẳng qua chỉ là bất đắc dĩ mà thôi bởi vì cô ta đã nhìn thấy bộ dạng này của cậu rồi, có muốn giấu cũng chẳng giấu được. Tiêu Dật nhanh chóng đứng dậy bước về phía Bối Ni ý muốn ngăn cản cô ta lại:

“Cô làm cái gì thế hả, cô gọi cho giám sát Khương cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì đâu”

Bối Ni đẩy tay Tiêu Dật ra cố chấp muốn lấy điện thoại trong túi xách của mình:

“Cậu kẻ biến thái này đừng có mà động vào người tôi, tôi hét lên cho cả công ty thấy bây giờ đấy”

Tiêu Dật bị chạm đúng chỗ ngứa, còn dám nói cậu biến thái, Tiêu Dật nhìn thấy Bối Ni cầm được điện thoại rồi liền nhanh chóng đi đến phía ghế sô pha lấy điện thoại của mình lớn tiếng nói:

“Nếu như cô không ngay lập tức rời khỏi đây thì tôi sẽ gọi điện cho Trình Kiệt đấy”

Bối Ni không quan tâm đến lời nói kia của Tiêu Dật, trước sau vẫn đang nhấn nhấn màn hình cảm ứng trên điện thoại di động. Tiêu Dật thấy không ổn liền bước tới giật lấy điện thoại trên tay của Bối Ni nhíu mày nói:

“Tôi nói cô biết là Trình Kiệt gọi tôi lên đây cho nên cô có gọi cho giám sát Khương cũng không có ích lợi gì đâu”

Bối Ni nhanh tay giật mạnh lại điện thoại của mình, bởi vì quá mức tức giận cho nên khi dùng sức móng tay giả không cẩn thận cào mạnh vào bàn tay của Tiêu Dật, hơn nữa móng tay giả được đính đá tỉ mỉ kia của Bối Ni cũng bong ra rơi xuống mặt đất. Tiêu Dật vừa nhìn thấy móng tay giả kia rơi ra liền giật mình, cậu cứ nghĩ rằng đó chính là móng tay thật của Bối Ni vì thế mà vội vàng tiến đến xem thử:

“Cô có sao không?”

Ngón tay trỏ của Bối Ni chảy máu, phần móng tay thật cũng suýt chút nữa là bật ra rồi, cô tức giận quát lớn:

“Cút ngay khỏi đây cho tôi trước khi Kiệt trở về”

Tiêu Dật cũng chẳng phải muốn ở chỗ này, chẳng qua là Trình Kiệt nói cậu ở lại mà thôi, hơn nữa quần áo của cậu cũng không có mà thay, áo sơ mi đã ướt hết rồi. Tiêu Dật im lặng nhìn chằm chằm Bối Ni, Bối Ni không thấy Tiêu Dật có ý định rời đi liền đưa tay tiếp tục nhấn điện thoại, đúng lúc này điện thoại của Bối Ni có người gọi đến.

“Lâm tỷ, có chuyện gì… em đang ở chỗ của Kiệt, tỷ nói sao?… được, em sẽ đến ngay”

Bối Ni sau khi cúp điện thoại liền liếc nhìn Tiêu Dật một cái sắc lạnh:

“Nếu như cậu không rời khỏi đây, tôi sẽ ngay lập tức nói cho người giám sát biết chuyện này, khi đó thì cậu cứ chờ bị đuổi khỏi Trình thị đi”

Tiêu Dật cảm thấy lời nói kia của Bối Ni thật nực cười, cậu có đủ thông minh để biết được lời nói kia của Bối Ni không có bất cứ một cơ sở nào có thể tin tưởng được, người có khả năng để cậu đi hay ở lại công ty này ngoài Trình Kiệt ra thì cũng không có người nào khác làm được cả:

“Tôi nghĩ cô nhanh một chút rời đi thì tốt hơn, để đến khi Trình Kiệt trở về thì người bị đuổi là cô đó”

Bối Ni nghẹn họng đưa tay chỉ về phía trước mặt Tiêu Dật:

“Cậu… cậu rốt cuộc cùng Kiệt có quan hệ gì?”

Tiêu Dật nhìn xuống bản thân mình một lượt rồi thản nhiên ngẩng đầu lên hỏi lại Bối Ni một câu thế này:

“Cô nói xem còn có thể có quan hệ gì?”

Bối Ni làm sao mà không biết được cách ăn mặc của Trình Kiệt rất mờ ám, hơn nữa ở bên cần cổ và trước ngực bị hở ra kia còn có vết hôn đỏ chói mắt, không có khả năng Tiêu Dật mang người khác lên văn phòng Trình Kiệt ân ái một màn, chỉ có khả năng Trình Kiệt cùng Tiêu Dật chính là loại quan hệ đó. Nếu như Trình Kiệt cùng một Bối Ni gái khác làm chuyện này cô có thể hiểu được, nhưng Trình Kiệt lại cùng một người đàn ông khiến cho cô bất ngờ không thôi:

“Cậu… cậu cũng không vừa đâu”

Tiêu Dật nhún vai coi đó là một lời khen ngợi:

“Cô cũng vậy!”

Bối Ni bị Tiêu Dật chọc tức đến phát điên:

“Cậu đừng ở đó mà đắc ý quá sớm, đừng quên Trình Kiệt không thích đàn ông!”

Tiêu Dật ngẩng đầu nhìn Bối Ni:

“Anh ta thích hay là không thích thì cũng không phải do cô quyết định đâu”

Bối Ni lại có điện thoại thúc giục, có lẽ rằng cô ta thật sự có chuyện gấp cho nên mới vội vàng rời đi như thế:

“Cậu cứ đợi đó đi, tôi sẽ thông báo với người giám sát biết chuyện này, cậu cố tình quyến rũ Kiệt”

Bối Ni rời đi rồi Tiêu Dật liền quay trở lại ghế sô pha ngồi xuống, thật ra thì chuyện này Bối Ni có nói với Khương La cũng sẽ chẳng giải quyết được vấn đề gì cả, Khương La chẳng qua chỉ là một nhân viên nhỏ ở công ty, cấp trên muốn cái gì, không muốn cái gì thì ông ta cũng chẳng thể can thiệp. Hơn nữa cũng là Trình Kiệt vừa mới rồi đích thân gọi điện cho Khương La, nói rằng cậu đã đi làm việc giúp hắn, bây giờ Bối Ni xuống nói với Khương La chuyện này, không biết chừng thời gian kế tiếp Khương La cũng phải e dè cậu vài phần.

Tiêu Dật bởi vì quá mức mệt mỏi cho nên mới nằm ngủ luôn ở trên ghế sô pha, ngay cả vết thương nhỏ ở tay cũng không cần xử lý, một chút máu ở trên bàn tay đang dần dần khô lại. Tướng ngủ của Tiêu Dật cực kỳ ngoan, hiện tại nằm ở trên ghế sô pha nhỏ như vậy vẫn nghiêm chỉnh nằm thẳng người, một tay đặt ở trên bụng, một tay đặt ở trên bắp đùi, áo choàng tắm màu xám của Trình Kiệt lớn hơn cậu một size cho nên lúc này một bên ngực đã lộ ra điểm nhỏ hồng hồng có vết hôn.

Trình Kiệt tan họp trở về phòng làm việc, hắn vừa rồi nói thư ký Tiểu Khiết đặt cho mình một bộ quần áo để cho Tiêu Dật thay, hiện tại nhìn thấy một màn mỹ cảnh thế này liền cảm thấy người này vẫn là mặc áo choàng tắm của hắn xem ra nhìn sẽ đẹp mắt hơn. Trình Kiệt chậm rãi bước gần đến phía Tiêu Dật mang túi đồ đặt ở trên bàn, hắn đứng ở trên cao dùng ánh mắt như rada dò xét từ trên xuống dưới thân thể nóng bỏng này. Tiêu Dật không có ngực lớn, nhưng chẳng hiểu sao Trình Kiệt vừa nhìn liền có cảm giác muốn ngậm lấy mút mát trêu đùa. Tiêu Dật không có làn da trong suốt trắng hồng như những người phụ nữ khác hắn trước đây quen, nhưng chẳng hiểu vì sao khi hắn nhìn thấy làn da lúa mạch này trong người lại cảm thấy nóng nảy khó nhịn.

Trình Kiệt ngồi xuống bên cạnh Tiêu Dật, bàn tay chậm rãi chạm tới bắp đùi của người ta, càng vuốt càng cảm thấy da thịt trơn bóng mát lạnh, càng vuốt lại càng muốn tiến lên thật cao hơn nữa. Trình Kiệt đột nhiên dùng sức một chút, ấn tay xuống phía dưới mông của Tiêu Dật, Tiêu Dật trong mơ màng cảm thấy có ai đó làm phiền mình liền mở mắt ra nhìn thử, mắt chỉ vừa mới hé ra một chút liền giật mình tỉnh cả ngủ luôn, lúc đưa mắt nhìn xuống phía dưới mình phát hiện ra được có người đang muốn làm loạn thì cứng người nằm im ở một chỗ không dám động đậy, ngoài mặt tuy đã biểu hiện trạng thái hốt hoảng lắm rồi nhưng miệng vẫn cố gắng hỏi đến chuyện khác:

“Mấy… giờ rồi?”

Tay của Trình Kiệt ở dưới mông của Tiêu Dật cũng hơi động một chút, giọng nói nhiễm đầy dục vọng:

“5 giờ rồi”

Tiêu Dật đẩy tay Trình Kiệt ra rồi ngồi dậy, không ngờ bản thân lại bị lật úp sấp xuống lại, áo choàng tắm ở phía sau cũng bị vén cao lên đến tận lưng, mông cảm nhận được rõ ràng độ rét lạnh;

“Làm gì thế hả? Anh muốn làm cái gì?”

Trình Kiệt chỉ cần dùng một tay ấn mạnh ở lưng của Tiêu Dật liền làm cho cậu không có khả năng chuyển mình trốn thoát, hồ ly nhỏ nào đó chẳng khác nào đã nằm sẵn ở trên thớt không thể dãy ra được, Tiêu Dật lại bắt đầu hoảng loạn dãy dụa dữ dội hơn vì bàn tay to lớn kia đang đặt ở trên mông cậu sờ loạn.

“Ngoan ngoãn một chút, tôi chỉ là muốn nhìn em một chút mà thôi”

Tiêu Dật vì quá hoảng hốt mà tức giận hét lớn:

“Có quỷ mới tin lời anh nói, anh sờ tôi làm cái gì?”

Trình Kiệt một tay kéo Tiêu Dật ngồi lên đùi mình, mang hai chân cậu tách ra để cho đôi chân đó quỳ ngồi trên ghế sô pha, mặt đối mặt, mắt đối mắt, tâm tình lại có điểm rét lạnh vì ánh mắt như sắp tức giận kia của Trình Kiệt. Tiêu Dật xuống giọng một chút:

“Anh định làm gì thế?”

Trình Kiệt mạnh tay siết chặt lấy eo của Tiêu Dật, ánh mắt đáng sợ như muốn xoáy sâu vào nội tâm bên trong của cậu, hắn trầm khàn lạnh giọng:

“Tôi là thương nhân chứ không phải là nhà sư, nhà sư có thể không cần ăn thịt nhưng thương nhân không có thịt sẽ không vui, em hiểu có phải hay không?”

Tiêu Dật nhíu nhíu mày, đạo lý này cậu đương nhiên hiểu nhưng mà cho dù có hiểu đi chăng nữa thì cậu vẫn chẳng thể nào bình thường với Trình Kiệt được:

“Hiểu… nhưng mà tôi thật sự chưa có chuẩn bị, tôi chưa có…”

Tiêu Dật còn chưa kịp nói xong, Trình Kiệt đã đưa tay lên miết nhẹ đôi môi mềm mại của cậu, ngón tay thon dài di chuyển lên mái tóc cậu chỉnh sửa một chút rồi ở bên tai phải của cậu khẽ vân vê:

“Hiểu đến mức độ nào? Tôi cũng không ép buộc em phải làm việc đó ngay lúc này, nhưng mà tôi muốn chạm tới thân thể em, thì em cho dù không có biểu hiện gì quá mức hưng phấn cũng không được phép từ chối kịch liệt như vừa rồi, em có hiểu việc này hay không?”

Tiêu Dật giật mình, thì ra là Trình Kiệt chỉ muốn sờ soạng thân thể cậu mà thôi:

“Tôi vừa rồi tưởng anh sẽ làm tới, cho nên tôi mới như vậy”

Trình Kiệt đưa tay cởi ra dây thắt đơn giản của áo choàng tắm, mang cả thân thể Tiêu Dật phơi bày trước đôi mắt hẹp dài nhiễm đầy dục vọng kia của Trình Kiệt, Tiêu Dật giật mình định đưa tay kéo lại áo của mình liền bị Trình Kiệt nhanh hơn một bước dùng một tay khóa chặt cổ tay của cậu về phía sau:

“Ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không làm gì em”

Trình Kiệt từ từ thả tay của Tiêu Dật ra, miệng hắn lại chạm tới cần cổ của cậu dùng sức mà mút mạnh lấy, Tiêu Dật hơi cong người một chút, hai bàn tay nắm chặt chịu đựng để ở trên bắp đùi:

“Đừng hôn chỗ đó được không, rất dễ để người khác phát hiện ra”

Trình Kiệt quả thật ngừng lại, hắn ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Dật tà ác hỏi:

“Em muốn hôn ở chỗ nào?”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN