Xin Lỗi, Là Tôi Không Phải Cô Ấy - Chương 10: Rõ ràng là bệnh thần kinh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
298


Xin Lỗi, Là Tôi Không Phải Cô Ấy


Chương 10: Rõ ràng là bệnh thần kinh


Nguyên Anh như cũ đứng bên mép tường chú ý tình hình. Phó đạo diễn đã muốn xé quần áo của Tuyết Tình ra rồi. Nguyên Anh nhìn đồng hồ. 5ph rồi nhỉ? Nếu 3 người kia không tới kịp cô không chắc chuyện gì sẽ xảy ra đâu. Dù gì Nguyên Anh đối với chuyện trước mắt lúc này chính là một mảnh thờ ơ. Trong lòng cô không có một chút gợn sóng.

Đúng lúc cô đang suy nghĩ vấn đề mấy người kia không đến kịp thì bản thân nên xử lí như thế nào thì cô nghe thấy tiếng chạy. Tới rồi sao?

Đang lúc lão đạo diễn đang muốn chạm môi lên môi Tuyết Tình thì Tước Phong xuất hiện. Hắn chạy qua Nguyên Anh tiến về phía đó, không một lời cho phó đạo diễn một cước vào người, đem ông ta đá văng ra một bên. Phó đạo diễn đã say đến không biết đâu là thực đâu là ảo. Bằng chứng là ông ta mất lí trí đến mức mơ tưởng tới Tuyết Tình. Mà nếu đã như vậy thì ông ta lại sợ Tước Phong sao?

Phó đạo diễn đứng dậy muốn đánh trả. Nhưng ông ta sao đánh lại Tước Phong. Nếu Nguyên Anh nhớ không lầm, Tước Phong từng học võ để quay một bộ phim nào đó. Trong khi Nguyên Anh đang lục lọi tìm lại tên bộ phim thì Tước Phong đã bế Tuyết Tình đi qua chỗ cô. Tuyết Tình nằm gọn trong vòng tay hắn. Trêи người phủ một lớp áo khoác.

Tước Phong liếc cô một cái. Ánh mắt sắc bén, lạnh lẽo đến đáng sợ. Nguyên Anh còn nhìn ra trong đó có sát ý.

Tước Phong lạnh lùng, nhấn mạnh từng chữ nói:

– Cô, chờ đó!

Nguyên Anh đứng tại chỗ. Chờ? Chờ cái gì chứ? Cô cũng muốn xem bọn họ làm gì cô? Tuyết Tình vẫn xem cô là bạn tốt đâu. Hơn nữa cô không báo, Tước Phong tới kịp sao? Cô còn tốt bụng báo rõ địa điểm cụ thể ở đây đâu. Hắn còn muốn gì ở cô nữa? Muốn cô ngu ngốc lao thân ra ngăn cản. Diễn trò sao? Tuyết Tình chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì. Bởi vì tuyệt đối thời khắc quan trọng nhất đều sẽ có người xuất hiện cứu cô ta đi. Nhưng Nguyên Anh thì khác. Không có mệnh nữ chính. Ngu ngốc chỉ khiến bản thân chịu thiệt. Cho dù Tước Phong đến hắn cũng sẽ không cứu cô. Về phần Tuyết Tình sao? Cô ấy sẽ tin Tước Phong.

Nguyên Anh vì bản thân mới dính líu với Tuyết Tình, nên tuyệt đối sẽ không vì Tuyết Tình mà tổn hại bản thân.

Tước Phong bế Tuyết Tình đi, tầm 5ph sau Minh Hạo, Quân Dương mới lật đật chạy tới. Hiện trường có chút đông đúc, ồn ào. Minh Hạo không kiềm chế được cảm xúc bắt lấy vai Nguyên Anh. Hắn dùng lực rất mạnh. Nguyên Anh hoàn toàn có thể cảm thấy vai trái bắt đầu truyền đau đớn đến đại não.

– Tuyết Tình đâu?

Nguyên Anh liếc bàn tay của Minh Hạo trêи vai trái một cái rồi nhìn thẳng vào mắt hắn, mỉm cười dịu dàng nói:

– Tước Phong mang đi rồi.

Nụ cười không thể giả tạo hơn được nữa. Nhất là trong tình huống hiện tại, quả thật khiến người khác chán ghét.

Quân Dương đứng bên cạnh cũng nhận ra điều không ổn. Trước giờ cậu vẫn tưởng cô gái này sợ bọn họ. Nhưng hiện tại xem ra cô ta chính là bệnh thần kinh, có chút nào sợ hãi chứ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN